Hoàng tử và lọ lem full

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hoàng tử và lọ lem

Tên fic: hoàng tử và lọ lem

Thể loại (long fic): romantic, teen, làm tiêu hao một ít nước mắt :D

Nguồn: tác giả

Tác giả: titi_kill

Tình trạng: xong :”>

--------Mong các bạn yêu thích fic của tớ

J

Nhấn thanks nếu bạn thấy nó hay hoặc có ý nghĩa

J

-------

------------------***----------------

Giới thiệu nhân vật:

- Phùng Ngọc Gia Hân: 16 tuổi, ngoại trừ khuôn mặt xinh xắn và học lực khá tốt thì tất cả đều ở mức bình thường, từ gia cảnh, đến ngoại hình (dáng người í ạ, nó hơi “đẹt”

J

) và năng khiếu, tính tình vụng về, tốt bung, dễ gần, luôn vui vẻ

- Trần Duy Khoa: 16 tuổi, hoàng tử baby với nụ cười thiên thần rạng rỡ, gia đình giàu có, bố là chủ tịch tập đoàn MW (nói chung gia cảnh tốt), tính tình vui vẻ, không kiêu căng, dễ gần nhưng lại rất xa ~.~

- Trần Duy Khánh: 19 tuổi, anh trai của Khoa, đẹp theo kiểu lịch lãm, nam tính, thành tích học tập siêu phàm, lạnh lùng, sống khép kín, chưa 1 mảnh tình dắt vai (sao ko bù cho thằng em chút nhỉ

J

)

- Nguyễn Hoàng Phương Nhi: 16 tuổi, bạn thân của Gia Hân, xinh đẹp, học giỏi, sẵn sàng giúp đỡ bạn bè, hiền lành, tốt bụng, gia cảnh cũng bình thường

-  Trần Mạnh Quân: hotboy lớp Hân và Nhi, đẹp trai rạng ngời, gia đình giàu có, bố là tổng giám đốc công ti BKV thuộc tập đoàn MW của họ Trần, kiêu căng, lăng nhăng, thay bồ như áo

- Nguyễn Phước Bảo Trân: 16 tuổi, học cùng lớp với Hân và Nhi, xinh đẹp, giàu có, là một tiểu thư quyền quý, kiêu căng, khó gần

Chap 1: Tình yêu sét đánh

Nó, Phùng Ngọc Gia Hân, một cái tên kiêu sa, nó nghĩ thế, nhưng nó tự biết bản thân mình ko đc như cái tên kiêu kì ấy, nó hoàn toàn bình thường, ko phải tiểu thư quyền quý, cũng không phải hotgirl chân dài (chân nó ngắn

J

) không nổi bật, mấy thứ xa xỉ đó với nó chỉ có trong phim ảnh lãng xẹt, có lẽ đó là lí do khiến 15 năm qua nó chưa 1 mảnh tính dắt vai, ko sao, nó còn nhỏ và nó luôn tin tưởng vào cuộc sống

J

Sắp bước vào cấp 3 rồi, vậy là đã bước qua tuổi 16, nó thi vào một trường chuyên nổi tiếng, thật ko uổng bao công sức ngày đêm rèn giũa, miệt mài kinh sử, nó đã thi đậu vào ngôi trường mà nó bấy lâu mơ ước.

Còn một tháng nữa là vào năm học, nó quyết định đi học anh văn, môn nó kém nhất, vào trường mới, thua bạn thua bè ngại chết, nó tự nhủ. Vậy là ngày đầu chân ướt chân ráo vào trung tâm học ngoại ngữ, giữa cái chốn bạt ngàn người (trước đây đi học thêm lèo tèo có mấy đứa) nó hoa mắt, một mình nó lủi thui xuống bàn cuối, chả biết có nhìn thấy gì ko.

Cái tính hậu đậu của nó, nếu được ban một điều ước, nó chắc chắn ước cái tính xấu xí này tha cho nó, ko biết đi đứng thế nào lại bị chân vấp vào ghế, ngã lăn quay

-

        

Ui da!_!

Nó cảm nhận được những người xung quanh đang nhìn nó, hix, người ta ngã mà sao mắt cứ mở thao láo ra nhìn thế kia, lại còn mắt chữ a, mồm chữ o, chưa thấy ai ngã à, thiệt là bực quá đi mà. Yahhhhhhhhhh>o<

Ủa, mà nó đang nằm trên cái vật gì đó, hơi ấm từ thứ đó tỏa ra, êm quá, sao ngã mà ko đau nhỉ, nó bất giác nhìn xuống vật thể lạ đang chịu sức ép ngàn cân từ nó:

- AAAAAaaaaaaaaaa- nó hét

- Yahhhhhhhhhh, hét cái gì nữa vậy, thủng màng nhĩ nè! – vật thể lạ giờ mới lên tiếng

Nó chợt nhận ra chính mình cũng đang mắt mũi trợn ngược, vật thể lạ đã che chắn cho nó là một hoàng tử chính hiệu, mang vẻ đẹp baby không thể cưỡng lại, má phúng phính, răng khểnh, chiếc mũi thanh tú, đầu tóc hơi cầu kì, cắt tỉa theo xì tai mới nhất, trong phút chốc cái tính mê zai bùng phát ko kiềm chế được “yah, sao trên đời lại có người baby zậy”, nó nhìn hắn chăm chú…

- Này, nhìn đủ chưa nhóc, cái mặt sao ngố dữ vậy, đứng lên lẹ đi, tôi sắp ko chịu nổi nữa rồi, nặng quá đi- Hắn cắt ngang suy nghĩ của nó 

- ơ, xin lỗi, tôi xin lỗi – Nó đáp ấp úng

Trời ơi ngại chết thôi, ai cũng nhìn nó chằm chằm,tia nhìn hình viên đạn từ mấy đứa con gái, cũng phải thôi,tại nó ngã vào lòng hotboy mà lị, mặt nó đỏ chín, má phúng phính in cái lúm đồng tiền, miệng chu lên xin lỗi (baby tóa cơ ^^) đưa tay kéo hắn lên

- Không sao, nhóc nên cẩn thận một chút, đi đứng thế mặt đo đường đấy, nếu vậy sẽ không xinh như thế này được nữa đâu- Hắn đứng dậy, mắt nhìn nó, miệng nở một nụ cười thiên thần khó đỡ

Mặt nó giờ chắc chắn đỏ như cà chua, nếu không thì chắc còn đỏ hơn thế nữa, nụ cười của hắn làm tim nó nhảy lung tung trong lồng ngực, thậm chí còn như muốn nhảy vọt ra ngoài cơ thể (ặc ặc) hắn vừa cười với nó, một nụ cười không thể cưỡng lại.

- Vào ngồi với tôi nè nhóc, sắp vào học rồi

Hắn vừa nói vừa kéo tay nó vào ngồi chung với hắn, tim nó lại đánh trống dồn dập. Nhưng khoan đã, sao hắn cứ gọi mình là…

- yah, bạn nhiêu tuổi mà cứ gọi tôi là nhóc hoài vậy?

- 16 đấy nhóc ạ

- her, 16 à, bằng tuổi thôi, ai cho gọi là nhóc hả

- ủa, thế nhóc cũng 16 tuổi à, sao lùn thế, tôi cứ tưởng học sinh cấp 1 chứ- hắn cười, hơi đểu

Yah, cái tên đẹp trai này công nhận cao thật, cứ như người mẫu, nhưng dù có như thế thì cũng ko được ngang ngược vậy chứ, ta bik ta ko cao, nhưng có đến mức học sinh cấp 1 ko hả, chân ta hơi ngắn nhưng ta có võ đấy, bực quá đi:

- bạn nói ai là học sinh cấp 1 hả, nghĩ sao vậy, tôi hơi thấp, nhưng tôi 16 tuổi bằng bạn đấy, còn gọi tôi là nhóc nữa à >o<

Nó giận dữ cãi lại, cái miệng chúm chím, cái lúm đồng tiền trên đôi má hồng iu iu của nó làm hoàng tử ko cưỡng lại được (nhìn thế này thì học sinh cấp 1 quá đi chứ)

- Trời, nhóc đừng giận, ý tôi là nhìn nhóc dễ thương quá nên tôi tưởng học sinh cấp 1, giận xấu lắm nhá!!!!!!!!!

- Lại nhóc nữa, bạn mà kêu tôi là nhóc nữa là tôi ko nói chuyện với bạn đâu

- Nhưng tôi có thích kêu nhóc là nhóc đấy, nhóc hậu đậu =))))))))

Cái tên này quá đáng ghê, mà ban nãy mới khen mình xinh, giờ lại kêu mình là nhóc hậu đậu, bực quá đi mà, thôi ko thèm nói với hắn nữa, kiềm chế, kiềm chế thôi>”<

Hắn nhìn con nhóc hậu đậu đang đấu tranh nội tâm gay gắt, trời, ở đâu ra con bé xinh vậy ta, xinh mà nhìn hiền ghê, cũng không cầu kì như mấy con bé tiểu thư bạn gái cũ của hắn. Kết con nhóc này rồi, yah, xinh như baby vậy.

Kết thúc buổi học đầu tiên, Khoa thả mình xuống giường, trong đầu hắn, hình ảnh con nhóc hậu đậu cứ quanh quẩn, bám riết hắn không thôi. Phải, hắn đã trúng tiếng sét ái tình từ con nhóc đó, tình yêu sét đánh đấy mà

J

- Bác ơi- Hắn gọi

- Gì vậy thưa cậu chủ- Bác quản gia hỏi hắn

- Cháu cần bác điều tra giúp một người

- Vâng, người đó tên gì vậy?

- Ơ, cháu cũng ko biết

- Thế cậu chủ có ảnh của người đó ko?

- Ơ, cháu cũng ko có

- Thế cậu chủ gặp người đó ở đâu, ngoại hình thế nào?

- Một con nhóc dễ thương, má phúng phính, có lúm đồng tiền…

J

- Câu chủ thật làm khó tôi quá, làm sao tôi biết cô ấy là ai được

- À, con nhóc đó học cùng trung tâm ngoại ngữ với cháu, số thứ tự 326, bác hãy giúp cháu tìm hiểu mọi thông tin về cô ấy càng sớm càng tốt

- Vâng thưa cậu chủ

Bác quản gia ra khỏi phòng, miệng Khoa nở một nụ cười rạng rỡ, yahhhh, đúng là “Tình yêu sét đánh mà”

Chap 2: Hãy là lọ lem của tôi!

Vậy là nó đã học tại trung tâm ngoại ngữ được một tuần, sau lần chạm mặt định mệnh ấy, nó không gặp lại hắn lần nào nữa, ấn tượng của hắn trong nó mờ nhạt dần, một tên đẹp trai nhưng ngang ngược

J

Tối nay trăng lên cao, tròn vành vạnh, nó ngồi trong phòng, mắt hướng ra cửa sổ, gió làm tóc nó bay nhẹ, tém vào mặt. Đưa tay kéo sợi tóc, nó bất giác hình dung ra khuôn mặt hắn, thật là, đến tên hắn nó còn không biết, thôi cứ tạm gọi hắn là hoàng tử baby vậy, hoàng tử baby và nhóc hậu đậu- nó bật cười

J

“baby à, hãy là lọ lem của đời anh, hãy để anh là hoàng tử của em, chỉ mình em thôi…”

Tiếng chuông điện thoại cắt ngang suy nghĩ của nó, trên màn hình, số lạ hoắc

- A lô

-

Phùng Ngọc Gia Hân, tôi gặp bạn được không

- Bạn là ai, bạn biết tôi à ?

- À, biết chứ, người quen mà, xuống dưới đi, tôi đang đứng trước nhà bạn

Người đó cúp máy, nó với người nhìn xuống dưới, đúng là có một bóng đen đứng trước cửa nhà nó, ai vậy nhỉ, mới nhìn đã toát lên ánh hào quang.

Nó bước xuống nhà, mở cửa và... giật mình :

- Ủa, là bạn ???!!@@

Trước mặt nó đích thực là hoàng tử baby mà nó đang nghĩ đến, nó sững đến mấy phút.

- Đi dạo với tôi nhé, nhóc hậu đậu

- Yah, lại nữa, ai cho kêu tôi như vậy hả, mà sao tôi phải đi với bạn, tôi đâu biết bạn tốt hay xấu-  nó giả bộ ngây thơ

- Này, nói nhiều thế, tôi nhớ bạn quá không chịu được, muốn đi dạo với bạn thôi, đi nào ! ;)

Không đợi nó đồng ý, hắn kéo tay nó đi luôn. Lần này nó phản ứng ngay lập tức, nó giật ngược tay lại, và tật hậu đậu lại hại nó, tay nó vung ra đập vào cửa, chân vấp chân hắn, nó ngã nhào.

Nhưng, một lần nữa, thật may mắn là khuôn mặt xinh xắn của nó vẫn nguyên vẹn. Hắn kéo giật tay nó vội vàng, nó ngã bật ngược vào lòng hắn. Và lần này, ngay trước nhà nó, hai đứa nằm im bất động, sững sờ, ánh mắt chạm nhau, trong mắt hắn nó thấy được cái gì đó ấm áp, thân thuộc, cứ như gặp hắn là định mệnh của cuộc đời nó, nó thoáng bối rối, hai má đỏ ửng, hai khuôn mặt chỉ cách nhau chừng 5cm. Hắn nở nụ cười thiên thần rạng rỡ, nhìn cái mặt baby của nó, hắn không kiềm chế nổi. Và chuyện gì đến cũng phải đến, hắn nhấc đầu lên, nhẹ nhàng đặt lên môi nó một nụ hôn. Nó không thể cưỡng lại, nó chết sững, nó đang ngây ngất trước nụ cười của hắn, giờ lại bất ngờ bị hắn cướp đi first kiss quý giá, yahhhhh, phải làm sao đây.

Nó đột ngột mở to mắt, đẩy hắn ra rồi vùng đứng dậy, toan chạy vào nhà, nhưng có thứ gì đó, mạnh mẽ và dứt khoát níu chặt lấy bàn tay nó - là hắn

- Sao bạn lại làm thế với tôi, tôi đâu có quen biết bạn, đó là first kiss của tôi, bạn biết không hả ? Tôi đã giữ gìn nó suốt 16 năm, thế mà bạn nỡ cướp đi nó không thương tiếc

Con nhóc đang giận, hắn bối rối, chưa bao giờ bối rối như thế, sao hắn lại làm thế vào lúc này, sao hắn ko kiềm chế được bản than

- Tôi xin lỗi

- Tôi không cần bạn xin lỗi tôi, bạn về đi

Nó vùng vằng, đẩy hắn ra, nước mắt nó chảy, khùng thật, sao lại khóc, tại nó thấy ghét cái tên ngang ngược này, tại nó thấy mình ngu ngốc khi để hắn dễ dàng cướp đi nụ hôn đầu đời như thế

- Tôi thực sự xin lỗi, bạn đừng khóc nữa- hắn ấp úng

Hắn vòng tay ôm lấy nó. Hắn muốn che chở cho nó, ngay lúc này, nó đang khóc, hắn thấy nó nhỏ bé và yếu đuối, hix, hoàng tử như hắn mà giờ lại điêu đứng trước một con bé lọ lem bình thường chỉ mới gặp lần thứ 2, thật khó tin, cứ y như phim hàn quốc.

- Buông tôi ra – nó vùng vẫy

=.=

- Buông ra đi – nó tiếp tục

~.~ hắn càng siết chặt nó

Thật ấm áp, nó vùng vẫy ngày một yếu đuối, cuối cùng, nó đành yên vị trong vòng tay hắn. Nó nghe hắn thì thầm vào tai mình :

- Làm bạn gái tôi nhé !

Nó nghe không rõ, hắn vừa nói gì vậy :

- ??@@

- Làm bạn gái tôi nhé ! Hắn nói chậm, rõ và nhấn mạnh

Nó sững mất mấy phút, tai nó đập lùng bùng, vậy là nó không nghe nhầm, hắn đang « tỉnh tò » với nó, hix, shock@@

- Ơ...tôi...

- Đồng ý nhé ! hắn lại cười

- Nhưng mà, tôi đâu có quen bạn

- Sao lại không quen, Phùng Ngọc Gia Hân – nhóc hậu đậu. Hắn nháy mắt

...

- Không trả lời là đồng ý nhé !

- Không...không được đâu...

Nó chạy biến vào nhà.

Hắn đứng sững trước cửa nhà nó. Không sao, chỉ mới gặp thôi, chỉ cần tạo ấn tượng là đủ, nó sẽ là của hắn, nhanh thôi 

J

Chap 3 : Hoàng tử “tán” lọ lem

J

Nó thực sự bối rối, hắn là ai, nó hoàn toàn không biết, nhưng nó thực sự không muốn từ chối.

Nó chợt nhớ đến first kiss của nó, ngọt ngào, nồng ấm và có một chút lãng mạn. Nó bất giác đưa tay lên chạm vào môi mình, cảm giác thoáng qua nhưng rõ ràng. Chỉ tại nó quá nhút nhát, có lẽ nó quá thiếu tự tin, chỉ mới gặp nhau hai lần, nó cũng chẳng có gì đặc biệt, sao có thể xứng với hắn. Rồi hắn sẽ chán nó, sẽ bỏ rơi nó thôi. Phải rồi, nó làm thế là đúng, hắn chỉ là người dưng qua đường trong cuộc sống của nó thôi mà.

Còn Trần Duy Khoa- đại thiếu gia nhà họ Trần giờ đang một mình suy tư trong phòng. Hắn đang nhớ đến con nhóc hậu đậu, nhớ đến nụ hôn vội vàng làm nó khóc, nhớ lúc hắn thu hết can đảm không để tim nhảy lung tung để tỏ tình với nó, nhớ cái cảm giác bị cự tuyệt, cảm xúc thật hỗn loạn. Hắn chỉ có một tháng, vậy mà hắn đã để 2 tuần trôi qua nhanh chóng. Giờ chỉ còn 2 tuần, hắn phải bắt đầu thôi, nó là của hắn, một nụ cười vẽ trên môi hắn (tg: thật nham nhở

J

)

Ngày thứ nhất…

Những tia nắng sớm xuyên qua khe cửa sổ, khẽ vuốt ve khuôn mặt nó, nó đang say giấc trên giường, khuôn mặt baby xinh xắn. Chợt…

 “baby à, hãy là lọ lem của đời anh, hãy để anh là hoàng tử của em, chỉ mình em thôi…”

- A lô, ai vậy?

- Tôi đang đứng trước của nhà nhóc đây, xuống đi

- Là bạn à? – Nó vùng dậy ngay, lé mắt ra cửa sổ, hắn đang đứng đó, dưới ánh nắng sớm, người hắn luôn tỏa ra ánh hào quang, nhìn cứ như hoàng tử vậy – Bạn đến làm gì nữa vậy?

- Tôi nói xuống thì xuống nhanh đi

- Tôi ko xuống, tại sao tôi phải xuống.

- Tôi chờ đấy, không xuống tôi sẽ nhấn chuông, hay nhóc muốn tôi gọi điện thoại cho bố mẹ nhóc nào

J

, tôi biết tất cả về nhóc đấy

- ơ…

Hắn cúp máy, nó còn chưa kịp nói gì, cái tên này sao cứ thik ám nó thế ko biết. Còn chưa kip ra khỏi giường đã nghe tiếng chuông cửa. Cái tên này, chưa gì đã bấm chuông rồi, ta xuống giờ đây, yahhhhhhh >o<

- Yah, ám tôi hoài vậy, có việc gì không?- Nó nhìn hắn chằm chằm

Đáp lại cái nhìn đầy “thiện cảm” của nó, hắn cũng nhìn nó, hắn nhìn từ đầu đến chân, cái nhìn dò xét, nó thấy khó chịu kinh khủng. Bỗng nhiên:

- Nhìn cứ như con mèo ý nhỉ, mới ngủ dậy mà cũng xinh nữa à, mà con gái gì mà nướng kinh thế, giờ mà chưa ngủ dậy- Hắn cười

Yah, ngại quá đi, phi thẳng xuống giường, nó quên mất đang mặc bộ đồ ngủ màu hồng, áo có mũ, trên mũ có hai cái tai, tóc rối, nhìn nó cứ như con mèo con vậy, mèo con nhem nhuốc

J

Mặt nó đỏ lựng

Tách”

- gì vậy?- nó tròn mắt

- Hiếm khi có dịp được nhìn nhóc hậu đậu ngố thế này, phải chụp 1 tấm hình làm kỉ niệm chứ, haha

J

- gì chứ….chụp…chụp hình á, yahhhhhhhh, xóa ngay cái ảnh đó đi

Hắn bỏ chạy, nó đuổi theo, tiếng nó í ới, hắn quay đầu lại lêu lêu nó, hix, hai đứa cứ như trẻ con. Người đi đường đều nhìn bọn nó, phải thôi, hắn thì quá đẹp trai, còn nó… quá ngố

J

- Stop…….- Hắn dừng lại hét

- CHịu dừng rồi hả, del ngay bức hình đó cho tôi, định dìm hàng nhau à

- Này, tôi dừng lại vì thấy ngại quá, bị một con nhóc mặc đồ ngủ đuổi theo chạy giữa đường, ai cũng nhìn hết đấy

- hả???!!!@@

Nó nhìn lại mình, aaaaaaaa, nó cắm đầu chạy về nhà, thật là dị quá đi mà, nó biết sau lưng nó hắn đang nở nụ cười rất chi là “thánh thiện”, tên đáng ghét >o<

Nó vừa về đến nhà, hix, mới ngủ dậy mà chạy đuổi nhau, chẳng khác gì chạy bộ khắp cả thành phố (hơi quá), còn tốt hơn chạy bộ ý chứ, hết cả hơi.

Kính coong…kính coong…

Nó mở cửa.

- Ủa, bạn lại đi theo tôi à, hay biết mình có lỗi nên xl tôi, không cần thế đâu, del gấp cái ảnh là được rồi – Nó cố ra vẻ hiền lành, cao thượng

- yah, quên đi nhóc ạ, sáng nay tôi đến là để đưa nhóc đi chơi, suýt tí nữa quên mất

- Đi chơi??!!@@ Tôi không đi với bạn đâu, đồ đáng ghét

- còn bức ảnh thì sao, nó rất đẹp đấy, muốn tôi tung lên mạng ko, hay đăng lên forum trường bạn nhé, bạn sẽ nổi tiếng ngay từ khi chưa vào trường đấy;)

Hắn giơ máy ảnh lên, mở bức hình cho nó thấy, hăm dọa, trời ơi, nhìn nó thật kinh khủng, thà chết chứ ko để hắn up cái ảnh đó lên mạng, phải nhẫn nhịn chịu đựng thôi >o< Nó quay người bước vào nhà

- Này, ko sợ à, đi đâu đấy

- Vào thay đồ, được chưa>o<

- Ờ, ngoan, nhanh lên, 15p thôi đấy- Hắn cười đắc ý

Nó vào nhà, loay hoay soạn sửa, cái tên đáng ghét này, thật là oan gia ngõ hẹp mà T_T

Nó xuất hiện trong chiếc áo cánh dơi trắng lệch vai rộng in hình gấu pool, quần short jeans xanh năng đông, tóc cột cao đơn giản, trông nó đơn giản mà xinh đẹp, cứ như một thiên thần vậy, một thiên thần đáng yêu và cá tính (mỗi tội thiên thần bị lùn

J

). Hắn nhìn nó, nó như tỏa nắng trong mắt hắn, hắn thích nhìn nó thế này, như ngày đầu tiên gặp, rất xinh và rất “hiền”.

- Mặt tôi dính gì hả?

- À…không, xinh quá đấy mà, nhìn nhóc tôi cứ ko kiềm chế được- hắn cười đểu

- Này, ko kiềm chế được là sao – Nó lùi lại, cảnh tượng hắn kiss nó hiện lên trong đầu…==!

- À, là thế này nhé…- Hắn vừa nói vừa tiến lại gần nó

- Này, ko được đâu, tôi sẽ giận đấy- Nó tiếp tục lùi lại, giọng run run, mặt đỏ như cà chua chín

Hắn ko nói, chỉ dồn nó vào bức tường gần đấy, hai tay chắn giữ hai bên người nó ko cho nó nhúc nhích (tg : stop, bậy quá đi, ta mới 15t thôi, tên hoàng tử kia, ngươi mà làm liều ta sẽ kill mi)

- Này, bạn muốn gì hả, ko được....- Nó hét, mắt nhắm tít lại

.

.

.

Đột ngột, hắn thả tay, đứng đó ôm bụng cười nghiêng ngả 

J

- Hả ???!! – Nó ngơ ngác...

Sax, bị lừa rồi, hix (tg cũng bị lừa, cái tên này == !)

« Mình vừa nghĩ gì vậy ??!!@@ Thật là ... mặt mình đỏ lên hết rồi » - Càng nghĩ mặt nó càng ửng hồng rạng rỡ 

J

- Nhóc này sao mà đầu óc đen tối quá vậy, nhóc nghĩ tôi muốn làm gì chứ, hay tại bữa trước đc tôi kiss, giờ nghiền kiss rồi 

J

- Yah, bạn...=.=- Nó vùng chạy

Hắn đuổi theo « Thôi thôi, tôi xin lỗi, tôi chỉ đùa thôi mà » Lại là hai đứa đuổi nhau trên phố, nhưng lần này hoán đổi vị trí cho nhau, mặt con bé đỏ chín, mặt thằng bé lại vẽ nên một nụ cười, y hệt như 2 thiên thần vậy... 

J

--------***----------

Hai đứa giờ đang đi cạnh nhau. Hắn dẫn con bé đến một nhà hàng để ăn sáng, hai đứa vừa ăn vừa đấu đá nhau, hắn dỗ nó như dỗ con nít vậy, nó ra sức nhõng nhẽo, tìm cách trả thù hắn nữa chứ 

J

. Mặc dù là bị ép buộc phải đi nhưng giờ chính nó lại thấy vui vui, cứ như đang được hẹn hò ý : > Ăn xong, hắn kéo nó đến bờ sông, thi nhau ném đá xuống xem ai giỏi hơn, kết quả bị bảo vệ ở đó mắng cho một trận, ai cũng nhìn bọn nó chằm chằm, vừa sợ vừa ngại, ngại ơi là ngại 

J

Tối hôm đó là cả một đêm trằn trọc của nó...nó vẫn chưa biết tên hắn nữa, ko sao, mai hỏi, dù sao hắn cũng nói mai sẽ đến đón nó...

Chap 4 : Em thích anh

Ngày thứ hai

Hôm nay, hắn lại đến sớm, 7h, hắn đứng trước cửa nhà nó, ko thấy nó ra, hắn gọi

- A lô, sao chưa ra

- Ủa, tới rồi hả, sớm vậy...- Giọng nó ngái ngủ

- Yah, nắng chiếu vào mặt rồi kìa, nhóc heo hậu đậu ngủ ngày kia, tôi cho nhóc 30p đấy

Hắn cúp máy, yah, nó khó nhọc bò khỏi giường, chỉ tại cái ảnh đáng ghét, nhưng hắn nói, chỉ 2 tuần thôi, xong hắn sẽ tha cho nó, mà dù sao đi chơi cũng vui, nó ko giấu nỗi cảm xúc của mình, thực lòng nó chẳng còn thấy giận hắn nữa, đôi lúc thấy hắn ngọt ngào và dễ thương, cứ như hoàng tử tử ý.

Hôm nay nó mang bộ cánh trắng xòe, viền cổ có đính dãy hạt ngọc lấp lánh, đi đôi giày búp bê trắng, mái tóc dài xõa ra, gió làm tóc nó bay bay... Hắn nhìn nó, hôm nay là một nhóc hậu đậu hoàn toàn khác, xinh như búp bê, nhìn hiền lành, thanh cao và trong sáng, hắn lại thấy nó tỏa nắng trong mắt hắn, trái tim hắn loạn nhịp, hắn điêu đứng trước vẻ đẹp của nó, hắn thực sự ko kiềm được lòng mình. Không giống như những cô gái khác lòe loẹt một cách nhàm chán, trông nó thánh thiện y như thiên thần vậy (trừ lúc nổi giận 

J

)

Sau khi đi ăn sáng, hắn lại kéo nó đi,

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC