3.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

cạch cạch.

tiếng móng tay gõ trên bàn không theo một trật tự nhất định nào cả. felix chán nản nằm ườn cả người ra, lợi dụng chiếc áo khoác to tướng của bạn yêu dấu mà thoải mái chơi điện thoại. cậu đang dạo một vòng quanh confession trường, vòng qua vòng lại nửa giờ không thu được tin tức gì hay ho liền chán nản thoát ra khỏi chiếc giao diện quen thuộc. lòng thầm nghĩ gì mà nhạt nhẽo, sao toàn ba cái tin pass đồ, với cả xin review giáo viên không thế. confession trường a cần một cú nổ lớn, ví dụ như chuyện cậu và hwang hyunjin hẹn hò chẳng hạn...

ha ha, mắt nai liếc nhìn học sinh giỏi đang ngoan ngoãn ngồi bên cạnh, hyunjin và felix mặc dù khác lớp nhưng tới mỗi tiết tin học, thì hai lớp sẽ được ghép học chung với nhau vì sỉ số hai lớp cũng không nhiều mấy. khác hoàn toàn với con người đang nằm bẹp dí trên bàn, thì học sinh ngoan lớp nghệ thuật vẫn luôn thẳng lưng làm các bài thực hành trên máy mà giáo viên giao. lee felix vô thức nhăn nhăn sóng mũi, khiến cho các đốm bụi tiên xô vào nhau, em ta đang nghĩ mức độ bùng nổ của confession trường sẽ oanh tạc cỡ nào nếu em ta cưa đổ học sinh ngoan của bọn họ.

''này, lee felix! trò đang nằm trên bàn đấy à, bài tập tôi giao đã làm xong chưa mà lười biếng hả''. đang tập trung suy nghĩ bỗng bị cắt ngang bởi chất giọng ồm ồm của thầy giáo đứng tuổi. em ta giật mình một cái thật mạnh, cả thân người bật dậy làm cho cái áo đang phủ trên đầu cũng tuột xuống tới vai. vẻ mặt ngơ ngác nhìn thầy giáo đang nhịp thước đến chỗ mình.

''xong rồi''. hwang hyunjin vỗ nhẹ eo felix, cậu chỉ vào màn hình, nơi có sẵn bài tập mà thầy oh vừa giao khi nãy cho cậu, đều đã làm xong cả rồi.

lúc này felix mới thở phào một hơi, gì chứ em ta ghét môn tin lắm cơ, vừa chán vừa gặp giáo viên khó. nhưng mà bạn cùng bàn em là hwang hyunjin, cậu ta cứu được em.

''tối nay tự học nhé, tớ có việc cần làm''. sau khi thầy oh bỏ đi với cái nhìn như muốn nuốt luôn felix vào bụng, hyunjin vỗ nhẹ đầu bạn đồng niên, cũng tiện tay thu dọn sách vở khi nghe tiếng chuông hết giờ học.

''nữa hả, bạn bỏ em đi chơi nữa à, đây là lần thứ ba trong tuần rồi đấy''.

''felix, xưng hô kiểu gì vậy''.

hyunjin nhéo mũi em ta một cái, felix luôn có những chiếc xưng hô quái đản mà cậu chẳng bao giờ đỡ được. dẫu cho có nhéo má bắt sửa lại bao nhiêu lần đi nữa, thì thỉnh thoảng nó vẫn vô thức bật ra khỏi môi xinh, gọi bạn xưng em.

lee felix dỗi lắm, em không thèm trả lại áo cho hyunjin. vì là học sinh chuyển trường từ nước ngoài về, em vẫn luôn gặp khó khăn với toán, em thề em chúa ghét mấy con số vô tri. nhưng mà cậu trai em thích - dù cho cậu ta là học sinh của lớp nghệ thuật - lại vô cùng am hiểu về những con số. thế là những buổi học đêm cứ đều đặn diễn ra mỗi tuần. cho đến khi felix chợt nhận ra hyunjin thường hay thất hẹn với cậu để đi đâu đó, và tần suất ngày càng nhiều hơn vào cuối tuần.

''tớ có việc bận thật mà, cậu hỏi anh chan đi. tớ về quê thăm ông bà với gia đình''. học sinh ngoan bất đắc dĩ nhìn chíp bông đang vô thức cuộn tròn trong áo đồng phục của mình. chính cậu cũng không nhận ra, ánh mắt của mình đã nhiều thêm một phần ấm áp.

môi felix bĩu muốn đụng xuống cổ luôn rồi, cậu nghi ngờ lắm nhé . nghi! ngờ! lắm! nhé!

''ha, gì vậy, đừng có nhìn tớ với ánh mắt đó''.

sao mà nhóc con này nhìn cậu như người xấu thế, chỉ là không ôn một bữa thôi mà. với cả felix dạo này đã tiến bộ rất nhiều rồi, lỡ mất một ngày cũng không có vấn đề gì cả. năn nỉ mãi mà con người kia nhất quyết không chịu đứng dậy về lớp. kì kèo thế quái nào, mà một lát sau ngay tại hành lang của khối 12 người ta thấy 2 mái đầu vàng khè đang bế nhau đi trên đường.

''má, ai lại để hai cái nhan sắc này gần nhau thế hả''

''mù mẹ con mắt rồi, từ lúc felix chuyển tới đây, tớ thấy học sinh ngoan với cậu ta như hình với bóng í''.

''tớ chờ mong lee felix và hwang hyunjin sẽ đá văng mấy chiếc confession nhạt thếch như nước ốc ấy ra chuồng gà''.

hyunjin bế felix một đường về lớp, vì bất ngờ mà hai chân em vòng sang eo rắn chắn của người nọ, hai tay cũng ôm cổ người ta cứng ngắt. mắt nai mở to vì hoảng hốt, má, sao liều mạng vậy, ở đây nhiều người lắm đấy tên chồn này. hwang hyunjin nhìn rặng mây hồng trên bầu má bạn đồng niên, dù xấu hổ cũng quyết giận người ta tới cùng, em dúi cả mặt mình vào vai học sinh ngoan, trên vai vẫn là chiếc áo đồng phục có tên hwang hyunjin - lớp nghệ thuật.

''ơ...ớ gì thế, lớp tớ bên cạnh mà''.

felix lớ ngớ ngóc đầu dậy từ trong lòng hyunjin, ngơ ngác nhìn lớp học xa lạ trước mắt. ra là cu cậu bị người ta ôm tới lớp nghệ thuật, chứ không phải lớp quốc tế sát vách. dù đã vào tới lớp, hay là ngồi luôn xuống bàn thì hwang hyunjin vẫn giữ nguyên tư thế bồng bế với felix. thành ra người nhỏ hơn đang ngồi trên đùi cậu, thân người nhỏ bé lọt thỏm trong lòng hyunjin.

''ấy, xin chào chíp. sang học ké hỏ''. cái giọng điệu như nói chuyện với trẻ con kiểu này thì chỉ có han jisung, một em bé luôn thích nựng một em bé giống mình.

''sóc ơi, chồn tha tớ về đây chứ tớ có muốn đâu'', chíp bông rục rịch xoay người, để lưng em áp vào lồng ngực người kia. tuỳ ý cho hwang hyunjin đùa nghịch những ngón tay xinh xắn, felix dẩu môi tố cáo với han jisung.

ở trường trung học a có một điều đặc biệt, là trường có một lớp nghệ thuật và một lớp quốc tế. vì là đặc biệt, nên số lượng học sinh cũng không nhiều, đặc biệt là lớp nghệ thuật, vì để được vào học thì học sinh cần trải qua một bài thi năng khiếu riêng. cũng vì lẽ đó mà hai lớp thường xuyên có những tiết học ghép chung với nhau, thành ra cũng quen nhau kha khá.

''hyunjin không sợ lát vào tiết giáo viên nhận ra tớ không phải học sinh lớp này hả?''. felix nghiêng đầu ra sau, nhỏ giọng hỏi.

''không sao, tiết này chúng tớ tự học. bài vẽ hôm trước giáo viên giao tớ làm xong rồi. tiết này tớ chỉ cậu học toán''.

một điểm đặc biệt khác về ngôi trường này, đó là lớp nghệ thuật không phải là lớp chuyên đào tạo ca hát nhảy múa, mà đây là lớp chuyên vẽ dành cho các bạn ôn thi khối mỹ thuật.

felix dù được người ta bảo sẽ ôn bù cho tối nay thì vẫn không khá hơn là mấy. tại vì tối nay hyunjin vẫn sẽ đi đâu đó, và felix cảm thấy có gì đó rất lạ. thấy bạn đồng niên im lặng quá lâu, học sinh ngoan lười biếng quấn lấy và sợi tóc vàng dài chấm vai, đùa nghịch chờ bạn nghĩ xong.

''tóc cậu dài rồi nhỉ'', bâng quơ một câu, nhưng thành công làm felix thoát ra khỏi chuỗi suy nghĩ ''hyunjin đi đâu'' và ''hyunjin đi với ai''. lúc này em mới để ý tới mái tóc vàng kim đã dài của mình. khi felix từ mới chuyển về đây, tóc em ngắn lắm, không dài như bây giờ đâu, càng không phải màu vàng sáng như thế nữa. nó là một mái tóc đen tuyền, trông felix lúc ấy ngoan lắm. giờ tóc sáng màu hơn, cũng dài hơn, nhưng mà không mất đi vẻ ngoan ngoãn vốn có, nhưng lại nhiều thêm một phần xinh đẹp.

''ừ, em với bạn xứng đôi nhỉ''.

vẫn luôn là những câu thính bất chấp của chàng tiên nhỏ. felix thích hyunjin lắm cơ, và em luôn muốn mình và học sinh ngoan có điểm chung gì đó với nhau, ít nhất là một thứ. thế là em nhuộm đi mái tóc đen, đắp lên nó dải lụa vàng kim rực rỡ. felix không nói là từ lúc nhuộm tới giờ em thấy hãnh diện lắm đâu, vì em có tóc đôi với cậu ấy.

''được rồi, felix học bài nhé''. vỗ tay cho một pha né bóng thẳng siêu đỉnh, hyunjin dường như đã quen với những câu thính lung tung của em nhỏ. cậu xốc cả người felix sang ghế bên cạnh, nhanh tay lấy sách toán từ trong cặp ra rồi bắt đầu giảng bài.

nắng giấc trưa là cái nắng gay gắt nhất, felix vẫn luôn ghét cay ghét đắng cái nắng oi bức giữa trưa. vậy mà bên cạnh bây giờ có người còn sáng hơn cả nắng, cậu mê đắm nhìn học sinh ngoan đang chăm chú giải bài cho mình. mắt này, môi này, khuôn mặt này đã làm cậu đổ ngay từ cái nhìn đầu tiên. dẫu cho trung học a vẫn luôn ưu ái đặt cho hyunjin cái danh ''học sinh ngoan'' nhưng felix lại không nghĩ như thế. hyunjin nghiêm túc là thật, hyunjin học giỏi là thật, hyunjin lễ phép là thật. nhưng để nói hyunjin ngoan thì felix lại không chắc. từ lúc chuyển về đây cho tới thời điểm hiện tại là ba tháng, và cậu vẫn đang tiếp xúc với học sinh ngoan lớp nghệ thuật mỗi ngày. nhưng mà vẫn quái lắm, ai tin thì tin chứ felix không tin cái vibe này 100% ngoan ngoãn đâu!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net