Chương 23.2: Thiên lao! Chân tướng việc ám sát?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngục tốt mang đến một chiếc ghế dựa, Tiếu quý phi không chút khách khí ngồi xuống.

Khi nhìn thấy rõ ràng nữ nhân ở trước mặt Trầm Tố Nhi, nữ nhân đó từ đáy lòng phát ra một tia ngạo khí (kiêu ngạo), không phải là đang diễn cho nàng xem.

Trầm Tố Nhi kinh ngạc, không thể tưởng tượng được Tiếu quý phi lại kiêu ngạo như thế.

So với nữ nhân vừa rồi nằm cuộn gọn lại góc tường hoàn toàn bất đồng, nếu không phải vừa rồi nàng chính mắt nhìn thấy, thì đúng là không tin được. Dù sao, cũng thấy kì quái, chẳng lẽ vừa nãy Tiếu quý phi suy nghĩ nhập tâm, nên không nhìn thấy nàng đứng ở phía ngoài nhà lao, hay là lúc đấy tối tăm, mình nhìn không rõ mặt nàng ta?

Mặc kệ là nguyên nhân gì, ý nghĩ của Trầm Tố Nhi đối với Tiếu quý phi đã thay đổi, không hổ là nữ nhân luyện võ, đủ quật cường. Cẩn thận quan sát Tiếu quý phi, Trầm Tố Nhi rất nhanh đã nhận ra, cũng rất rõ ràng– Tiếu quý phi cường ngạnh, chỉ là giả vờ.

Ở lúc này mà vẫn còn giả bộ, đã làm nàng bội phục không thôi rồi.

Rất có tư thái của một nữ anh hùng.

Chẳng bao lâu, mọi thứ đã chuẩn bị xong.

Rượu cùng mấy đồ điểm tâm cũng bưng tới đây, để hết trên bàn dài, đưa về phía trước mặt Tiếu quý phi.

Lại thêm chuyện phiền toái nữa, muốn cởi bỏ cùm trên cổ Tiếu quý phi.

Bằng không, quần áo khó thay.

Ăn uống cũng không tiện.

“Tháo ra.” Trầm Tố Nhi tự cảm thấy mình rất uy nghiêm ra lệnh tháo ra.

Ngục tốt lại do dự, ánh mắt dò hỏi lại nhìn Trần tổng quản.

Trầm Tố Nhi trong lòng thấy chán nản a, mình có khác gì một con rối đâu?

Cứ có chuyện gì muốn làm, đều phải qua miệng Trần tổng quản mới có hiệu lực.

Không được! Không thể chấp nhận được!

“Bản cung nói tháo ra, các ngươi có nghe rõ không?”

“Nương nương, nàng là trọng phạm triều đình……” Trần tổng quản đứng một bên cúi thấp người cung kính nói, nhưng chưa nói hết câu, đã nhìn thấy ánh mắt bực mình của Trầm Tố Nhi thì– giật mình.

Không thể tưởng tượng được Hoàng Hậu kỳ quái này lại tức giận?

“Trần công công, bản cung để ngươi cũng cùm cổ như thế, xem có mặc quần áo được không, có ăn uống được gì hay không. Nếu ngươi làm được, thì quên đi…… không tháo thì không tháo.” Trầm Tố Nhi nói không ôn nhu cũng không phát hoả, nhưng lúc nói chuyện mắt không nhìn Trần tổng quản một lần.

Trần tổng quản âm thầm kêu khổ.

Nếu Tiếu quý phi định cá chết lưới rách (cùng chết chung), thì mở cùm ra, lại càng có cơ hội đả thương Hoàng Hậu, thì hắn có mấy mạng cũng không đủ để chết.

Suy nghĩ hồi lâu, Trần tổng quản vẫn phải gật đầu, sai người tháo cùm, nhưng xích sắt ở cổ tay cổ chân vẫn phải để lại, dù sao dùng cơm cũng chẳng có vấn đề, chỉ có mặc quần áo là không thể.

Quần áo trên người Tiếu quý phi.

Tiếu quý phi không cử động, cứ để bọn họ khoác lên người.

Nhưng vẻ kiêu căng đã biến mất, nghi hoặc nhìn chằm chằm Trầm Tố Nhi.

Trầm Tố Nhi chậm rãi đứng lên, bước tới chỗ Tiếu quý phi.

Khoảng cách quá xa, có một số việc muốn chứng thực đúng sai cũng khó.

Trần tổng quản là cả người khẩn trương, cúi đầu tiến lên, ngăn cản Trầm Tố Nhi, nói: “Nương nương, xin người–”

“Trần công công, có phải bản cung làm việc gì, đều phải được ngươi đồng ý.” Trầm Tố Nhi đôi mắt phượng, lãnh đạm lướt qua, không tức giận mà uy nghiêm. Giả vờ giả vịt thì ai hơn được nàng chứ? Lúc trước khi còn nhàn hạ nàng lười biếng thôi, nếu không cũng sẽ ưỡn ngực thể hiện “uy nghiêm” rồi.

“Không phải. Nương nương đừng hiểu lầm, chỉ là Hoàng Thượng–”

“Hoàng Thượng sai ngươi đến hạn chế việc làm của bổn cung sao?”

“Không có.”

“Hoàng Thượng có nói, bản cung phải làm theo lời ngươi nói sao?”

“…… Cũng không có.”

“Tốt lắm. Bản cung muốn nói chuyện riêng vài câu với Tiếu quý phi.”

“Việc này……” Trần tổng quản vô cùng khó xử.

Hoảng sợ quỳ rạp xuống đất như xin tha tội.

“Nương nương, xin người đừng làm khó xử tiểu nhân. Quý phi là trọng phạm, nếu nàng làm người bị thương– chúng thần làm sao bồi tội được với Hoàng thượng? Tiểu nhân, cũng…… Nương nương, xin người hãy nhớ lại, chuyện hai mươi tám thị vệ kia.”

Dứt lời lại dập đầu, bò sát dưới chân Trầm Tố Nhi không đứng dậy.

Trầm Tố Nhi vốn định cứng rắn một chút, kết quả vẫn là thất bại rồi!

Quá chán nản!

Tiếu quý phi trong mắt hiện lên một tia kỳ quái.

Dù sao ở trong cung nàng cũng rất rõ Trầm Tố Nhi không được sủng ái, nhưng nếu đúng là không được sủng ái, Trần tổng quản biểu hiện lại quá mức cung kính, đúng là kỳ quái. Trong cung ai chẳng biết, quyền lợi của hắn có thể che được cả trời, ngay cả nàng là quý phi cũng phải nể mặt hắn ba phần, ngày lễ ngày tết đều đem quà tặng hắn.

Trầm Tố Nhi mím mím cái môi nhỏ nhắn, nhớ tới Mộ Dung Sơ Tuyết từng nói, lạnh nhạt nói: “Trần công công, đứng lên đi. Quý phi sẽ không thương tổn bản cung, uh, Sơ Tuyết đã hoài nghi việc này là giả, hắn cũng nói quý phi thường ngày tính tình thẳng thắn, bản tính vốn thiện lương. Làm sao lại tuỳ tiện thương tổn người khác? Bản cung tin tưởng Sơ Tuyết, chẳng lẽ công công đang hoài nghi hắn hay sao?”

Trần tổng quản không đỡ được chiêu này.

Lâu rồi không phải rơi mồ hôi lạnh trước mặt một nữ nhân.

Hoàng Hậu nhìn có vẻ rất điềm đạm không quan tâm tới thế sự, nhưng một khi đã quản tới thì cực kỳ sắc bén, nói một câu lập tức làm người khác ngậm miệng.

Hắn lấy danh nghĩa Hoàng Thượng ra, vẫn không đối phó nổi.

Trầm Tố Nhi nhìn vẻ mặt của Trần tổng quản, trong lòng rất đắc ý.

Đương nhiên thôi, tốt xấu gì tư tưởng suy nghĩ của nàng cũng được đúc kết từ mấy nghìn năm lịch sử, trên thương trường cũng được luyện tập tới N lần rồi.

Cho dù thường xuyên bị tên thủ trưởng đáng chết áp bức bóc lột sức lao động, nhưng khả năng làm việc khẳng định không tồi, bất cứ việc gì công ty cần người ra ngoài đàm phán, nếu không có nàng đi thuyết pháp thì tổng giám đốc không hài lòng.

Lại nghĩ đến tổng giám đốc Tiểu Bí thèm thuồng đến điên cuồng, nàng vừa tức vừa hận cắn chặt răng, thường xuyên bị hắn bắt tăng ca, ba ngày trước khi xuyên qua, nàng chưa hôm nào được ngủ đủ giấc, không ngờ, lao động vất vả ba ngày thành quả lại về hết tay đồng sự, nẫng tay trên phương án đỉnh của mình, kết quả– nàng bị tức chết!

Ngất……

Nghĩ đến đây, Trầm Tố Nhi vẻ mặt lại quẫn lên.

Vừa rồi ánh mắt có chút đắc ý nhìn Trần tổng quản, sớm đã bay biến đi đâu mất.

Nàng hôm đó mang theo tức giận tiến vào giấc ngủ, chẳng lẽ đúng là bị tức chết?

Bị người ta làm cho tức chết mà xuyên qua, đúng là quá mất mặt!

Ô ô……

Trần tổng quản thấy Trầm Tố Nhi ngừng lại, cứ tưởng rằng nàng bỏ ý định tiến lại gần Tiếu quý phi.

Không ngờ, nàng lướt qua hắn, chạy tới trước mặt Tiếu quý phi – bước càng ngày càng gần.

Hắn cuống quít tiến lại gần hầu hạ.

Nói hầu hạ, không bằng nói là bảo hộ, ngăn ngừa Tiếu quý phi có hành động gì nguy hiểm.

Trầm Tố Nhi với Tiếu quý phi hai mắt nhìn nhau.

Không có địch ý, đôi mắt Tiếu quý phi hằn lên tơ máu đỏ hàm chứa nhiều tia phức tạp, phần lớn là thấy khó hiểu.

Mới chỉ qua thời gian hai ngày thôi, chẳng lẽ Hậu cung đã thay đổi rồi sao?

“Ngươi đắc sủng?” Tiếu quý phi thanh âm lạnh lùng, lại không giấu được một tia chua xót.

Trầm Tố Nhi cười ngượng, phủ nhận nói:”Không có.”

“Không cần phải nói dối, mắt của ta vẫn chưa mù.” Lúc Tiếu quý phi nói lời này, còn làm như vô tình liếc mắt nhìn Trần tổng quản.

“……” Trầm Tố Nhi tất nhiên hiểu được cái liếc mắt kia của Tiếu quý phi là có ý gì, nhất thời không biết phải trả lời như thế nào, nói không nàng cũng chẳng tin. Nói có, đúng là đả thương người khác, dù sao nàng ta vừa mới thất sủng, Hoàng đế lập tức chuyển sang “sủng” nàng– tuy là nói láo, nhưng cũng làm người khác đau lòng khó chịu.

Cùng là nữ nhân, Trầm Tố Nhi sớm đã nhìn ra si tâm của Tiếu quý phi với Mộ Dung Cảnh.

Nữ nhân, trong tình yêu đều là người ngốc.

“Tiếu quý phi, cho dù gia cảnh sa sút, mùi thơm trên người ngươi vẫn thơm như vậy.” Trầm Tố Nhi nhắm mắt lại ngửi ngửi, mùi hương thoang thoảng, tuy không được như trước kia, bị lẫn thêm mùi hỗn tạp, nhưng vẫn có thể ngửi ra được.

“Hừ……” Tiếu quý phi hừ lạnh một tiếng, không biết Trầm Tố Nhi trong bụng định làm gì.

Trầm Tố Nhi vừa định bước lên trước một bước, Trần tổng quản lại bước theo rất nhanh.

“Chuyện này…… Trần công công a, bản cung đã nói rồi, Tiếu quý phi sẽ không hại ta. Dù sao ta…… vừa rồi ta còn mời thầy thuốc đễ khám bệnh cho thân nhân của nàng.” Trầm Tố Nhi thực sự không kiên nhẫn nổi.

Làm gì mà bám chặt như vậy, hành động cũng nhanh thế chứ.

“Nương nương, nô tài–” Trần tổng quản muốn nói gì, lại thấy Trầm Tố Nhi bước lên mấy bước tiến gần tới xích sắt, đã tới trước mặt Tiếu quý phi. Hắn muốn ngăn cản nhưng cũng không dám trực tiếp chạm vào Hoàng Hậu nương nương, đây là tội đại bất kính a, để Hoàng Thượng biết được cũng bị xử phạt.

Lúc Tiếu quý phi nghe Trầm Tố Nhi nói, vẻ mặt giật mình, rất nhanh đã ẩn giấu đi.

Từ đó có thể thấy được, vừa rồi nàng ta có biết.

Lúc biết mình sắp định tội chết, cũng chấp nhận sự thật, tâm tính lại phát sinh biến hoá.

Ngày thường nhìn Hoàng Hậu thật là chán ghét, lúc này nhìn nàng, lại cảm thấy đặc biệt đáng yêu.

Những phi tần bình thường trong cung dính lấy nàng, nói vô số những lời nịnh nọt, còn nói cái gì mà đồng cam cộng khổ, tình như tỷ muội, kết quả thì sao? Thụ đảo hồ tôn tán. (Cây đổ bầy khỉ tan)

Hiện thực cũng đã chứng minh, về án ám sát, người mà Tiếu quý phi không nên oán hận nhất chính là nữ nhân trước mặt– Trầm Tố Nhi.

Trong việc này, Trầm Tố Nhi cũng là người chịu thiệt hại, huống chi lúc trên đại điện, còn thay nàng giấu tội, còn vì cứu người Tiếu gia mà ra sức. Nàng cũng biết nàng ta là một Hoàng Hậu không được sủng ái, không quyền không thế, có thể giúp mình đến mức này, đã là rất giỏi rồi.

Nàng đúng là không nên hận người nữ nhân ngốc nghếch này!

Tiếu quý phi tức giận trừng mắt với Trầm Tố Nhi.

Trầm Tố Nhi ngẩn người ra, sau đó cười ha ha.

Vừa rồi trừng mắt, tuy có phẫn nộ, nhưng không có sát khí, cũng không cảm giác được chút ác ý.

Vì thế, người nào đó lại lớn mật tiến lên, cười tủm tỉm, có chút giả bộ nói: “Bản cung nghe nói, ngươi lúc tắm rửa dùng một loại hương liệu đặc biệt nào đó, nên mùi hương trên người kia, ngửi thật là dễ chịu, ta nghĩ…… Kỳ thật, là ta muốn hỏi ngươi đã dùng cái gì thế? Nếu ngươi chết, cũng sẽ không bị thất truyền a……”

Âm thanh rất nhỏ, nhưng mọi người đứng gần vậy, tất nhiên là đều nghe thấy.

Trần tổng quản ngã lăn ra đất!

Chẳng lẽ đây là bí mật mà Hoàng Hậu muốn tìm Tiếu quý phi để hỏi sao?

Dù sao, cũng rất đúng, nữ nhân không phải là rất thích mấy thứ đó sao?

Tiếu quý phi hừ lạnh một tiếng, hất tay không thèm nhìn Trầm Tố Nhi.

Có điểm kiêu ngạo, lại có điểm lạnh lùng.

Trầm Tố Nhi nhấc lên một ly rượu, uống một ngụm nhỏ, đầu lưỡi liếm liếm.

“Uh, rượu gạo, nghe nói rượu ở cổ đại, nồng độ cũng bình thường, giống như bia, hoá ra là nói thật. Đây, uống một ngụm đi, cho người ấm áo.” Người nào đó mặt dày, đem ly rượu mình vừa uống qua tới trước mặt Tiếu quý phi.

Tiếu quý phi lại giật mình.

Nhưng mà, sâu trong mắt lại thấy ấm áp.

Vừa rồi– nàng là đang thử rượu.

Tiếu quý phi hiểu được.

Nàng vì chứng minh trong rượu không có độc, cho nên tự uống trước một ngụm, loại bỏ cảnh giác của mình.

Tiếu quý phi tiếp nhận rượu, uống một hơi cạn sạch.

“Rượu ngon!……” Tiếu quý phi nói ra một câu có phần hào sảng, sâu trong mắt lại mang theo ưu thương. Nàng nói một câu này, kỳ thật căn bản là nàng uống không có một cảm giác gì. Cho dù là một chén nước, bảo nàng đấy là một chén rượu, sau khi uống vào bụng cũng vẫn nói một câu đấy thôi.

Đó là khi trong lòng, chỉ có tuyệt vọng cùng bi thương, cảm thán mà nói một câu.

Không thể không thừa nhận, Trầm Tố Nhi càng ngày càng bội phục Tiếu quý phi.

Cho tới lúc này, trước mặt người khác mà còn nói chuyện rõ ràng như vậy, không một chút run rẩy.

Mà quần áo trên thân thể kiều diễm kia, dựa vào những vết máu, cũng biết được đã phải chịu khổ hình.

Trước kia kiêu ngạo là thế, có thể nói là cao ngạo cùng thanh cao, nhưng cũng không đáng trách. Nghe nói, có những người, càng cảm thấy mình cao cao tại thượng, người khác chỉ cần vô ý một chút, lập tức là giận “tới tận trời xanh”.

Nàng lắc đầu, có lẽ trước kia đã nhìn lầm rồi.

Đại khái là có tư tưởng từ xưa, lại nghe mấy lời đồn đãi, cảm giác Tiếu quý phi là một gian phi, dù sao– hậu cung mà, không có gian phi thì còn gọi gì là hậu cung. Cho dù nàng thật sự là gian phi, thì cũng là một gian phi có khí phách, có lễ tiết, đúng là thế–

Ách…… Chuyện này……

Trầm Tố Nhi không muốn nghĩ tiếp nữa.

Suy nghĩ của nàng không phải lúc nào cũng toả sáng như mặt trời, có đôi khi cũng sẽ bị vây trong bóng tối như mọi người.

Đột nhiên, Trầm Tố Nhi tuỳ ý ra lệnh cho Trần tổng quản đang đứng bên cạnh, quát lớn: “Bảo mọi người trong phòng ra ngoài hết, sau đó, bản cung với Tiếu quý phi mới nói chuyện được, bí mật này không được để ai truyền ra ngoài……”

Nói bừa vài câu, làm người khác dở khóc dở cười.

Rõ ràng là nói, phải lấy được bí mật về hương liệu kia.

Nữ nhân đều có khát vọng kiều diễm, vô tình lộ ra ngoài cũng chẳng có vấn đề gì, người khác thật không nghĩ tới.

Trần tổng quản bất đắc dĩ, bẩm báo như vậy với Hoàng thượng, có vẻ cũng chấp nhận được.

Hắn cũng nhìn ra, Tiếu quý phi có vẻ đối với Hoàng Hậu không có ác ý, lập tức phất phất tay, mọi người lui hết ra ngoài.

“Nương nương, có việc gì thì cứ trực tiếp hô tên nô tài.” Trần tổng quản vẫn nhịn không được dài dòng thêm một câu.

Trầm Tố Nhi đáp uh một tiếng.

Trần tổng quản lui lại mấy bước, xoay người rời đi, rồi lại dừng một chút, quay đầu cúi người nói với Tiếu quý phi: “Quý phi nương nương, vừa rồi nương nương vì người Tiếu gia mà làm một số việc, người có lẽ cũng biết. Ngàn vạn lần cũng đừng làm chuyện ngốc nghếch a, án Tiếu gia, chưa đến kết thúc, có lẽ…… có cơ hội chuyển biến.”

Lúc nói đến từ “có lẽ”, ánh mắt chuyển tới người Trầm Tố Nhi, một lát sau, Tiếu quý phi cũng chú ý tới.

Trần tổng quản đang ám chỉ cái gì, Tiếu quý phi thông minh thế sao lại không nhận ra.

Tiếu quý phi cảm kích nhìn Trần tổng quản, ôn hòa nói: “Cám ơn ngươi, trần công công.”

Trầm Tố Nhi hoàn toàn không còn gì để nói, rất muốn quay lại hừ một tiếng xem thường.

Trong lòng rất là oán niệm: Cái tên công công kia, không nghĩ ngươi lại có tâm tư như thế, dám trước mặt bổn tiểu thư chơi trò liếc mắt đưa ý, tuy không phải ý tứ xấu xa gì, nhưng cũng phải nể mặt người đứng phía trước chứ, thật là ngu ngốc a.

Trần tổng quản lui ra ngoài, phòng lớn chỉ còn lại Trầm Tố Nhi cùng Tiếu quý phi.

Bỗng chốc, Tiếu quý phi đứng lên, đầu gối quỳ xuống, lập tức bò tới dưới chân Trầm Tố Nhi.

Trầm Tố Nhi ngẩn ra.

Không nghĩ nàng ta lại mạnh mẽ dứt khoát như vậy.

Tiếu quý phi dứt khoát dập đầu ba cái.

Trán đập xuống đất phát ra âm thanh, chảy máu!

“Ngươi…… Ngươi đừng như vậy, cứ đứng lên nói chuyện đã.” Trầm Tố Nhi muốn đi tới đỡ dậy, nhưng nhịn lại được. Xem ra nàng ta đã hiểu được ý tứ câu nói cuối cùng của Trần tổng quản, có thể đoán được, tiếp theo Tiếu quý phi sẽ nói cái gì, sẽ là cầu tình cho người nhà nàng–

“Hoàng Hậu, xin người cầu tình với Hoàng thượng, tha tội cho Tiếu gia đi. Bọn họ tất cả đều là người vô tội, không can hệ một chút nào tới việc này. Sao lại phải thêm nhiều người chết, bớt giết một người không phải bớt đi một phần tội nghiệt sao? Cầu xin người, cầu tình cho bọn họ! Vừa rồi người cũng thấy, những hài tử vừa sinh ra thì có tội tình tình? Có sai lầm gì chứ?”

Tiếu quý phi hạ thấp tự tôn, nói ra những câu thấp kém, nói một câu rồi lại một câu hai mắt rưng rưng trán vẫn nhỏ máu.

Oan khuất của nàng, không thể nói ra.

Hiện giờ Hoàng Thượng, nàng không thể gặp được, nhưng mà, Hoàng Hậu tới, không hề nghi ngờ đây chính là trời xanh cho nàng một cơ hội.

“Quý phi, ngươi trước tiên đứng lên đã.”

“Hoàng Hậu không đáp ứng, ta sẽ không đứng lên!” Tiếu quý phi tính tình cũng rất trung liệt.

“Quý phi……” Trầm Tố Nhi bất đắc dĩ, cũng chẳng biết nói sao cho phải.

Tiếu quý phi nước mắt từ từ lăn xuống, vừa rồi nữ nhân quật cường, có vẻ như đã biến mất.

Nghĩ mình làm hại toàn bộ người ba tộc, còn có thể trấn định hay sao?

Còn có thể bình tĩnh nói chuyện sao?

Tiếu quý phi tiếp tục nói: “Ta tính tình vốn quật cường, từ nhỏ đã lập chí làm một nữ hiệp trên giang hồ, dạo chơi tứ phương, không ngờ, đã yêu Hoàng Thượng…… Người nhà vốn phản đối ta tiến cung, nhưng ta lại lấy cái chết ra doạ, người nhà mới đáp ứng……. Thế sự khó liệu trước, không nghĩ đến, lại có ngày xảy ra sự việc này. Ta chết cũng đáng, nhưng người nhà ta không có tội! Thân nhân của ta cũng không có tội.” Nàng càng nói càng oán hận đế vương này…… Vô tình, vô nghĩa!

“……” Trầm Tố Nhi nhíu mày.

Tâm tình của Tiếu quý phi, Trầm Tố Nhi có thể hiểu được.

Sự tình dẫn đến thảm cảnh này, ai lại muốn chứ?

“Ngươi trước tiên cứ đứng lên nói chuyện đã, trán chảy máu rồi, để cầm máu đã.” Trầm Tố Nhi lấy ra một chiếc khăn tay đưa cho Tiếu quý phi.

“Hoàng Hậu–” Tiếu quý phi mắt khẩn cầu.

Trầm Tố Nhi khó xử, thấy Tiếu quý phi không đứng dậy, cũng ngồi xổm xuống, nhìn nàng thật sâu.

“Trước tiên, ta phải hỏi một chuyện. Ngươi nhất định phải trả lời thật, phải, hay là không phải. Kết quả chưa biết chắc, nhưng mà, nếu ngươi nói dối, uh, khẳng định kết quả không tốt, bởi vì– ta ghét nhất lúc hỏi thật lòng, mà còn bị người khác nói dối.” Trầm Tố Nhi không phải là người luôn lấy mình làm trung tâm, cũng không phải là người làm việc chuyên chế, cũng không phản đối người khác nói dối, bởi vì nàng cũng thường xuyên nói dối thôi, lúc nhàm chán lại càng nói dối nhiều.

Trên thế gian này có rất nhiều việc là giả dối, ngẫu nhiên nói vài câu thiện ý cũng là giả dối để làm bâu không khí thoải mái hơn, cũng chẳng sao cả– đương nhiên là trong tình huống nói dối không hại người rồi.

“Chuyện gì?”

“Thích khách có phải ngươi hay không?”

“……”

Tiếu quý phi ngẩn ra, vẻ mặt cũng ngây ngốc một lúc.

Một lát sau, nàng cười khổ hỏi lại: “Ngươi sao lại hỏi thế? Tất cả mọi người đều nói ta là thích khách, ngươi lại là ngoại lệ sao?”

“Uh, cứ coi thế đi. Sơ Tuyết nói, ngươi thẳng thắn, tâm địa cũng không tồi, nói ngươi sẽ không làm ra những việc này. Ta tin tưởng hắn, cho nên ta cũng muốn chứng thật một chút.” Trầm Tố Nhi tìm đại một lý do coi như hợp lý, đương nhiên nàng còn giữ lại một việc.

Vẻ mặt Tiếu quý phi có chút xúc động, không nghĩ được Sơ Tuyết người bình thường mình ít nói chuyện lại nghĩ mình như vậy.

Khó tránh được sinh ra cảm động.

“Nếu nói, thích khách không phải ta, ngươi tin tưởng sao?”Tiếu quý phi thử hỏi một câu.

Trầm Tố Nhi do dự một hồi, vẫn gật đầu.

Tiếu quý phi thở phào nhẹ nhõm một hơi.

“Hoàng Hậu, có phải Hoàng Thượng sai ngươi đến không?”

“Không phải.”

Tiếu quý phi trong đôi mắt xinh đẹp hiện lên một tia thất vọng. Đó là sự thất vọng cho tình cảm cho đi mà không được hồi báo, cười chua xót, nói: “Không cần tra xét lại, thích khách là ta, để ta chịu tội chết đi. Chỉ cầu Hoàng Thượng tha cho người nhà ta.”

Trầm Tố Nhi sắc mặt trầm xuống, mắt lộ ra vài phần chán nản cùng thất vọng, lúc đầu còn cảm thấy nàng ta giống một giang hồ nữ hiệp, hoá ra một chút cũng không giống a, nữ nhân cuối cùng vẫn là nữ nhân, không có được tình yêu, thì lại bốc hoả.

“Quý phi, phải nói rõ cho ngươi biết. Lúc này không phải là lúc hành sự nóng vội cảm tính, ngươi nói một câu như vậy, giận dỗi nói một câu, nhưng trên lưng ngươi là năm nghìn

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net