Chương 91: Giải quyết.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 91: Giải quyết.

Để cho Tống Tiêu ngủ yên, Ngu Đường mới đứng lên, nhẹ nhàng từng bước đi xuống lầu.

Người nhà Ngu gia hãy còn chưa giải tán, vẫn còn ở lại phòng khách đứng ngồi không yên. Tổ chuyên án của cảnh sát vẫn còn ở lại đây vài người, đang chờ Ngu Đường xuống thuật lại sự việc đã xảy ra.

Ngu Đường đứng trên lầu hai nhìn xuống đám người đang ngồi túm tụm trên ghế sô-pha, ánh mắt thâm lãnh, không nhanh không chậm, thong dong mà đi tới, đến trước mặt ông nội hành lễ, rồi sau đó đi vòng qua ngồi ở bên cạnh gia chủ.

"Tiểu Đường à! Để con phải chịu thiệt thòi rồi!" Bác ba kéo tay Ngu Đường qua vỗ vỗ, "Các ngài cảnh sát ở đây vẫn đang chờ cháu đấy, trước tiên con hãy kể lại cho các ngài ấy sự việc xảy ra như thế nào, để cho việc phá án được thuận tiện."

Hai vị cảnh sát trẻ cười cười, gật gật đầu, trong tay đang cầm sẵn giấy tờ chuẩn bị ghi chép: "Bây giờ cậu hãy kể cho chúng tôi sơ qua mọi chuyện đã xảy ra, còn công việc sau này, phải phiền Ngu thiếu gia đến cảnh cục một lần nữa."

Ngu Đường gật đầu, thế lực của Ngu gia bên này rất lớn, cho nên cảnh sát bên này cũng tận lực mà giúp đỡ: "Có vấn đề gì xin cứ hỏi."

"Cậu có nghi ngờ ai nhất trong sự việc bắt cóc lần này không?" Cảnh sát bắt đầu hỏi.

"Ở trên đường cao tốc, có một chiếc xe tải và một chiếc xe thương vụ, bọn họ có súng...." Ngu Đường thuật lại đơn giản những gì đã xảy ra.

"Cậu nói là, bọn cướp ngay từ đầu không phải là có ý định muốn bắt cóc cậu?" Cảnh sát vô cùng kinh ngạc, chả có nhẽ bọn cướp kia định làm một vụ bắt cóc con nhà hào môn kinh thiên động địa, nhưng nào ngờ lại bắt nhầm người sao?

"Bọn kia ban đầu là muốn bắt bạn của tôi, nhưng sau nghe được là tôi đáng giá hơn nên chúng liền bắt luôn cả tôi." Ngu Đường nói xong, chậm rãi ngẩng đầu lên, đưa ánh mắt thâm sâu liếc qua bác hai một cái.

Bác hai Ngu Đồng bị ánh mắt này xẹt qua, trong lòng không khỏi chột dạ.

Muốn nói vụ án này là do Cramer muốn bắt cóc Ngu Đường quả thực rất đơn giản, dù sao cái tên kia cũng là một tên cướp mà ai cũng biết, kể cả không bắt cóc Ngu Đường đi chăng nữa, nhưng một khi đã bị tóm, án tù chung thân cũng có khi là nhẹ nhất rồi.

"Nói như vậy, thì đối tượng bọn cướp nhắm vào chính là cậu bạn kia của cậu à?", cậu cảnh sát trẻ kia vò đầu, nói về loại người như Cramer, cho dù hắn có tài giỏi, to gan đến đâu cũng sẽ không cùng với người nhà Ngu gia đối đầu, trước đây cũng chỉ bắt những cậu ấm cô chiêu của các đại gia mới nổi mà uy hiếp thôi, chứ còn loại hào môn thế gia như Ngu gia đây tuyệt đối không phải là dạng dễ chọc vào.

"Kế hoạch ban đầu của chúng chính là bắt cóc bạn tôi để uy hiếp tôi." Ngu Đường bình tĩnh nói ra, đưa tay nhận trà từ Tào quản gia, chậm rãi uống một ngụm.

Ngu Lãng loắng ngoắng đánh nghiêng tách hồng trà trong tay, cũng không dám rên lên tiếng nào, nhận lấy khăn lau từ nữ giúp việc, lau loạn trên đũng quần, như vậy mà cũng không dám lên lầu thay quần, ngồi im bặt, bất an mà nhìn về phía Ngu Đồng, Ngu Đồng bây giờ làm chi có tâm trạng mà đáp trả hắn, chỉ trừng trừng hai con mắt nhìn về phía Ngu Đường.

Bọn họ đều không tin Ngu Đường sẽ đem chuyện này mà kể rõ ra như thế, về chuyện làm sao mà bắt cóc Tống Tiêu có thể uy hiếp Ngu Đường rồi nhờ đến Ngu gia, nếu nói quan hệ của bọn họ không có gì thì quả là không ai tin nổi.

"Làm sao mà có thể uy hiếp được con?" Ngu Thái Hàm nhíu mày, lời khai này có chút kỳ quái, trong đầu bỗng nhiên nhớ lại lời mà Ngu Lãng đã từng nói trước kia, thằng nhỏ nhà mình và cái cậu Tống Tiêu kia có chút khó hiểu. Nhưng đến Ngu Lãng cũng không dám chắc chắn, sao mà Cramer lại biết được.

"Cái này, con muốn hỏi Bác hai." Ngu Đường hé mắt, giọng nói lạnh như băng, đưa tay ra, Độc Cô Ám liền đưa qua một cái di động.

Ngu Đồng nhìn cái di động kia chỉ còn một cảm giác, máu trong người đã ngừng chảy. Đó là di động của tên Cramer kia. Dựng thẳng người dậy, "Chú hai, có thể tiểu Đường với ta có hiểu lầm gì đó, nhưng hiện giờ đang có mặt cảnh sát ở đây,nói như vậy quả thực không thích hợp."

Ngu Thái Hàm hung hăng nheo mắt lại, nhất thời hiểu rõ mọi chuyện, nhưng trong chuyện này không nên để cho người ngoài gièm pha. Liền nháy mắt ra hiệu cho Ngu Đường, ý bảo cậu nếu là chuyện trong nhà thì cứ để về nhà đóng cửa bảo nhau, để chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không, nói chung là cứ để cho cảnh sát đi cái đã.

Đến lúc này rồi, tuyệt đối không thể lùi bước, một khi cảnh sát đi rồi, chuyện này sẽ trở thành một mâu thuẫn trong gia tộc, sau rồi sẽ bị gia chủ biến chuyện lớn thành chuyện nhỏ, chuyện nhỏ hóa không có.

Ngu Đường không quan tâm đến bọn họ nữa, như cười như không mà nhìn thẳng vào bác hai: "Cái di động này là của Cramer, lúc ấy cháu thoát thân có tiện tay cầm theo, thật không may lại nhận được điện thoại của bác hai, bác còn nhớ mình đã nói gì không?"

Ngu Đồng mặt cắt không còn một giọt máu, tự trấn tĩnh lại: "Thật để cho mọi người chê cười, từ lúc ấy điện thoại của bác vẫn luôn bị cảnh sát theo dõi, làm sao sao có thể liên lạc với bọn cướp kia chứ?"

"Thật không?" Ngu Đường dừng một chút, cầm di động lên, mở ra một tệp, là một bản ghi âm, rồi mở to lên cho mọi người cùng nghe, "Biết thể nào bác hai cũng sẽ không nhận đâu, nên con đã sớm ghi âm lại một đoạn này rồi."

Hai cậu cảnh sát trẻ nhìn bên này, lại nhìn bên kia, đơ đơ toàn tập. Vốn tưởng vụ bắt cóc này chỉ đơn giản là bắt cóc tống tiền, nào ngờ đâu bên trong ấy lại là cả một âm mưu đấu đá nhau của chính những người trong cái hào môn thế gia này.

Nhìn thấy bên kia có bản ghi âm trong tay, sắc mặt Ngu Đồng lại càng khó coi hơn nữa.

"Bác hai, kỳ thật tất cả chứng cớ phạm tội tại bến tàu lần ấy con đã giao cho nội cả rồi, đều là người một nhà, con cũng chẳng tính toán với người làm gì." Ngu Đường quay đầu nhìn về phía gia chủ: "Đúng không ông?"

Ngu Thái Hàm sửng sốt, đột nhiên nhận ra mọi chuyện, trừng mắt to nhìn về phía Ngu Đồng: "Nhị thúc, con nói đã xảy ra chuyện gì?"

Chuyện ở bến tàu, Ngu Thái Hàm cũng đã sớm biết, nhưng vẫn là không có người nào thực sự bẩm báo trước mặt ông, Chuyện lần ấy Ngu Đường làm cũng thật tốt, đã đem thu tập đầy đủ tư liệu đưa tới, cho ông định đoạt, vậy cũng cho là đối với bác hai của mình không có ý tứ muốn xuống tay.

Ngu Thái Hàm vốn cũng có ngấm ngầm cảnh cáo Ngu Đồng một chút, ai ngờ người này, chó cùng dứt giậu, lại đi bắt cóc Tống Tiêu để ép Ngu Đường giao ra tài liệu lần ấy.

Sự thực thì mọi chuyện không phải thế nhưng Ngu Đường chỉ đem câu chuyện kia kể ra một nửa, còn về vế đằng sau kia chính là mọi người tự nghĩ thế. Đối với tư liệu kia mà nói thì tư liệu ấy không thực sự quan trọng, mua chuộc đạo tặc, bắt cóc người bạn tốt nhất của cậu để ép cậu giao ra một ít tài liệu đó quả thật là rất hợp lý, hợp tình rồi.

"Nếu bác hai bên đó vô tình thì cũng không thể trách con bên này vô nghĩa." Ngu Đường đưa tay qua sô pha, Độc Cô Ám liền đưa qua một tập tài liệu đã được đóng dấu. Ngu Đường cũng không thèm nhìn tới, trực tiếp đưa cho cảnh sát bên kia.

Ngu Thái Hàm bên kia đang nổi nóng cũng chẳng thèm đưa tay ngăn cản.

Bên kia, bác ba cũng đang kéo kéo tay Ngu Đường, những người khác của Ngu gia cũng tỏ vẻ có chút bất mãn, bên bến tàu kia có một chút hàng buôn lậu, âu cũng là chuyện làm ăn, Ngu gia ở đây cũng có vài người tham gia, việc này mà điều tra ra, đối với Ngu gia cũng là bất lợi.

Ngu Đường nhìn qua bác ba một cái, từ trong túi áo lấy ra một tờ giấy đưa cho ông ta, "Kỳ thật, đây cũng chẳng phải là việc gì to tát, thứ bác hai có lẽ thực sự muốn ở chỗ của con chính là cái này."

Bác ba cũng không rõ đó là thứ gì, nhanh chóng mở tờ giấy ra, xem thật kỹ càng, tay cầm run run, hô hấp cũng có chút gấp gáp hẳn lên.

"Lão tam, chú làm sao vậy?" Ngu Thái Hàm thấy có gì đó không đúng, liền nhanh chóng đoạt tờ giấy kia qua, khiếp sợ mà mắt cứ trợn trừng lên nhìn, "Tiểu Mẫn."

Ngu Mẫn là cô sáu của Ngu Đường, là con gái của Tam gia, rất nhiều năm trước đã chết không rõ nguyên nhân, vậy nên tam gia vẫn không cho mọi người nhắc lại chuyện này.

"Cũng tại cô sáu của con ăn chơi trác táng, rượu, thuốc phiện đều dùng cả, chứ không phải là..." Ngu Đường thở dài.

"Ngu Đồng, cái loại súc sinh này!" Tam gia kích động đứng lên cầm lấy một cây gậy định đánh Ngu Đồng.

Việc buôn bán hàng lậu của Ngu Đồng ở bến cảng năm đó không chỉ đơn giản như Ngu Thái Hàm biết, hắn còn buôn bán cả thuốc phiện, việc này đã để cho Ngu Mẫn phát hiện ra, hắn đương nhiên sẽ không để cho ả sống.

Hai cậu cảnh sát kia thấy sự tình không ổn, thông báo về cục, dẫn Ngu Đồng đi theo. Lại một trận người ngã ngựa đổ, đến khi mọi việc được phơi bày ra, trời cũng sắp sáng.

Thời điểm mà hai cảnh sát trẻ kia ra đến ngoài cổng Ngu gia vẫn còn đang cảm thấy mơ hồ, làm sao mà lúc vào là để điều tra bắt cóc mà lúc ra lại thành điều tra buôn lậu, sau rồi lại còn liên quan đến cả án mạng nữa. Đúng là nhà giàu, bên trong quả là thị phi không ít.

Ngu gia sau vụ Ngu Đồng bị bắt đi cũng loạn lên một chút, nhưng may nhờ có Ngu Thái Hàm xử trí thỏa đáng, cũng không phát sinh sự tình gì lớn lắm, cũng nhờ sự kiện này mà Ngu gia cũng được chỉnh đốn lại từ trên xuống dưới.

Vụ án lần này có rất nhiều sự việc khác liên quan, thời gian thẩm án rất lâu, chắc phải tới trước giáng sinh mới cho ra kết quả chính thức. Lần này Ngu gia không một ai ra mặt giúp Ngu Đồng khiến hắn phải nhận án tù chung thân. Không biết xuất phát từ đâu mà mọi sự việc liên quan đến Ngu Đồng kể cả vụ bắt cóc đều không thấy có liên quan gì đến Ngu Lãng.

Sự việc bắt cóc lần này qua đi, Tống Tiêu lại tiếp tục đi làm phim điện ảnh.

«Tiên mãn cung đường» quá trình quay phim thật quá thuận lợi, cậu vẫn như trước, hàng tuần đều đến giám sát tiến độ.

"Sang năm, cháu muốn quay về đại học Đại Đô để đọc sách." Tống Tiêu đang nhìn trong tay bản viết ca khúc chủ đề của phim, quay qua nói với Tiêu Chính Khanh: "Chú Tiêu đã nghĩ đến chưa? Nếu qua bên quốc nội quay phim thì sẽ quay ở đâu? Dù sao đây cũng là một bộ phim Hoa ngữ."

"Ngược lại, ta nghĩ thế này." Tiêu Chính Khanh cười cười, "Cháu sau khi về nước cần nhanh chóng tiếp nhận quyền quản lý của giải trí Tinh Hải."

"Hả?" Tống Tiêu ngẩng đầu nhìn ông ta, "Có chuyện gì sao ạ?"

Tiêu Chính Khanh nhìn cậu, định nói gì lại thôi.

Đúng lúc ấy, Ngu Đường đột nhiên gọi điện thoại tới, "Trẫm sẽ lập tức trở về nước, ngươi sẽ cùng trẫm trở về chứ?"

Nghe giọng bên kia có chút không đúng, Tống Tiêu không biết là lý do gì liền hoảng hốt, "Có chuyện gì xảy ra sao?"

"Phụ thân.... đã xảy ra chuyện..."

Bởi vì bác hai đã vào tù, tình hình bên này mọi người lại muốn phân chia lại quyền lực, gia chủ để cho hai cha con Ngu Đường cùng chú bảy tham gia chủ trì việc phân định. Đáng lẽ hôm qua đã đến, nhưng cho đến hôm nay vẫn chưa thấy đâu, điện thoại thì luôn trong tình trạng không liên lạc được. Vừa mới nhận tin xác thực, hai người kia vừa lên máy bay thì máy bay rơi....

Tiểu kịch trường:

《LÀM SAO MÀ MÁY BAY RƠI???》

Ngư gia: Chúng ta mua vé máy bay đi thôi...

Chú bảy: cứ tin tưởng vào kỹ thuật điều khiển của đệ.

Ngư gia: (lúc đang bay) ta có cảm giác có cái gì đó sai sai, ngươi có bằng lái không?

Chú bảy: Có a...

Ngư gia: Cho ta xem,

Chú bảy: (chạy qua đem đến bằng lái xe máy A1)

Ngư gia:  .....

Phi cơ:  .....

HẾT QUYỂN 2 RỒI!!! MỜI ĐỘC GIẢ TIẾP TỤC ĐÓN ĐỌC QUYỂN 3
CHƯƠNG ĐẦU TIÊN SẼ CỐ GẮNG CÓ TRONG NGÀY MAI.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#bigcat