chương 87: lữ hành

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 87: Lữ hành

Trong ba lô kia có một lọ tiêu xay, may quá, cái này mà làm gia vị thì hết ý rồi, một người nướng nướng, một người rắc rắc muối tiêu lên thịt chim, mùi tiêu cùng mùi thịt chim nướng bay ra, đúng là thơm chết người mà.

Tống Tiêu nuốt nước miếng, mắt nhìn chằm chằm vào con chim đang quay tròn trên đống lửa, con chim này cũng thật béo, mỡ cứ xì xì chảy ra bao lấy mặt ngoài con chim, rồi còn nhỏ xuống đống lửa kêu xèo xèo. Thịt chim được nướng đến da ngoài vàng giòn, nhìn thôi cũng biết ăn sẽ ngon đến mức nào.

"Chắc đã đói lắm rồi hở?" nhìn cái bộ dạng bây giờ của Tống Tiêu, khóe miệng Ngu Đường không nhịn được mà nhếch lên một chút. Đời trước, Tống Tiêu so với cậu ta nhỏ hơn mấy tuổi, vì thế, đôi khi tên hoàng thượng ấy dỗ hoàng hậu của mình giống như là dỗ trẻ vậy.

Tống Tiêu bối rối, lấy từ ba lô ra một cái ấm nước, đó là một cái ấm sắt, là đồ chuyên dụng trong quân đội, có thể dùng để đun nước. Qua một khe suối nhỏ lấy nước, rồi trở về đặt lên 2 hòn đá kê sẵn chỗ đống lửa, đun nước.

Chờ thịt chim chín, nước cũng đã sôi, Tống Tiêu vừa định đưa tay qua lấy ấm nước, Ngu Đường đã chặn tay lại, "Nóng."

Ấm sắt bị lửa nung đến đỏ rực, lúc này mà dám chạm vào? Ngu Đường đem tay Tống Tiêu qua bọc lại, tự mình gạt bớt đống lửa, nhấc ấm nước xuống, rồi xé ra một cái đùi chim đưa qua cho Tống Tiêu, "Ăn cái này trước đi."

Tống Tiêu nhận lấy, đưa lên miệng gặm một miếng, thịt chim mới tươi ngon làm sao, ăn mà nước mắt lưng tròng, thật lâu rồi không được ăn ngon như thế.

Cả hai đều đã bị bỏ đói hơn một ngày trời, lúc này chỉ cần có cái ăn được đều sẽ ngon, huống chi hoàng đế bệ hạ của cậu nướng chim quả thật không tệ chút nào. Chờ cho tinh thần hồi phục lại, cả con chim lớn như vậy đều đã bị chén sạch, chỉ còn sót lại một ít thịt ức, "Ăn thêm cái này đi!" Ngu Đường đem chỗ thịt còn lại đưa qua, Tống Tiêu quả thật ăn không nổi nữa, lắc đầu. Hoàng đế bệ hạ cũng ăn nãy giờ nên cũng no không kém, đứng lên, kiếm vài cái lá cây bọc lại rồi cất vào ba lô.

Giữa nơi rừng thiêng nước độc này, chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo, ai mà biết được, cứ dự trữ chút thức ăn cũng chẳng thừa.

Ấm nước kia cũng đã nguội đi nhiều, Tống Tiêu cầm lại đưa cho Ngu Đường uống.

Ngu Đường nhận lấy, đưa lên miệng uống ừng ực vài ngụm to, nước vẫn còn hơi nóng, uống xong, cả thân thể cảm thấy thật thoải mái. "Này hoàng thượng", Tống Tiêu cũng uống vài hớp, đem cả ấm nước to kia uống hết phân nửa, rồi đứng lên đi đun thêm một ấm nữa.

Xã hội hiện đại khác nhiều so với thời đại ngày trước của họ, tuy vẫn đang ở trên núi cao, nhưng bây giờ ô nhiễm khắp nơi, nước vẫn là nên đun lên một chút.

Ăn uống xong xuôi, hai người nằm ườn ra trên một tảng đá phơi nắng, chẳng muốn nghĩ ngợi gì cả. Ngu Đường lấy điện thoại di động ra xem, vẫn chưa bắt được tín hiệu.

Tối hôm qua, lúc ở chỗ nhà kho, tín hiệu khi đó vẫn còn, nhưng đến giờ, khi đã chạy lên núi thì đều đã tắt ngỏm.

"Giờ chúng ta sẽ đi hướng nào đây?" Tống Tiêu dựa vào ngực Ngu Đường khẽ hỏi, mịt mùng mà nhìn xung quanh ngọn núi. Hôm qua trời tối, chạy là chạy, không nhìn rõ đường, đến giờ không biết mình đã đi về hướng nào.

"Ngọn núi này nhìn qua rất rộng, đi không cẩn thận rất dễ lạc đường, chúng ta vẫn cứ nên đi theo dòng chảy của con suối kia." Ngu Đường đem cậu đặt lên trên đùi ôm lấy, vuốt vuốt quần áo lại một chút.

"Ngô...." Tống Tiêu lấy lại tinh thần. Phát hiện móng vuốt của tên chết bầm nhà mình đã cởi bay đi áo khoác, Tống Tiêu nhanh chóng cản lại, "Đây không phải là lúc..."

"Im nào"  Ngu Đường bắt lấy tay Tống Tiêu rồi tiếp tục cởi, "Cho ta xem nào."

Tống Tiêu mặt đỏ bừng bừng, hai người bọn họ vẫn đang chạy trốn, sao có thể làm ra loại sự tình này: "Hoàng thượng."

"Cho ta xem có bị thương hay không." Ngu Đường vẫn ngẩng cao đầu, mặt không đổi sắc, nhìn Tống Tiêu mặt đang đỏ bừng bừng, hơi nhướng mày, hai chóp mũi chạm nhau: "Hoàng hậu đang nghĩ gì vậy? Hở?"

"Không...Không bị thương đâu mà," Tống Tiêu hơi lùi về phía sau.

Ngu Đường nghe vậy nhưng không tin, vẫn kiên trì phải cởi bằng được ra để nhìn. Trước khi bị bắt đi, còn bị bọn cướp cho ăn mấy đá, làm cho cái làn da trắng nõn của hoàng hậu nhà hắn có thêm vài mảng bầm tím, cũng may là không có vết thương nào chảy máu. Thật đau lòng mà, tại nơi xanh tím ấy, cúi người xuống mà hôn lên.

"Ân..." bị những cái hôn nhẹ nhàng kia làm cho ngứa ngáy, thân thể Tống Tiêu bắt đầu vặn vẹo, cũng đưa tay qua, không cam chịu yếu thế mà cởi áo của Ngu Đường, cậu cũng muốn xem một chút.

Hai người bên cạnh bờ suối náo loạn một hồi, nhìn trời cũng đã bắt đầu sáng rõ, liền đứng dậy chuẩn bị xuất phát.

Đem dội nước vào đống lửa cho tắt hẳn, lấy nước đã đun sôi cất vào ba lô. Tống Tiêu vừa định quay lưng đi, bị Ngu Đường giữ lại, "Cho dù thế nào cũng phải chăm sóc tốt cho bản thân."

Ngu Đường đeo ba lô lên, dắt tay Tống Tiêu, bắt đầu đi dọc theo con suối, đây chính là một cuộc du lịch dài.

Đây là một rừng mưa nhiệt đới, rất nhiều đại thụ, vô cùng rậm rạp. Nơi đây ẩn chứa biết bao mối nguy hiểm, không thích hợp ở lại lâu. Nhìn suối nước uốn lượn xa xa, không rõ hạ nguồn, nếu nó cứ vậy mà chảy quả cả dãy núi này thì cũng không biết đến bao giờ mới ra khỏi đây được. May mà trong suối có rất nhiều cá, trong rừng nhiều khi cũng có thú rừng chạy qua, có hoàng đế bệ hạ ở bên chẳng lo chết đói, cứ coi như là đang đi du lịch là được.

Tâm tình của bọn cướp hiện tại lại không được nhẹ nhàng như vậy, mặt sẹo cùng to xác cuối cùng cũng tỉnh, lũ đàn em khóc ròng báo cáo lại không thấy con tin đâu dù tìm từ mấy bụi cây bên đường cho đến mấy cây cao lớn.

"Sao có thể?" Mặt sẹo đứng ở nơi Ngu Đường trốn mất gào lên, xung quanh nơi này đều là cây bụi, lại không có đường, nếu muốn đi qua thì phải chặt cây mở lối. Bọn cướp có tính toán trước rồi mới chọn nơi này, cho dù con tin có chạy trốn thì cũng không thể chạy xa được, bụi cây chính là rào vây tự nhiên.

Hiện giờ, có một điều hoàn toàn rõ ràng: con đường nhỏ phía sau nhà kho cho đến chỗ đó đột nhiên bị chặn lại, đám cây bụi xung quanh cứ gọi là 'nguyễn y vân', nhưng còn con tin thì đi đâu không biết nữa.

"Bọn nó có cánh hay sao mà bay mất?" Mặt sẹo nổi điên.

"Không, chắc gặp được Tarzan của núi này rồi" Một tên đàn em ngẩng đầu nhìn dải mây vắt trên đỉnh cây đại thụ, vô thức mà nói ra ý nghĩ trong đầu.

"Cút!" Cramer nện cho thằng đàn em một cái vào đầu: "Biết vì sao con tin trốn được không? Chính vì cái lũ không có não bọn mày! Một lũ IQ đều xếp hạng bét"

"Được rồi, Cramer! Giờ không phải lúc xả giận đâu!" To xác cầm điếu thuốc, chậm rãi nhả một hơi: " Lão nhị Ngu Gia biết chúng ta là ai, phải sớm nghĩ ra biện pháp, để hắn đưa tiền trước rồi tính"

Nhóm cướp này đã gây ra không ít vụ án lớn ở Mỹ, là tội phạm cực kỳ nguy hiểm bị truy nã toàn quốc. Lần này đang tính làm một vụ thật lớn rồi chạy ra nước ngoài. Nên giờ con tin ở đâu, bất luận có thể bắt lại được hay không nhưng tiền nhất định phải lấy được.

"Đúng. Trước khi bọn chúng chạy về được, khoản tiền kia chúng ta nhất định phải lấy" Cramer gật gật đầu, xoay người ra lệnh bọn đàn em chạy vào rừng lục soát, một bên định gọi điện thoại cho Ngu Lão nhị lúc này mới phát hiện ra không thấy điện thoại đâu.

"Chết tiệt! Không thấy điện thoại, tao không nhớ số của Ngu Đồng!" Mặt sẹo ảo não kêu.

Ở Ngu gia, lão thái gia đã quyết định sẽ báo cảnh sát nhưng vẫn sai đội vệ sĩ đi tìm.

"Cảnh sát luôn hành động chậm chạp, tình huống hiện tại vẫn chưa thấy bọn bắt cóc liên lạc, có lẽ mục đích không phải vì tiền." Ngu Thái Hàm ngồi trong phòng khách, sắc mặt như băng hàn, chậm rãi lướt một vòng những người đang ngồi. Xảy ra chuyện lớn như vậy, tất cả mọi người đều không dám ngủ, ngồi trong phòng khách chờ tin tức cùng lão thái gia.

"Thuộc hạ nhất định đưa được Đường thiếu gia trở về" Đại tướng quân khom người hành lễ, cuối cùng thuyết phục được lão gia cho mình tự đưa người đi tìm. Sau khi được lão gia cho phép, hắn liền dẫn đội vệ sĩ, trang bị đầy đủ vũ khí, lên xe phi thẳng tới địa điểm hai người Ngu Đường bị bắt cóc.

Bởi vì gia chủ Ngu Gia đã lên tiếng, cảnh sát Los Angeles cực kỳ phối hợp, đêm hôm khuya khoắt chuẩn bị hết các thiết bị, công cụ điều tra chạy tới Ngu gia, thu hết tất cả điện thoại, bao gồm của cả những người đang ngồi trong nhà Ngu Gia để giám sát.

Ngu Đồng vừa nộp điện thoại lên, vừa toát mồ hôi, cũng may gã dùng điện thoại khác để liên lạc với tên bắt cóc, lặng lẽ giấu vội đi, mệt nhọc cả đêm nhưng không cách nào rời khỏi đây, thừa dịp đi vệ sinh gọi một cuộc, kết quả không thể liên lạc được với điện thoại của tên cướp ngu ngốc kia.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#bigcat