chương 102: kiểm tra sức khoẻ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 102: Kiểm tra sức khỏe

Đúng giờ cao điểm tan tầm, thành phố A tắc đường như muốn chết luôn, mấy năm nay tuy rằng đường xá trong nội thành cũng được cải tạo thêm, nhưng vốn là người mua xe cũng ngày một nhiều, giao thông tắc thế nào vẫn hoàn thế ấy.

Hai người bọn họ cũng chẳng cần sốt ruột gì, Ngu Đường đã đặt chỗ trước, bọn họ cứ từ từ mà đến cũng chẳng sao. Nhìn các phương tiện giao thông của xã hội hiện đại ngày nay, thì đối với thói quen đi xe ngựa trước đây của hai người, dù tắc thế chứ tắc nữa vẫn là nhanh rồi.

"Hôm nay ta đọc được một tin", Ngu Đường dừng xe lại, phía trước là cả một hàng xe đang xếp dài, "Có người đang muốn bán ra cổ phần của giải trí Tinh Hải, đại khái là một phần trăm gì đó."

Tống Tiêu quay đầu nhìn hoàng thượng cười cười, "Là Tống Tranh đang bán đó."

"Ừ..." Ngu Đường đưa tay ra sau, lấy một tập văn kiện từ siêu ám vệ Độc Cô Ám đang ngồi chồm hổm phía sau, "Muốn bán ra con số này, thực chẳng ai muốn mua cả."

Tống Tiêu cúi đầu nhìn tập tài liệu trong tay, dựa theo giá trị hiện nay trên thị trường, đòi giá như thế này thật là cũng hơi cao. Hiện giờ bên ngoài cũng không đánh giá cao giải trí Tinh Hải, khẳng định sẽ chẳng ai dở hơi mà bỏ ngần ấy tiền ra mua chỗ cổ phần ấy.

"Trẫm đã báo con số này rồi." Ngu Đường đưa tay qua chỉ chỉ một con số.

"Thế này thì lại thấp quá đi!" Tống Tiêu bật cười, con số này so với con số Tống Tranh đặt ra ban đầu chỉ bằng một phần ba, cô ta có điên thì mới bán đi.

"Bằng không chúng ta đánh cuộc đi!" Tống Tiêu nhanh chóng chen ngang, ở cùng với Ngu Đường nhiều năm như vậy, còn lạ gì nữa chứ, nếu chuyện gì không nắm chắc phần thắng trong tay thì tuyệt đối sẽ không bao giờ đánh cược cái gì sất. Phía sau lần đánh cược này chắc chắn còn có điều gì đó mờ ám.

Ngu Đường sửng sốt, lập tức cười khẽ ra tiếng.

Thời tiết hiện giờ đang rất lạnh, việc làm ăn của các quán lẩu cũng thật náo nhiệt đi.

Hai người cùng đi lên một căn phòng riêng phía trên lầu, khi lên đến nơi liền bắt gặp một đám người, ai cũng ăn mặc đến là cầu kỳ, nhìn là biết ai nấy đều là những người có tiền.

"Tiểu Đường!" trong số đó có một cô gái mặc một cái váy che qua mông, trên vai khoác một cái áo ngắn trắng toát làm bằng lông cáo, bỗng nhiên gọi tên Ngu Đường.

Tống Tiêu đi theo cùng qua chào hỏi, hơi nheo nheo mắt lại, đó không phải là người năm đó đã tuyên bố là hôn thê của Ngu Đường - Trình Hân Nhiên sao?

Ngu Đường cũng nhận ra Trình Hân Nhiên, hơi cúi đầu chào hỏi, không nói một lời mà tiếp tục đi vào trong. Vài công tử đi cùng nhìn thấy Ngu Đường có chút sợ hãi, chủ động lui về phía sau vài bước nhường đường. Ngu Đường không chớp mắt mà kéo Tống Tiêu lướt qua mặt đám người, trực tiếp đi vào căn phòng mà mình đã đặt trước.

"Đây không phải là Ngu Đường sao?" Vài tiểu thư nhà giàu khác cũng nhận ra Ngu Đường đến, nhịn không được mà nhìn bóng lưng cậu phía sau không dời mắt. Đám người này đều biết tiền đồ của Ngu Đường là vô cùng rộng mở, còn trẻ tuổi như vậy mà đã tiếp nhận toàn bộ sản nghiệp của Ngu gia tại Trung Quốc này, còn dằn mặt được toàn bộ lũ cáo già có ý định cản trở ở ban giám đốc. Cổ phiếu của Ngu gia không bởi sự kiện Ngu Phục qua đời mà sụt giảm, mà ngược lại, nhờ việc Ngu Đường lên lãnh đạo mà vẫn đang tăng vù vù.

Thiên kim tiểu thư kia chắc chắn cũng muốn được gả cho bạch mã hoàng tử, Ngu Đường ưu tú như thế cơ mà, nếu được làm vợ của anh ta, thì mấy vụ ăn chơi trác táng như vầy quả thật chỉ như muỗi mà thôi.

"Hân Nhiên, người cũng đã về nước rồi, không bằng...." bạn thân của Trình Hân Nhiên hướng Ngu Đường hất hất cằm.

Trình Hân Nhiên mấy năm nay du học ở nước ngoài, cũng chẳng nghe được tin gì từ Ngu Đường, gần đây vừa trở về, chợt nghe được đủ loại tin đồn ưu tú về người này, trong lòng không khỏi có chút thích thú. Nhưng trên mặt lại vẫn thản nhiên mà nói: "Cái này, thôi, cứ để cho duyên phận đi..."

Thực ra Ngu Đường cũng chẳng biết mình và cái cô Trình Hân Nhiên kia có cái duyên phận khỉ gì, lúc này trong đầu chỉ nghĩ được hoàng hậu nhà mình đang thích ăn lưỡi vịt xào tương nhưng quán lại chẳng có.

"Đi đến quán lẩu mà đòi ăn lưỡi vịt xào tương đúng thật là không thích hợp, hay là chúng ta gọi món khác đi." Tống Tiêu giật giật nhẹ tay áo của Ngu Đường.

Cái nhà hàng này có vài món ăn làm rất ngon, tỉ như món lưỡi vịt xào tương kia. Ở đời trước mà cậu sống, lưỡi vịt quả thật là một loại thực phẩm vô cùng hiếm hoi, lúc đương thời còn đang làm Tống trạng nguyên đây cũng là món khoái khẩu của cậu, chỉ có điều, bổng lộc một năm cũng không được nhiều lắm nên chẳng mấy khi được ăn, sau khi làm hoàng hậu lại càng không dám ăn nữa.

Trong hoàng tộc, nhất cử nhất động đều ảnh hưởng đến thiên hạ, nếu để cho lê dân bách tính biết được hoàng hậu thích ăn lưỡi vịt, làm hao tổn đến ngân khố quốc gia, huống chi, Ngu Cẩm Đường cái tên gia hỏa kia, trong mấy việc này nọ như vầy cũng gần như là một tên hôn quân. Có khi đối với việc 'chỉ cần ái hậu của ta cười một tiếng, không cần biết người đời nghĩ sao, bao nhiêu lưỡi vịt cũng đều được đem tới' cũng làm thật chứ chẳng chơi.

Xã hội hiện đại bây giờ đã khác xưa nhiều rồi, năng suất sản xuất tăng lên đáng kể, đã có cả một trang trại chỉ dành riêng để nuôi vịt, lưỡi vịt vì thế cũng không đắt như xưa nữa, muốn ăn bao nhiêu liền có bấy nhiêu.

"Làm sao lại không có?" Ngu Đường tụt hứng.

"Hôm nay phòng bên cạnh bọn họ đặt nhiều quá, thật xin lỗi!" Người phục vụ nhe răng ra cười làm lành, quán của bọn họ ngày nào cũng chỉ nhập về được một số lượng lưỡi vịt nhất định, thế mà hôm nay, cái phòng bên kia lại đặt đến mười mấy bàn, hiện giờ làm gì còn nữa chứ?

"Tôi trả gấp đôi, cho tôi một suất, bảo với đám người bên kia là không có nhiều lưỡi vịt như thế." Ngu Đường xua xua tay, tự mình quyết định như đúng rồi.

"Cái này..." Người phục vụ đang rất khó xử, phòng bên kia toàn là một đám thanh niên lắm tiền nhiều của, tai to mặt lớn, họ đã đặt trước từ sáng rồi, giờ lại vác mặt qua bảo hết rồi, nghe cũng thấy cứ điêu điêu sao ấy. Nhìn nhìn Ngu Đường một lúc, không dám nhiều lời, chỉ có thể lẳng lặng ra ngoài hỏi ý kiến ông chủ.

Ông chủ nghe được tình hình, thuận tay lấy từ phòng bên kia một đĩa lưỡi vịt xào tương đưa qua cho phòng Ngu Đường bảo phục vụ đem qua.

Người phục vụ vẻ mặt khiếp sợ mà mở to hai mắt nhìn.

"Cậu nhìn xem, bảng hiệu của chúng ta cái gì cơ chứ?" ông chủ vỗ vỗ vai cậu phục vụ, chỉ chỉ ra bảng hiệu bên ngoài.

"Là Đại Ngư lẩu a." cậu phục vụ không rõ lý do mà nói.

"Thế không phải là xong rồi sao?" ông chủ chỉ chỉ tay vào căn phòng phía sau, "Vị đó, chính là người đang chèo lái cả tập đoàn Đại Ngư."

Tống Tiêu cảm thấy vô cùng mỹ mãn mà ăn đĩa lưỡi vịt, Độc Cô Ám ngồi ngay bên cạnh, cũng vô cùng hăng hái mà xúc đồ ăn.

Trong một ngày đông rét lạnh như vầy, đun một nồi nước dùng lẩu cay, đem thịt dê, thịt bò thái mỏng, lòng bò và bò viên dùng vào nồi nước đang sôi sùng sục, rồi vớt ra, chấm một ít tương, ăn vào một miếng, hương cay nồng lưu lại trên đầu lưỡi, thật ngon quá đi à...

Ba người đang ăn rất vui vẻ, bỗng nhiên, phòng cách vách lại có tiếng ồn ào.

"Rõ ràng buổi sáng tôi đã đặt trước mười hai bàn, bây giờ lại thiếu mất một bàn, cậu bảo bọn tôi ăn cái gì bây giờ?" Giọng một nam nhân tỏ vẻ vô cùng tức giận.

"Tôi tận mắt nhìn thấy bọn họ có đem qua cho phòng cách vách một suất." Có một cô gái giọng châm chọc nói.

"Được, mọi người không cần nói nữa, để tôi sang phòng bên cạnh xem sao." Trước cửa đã vang lên tiếng của Trình Hân Nhiên.

Ngu Đường nghe thấy giọng của Trình Hân Nhiên, môi nhếch lên cười lạnh một tiếng. Mới vừa rồi, lúc ở chỗ cầu thang, chắc chắn mấy người này có thấy mình đi vào phòng này, giờ lại giả mù sa mưa mà sang như vô tình gặp được. Đưa tay, vớt trong nồi lẩu ra một miếng bò viên gắp qua cho Tống Tiêu.

Tống Tiêu không nhìn mà gắp lên, trực tiếp chấm một ít tương mà đưa thẳng lên miệng cắn một miếng, nước trong bò viên chảy ra nhất thời làm cho đầu lưỡi bỏng rát: "Á..."

"Làm sao mà không thổi đi cho nguội một chút đã." Ngu Đường nhanh chóng cho cậu nhả ra, thè ra đầu lưỡi đang nóng đỏ, rồi tự mình bắt đầu thổi phù phù.

"Xin lỗi đã quấy rầy..." Trình Hân Nhiên làm bộ như không biết mà đẩy cửa phòng ra tiến vào, tưởng có thể cùng Ngu Đường nói chuyện vài câu, ai dè, vừa ngẩng đầu lên lại thấy một màn như vậy.

Ngu Đường đang nắm lấy cằm Tống Tiêu, Tống Tiêu thì nước mắt cứ ròng ròng không rõ ra làm sao bởi mặt Ngu Đường áp sát quá, che hết cả màn hình rồi, cứ như thể sắp hun luôn ý.

"Các...các người..." Trình Hân Nhiên nhận ra Tống Tiêu, cô vẫn luôn cho rằng người luôn đi theo Ngu Đường này chỉ là một tiểu người hầu thôi, cùng lắm là theo hơi nhiều năm chút, chứ không đoán ra được lại là quan hệ này.

Ngu Đường hướng mặt ra ngoài cửa một chút, chẳng thèm để ý, tiếp tục thổi phù phù vào miệng hoàng hậu nhà mình, thổi đến lâu ơi là lâu mới buông ra, chậm rãi quay qua hỏi: "Có chuyện gì không?"

"A...Hóa ra là các người..." Đã đến rồi là phải đến cho trót, Trình Hân Nhiên gượng cười, nói : "Chúng tôi bên kia đặt mười hai bàn lưỡi vịt, nghe nói phòng bên cạnh đoạt mất một bàn, bên kia mọi người đang cáu kỉnh nên tôi mới qua đây xem."

Vốn đã chuẩn bị sẵn lý do để thoái thác, nhưng vừa rồi lại thấy cái màn khiếp sợ này, trong đầu liền quên sạch sành sanh, chỉ còn có mỗi lý do chó gặm xương khô này thôi.

"Chị Trình nếu đã qua đây rồi thì cứ ngồi lại ăn chút gì đi." Tống Tiêu uống một ngụm trà, cười tủm tỉm mà mời.

Trình Hân Nhiên nhìn cái bản mặt lạnh như tiền của Ngu Đường rồi lại cái bộ mặt cương thi cứ nhìn mình chằm chằm của Độc Cô Ám, vội lắc đầu nguầy nguậy, cáo từ nhanh rồi lướt. Ra đến cửa rồi não mới hoạt động, vừa rồi Tống Tiêu gọi mình là 'tỷ', mình hơn cậu ta có một tuổi chứ bao???

Ngu Đường đối với sự xuất hiện của Trình Hân Nhiên chỉ giống như con ruồi bay qua, tiếp tục gắp cho hoàng hậu nhà mình ăn bò viên, chỉ có điều, lần này có đưa lên thổi cho nguội bớt đã.

Tống Tiêu nhìn bát bò viên đã được thổi nguội rồi, lại nhìn qua gương mặt nghiêm túc đang ngồi nhúng lẩu của hoàng đế bệ hạ, mọi khó chịu khi phải gặp Trình Hân Nhiên liền theo gió mà cuốn lên chín tầng mây. Chỉ có mình mới được hoàng đế bệ hạ gắp cho ăn, người khác đừng có mơ đi...

"Khanh đã ở ngoài như thế rồi, định ở ngoài như thế bao lâu nữa ?" ăn xong lẩu, hai người cùng nhau uống chút trà cho tiêu cơm.

"Đem lấy được hết tiền về đã rồi mới tính tiếp." Tống Tiêu tựa người ra sau ghế, thỏa mãn mà thở phì phò.

Ngu Đường đưa tay qua, xoa xoa cái bụng căng tròn kia: "vài ngày này, sắp xếp chuyện của Tinh Hải đi rồi qua Đại Ngư kiểm tra sức khỏe một chút."

"A..." Tống Tiêu bắt lấy bàn tay đang xoa bụng chợt lệch khỏi quỹ đạo kia, nhếch miệng cười: "Đại ngư là bệnh viện phụ sản, hoàng thượng người muốn kiếm tiền cho gia tộc mình, cũng không cần thiết phải dùng đến cách này đi."

"Cứ như vậy mà làm đi." Ngu Đường không thèm để ý đến lời kháng nghị của Tống Tiêu, kéo cậu đi xuống lầu.

Tống Tiêu số sinh ra để cho hoàng thượng áp bức, đành phải sắp xếp cho toàn thể công ty đi đến bệnh viện phụ sản Đại Ngư kiểm tra sức khỏe, với một lý do vô cùng hợp tình_đây là bệnh viện tư nhân, việc bảo mật thông tin riêng là rất tốt, dù là nghệ sỹ hay minh tinh đều không cần lo lắng. Nghe cũng hợp lý à nha, chỗ này đi khám cũng đắt đỏ phết, khó có dịp công ty hào phóng như vậy, mọi người hết thảy đều lũ lượt rủ nhau đi.

Thế là, mấy ngày nay, người trong bệnh viện phụ sản Đại Ngư luôn gặp cái cảnh: một đám Lão Đại Gia cầm lấy kết quả xét nghiệm, hề hà hỏi: "Bác sỹ, tôi không sao chứ?"

Tiểu kịch trường:

David: Bác sỹ, tôi sao rồi ?

Bác sỹ: Tình hình cũng không tệ lắm, thai nhi phát triển rất ổn.

David: ( ⊙ o ⊙ ) Đậu má, bác sĩ, thai nhi gì chứ?

Bác sỹ: Ối, thật ngại quá, là nhìn nhầm xét nghiệm.

David: Phù, làm tôi sợ muốn chết.

Bác sỹ: ừm, cái u xơ cổ tử cung này có chút nghiêm trọng a...

David: ....Bác sỹ.....tôi....

Bác sỹ: Không sao hết, tất sẽ có biện pháp điều trị.

David: Rồi, rồi, rồi, ngài cứ tiếp tục đi (bản mặt không còn gì lưu luyến để sống).

PR chap sau: Xem hai tên kia xử lý mẹ con nhà Tống Tranh như thế nào nha!!!

Mới học tiếng đươc mấy tháng mà dịch cái truyện này dài thấy chết!!! Chắc không dịch kịp được. Từ giờ đến cuối tuần, ngày nào cũng sẽ có 1 chương, rồi sau chắc sẽ bập bõm lắm!!!

Mong mọi người vẫn ủng hộ truyện của mình nha!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#bigcat