Chap 14 - End

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Về đến biệt thự Hoàng gia, nó và hắn vui vẻ cầm tay nhau đi vào.

- Anh Lộc Hàm...

Chợt phía trước có một cô gái nhìn về phía bọn nó gọi lớn tên hắn. Rồi chạy nhanh lại ôm chầm lấy hắn làm hắn cũng như nó tiêu hóa không kịp về hành động của cô gái này.

Sau phút giây ngỡ ngàng hắn nhanh chóng đẩy cô gái ra, vẻ mặt thay đổi hoàn toàn không như lúc nói chuyện với nó:

- Kiều Hân, sao em lại ở đây?

Như đã quen với vẻ lạnh lùng và xa cách của hắn, Kiều Hân nghiêng đầu đáp với vẻ giận dỗi.

- Nhớ anh, ai bảo anh về mà không nói cho em, làm em lục tung cả nước Mỹ tìm anh rồi. Mà anh không định mời em vào nhà sao?

Hắn không nói gì, muốn cầm tay Nhiệt Ba thật chặt thì bị nó giằng ra. Mặt nó bây giờ trông rất tệ, trong lòng thì mắng hắn đào hoa, phong lưu. Về nước rồi mà còn có người theo về tận nơi. Không biết ba năm qua có bao nhiêu cô nữa?

"Hừ... thật là đào hoa, đáng ghét..."

- Em về trước đây.

Không thèm nhìn mặt Lộc Hàm nữa, nó quay người đi về.

- Nhiệt Ba...

Biết Nhiệt Ba hiểu lầm về hành động và lời nói vừa rồi của Kiều Hân nên hắn gọi và giật tay nó lại, muốn giải thích cho nó hiểu, chứ hắn không muốn cô nhóc này hiểu nhầm mình, lại càng không muốn nó giận mình rồi không thèm nhìn mặt. Tính ai chứ tính nó hắn hiểu rất rõ.

- Anh tiếp khách của anh đi, em có chân tự về được - Vẫn một mực cự tuyệt đòi về, chứ ở đây nó không chịu nổi.

Kiều Hân nhìn lúc đến giờ cũng tạm biết được mối quan hệ của hai người, cô nàng nhìn nó đầy ý địch. Tầm mắt dời đến bàn tay Lộc Hàm đang cầm tay nó cô lại thấy chướng mắt vô cùng, đi lại giật ngay tay hai người ra nhìn Nhiệt Ba nói:

- Cô là ai, sao lại đi với anh Lộc Hàm? Tôi nói cho cô biết anh ấy là của tôi, tôi đã ở bên anh ấy hai năm rồi. Nên cô đừng có mơ tưởng đến anh ấy, biết chưa?

Nghe được chính cô gái tên Kiều Hân nói vậy lòng nó đau như cắt, cố kìm nén nổi đau tận đáy lòng và nước mắt ngấn nước đang chực trào ra tận mắt. Thì ra không phải mình nó thích hắn mà có rất nhiều cô gái thích hắn.

Không! Là yêu chứ không phải thích.

Nhưng bây giờ nó còn ý nghĩa không? Khi người bên hắn hai năm đến tìm, trong khi hắn và nó biết nhau mấy tháng cũng là của ba năm trước. Thời gian quá ngắn để so với người ta... thời gian qua nó cứ ngỡ hắn cũng thích mình, hóa ra chỉ là ngộ nhận.

Cũng đúng, nó và hắn chưa bao giờ thừa nhận mình yêu nhau, cũng chưa xác nhận mối quan hệ của nhau. Tất cả cũng là mình nó ngộ nhận mà thôi!

- Kiều Hân, cô nói gì vậy?

Lộc Hàm nhìn Kiều Hân càng lạnh giọng thêm mấy phần, hắn không vui khi Kiều Hân nói với nó cái giọng đó. Chắc trong lòng Nhiệt Ba đang hiểu lầm về mối quan hệ giữa hắn và Kiều Hân.

Cô nàng này đúng là càng ngày càng quá đáng, ở Mỹ cô ta làm gì hắn cũng không quản, cô ta dẹp hết mọi cô gái cố tình làm quen hắn nhưng hắn không quan tâm vì như thế cô ta đang giúp dẹp đi một mối phiền hà quanh mình. Thế nhưng, giờ là nó nên hắn không muốn bất cứ ai làm tổn thương nó.

- Anh... sao anh lại nói với em cái giọng đó, không phải hai năm qua anh không hề nói gì hay sao? Giờ vì cô gái này mà anh lại to tiếng với em.

Kiều Hân mắt ngấn nước nhìn hắn tủi thân nói, rồi quay qua nhìn nó ánh mắt càng thêm chán ghét, lớn giọng nói:

- Cô là gì của anh ấy? Tại sao vì cô mà anh ấy lớn giọng với tôi?

Lộc Hàm đã không đủ kiên nhẫn nữa, hắn cầm tay Nhiệt Ba định đi nơi khác tránh xa Kiều Hân thì bị nó giằng tay lại một lần nữa. Đối mặt với Kiều Hân, nó lạnh lùng nói nhưng ẩn chứa trong đôi mắt là cả một vết thương lòng:

- Tôi chẳng là gì của anh ta cả, vậy nên cô lo mà giữ cho chặt đi

- Nhiệt Ba...

Lộc Hàm muốn nói điều gì đó thì nó ngắt giọng hắn luôn.

- Lộc Hàm, em mệt rồi, em về trước.

Thôi không ngăn cản nó nữa, đành để lần sau giải thích cho nó chứ giờ cứ cố níu kéo nó lại càng thêm hiểu nhầm. Quay qua nhìn Kiều Hân với ánh mắt lạnh lùng xa cách hơn bao giờ hết như muốn nói: "Cô quá phận của mình rồi, Nhiệt Ba mà có sao, tôi sẽ không tha cho cô!"

Về đến nhà nó đi thẳng luôn vào phòng, bỏ mặc mấy khuôn mặt ngơ ngác không hiểu gì. Tại vì lúc sáng nó còn líu lo ca hát, thay quần áo chọn đi chọn lại để đi chơi mà giờ trở về với khuôn mặt bí xị, ỉu xìu như bánh bao chiều.

- Nhóc kia bị sao vậy anh?

Trần Hách nhìn Trịnh Khải khó hiểu hỏi.

Trịnh Khải đưa một cánh tay lên lắc lắc biểu thị không hiểu, anh cũng đang thắc mắc như ai kia thôi.

- Hay gọi cho Lộc Hàm hỏi xem sao.

Trịnh Khải chợt nhớ ra nó đi chơi với hắn về thì đương nhiên phải gọi hắn, tra cho rõ nguyên nhân làm em gái cưng của nhà anh đi chơi về không vui. Chắc giữa hai người này lại có chuyện gì rồi đây. Đưa tay lên ôm đầu, haizz em gái anh với cậu bạn này cũng không ít rắc rối nha!

- Thôi để lên xem Nhiệt Ba làm sao đã hẳn gọi.

- Nhiệt Ba làm sao vậy hai anh?

Tử Thao và Chanyeol vừa bước vào nhà đã nghe Trần Hách nói về Nhiệt Ba, Chanyeol lo lắng không kịp chào hỏi gì đã lôi ngay vấn đề ra hỏi.

Đành thuật lại mọi chuyện cho cậu nghe rồi ba chàng trai lên tầng trên dỗ giàng công chúa nhỏ.

Đảm nhận công việc gõ phòng nó, Trịnh Khải cất giọng nhỏ nhẹ hỏi:

- Nhiệt Ba...bọn anh vào được không?

- ...

- Nhiệt Ba

Bên trong không tiếng trả lời, làm bốn chàng trai ở ngoài càng thêm lo lắng cho nó. Không biết đã xảy ra chuyện gì nữa.

- Anh mở cửa ra xem sao?

- Em ấy khóa trái cửa lại rồi. Mọi người xuống dưới đi để anh nói chuyện với Nhiệt Ba

Đẩy hai người xuống nhà Trịnh Khải gõ cửa lần nữa, lên tiếng khuyên em gái mở cửa, sau một hồi bám trụ ở cái cửa nó cũng mở cửa cho anh vào.

- Em gái ngốc, có chuyện gì thì nói với anh, sao lại khóc trong phòng một mình như trẻ con vậy?

Vào phòng bắt gặp đôi mắt sưng đỏ của Nhiệt Ba, anh dịu dàng ôm nó vào lòng dỗ dành như đứa trẻ, bởi với anh nó luôn là một cô bé cần che chở như ngày nào.

Như được trút bầu tâm sự, nó khóc lớn hơn kể cho anh mọi chuyện, nói cho anh biết về tình cảm mà mình giành cho hắn.

- Được rồi, chắc có lẽ em đang hiểu nhầm cậu ấy, sao em không nghe cậu ấy giải thích đã rồi bỏ đi.

Hóa ra là chuyện có một cô gái từ Mỹ về tìm Lộc Hàm khiến em gái anh không vui, tức giận mà bỏ về. Em gái anh đúng là ngốc khi không nhận ra tình cảm của Lộc Hàm giành cho mình, chắc phải gọi cậu ta đến giải quyết mới được.

- Em...

- Thôi, em không cần nói nữa, để anh giải quyết cho em. Bây giờ em gái ngoan không được khóc, nghe chưa?

Xong chuyện anh bỏ ra ngoài ra hiệu cho mọi người ở dưới vào khuyên ngăn cũng như an ủi nó, còn anh thì lấy điện thoại gọi cho Lộc Hàm đến giải quyết.

---------------------------------------------------------

Lộc Hàm đến, mọi người bỏ ra ngoài hết, giành lại không gian yên tĩnh cho đôi bạn trẻ. Bây giờ bọn họ cần một khoảng không gian yên tĩnh để giải quyết vấn đề mang tên "Tình cảm rắc rối". Một khi đã vướng phải tình cảm thì dù là con người dù khôn ngoan, thông minh hay lí trí đến mấy cũng sẽ mờ mịt khó nói, nó giống như lạc vào mê cung không lối thoát, càng cố tìm ra cánh cổng ra thì càng bị lạc vào những cánh cửa khác.

Không ai nói với ai câu nào, hai người hai cảm xúc riêng biệt nhưng trái tim lại đập và hướng về nhau.

Cố kiềm nén cảm xúc trong lòng, Nhiệt Ba nhìn hắn, cao giọng đuổi khách:

- Anh còn ở đây làm gì? Đi đi, tôi không muốn gặp anh! Đi như mấy năm trước anh đã đi, không tiễn!

Không quan tâm Nhiệt Ba nói gì, Lộc Hàm giữ chặt lấy vai nó trầm giọng kiên định nhìn thẳng vào mắt tuyên bố chủ quyền, hắn không cho phép nó bỏ cuộc, không cho phép nó từ chối hắn.

- Anh muốn em làm bạn gái chính thức của anh!

Nhiệt Ba nhếch môi cười lạnh:

- Bạn gái? Xin lỗi, tôi không có vinh hạnh làm bạn gái anh.

- Nhiệt Ba, em có biết là mình...

Không cho hắn nói hết câu, Nhiệt Ba đã cắt ngang lời:

-Tôi làm sao? Anh lo về mà lo cho Kiều Hân của anh đi. Tôi không cần anh thương hại

Bàn tay đang giữ ở vai nó nắm càng chặt, nhìn thẳng vào mắt Nhiệt Ba, Lộc Hàm nói:

- Nhớ lấy, em bạn gái tôi, không cho phép em cự tuyệt và em cũng không có quyền cự tuyệt! Bởi vì em là của tôi.

Nó nhìn thấy trong mắt hắn là cả tình cảm dạt dào, nó xao động, hạnh phúc khi nghe Lộc Hàm nói, nhưng còn Kiều Hân với hắn thì sao? Nó không muốn mình là người thứ ba phá hoại tình cảm người khác, nó là ai chứ? Một Nhiệt Ba kiêu ngạo không cho phép nó làm chuyện trái với lương tâm mình, quyết không cho phép. Dù nó nhận ra mình yêu hắn thì sao chứ, không phải là hắn không yêu nó sao? Vậy thì níu kéo làm gì, đến cho cùng cũng chỉ là sự thương hại thôi sao? Nó không cần thứ gọi là "thương hại", yêu đơn phương cũng được, chỉ cần hắn hạnh phúc nó cũng thấy hạnh phúc lắm rồi, đơn giản có thế thôi.

Gạt cánh tay đang đặt trên vai mình ra, từng giọt nước mắt trong suốt chảy dài trên khuôn mặt xinh đẹp của nó, nó không thể kiềm chế nổi bản thân khi cứ biết là không nên yêu hắn mà nó vẫn yêu.

Thấy nó khóc, hắn đau lòng không thôi, đưa bàn tay ra lau cho nó nhưng bị nó cự tuyệt một cách phủ phàng, bởi nó nghĩ hắn đang thương hại nó, nhưng nó cố chấp hắn cố chấp hơn, mặc kệ nó cự tuyệt Lộc Hàm vẫn lau khô nước mắt cho nó. Kéo nó lại ôm vào lòng mình hắn thì thầm:

- Đồ ngốc, sao em lại nghĩ anh yêu Kiều Hân cơ chứ? Địch Lệ Nhiệt Ba, em nghe cho rõ lời anh sắp nói ra đây: "Người anh yêu là em, chỉ có em, còn Kiều Hân anh không quan tâm, bởi vì anh không yêu cô ấy! Người anh yêu chỉ có con nhỏ rắc rối Nhiệt Ba, suốt ngày bám theo anh gây chuyện..."

Dựa người vào hắn, nghe Lộc Hàm nói vậy nó mắt đỏ hoe, ngước mặt lên nhìn hắn hỏi lại:

- Thật không?

- Thật! Em biết anh yêu em đúng không?

- Hu hu đồ tảng đá, sao bây giờ anh mới nói ra chứ, làm em tốn biết bao nước mắt không hả, đồ vô tâm, em ghét anh, em ghét anh, hu hu... anh có biết là em đợi câu này bao nhiêu năm rồi không?

Vừa khóc nó vừa đấm vào người hắn, nhưng rất nhẹ, nó chỉ như đang gãi ngứa cho hắn vậy.

Lộc Hàm không nói gì hay gạt cánh tay đang đánh mình của nó ra, mà hắn chỉ mỉm cười mặc cho nó đánh. Hắn bây giờ đang rất hạnh phúc, hạnh phúc vì biết nó yêu hắn, hạnh phúc vì hắn tìm được người con gái mình yêu.

Biết mình được gia đình đưa đi không nói một lời nó đã rất là đau lòng. Nhưng hắn cũng đâu làm được gì vì khi tỉnh dậy đã là một nửa năm sau ở nước Mĩ chứ không phải ở Trung Quốc quê hương mình. Mặc dù rất muốn đứng dậy để về nước nhưng khi biết bệnh tình của mình Lộc Hàm đành theo sự sắp xếp của gia đình, ngoan ngoãn ở lại chữa bệnh.

Dù vượt qua biết bao sóng gió nhưng cuối cùng chính là sự đền bù của thượng đế giành cho bọn hắn.

Ôm nó thật chặt, hắm thầm cảm ơn Kiều Hân, vì nhờ có Kiều Hân mà nó rốt cuộc cũng chịu thừa nhận nó có tình cảm với hắn, nhờ có Kiều Hân mà Nhiệt Ba mới xác định được rõ ràng tình cảm của chính mình.

"Nhiệt Ba, em đừng thoát khỏi tôi, đời này em mãi mãi là của Lộc Hàm tôi"

- Được rồi, là anh sai...Em khóc nãy giờ không thấy mệt sao?

Không muốn con nhóc nhà mình khóc sưng cả mắt Lộc Hàm phải dở chiêu trêu chọc nó, nó mà còn khóc nữa chắc ngập cả căn phòng này luôn.

- Hức... hức... mệt chứ sao không, anh không thấy hả?

- Ừ... thấy nước mắt ngập cả căn phòng rồi!

Hắn cười cười trả lời nó, haizzz thật không biết Nhiệt Ba nhà mình hay đi trêu chọc người khác cũng có lúc mít ướt như vậy. Từ trước tới nay chỉ có Nhiệt Ba làm người khác dở khóc dở cười chứ chưa bao giờ thấy Nhiệt Ba khóc. Đúng là mấy năm nay anh không được ở bên cô nhóc này nên không biết nhiều điều đã thay đổi.

- Anh còn dám chọc em, hức... hức... tất cả không phải là vì anh sao!

Biết hắn chọc mình Nhiệt Ba lại nức nở quay mặt vào trong tường, thật là tảng đá đáng ghét, hắn chính là khắc tinh của đời nó mà.

- Anh sai rồi công chúa nhỏ, em tha lỗi cho anh nhé?

- Hừ...

- Nhiệt Ba... để chuộc lỗi, anh sẽ đưa em đi chơi, được không?

Lắc đầu như trẻ con, không nói tiếng nào, nó quyết bơ hắn. Ai bảo trêu chọc nó cơ chứ.

- Không đi? Vậy anh đi một mình vậy.

Nói xong Lộc Hàm đứng dậy đi ra cửa, làm nó tức ứa máu... Không tiếp tục dỗ nó thì thôi đằng này cứ thế mà đi, hừ... Nhiệt Ba này không thèm quan tâm anh nữa!

"Rầm... bịch... bịch"

Vừa mở cửa ra Lộc Hàm đã kéo theo một đám đang nghe lén ở ngoài phòng bổ nhào xuống nền nhà mát lạnh, thật ra ngay từ đầu hắn đã biết mấy người này chưa đi, nên bây giờ mới ra mở cửa.

- Ai... ui... Mấy người mau đứng lên đi, tôi sắp ngạt chết rồi.

Trần Hách bị mấy người đè lên mình thì la lên oai oái, thật là không thở nổi, may nhờ nội công anh thâm hậu không thì bị mấy người anh em tốt cho về chầu tổ tiên rồi.

- Mấy anh đứng ngoài cửa làm gì thế?

Không biết cơn giận dỗi đã đi đâu mất tiêu, Nhiệt Ba nhảy xuống giường xem mấy con ếch đang nhào lộn trên sàn nhà. Đi nghe lén còn bị bắt quả tang, thật là mất hình tượng quá mà!

- Ha ha... bọn anh chỉ muốn rủ em cùng Lộc Hàm ra biển chơi thôi mà.

Lồm cồm đứng dậy, Trần Hách bịa ra một lí do.

- Đúng đúng... ra biển chơi...

Trần Hách, Chanyeol và Tử Thao liên tục gật đầu phụ họa, nếu mà đưa cho mấy anh này cả rổ tỏi chắc dã một tý là xong.

Thế rồi mọi người cùng nhau ra biển chơi theo sự đồng ý của một ai đó, dù lúc trước quyết không đi.

Đứng trước biển, trước những ngọn sóng lênh đênh giữa đại dương bao la, vậy nhưng đích của con sóng mãi là tiếp vào bờ, cũng giống như nó và hắn vậy! Có biết bao sóng gió xảy ra, tình yêu chia cắt ba năm dù chưa ai nói ra mình yêu đối phương. Hai người hai phương trời nhưng đến cuối cùng vẫn bên nhau...

- Nhóc con, đến đây.

Trên bãi cát Lộc Hàm mỉm cười vẫy vẫy tay gọi Nhiệt Ba đang chơi ở bãi cát bên cạnh lại.

Đứng dậy, bỏ tay vào túi quần bước lại gần nó, móc trong túi quần ra một sợi dây chuyền hắn dơ lên trước mặt nó.

- Sao... sao...

Nhìn thấy sợi dây chuyền nó nghẹn ngào nói không nên lời, đã ba năm nay nó không mang bên mình. Lộc Hàm đã mang sợi dây chuyền đi cũng chính là mang theo con tim nó đi ba năm. Không nghĩ hắn còn giữ lại bên người.

Nhiệt Ba cũng đâu biết rằng, trong thời gian Lộc Hàm không bên nó thì sợi dây chuyền chính là liều thuốc của hắn, mỗi khi nhớ nó thì Lộc Hàm sẽ lấy ra xem.

- Sao? Nó là của em mà, anh chỉ trả lại cho cô chủ nhỏ của nó thôi.

Nói rồi Lộc Hàm kéo Nhiệt Ba ngồi xuống đưa lưng về phía mình đeo sợi dây chuyền lên cổ nó. Để nó tựa vào người mình, tay nhẹ nhàng vuốt những sợi tóc mềm mại của cô nhóc bé nhỏ rồi nhìn vào mắt nó nói:

- Nhóc con, em đã nói với anh ba từ gì chưa nhĩ?

Biết Lộc Hàm muốn mình nói là ba từ gì nó tươi cười không nói nhưng tay chỉ lên trời viết ba từ "Em yêu anh!"

Dù không nói từ miệng nhưng với hắn như vậy là đủ.

Lộc Hàm cười tươi hướng ra biển cùng nó ngắm hoàng hôn đang dần buông, trong lòng cậu thì thầm theo sóng đại dương bao la

Nhiệt Ba em có biết không, trên đời này

Gió... có thể ngừng thổi

Sóng... có thể ngừng vỗ

Con tim... có thể ngừng đập

Nhưng... Tôi... Không thể ngừng "YÊU" em

❤❤❤❤❤❤❤❤❤

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net