C59:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phòng ngủ của Văn Bích.

Liêu Nguyệt bế nàng đặt lên giường rồi ngồi xuống cởi giày nàng ra, xem xét bàn chân xong lại nhẹ nhàng xoa xoa bàn chân nàng.

Văn Bích bị hành động này của Liêu Nguyệt làm thoáng giật mình nhưng cũng chỉ biết ngại ngùng nhìn người đó chăm chú đang xoa chân cho mình.

A Hoa đi vào trông thấy, liền lui ngay ra ngoài ngay, không dám ở lại cản trở việc tốt của tiểu thư mình.

Liêu Nguyệt xoa một hồi rồi ngước đầu lên ân cần hỏi.

"Nàng thấy đỡ đau hơn chưa."

Văn Bích e thẹn gật đầu.

"Ưm."

Liêu Nguyệt để chân nàng nhẹ nhàng xuống, rồi nói:

"Để ta về phòng lấy thuốc, nàng ngồi yên đợi ta."

Văn Bích chỉ khẽ gật đầu, trong lòng rất dâng lên sự vui vẻ khó thể kìm lòng mà nở ra một nụ cười ngây ngốc.

"Ưm."

Liêu Nguyệt đi rất nhanh, rồi quay lại, trên tay cầm lọ thuốc màu trắng, hắn nhẹ nhàng bôi thuốc lên cho nàng xong lại nói thêm.

"Xong rồi, nàng nằm xuống nghỉ ngơi đi, tới tối là đi lại bình thường được thôi."

Văn Bích cười rạng rỡ nhìn Liêu Nguyệt gật đầu rồi e thẹn đáp.

"Ưm. Phu quân."

Thoáng chốc mà Liêu Nguyệt bị chính nụ cười của nàng ấy làm rung động, cả người như đơ cứng lại. Văn Bích thấy người kia cứ đứng im nhìn mình, mà chớp chớp ánh mắt nhìn dáng vẻ người đối diện dò xét.

Liêu Nguyệt cũng nhanh lấy lại tinh thần mà nhẹ cười, rồi nói nhanh.

"Nàng nghỉ đi, ta về phòng."

Văn Bích gật đầu, ánh mắt thoáng buồn.

"Ưm."

Liêu Nguyệt cũng nhanh rời đi.

Thật ra trong lòng Văn Bích rất muốn hắn ở lại thêm một chút nữa, vì nàng nhận ra nàng thật sự đã thích hắn rồi nhưng nàng không biết bày tỏ thế nào. Nàng sợ hắn lại một lần nữa mà lạnh nhạt với nàng.

Thoáng nghĩ mà nét mặt đã tràn đầy ưu tư, sầu muộn, chỉ dám giấu trong lòng nỗi tương tư này.

......

Trên đường lớn, tên ăn cướp khi nãy vừa chạy vừa thở hổn hển.

"Mệt chết ta rồi!"

Liêu Sương cũng đuổi kịp tới. Hắn thấy sắp bị bắt nên vội bắt lấy một người đi đường mà dí dao sát cổ, giọng lắp bắp.

"Cô... cô không được tiến lại gần."

Liêu Sương lúc này ánh mắt như là muốn lấy mạng hắn, vẻ mặt còn đáng sợ hơn gấp mười lần khi nãy, đơn giản là vì hắn bắt trúng ngay phò mã gia của cô.

Liêu Sương lấy roi da ra hướng về tên cướp, giọng đe dọa.

"Ngươi thử làm phò mã của ta bị thương đi, một mạng của ngươi xem như không còn."

Tên cướp lắp ba lắp bắp:

"Cái... cái... gì..."

Tống Phi bị hắn bắt giữ nhưng vẻ mặt lại rất bình tĩnh vì cảm nhận được hắn đang run như cầy sấy mà không ngừng cười thầm trong bụng, không ngờ là nương tử của mình lại đáng sợ đến thế.

Tống Phi nhẹ giọng thương lượng với tên cướp.

"Ngươi buông ta ra đi, số bạc ngươi cướp thì trả lại cho chủ, ta sẽ cho người một ít bạc khác, cũng sẽ không truy cứu thêm nữa."

Tên cướp ngờ vực mà hỏi lại.

"Ngươi chắc chứ."

Tống Phi giọng nói chắc nịch.

"Ta chắc."

Tên cướp lại lo lắng, hướng mắt về cô nương trước mặt mà nói tiếp.

"Ta thấy cô nương kia là muốn lấy mạng ta."

Tống Phi cố gắng trấn an tên cướp.

"Ngươi còn không buông ta ra, mạng ngươi coi như xong thật đó. Ngươi yên tâm, ngươi làm theo ta cô nương kia sẽ không làm gì ngươi."

Tên cướp hơi nghi ngờ mà hỏi thêm.

"Làm sao ta tin ngươi với lại sao ngươi chắc cô nương kia nghe lời ngươi."

Liêu Sương thấy hai người cứ to to nhỏ nhỏ mà bực mình vung roi ra, ánh mắt đầy uy hiếp mà đe doạ.

Tống Phi vừa cười vừa nói.

"Cô nương ấy là nương tử của ta, nên ngươi cứ tin ta đi."

Tên cướp vừa nuốt nước bọt vừa từ từ buông Tống Phi ra.

Liêu Sương tính nhào tới cho hắn một bài học thì Tống Phi đưa tay cản lại.

Tên cướp thấy Liêu Sương xông tới, tưởng sẽ bị đánh nên cứ ôm đầu co rúm người lại.

Liêu Sương nhìn khắp người Tống Phi lo lắng hỏi.

"Chàng không sao chứ?"

Tống Phi lắc đầu, rồi nhìn sang tên cướp nói.

"Được rồi ngươi đứng dậy đi, không ai đánh ngươi cả."

Tên cướp nghe vậy cũng vội đứng dậy, rồi lấy túi bạc vừa cướp đưa cho Tống Phi.

Tống Phi cũng rất giữ lời mà lấy vài nén bạc cho lại hắn. Hắn vui vẻ cầm bạc, cúi đầu cảm tạ Tống Phi rồi vội chạy đi.

Liêu Sương ngạc nhiên nhìn tên kia chạy đi mà hỏi.

"Sao chàng lại tha cho hắn mà còn lại cho hắn bạc nữa chứ?"

Tống Phi nhìn Liêu Sương rồi vươn tay nựng gò má nàng mà trêu chọc.

"Không ngờ nương tử ta lại hung dữ đến vậy."

Liêu Sương trừng mắt nhìn Tống Phi.

Tống Phi thấy vậy vờ như chưa nói gì cười cười mà giải thích.

"Tại khi hắn bắt ta, hắn run thấy mà sợ, ta nghĩ hắn không phải người xấu nên mới thương lượng là sẽ cho hắn bạc, hắn trả lại đồ hắn cướp, chuyện là vậy đó."

Liêu Sương vui vẻ nhìn Tống Phi dịu dàng gật đầu.

Lúc này một bà lão đi tới, Liêu Sương lấy túi bạc trên tay Tống Phi rồi đưa lại cho bà lão.

Bà lão nhìn thấy túi bạc của mình được lấy lại mà vừa khóc vừa mừng, miệng ngừng nói cảm ơn.

"Đa tạ hai vị, nhờ hai vị mà lão đây lấy lại được số bạc dùng để mua thuốc cho cháu ta."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net