Chương 3: THĂM DÒ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Biện Bạch Hiền là một điển hình cho con người phi thường lạc quan. Núi xanh còn đó sợ gì không có củi đốt, với tinh thần vui vẻ Biện Bạch Hiền chỉ kịp đặt lưng xuống là ngủ vù vù cũng không cần biết sau này có thế nào trước mắt vẫn là ngủ là tốt nhất đi.

Lại tung chăn đạp cái chăn sang một bên, mắt vẫn nhắm vô thức đưa tay lên cổ gãi gãi chỗ ngứa. Lục quang hình giọt nước trong sợi dây chuyền đeo trên cổ cậu loé sáng một cái. Không ai thấy, không ai biết đó là điều kì diệu gì sắp xảy đến. Chung quy người vô ưu vô lo lại là người hạnh phúc.

Mãi đến lúc tận trưa Biện Bạch Hiền mới lăn qua lăn lại cảm nhận sự sung sướng khi nằm trong chăn bông. Cố tình biếng nhác tận mười lăm phút sau cậu mới hoàn toàn tỉnh.

"Sớm a!" Biện Bạch Hiền bị Phác Xán Liệt doạ tỉnh một phen. Khuôn mặt phóng đại của Phác Xán Liệt xuất hiện trong tầm mắt khiến cậu nhanh chóng tỉnh ngủ.

"Chào buổi sáng!" Biện Bạch Hiền ngô ngô đưa tay dụi kĩ mắt chào lại. "Học trưởng sao anh lại vào đây?"
Câu hỏi vừa thốt ra Biện Bạch Hiền cảm giác muốn tự cắn lưỡi mình. Cả căn nhà này đều là của hắn, hắn muốn đi đâu thì tuỳ ý.

Để hoá giải cơn xấu hổ cậu liền hỏi tiếp một câu "Anh không cần đi làm sao?"

"Không vội." Biết mình vừa rồi là thất thố, sáng hắn thức giấc không hiểu sao lại chạy vào nhìn Biện Bạch Hiền một lúc. Thật sự muốn nhìn thấy cậu, nhìn gương mặt đang say ngủ thập phần thả lỏng lại có chút đáng yêu. Chăn lại bị cậu đạp rơi thẳng xuống đất, lồng ngực phập phồng. Chân tay giang rộng hình chữ bát, ngủ cũng thật sảng khoái đi.

Bất giác mắt hắn rơi xuống đôi môi hồng nhuận đang khép hờ kia, không hiểu sao cổ họng hắn lại có chút khô khốc. Cũng chính là tối hôm lần gặp lại tại quán bar đó, đôi môi mang hương rượu cũng đứng đằng sau kề sát hắn mà nói cậu không bán thân. Khiến hắn không tự chủ đưa thân mình ra che chở cậu.
Cứ vậy hắn chân không nhúc nhích được cứ thế đứng nhìn đợi cậu tỉnh hẳn.

"Được rồi, mai dậy đi. Sáng nay tôi không cần đến công ty hiện tại muốn mua sắm ít đồ thuận tiện có thể đưa cậu theo." Phác Xán Liệt thản nhiên nói, hắn lấy cớ cũng quá sơ hở rồi.

"Được a." Biện Bạch Hiền không hề nghi ngờ, được học trưởng tín nhiệm mang đi mua sắm thì còn hạnh phúc gì bằng. Hăng hái toe toét đối mặt với Phác Xán Liệt toả dương quang.

"Nhanh một chút, tôi trước xuống dưới nhà chờ cậu."

"Vâng."

Nhìn các khu thương mại bên ngoài, Biện Bạch Hiền há hốc mồm. Khu mua sắm này cũng quá xa hoa đi, hẳn là quần áo ờ đây cũng thật mắc. Cậu không biết với số tiền ít ỏi trong thẻ, còn tiết kiệm không thuê khách sạn, chấp nhận ăn bánh mì ven đường để dành liệu có mua được đôi tất ở đây hay không.

Cố nén ánh mắt ngạc nhiên, tỏ ra thật bình tĩnh không nhìn đến giá của những bộ y phục ở đây để tránh tâm hồn của cậu lại bị tổn thương.

"Cậu thiếu cái gì hoặc thích cái gì có thể tuỳ tiện lấy." Nhìn ánh mắt cố tỏ ra thản nhiên nhưng thỉnh thoảng liếc đến giá tiền rồi nuốt nước bọt cái ực của Biện Bạch Hiền khiến Phác Xán Liệt không khỏi cảm thấy buồn cười.

"Cái kia, học trưởng không cần đâu. Em cũng không có gì đặc biệt muốn mua." Trong lòng thần thổ tào, oa con mẹ nó cái gì cũng vừa mắt cả nhưng giá tiền đúng là đòi mạng người ta mà.

Phác Xán Liệt cũng không miễn cưỡng cậu. Sau khi quen thuộc vào một cửa hàng y phục đặt làm thêm cho mình ba bộ tây trang. Nhân viên quen thuộc với khách quen là ông chủ Phác Xán Liệt cũng không cần đo đạc lại, niềm nở hỏi han và hẹn ngày giờ giao đồ.

Phác Xán Liệt cũng khách sáo vài câu, rồi từ đằng sau kéo Biện Bạch Hiền lên phía trước nói với nhân viên. "Dựa theo số đo của cậu ấy may những bộ giống với của tôi."

Trước con mắt ngỡ ngàng của nhân viên, cũng may họ được đào tạo rất khéo léo không biết vị trai trẻ thoạt nhìn còn rất giống trẻ vị thành niên với Phác Xán Liệt rốt cuộc có mối quan hệ gì. Nhưng cũng không nhiều chuyện mà đáp ứng bắt đầu lấy số đo của Biện Bạch Hiền.

Biện Bạch Hiền vừa đầu nghe còn tưởng lỗ tay mình xảy ra vấn đề, nghe nhầm rồi đi.
Nhưng khi nhân viên kéo đến thì cậu luống cuống nép sát vào Phác Xán Liệt giật giật ống tay áo của hắn. "Học trưởng không cần đâu."

Nhìn hành động này của Biện Bạch Hiền, Phác Xán Liệt rất hài lòng quả nhiêb nên làm cái gì đó. Người này quả thật rất thú vị.

Nhìn người ta siết eo, nâng tay, đo mông. Một bên Phác Xán Liệt cũng không nói gì Biện Bạch Hiền khóc không ra nước mắt. Này rồi bao giờ cậu mới trả hết tiền cho học trưởng đây.

Lúc trên đường đi tìm nhà hàng ăn trưa, Biện Bạch Hiền ủ rũ. Phác Xán Liệt nhìn qua có chút buồn cười, con người bình thường luôn thừa năng lượng lúc này cũng đăm chiêu, ủ dột cơ đấy.

"Có gì không vui?" Phác Xán Liệt lên tiếng kéo hồn trí Biện Bạch Hiền đang mơ màng về.

"Học trưởng, em quyết định rồi. Em sẽ kiếm việc làm."

Biện Bạch Hiền cũng không phải là kẻ lười biếng, chẳng qua tính cậu có chút hướng nội là một trạch nam điển hình. Học nghệ thuật xong cũng luôn muốn kiếm một công việc nào đó có thể ở nhà để làm. Bất quá không muốn ra khỏi nhà, công việc trước đây của cậu là vẽ cho một nhà xuất bản truyện tranh nhưng vừa rồi giám đốc đột nhiên muốn giải tán liền giải tán. Biện Bạch Hiền theo đó mà trở thành một trong số hai triệu thanh niên thất nghiệp của đất nước. Thật quá thê thảm đi.

Phác Xán Liệt nghe được cũng không ý kiến. "Được." Lại có chút tò mò, "Cậu muốn tìm công việc như thế nào?" Nguyên lai hắn nhớ chuyên ngành của Biện Bạch Hiền là hội hoạ, đặc biệt là vẽ thực.

"Em cũng chưa biết. Nhưng em muốn nhanh chóng tìm một công việc cũng không thể ở nhờ anh mãi." Biện Bạch Hiền rầu rĩ.

Phác Xán Liệt nghe vậy bè nhanh chóng đáp "Không có vấn đề gì. Cậu vẫn có thể ở nhà tôi, nhà tôi cũng rất rộng tôi cũng không có ở hết." Phác Xán Liệt quắn quít.

Biện Bạch Hiền nghe vậy thì tươi cười. Định kêu học trưởng cũng có khiếu hài hước thì điện thoại trong túi reo lên.

"Ồ, tiểu Huân Huân" Biện Bạch Hiền vui vẻ, vốn dĩ sáng sau khi thức dậy nhìn thấy mấy cuộc gọi nhỡ của y, cậu đã định gọi lại nhưng lại thấy Phác Xán Liệt chờ mình nên ném Ngô Thế Huân ra tận sau đầu.

"Cậu cái con mẹ nó bây giờ mới chịu nghe máy." Bên kia một tràng thống hận, rốt cuộc đến hôm qua Ngô Thế Huân mới lo xong vụ án dây dưa gần nửa tháng của mình. Mệt mỏi rã rời nhưng nhớ tới tên ngốc lúc sớm gọi đến có vài phần uỷ khuất lúc y bận rộn lại không thể chiếu cố nên sau khi xong việc gọi lại nhưng cậu lại không nghe máy. Sáng nay đến nhà lại bị nói là dọn đi rồi, Ngô Thế Huân lo đến đầu cũng tê dại đi.

"Ai ui, có đại luật sư nào thô lỗ như cậu không." Biện Bạch Hiền chân chó không biết sợ, tiếp tục trêu y.

Ngô Thế Huân nén giận, "Cậu bây giờ đang ở đâu?"

Cũng nghe ra được là y đã sinh khí, cũng không tiếp tục trêu y. Bày ra bộ dáng thập phần đáng thương kéo dài giọng. "Thế Huân a, tôi bị người ta đuổi đi rồi."

Phác Xán Liệt ban đầu nghe Biện Bạch Hiền gọi ba tiếng Tiểu Huân Huân cảm giác có chút không tốt. Lúc này còn thấy cậu bày ra cái dáng vẻ giọng điệu này nói chuyện với nam nhân khác không hiểu sao hắn lại có chút tức giận.

Ngô Thế Huân bên kia nghe giọng Biện Bạch Hiền cũng có phần dịu xuống, "Cậu đang ở đâu? Tôi tới đón cậu." Y thật lo lắng cho cái tên ngốc này.

"Không cần đâu, tôi vẫn rất tốt. Hiện tại đang ở nhờ một vị tiền bối, cậu không cần lo lắng."

"Tiền bối? Tôi lần đầu nghe cậu có tiền bối. Lừa quỷ chắc! Cậu ở đâu mau nói!"

"Thật sự, tôi rất tốt. Lúc khác gọi lại cho cậu." Biện Bạch Hiền nhanh chóng cúp máy.

"Bạn của cậu?" Phác Xán Liệt dò hỏi.

"Đúng vậy, là bạn đồng học, là anh em tốt, là tri kỉ" Biện Bạch Hiền rất vui vẻ thừa nhận anh em của mình.

Mà ngược lại người anh em nào đó nghe được tiếng tắt điện thoại của đối phương thì tức đến nổ đom đóm mắt. Này là cái chuyện gì, y quan tâm cậu mà bị đối xử vậy đây. Ngô Thế Huân nghiến răng nghiến lời, cảm thấy tình cảm của mình đang bị xem thường.

Y cũng giận, một cỗ bực dọc tràn ngập cơ thể. Không hiểu từ khi nào vì tên ngốc đó mà y suy tư, lo lắng, bây giờ là sinh khí. Bỏ đi là y lo lắng thái quá thôi.

Sau khi cùng Phác Xán Liệt ăn trưa, hắn liền đưa cậu về lại nhà mình sau đó cũng sửa soạn đến công ty. Chiều nay hắn có một cuộc họp của các cổ đông về dự án thu mua một công ty con xây dựng.

Lúc ra đến cửa như chợt nhớ ra điều gì, quay lại nói với Biện Bạch Hiền đang vẫy tay tiễn hắn.

"Nếu cậu không ngại có thể đến công ty tôi làm việc."

Biện Bạch Hiền ngu ngơ không trả lời.

Phác Xán Liệt lại lên xe, trước tiên phải đi làm. Sau đó tối về liền dụ dỗ người kia đến trước mắt hắn. Bị cái suy nghĩ này doạ sợ, Phác Xán Liệt hắn xem Biện Bạch Hiền là cái gì rồi. Cư nhiên lại muốn trói người bên mình. Để về nhà hảo hảo suy xét kĩ.

Lúc xe ra khỏi biệt thự thì Biện Bạch Hiền mới hoàn hồn. "Đến công ty làm" thật sự là cậu có thể sao. Chuyên ngành của cậu rõ ràng là nghệ thuật không liên quan đến mấy con số, cậu cũng không biết kinh doanh. Thật sự là một chút cũng không có hứng thú.

Biện Bạch Hiền ngồi trong phòng ngây ngô vẽ hình chibi minh hoạ Phác Xán Liệt đang nghiêm nghị đọc thuyết trình trên sân khấu năm đó. Lại như nhớ tới chuyện vui còn vẻ cả mình với Ngô Thế Huân mặt khổ qua bên cạnh.

Nhắc đến Ngô Thế Huân, Biện Bạch Hiền liền có chút áy náy. Tự biết mình lúc nãy có vô tâm, y là quan tâm cậu, cậu cư nhiên lại như thế mà tắt máy. Này là y giận rồi đi.

Nghĩ vậy cậu vớ lấy điện thoại gọi cho Ngô Thế Huân.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net