Chương 9: "Nhà tôi rộng, không phiền"

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Buổi chiều, nắng trong vườn vẫn chưa tắt hẳn, cây cối xào xạt theo từng cơn gió đưa. Build đứng dưới tán bàng, khẽ nâng cánh tay lau đi vệt mồ hôi chảy dài bên thái dương, bàn tay vẫn không ngơi nghỉ mà lấp lại phần đất bị đào.

Cậu không cố ý, hôm qua giông lớn cuốn không ít cây nhỏ trong vườn đi khá xa nơi ban đầu, cậu quan sát kỹ lắm, hình như là Bible trồng không tốt, nên..cây nhỏ có phần yếu ớt.

Build chỉ hơi tiếc, nhành hoa đẹp không nên bị vùi nát, nghĩ vậy nên sáng nay cậu mới đào lên để trồng lại.

Lớp đất cậu đào rất vừa vặn, không cao không thấp, vừa đủ thể cây vươn lên, lại càng đủ để nó không bị cuốn đi lần nữa.

Bible nhìn khá lạnh lùng, chức vị lại là một chỉ huy, vậy mà Build không hiểu, trong vườn lại rất nhiều hoa hồng. Cậu trời sinh bản tính yêu cái đẹp, nhìn qua thì thích ngay, nhưng mà, hồng nhiều gai, Build nâng lên phải cẩn thận từng chút, khéo cứa vào tay lại tự làm hại mình.

Quần quật cả buổi chiều, cuối cùng cung lấp xong phần đất đó, chỉ là không được tươm tất lắm, đợi vài hôm nữa cỏ mọc lại thì nhìn ổn hơn.

"Nó bị gió cuốn?"

Không biết từ khi nào mà bên cạnh Build lại xuất hiện thêm một người, giọng nói trầm trầm, làm cậu không biết hắn đang muốn nói hay muốn hỏi.

"Đúng vậy, đêm qua có bão..tôi, tôi có che chắn nhưng không ăn thua"

Build áp lực thật, cứ như mình đang âm thầm làm chuyện xấu thì bị bắt tại trận, run run buông cái xẻng xuống. Giả đò như đã mệt rồi, thở hổn hển.

"Ngài, ngài sao rồi?"

"Tôi?"

"Chẳng phải ngài bị thương a?"

Bible nâng khoé miệng, thật khâm phục cái cách cậu chuyển từ vấn đề của mình sang vấn đề của người khác, không tệ.

"À, không to tác"

Hắn không muốn công khai việc mình bị thương, cũng không tài nào giấu diếm, chỉ đành dùng cách tương tự đối đáp.

"Tôi không hay trồng cây, đúng là không thể bằng cậu"

"Là thầy chỉ dạy, ngài cũng có thể học ông ấy, kĩ thuật của ông ấy vô cùng tốt"

Build hơn hai tuần không thấy tăm hơi của thầy mình, trong lòng có chút lo nhớ. Vừa nhắc tới thầy Chaidi, mi mắt cậu liền buồn rũ rượi.

Bible chỉ gật gù mà không đáp, ánh mắt nhìn Build như đang dò xét, mà ngược lại, cậu rõ là đang né hắn, không hề dám ngước mặt lên.

Cậu trong bụng cũng đỡ suy tư rồi, Bible không mắng cậu vì động chạm vườn cây của hắn là đã quá tốt, nhưng mà, đỉnh đầu của cậu hơi nhói, hình như đang bị ai đó nhìn cho sắp thủng.

"Ngài Wichapas"

"Hửm?"

Hắn ta vốn muốn quay lưng đi vào bên trong, bước chân chưa động đã bị Build kéo lại.

"Chuyện là, thầy Chaidi, ông ấy khoẻ chứ ạ?"

Build lức này mới ngoan ngoãn ngẫn đầu lên hỏi thăm, hai bàn tay phủi phủi bụi vào chiếc quần sẫm màu.

"Thầy cậu khá ổn, dù sao thì tình hình dịch bệnh mà, y sĩ như ông ấy cũng bị ảnh hưởng ít nhiều, đại khái là đã kiểm soát được cơn bệnh và ngăn chặn lây nhiễm. Nhưng hẳn là cậu phải nán lại đây đến khi tất cả mọi người đều khoẻ đó, thầy cậu là một y sĩ giỏi mà.."

Lời hắn nói chậm rãi, câu từ dễ nghe, dễ hiểu, giống như đang cố trấn an cậu. Hắn có vẻ lo một đứa trẻ như cậu mà mất đi điểm tựa thì sẽ trở nên rắc rối, thái độ như cố gắng giữ cho đứa trẻ không quấy khóc, vậy sẽ không phiền mình.

Build là đứa trẻ hiểu chuyện, dù sao cũng quen với việc đi đây đi đó. Cậu gật đầu nói.

"Tôi ở đây chỉ cần không phiền ngài, sẽ không có vấn đề gì"

Sau đó cậu cười rất tươi, điệu bộ đang cố thuyết phục người ta cho mình ở nhờ, vô cùng thành tâm.

Da dẻ cậu rất trắng, đôi má lại nhạy cảm ửng hồng, khi cười lộ hai bên lúm đồng tiền rất sâu, gây cảm giác khiến người khác yêu mến mình. Bible nhìn không rời mắt, cái nụ cười này, sao hắn lại thấy cực kỳ quen thuộc. Hắn dừng lại bên trong con ngươi đen nhánh đó, có chút..ý vị thâm trường.

Nắng chiều dần tắt, vi diệu thay điểm cuối cùng ánh nắng dừng lại là trên mái đầu cậu, mái tóc nâu nhàn nhạt trong ánh chiều, chỉ thoáng qua phút chốc mà khiến Bible đứng hình trong khắc đó.

"Nhà tôi rộng, không phiền"

Bible không khoe khoang, ngôi nhà lớn này chỉ có một mình anh sống, nếu tính cả mấy người làm vẫn dư chỗ ở, thêm một nhóc con ngoan ngoãn này thì phiền phức gì chứ?

"Cảm ơn ngài! Ngài tốt thật"

Cậu lần nữa giơ ngón cái lên, phấn khích cười lần nữa, lần này chân thành hơn cả, trong lòng hẳn đang mở hội.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net