21 -> 30

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 21 : Con trai lớn không thể giữ trong nhà . . .

***

Hạ Mộ từ nhỏ đến lớn thường xuyên bị bệnh, uống thuốc cũng sắp uống ra kháng thể, một trận sốt tận ba ngày vẫn chưa khỏe.

Hứa Đình rất lo lắng, chẳng qua Hạ Mộ thấy mình thật không sao cả, trừ bỏ đầu có chút choáng váng không có khẩu vị gì ra, kỳ thật cũng không có gì nghiêm trọng.

Hạ tiểu thụ sinh bệnh ủ rũ lại không tinh thần, mẹ Hứa trông thấy tình mẫu tử lại đại phát, sáng sớm liền ra ngoài mua dược liệu mua xương sườn, khi trở về đi qua tiệm hoa quả ở tiểu khu, lại đi vào chọn lấy một túi cam đỏ mọng.

"Bà Hứa, loại này rất chua, cam vàng kia sẽ ngọt hơn một chút." Chủ tiệm và mẹ Hứa rất hay nói chuyện, vì thế hảo tâm nhắc nhở.

"Tôi biết, con dâu thích ăn chua." Mẹ Hứa rất đắc ý khoe ra.

Là con dâu nga, con dâu rất đẹp!

"A, chúc mừng chúc mừng." Chủ cửa hàng hoa quả rất giật mình, vội vàng lại tặng cho bà mấy quả táo đỏ.

Mẹ Hứa vui tươi hớn hở, bao lớn bọc nhỏ trở về nhà, đi hầm canh cho con dâu!

Chủ tiệm rất cảm khái, bà Hứa thật là một người tốt.

"Bà chủ, làm phiền bọc cho tôi một giỏ quả." Một người nam nhân đi vào tiệm.

"Được được." Chủ tiệm tay chân rất nhanh nhẹn, vừa bọc vừa ngân nga điệu hát dân gian, thuận miệng hỏi ngài đi thăm người thân a?

"Đúng, tôi đến Hứa gia." Nam nhân gật đầu.

Tiểu khu này họ Hứa chỉ có một nhà, chủ quán vui mừng: "Đúng a đúng a, con dâu nhà đó gần đây mang thai, đúng là nên đi thăm... Bà Hứa vừa ở chỗ này của tôi mua cây nho dữu, ngài nếu sớm đến một phút, nói không chừng có thể gặp được."

"Bà Hứa chính mồm nói với bà ?" Nam nhân nghe vậy có chút kinh ngạc, cũng rất mau liền điều chỉnh lại, "Lần trước bọn tôi gặp gỡ, bà ấy vẫn giữ bí mật."

"Đây là chuyện tốt a, đương nhiên phải thừa nhận." Chủ tiệm cười hì hì đưa cái giỏ quả cho y, "Tổng cộng một trăm tám mươi đồng."

"Bà Hứa còn nói cái gì khác hay không?" Người kia vừa trả tiền vừa hỏi.

"Không có." Chủ tiệm lắc đầu, còn đang tìm tiền lẻ, người đến đã xách theo đồ đi ra ngoài.

"Ai ai tiên sinh!" Chủ tiệm giơ hai mươi đồng chạy ra ngoài tiệm, "Tiền lẻ của ngài, còn có a, Hứa gia không ở bên đó, ngài đi ngược rồi!"

Chiếc xe con màu trắng lao thẳng đi, để chủ tiệm đáng thương ở lại tại chỗ.

"Thiệt là." Chủ tiệm lắc đầu, nhấc một băng ghế nhỏ ngồi ở cửa tiệm, vừa phơi nắng vừa chuẩn bị chờ vở kịch hay, xem đi xem đi, không quá 20 phút, hắn nhất định quay lại!

Chiếc đồng hồ treo tường kiểu cũ trong quán tích tắc, nửa giờ một giờ, ba giờ sau, xe con màu trắng vẫn không xuất hiện.

Chủ tiệm chờ đến ngáp mấy cái, rõ ràng đã đi nhầm đường a, sao không trở lại chứ...

...

Mà ở trong phòng bếp Hứa gia, Hạ Mộ đang đứng ở cạnh nồi nuốt nước miếng, thường thường còn muốn mở nắp nồi nhìn nhìn.

"Mẹ, dược liệu này của mẹ cũng lấy quá nhiều đi?" Hứa Đình dùng thìa khuấy khuấy đáy nồi, cảm thấy có chút kinh sợ, đừng có lại ăn rồi phun máu mũi a!

"Mi thì biết cái gì!" Mẹ Hứa túm Hạ Mộ đến bên cạnh mình, khua tay đuổi thằng con mình đi ra ngoài.

"Mẹ đừng cho em ấy ăn ra tật xấu gì đó." Hứa Đình dở khóc dở cười.

"Mi bị ta ép ăn nhiều năm như vậy, cũng không thấy sinh ra tật xấu nào a." Mẹ Hứa trừng mắt, Hứa tiểu công lập tức bị chặn đứng, sự thật thắng biện luận, mình có thể lớn lên khỏe mạnh như vậy, mẹ tuyệt đối là người có công số một.

"Anh đi ra ngoài đi đi ra ngoài đi." Hạ Mộ cũng rất không lương tâm khua tay với Hứa Đình, hớn hở nhận lấy chén canh trong tay mẹ Hứa.

Mẹ Hứa nhìn thấy bộ dạng cậu ăn canh, thích không chịu nổi. Từ lúc mới bắt đầu manh thai, mình liền hi vọng bé con tương lai có thể vừa nhỏ nhỏ vừa đáng yêu, tiếc rằng Hứa Đình không chịu thua kém, không chỉ có vóc người cao lớn còn thích đánh nhau, cùng đáng yêu một mao tiền cũng không có quan hệ!

Vì thế mẹ Hứa liền rất mất mát, thường xuyên ai oán nhìn Hứa Đình, thằng nhóc xấu xa, lớn lên cao lớn cái gì, dán trần nhà sao?

Hứa Đình cảm thấy mình quả thực khóc không ra nước mắt.

Nhưng mà sau khi Hạ Mộ xuất hiện, toàn bộ vấn đề đều giải quyết dễ dàng.

Hạ tiểu thụ khuôn mặt xinh đẹp thanh tú, cười rộ lên còn có má lúm đồng tiền nho nhỏ, tính cách lanh lợi lại hiếu thuận, lúc gọi mẹ còn có thể mặt đỏ! Quả thực chính là chiếu theo hình mẫu yêu thích của mẹ Hứa tạo ra!

"Mộ Mộ." Mẹ Hứa khẩn cấp, "Con chừng nào thì cùng Đình Đình kết hôn?"

Hạ Mộ một ngụm canh phun ra.

"Nhưng mà tuổi tác hình như có hơi nhỏ nha." Mẹ Hứa thực tiếc hận, "Con năm nay mới mười tám tuổi... Nhưng mà con trước tiên có thể ở tại nhà của mẹ!"

Hạ Mộ cầu cứu nhìn ra ngoài cửa, Hứa Đình anh mau tới cứu em...

Hứa tiểu công tựa vào cửa phòng bếp, cười đến đau dạ dày.

...

Buổi chiều, Hạ Mộ vốn muốn ngủ trưa, lại bị Hứa Đình kéo xuống giường.

"Theo anh ra ngoài một chuyến." Hứa Đình đưa áo lông cho cậu.

"Đi đâu?" Hạ Mộ vừa mặc quần áo vừa hỏi.

"Tới rồi em liền sẽ biết." Hứa Đình cười, đưa tay cạo cạo mũi cậu, "Tóm lại là kinh hỉ."

Hạ Mộ bị hắn hấp dẫn, ngoan ngoãn quàng khăn đội mũ, cuối cùng còn bị Hứa Đình che một cái khẩu trang lớn lên mặt.

"Đeo thêm kính râm nữa, cũng có thể đi cướp ngân hàng ." Hạ Mộ kháng nghị.

Hứa Đình nghĩ nghĩ, tìm kính râm của mình đặt trên mũi cậu.

Vì sao phải mặc thành như vậy, hay là hay là...

Ánh mắt Hạ tiểu thụ nháy mắt sáng long lanh, mình thiếu chút nữa đã quên, Hứa Đình là xã hội đen, xã hội đen a!

"Ừm, không muốn để người khác nhìn thấy em." Hứa Đình ậm ờ.

Hạ Mộ kích động, chẳng lẽ là tụ họp hắc bang? Trong phim mới có cảnh này ai...

Hạ tiểu thụ kích động lại phấn khởi mới vừa đi tới cửa lớn, liền bị Hứa Đình một phen cong đầu gối bế lên.

"Di?" Hạ Mộ buồn bực, "Làm gì?"

"Muốn bế em đi ra xe." Hứa Đình cúi đầu cười cười, "Ngoan, chỉ lần này."

Lỗ tai Hạ Mộ nóng hầm hập, bế liền bế đi, cười ôn nhu như thế làm cái gì?

Hạ Mộ vốn không cao, sau khi che kín lại được Hứa Đình bế, ai cũng sẽ không phát hiện cậu là con trai.

Tự nhiên, những người vẫn luôn lén lút xung quanh Hứa gia cũng sẽ không nhìn ra.

Khóe miệng Hứa Đình cong lên, tươi cười nhưng có chút lạnh.

Chiếc xe con màu đen đi ra khỏi ga ra, chạy về hướng trung tâm thành phố.

"Chúng ta phải đi đâu?" Hạ Mộ hưng phấn không chịu được.

Hứa Đình cười cười, đưa cho cậu một hộp bánh tart nhân hoa quả.

Lực chú ý của Hạ tiểu thụ thành công bị dời đi, vui vẻ ăn đồ ăn.

Hứa Đình trong lòng buồn cười, sao lại dễ gạt như vậy?

Lái xe quanh quẩn vài vòng trên đường, sau khi xác định không có bị theo dõi, Hứa Đình liền dừng xe trước cửa một khách sạn.

"Đến rồi, xuống xe đi." Hứa Đình giúp cậu cởi giây an toàn ra.

"Ưm?" Hạ Mộ nhất thời thực khẩn trương, "Em không có kinh nghiệm."

"Nghĩ muốn kinh nghiệm gì?" Hứa Đình giúp cậu lau vụn bánh dính trên mặt.

"Có quy củ gì không? Ví dụ như các loại ám hiệu..." Óc tưởng tượng của Hạ Mộ rất phong phú, hơn nữa trong TV đều có diễn, cấp bậc trong hắc bang đều rất rõ ràng phải không!

Hứa Đình câm nín, kéo tay cậu vào khách sạn.

Hạ Mộ khẩn trương đường cũng không thể đi, đợi lát nữa nhất định sẽ trông thấy rất nhiều nam nhân mặc đồ đen!

Đang miên man suy nghĩ, Hứa Đình đã đưa tay đẩy mở cửa phòng.

Hạ Mộ quyết định tận lực làm cho mình khốc (tàn bạo) một chút, kiên quyết không để cho Hứa Đình mất mặt.

"Mộ Mộ." Trong phòng truyền đến thanh âm quen thuộc.

A? Hạ Mộ nghi hoặc ngoảnh mặt nhìn lại, phát hiện ngược lại thật sự có người đàn ông mặc áo khoác đen, chẳng qua chỉ có một, hơn nữa là người mà mình quen thuộc nhất!

"Anh!" Hạ Mộ phi qua ôm lấy anh.

"Nhóc con." Hạ Dịch ôm cậu vui vẻ, "Béo lên rồi ."

"Sao anh lại tới đây, cha ngày hôm qua gọi điện thoại cho em, còn nói anh cùng họ ra nước ngoài nghỉ phép." Hạ Mộ ngoài ý muốn lại vui mừng ngạc nhiên.

"Còn có chút chuyện, liền ở lại, nhân tiện tới thăm em một chút." Hạ Dịch cười cười, buông cậu ra.

Hạ Mộ vốn là rất vui vẻ cười ngây ngô, sau đó đột nhiên liền ý thức được một việc.

"Anh lại gạt em!" Hạ tiểu thụ nổi giận, quay đầu chỉ thẳng vào Hứa Đình.

Còn nói với mình là gặp xã hội đen! Hại mình trắng cả đường hồi hộp toi công.

Hứa Đình tựa vào cửa vui vẻ, đồ ngốc.

"Cậu ta lừa em cái gì?" Hạ Dịch cũng cười híp mắt, đưa tay giúp cậu vuốt tóc.

"Anh ấy nói dẫn em tới gặp xã hội đen!" Hạ Mộ nghiến răng nghiến lợi.

Hạ Dịch sờ sờ cái mũi, nghĩ thầm hắn cũng không nói sai.

Cơm tối ăn rất náo nhiệt, Hạ Mộ vừa ăn cơm vừa không ngừng nói chuyện, vui vẻ không chịu được.

Thấy cậu khôi phục tốt như vậy, Hạ Dịch nhẹ nhàng thở ra, mình trước đây đã không nhìn lầm người, Hứa Đình quả thật có thể chăm sóc tốt cho em ấy.

"Anh nghỉ ngơi ở đâu?" Hạ Mộ hỏi Hạ Dịch.

"Chính là khách sạn này." Hạ Dịch vừa cạo thịt tôm cho cậu vừa đáp, "Tầng ba."

"Đêm nay em cũng muốn ở đây..." Hạ Mộ chờ mong nhìn Hứa Đình.

"Được." Hứa Đình gật đầu thực sảng khoái, " Anh đi thuê phòng."

"Em và anh trai ở chung." Hạ Mộ kháng nghị.

"Anh ở phòng nào?" Hứa Đình xem nhẹ Hạ Mộ, trực tiếp hỏi Hạ Dịch.

"0315." Hạ Dịch trả lời.

"Tôi đây đặt 0316." Hứa Đình gõ gõ đầu Hạ Mộ, "Cho phép em sang phòng bên nói chuyện, tán gẫu xong liền quay về nghỉ ngơi."

Hạ Mộ hừ hừ, Hứa Đình thật đáng ghét, mình mới không cần trở về!

Hạ Dịch bưng quai hàm, chua chết đi được.

Vào buổi tối, Hạ Mộ nằm lỳ ở trên giường cùng Hạ Dịch nói chuyện đến khuya, cho đến rạng sáng mới mơ mơ màng màng ngủ.

"Mộ Mộ?" Hạ Dịch nhỏ giọng gọi cậu.

Hạ Mộ chui vào trong chăn cọ cọ, ngủ rất ngon.

Sau khi xác định cậu tạm thời sẽ không tỉnh lại ngay, Hạ Dịch xuống giường, cầm một túi văn kiện đã đi sang phòng cách vách.

"Cậu ấy ngủ rồi?" Hứa Đình hỏi.

Hạ Dịch gật gật đầu, đem thứ gì đó trong tay đưa cho Hứa Đình: "Hai người này đã từng tham gia bắt cóc Tiểu Mộ mười năm trước, vẫn luôn trốn rất kĩ, tôi cũng là gần đây mới tìm được manh mối."

Hứa Đình tiện tay lật lật, hai người đều là nam nhân hơn 40 tuổi, một kẻ ở công trường làm công, người kia ở làm bảo vệ trị an.

"Tôi đã hỏi thăm qua, tính cách bọn họ đều rât âm tàn (nham hiểm độc ác), người cũng ích kỷ, cơ bản không có bạn bè gì." Hạ Dịch tự mở một lon đồ uống, "Năm đó bọn họ đều là đi theo những tên côn đồ nhà họ Vương, sau khi Vương Vũ Hằng xảy ra chuyện chạy trốn, bọn họ cũng mai danh ẩn tích đi nơi khác, gần đây mới trở về."

"Có ích lợi gì?" Hứa Đình nhíu mày.

"Vương Vũ Hằng hiện tại cảnh tượng hoành tráng như thế, nếu để cho hai người này biết, trong lòng khẳng định không cam lòng." Hạ Dịch cười cười, " Chỗ để trọng dụng không có, nhưng quấy rối doạ dẫm linh tinh, những người này am hiểu nhất."

Hứa Đình như có suy nghĩ gì gật đầu, thu tư liệu vào.

"Cần tôi giúp cậu gì không?" Hạ Dịch hỏi.

"Có thể giúp tôi tìm vài người lại đây không?" Hứa Đình nói thẳng, "Gần đây tôi đang cùng Vương gia bàn một số chuyện làm ăn, có một số trường hợp người của tôi không thể đi, sợ bị nhận ra."

"Không thành vấn đề." Hạ Dịch gật đầu đáp ứng, trên mặt không hiểu sao có chút ý cười.

"Cười cái gì?" Hứa Đình nhướng mày.

"Nghe nói con gái nhà họ Vương có ý với cậu?" Hạ Dịch có chút hăng hái.

Sắc mặt Hứa Đình nháy mắt có chút trầm.

"Đừng để ý." Hạ Dịch nhịn cười, đưa tay vỗ vỗ bờ vai của hắn, "Nhóc con quý giá nhất bị cậu lừa mất rồi , tôi dù sao cũng muốn tra một chút bối cảnh của cậu... Cám ơn cậu đã chăm sóc nó cẩn thận như vậy."

"Lần sau không được như vậy nữa." Vẻ mặt Hứa Đình dịu đi một chút.

"OK, lần sau không như vậy nữa." Hạ Dịch nghiêm trang giơ tay, "Nếu không có chuyện gì nữa, tôi muốn về nghỉ ngơi."

Hứa Đình gật đầu, đi theo anh đến phòng bên, bế Hạ Mộ về trên giường mình.

Hạ Dịch lặng lẽ dựng thẳng ngón giữa, quỷ hẹp hòi!

Hạ tiểu thụ ngủ vô cùng say, hoàn toàn không biết mình thân ở nơi nào, còn đang ôm gối đầu cọ đến cọ đi, vui vẻ chảy nước miếng.

Hứa Đình ôm cậu vào trong lòng, cúi đầu hôn nhẹ cậu.

Bộ dạng đáng yêu như thế, làm sao có thể tùy tùy tiện tiện để cho người khác trông thấy được, cho dù là anh trai ruột cũng không được!

"Anh..." Hạ Mộ mơ mơ màng màng gọi.

Ánh mắt Hứa tiểu công nheo lại, bấm lên cái mông của cậu một cái không nhẹ không nặng.

"A..." Miệng Hạ Mộ chu lên, "Người xấu!"

Chơi vui như vậy a? Hứa Đình vui vẻ, một tay chống đầu ở bên cạnh cậu hỏi, "Ai là người xấu?"

"Hạ Dịch!" Hạ tiểu thụ rất phối hợp.

"Vậy Hứa Đình thì sao?"

Hạ Mộ cau mày suy tư một chút, sau đó nói: "Lưu manh!"

Hứa tiểu công nghe vậy thực bạo phát, còn cho rằng cậu muốn nói mình cao lớn uy mãnh anh tuấn đẹp trai!

Cái gì cũng còn chưa làm, làm sao lại thành lưu manh chứ?

Hứa Đình chọc chọc khuôn mặt của cậu lại véo véo mông cậu, cảm thấy còn chưa trút được giận, vì thế vạch cổ áo ngủ ra, in xuống cái cổ trắng nõn của cậu mấy quả ô mai hồng hồng, mới thoả mãn ôm cậu ngủ.

...

Sáng hôm sau, Hạ Mộ sau khi thức dậy rất buồn bực, vì sao sau đó lại có cảm giác thay đổi phòng, sẽ không phải lại mộng du chứ? !

"Anh bế em qua." Hứa Đình đứng ở cửa WC, ngậm bàn chải đánh răng giải thích.

Hạ Mộ nện nện gối đầu, mình là heo sao, vì sao một chút cũng không nhớ rõ chuyện này!

"Mộ Mộ." Hạ Dịch ở phòng ngoài hỏi, "Dậy chưa?"

"Đến đây." Hạ Mộ đứng lên đi mở cửa, cổ áo ngủ rộng rãi cúi trễ xuống bả vai, lộ ra dấu vết màu hồng mập mờ.

Vì thế Hạ Dịch vừa thấy liền vô cùng thương cảm, con trai lớn không thể giữ trong nhà, năm đó bé con giống như chú mèo nhỏ quấn quít lấy mình làm nũng kia, đã hoàn toàn trưởng thành bị người ta lừa mất rồi...


Chương 22 : Con đường lưu manh dài đằng đẵng. . .

***

Hạ Dịch ở lại D thị không được mấy ngày, liền đặt vé máy bay về nhà.

Vì thế Hạ tiểu thụ liền rất buồn rầu, có cần phải đi vội như thế hay không nha, bắt anh ở lại thêm hai ngày cũng không chịu! !

"Em đã là lần thở dài thứ mười trong ngày hôm nay rồi." Hứa Đình véo mũi cậu, "Không cho phép mày ủ mặt ê nữa, cười một cái coi!"

Hạ Mộ trải người trên giường, dùng hừ hừ biểu đạt bất mãn trong lòng.

"Đừng hừ nữa , qua hết năm anh đưa em đi giải sầu." Hứa Đình vỗ vỗ cậu.

"Đi đâu?" Hạ Mộ hứng thú.

"Nhật Bản."

"Đâu cơ?" Hạ Mộ lật mình ngồi dậy.

"Nhật Bản." Hứa Đình lập lại một lần nữa.

Hạ Mộ buồn bực, vì sao đột nhiên lại muốn đi Nhật Bản?

"Đi tẩy sạch vết thương trên lưng em." Hứa Đình xoa nắn khuôn mặt của cậu, "Anh đã hỏi qua ý kiến của bác sĩ rồi, trong khoảng thời gian này mà làm thì hiệu quả sẽ tốt hơn, còn kéo dài nữa sẽ lưu lại sẹo."

Hạ Mộ sờ sờ lưng của mình, không nói gì.

"Tiểu phẫu mà thôi." Hứa Đình ôm lấy cậu, "Đừng lo lắng."

"Em mới không lo lắng." Hạ Mộ ngẩng đầu hôn nhẹ hắn, "Anh thật tốt."

Hứa Đình cười cười, cúi đầu cùng cậu cọ mũi.

...

Ăn xong cơm tối, Hứa Đình vốn tính toán chơi game cùng Hạ Mộ, nhưng mà máy tính còn chưa kịp mở, đã bị ba gọi đến thư phòng.

Hạ tiểu thụ ý đồ ghé vào cửa nghe lén, tiếc rằng hiệu quả cách âm của cửa gỗ thật sự quá tốt, cái gì cũng không nghe được, vì thế đành phải quay về phòng ngủ đọc truyện tranh, vừa đọc vừa thấp thỏm, sẽ không liên quan đến mình chứ?

Trong thư phòng, ba Hứa mới vừa rút ra một điếu thuốc, liền bị Hứa Đình ném vào thùng rác, "Sau này cai đi ."

"Nhà ngươi đã gây ra nhiều chuyện như thế không đi mà quan tâm, lại chạy tới quản ba ngươi hút thuốc?" Ba Hứa trừng mắt.

"Con có chừng mực." Hứa Đình vịn bả vai lão cha nhà mình, "Ba cũng đừng quản , được không?"

"Con muốn làm như thế nào?" Ba Hứa hỏi.

"Bảo vệ thật tốt người con muốn bảo vệ, chỉ vậy mà thôi." Đáp án của Hứa Đình rất đơn giản.

Một tiếng hai tiếng, cho đến tận mười hai giờ đêm, hai cha con mới từ thư phòng đi ra.

Hứa Đình như thường đi tắm, quay lại phòng ngủ liền thấy Hạ Mộ đang ngồi xếp bằng ở trên giường, vừa ngáp liên tục vừa đọc truyện.

"Sao còn chưa ngủ?" Hứa Đình ngồi vào bên cạnh cậu.

"Muốn đợi anh về." Hạ Mộ dụi dụi mắt, cố gắng làm cho mình tỉnh táo một chút.

"Có việc muốn nói với anh?" Hứa Đình hỏi.

Hạ Mộ gật gật đầu, có chút do dự mở miệng: "Vậy, chú sẽ không phải phản đối chúng ta chứ?"

"Chính là vì hỏi cái này?" Hứa Đình bật cười, "Làm sao có thể, không được nghĩ lung tung."

"Thật sự nga?" Hạ Mộ nhẹ nhàng thở ra, hóa ra không phải vì mình.

"Đương nhiên là thật." Hứa Đình gật gật đầu.

"Vậy hai người nói chuyện gì lâu như vậy?" Hạ Mộ rất tò mò.

"Không có gì quan trọng, chỉ là một ít chuyện của công ty thôi." Hứa Đình nhét cậu vào chăn, "Đã rất muộn rồi, mau ngủ đi."

Hạ Mộ gật gật đầu, vừa chuẩn bị ngủ lại nghĩ tới một chuyện, vì thế hỏi, "Hứa Đình, gần đây em có mộng du nữa không?"

"Không có, bảo bối gần đây bình phục rất tốt." Hứa Đình véo mũi cậu.

"Vậy nói mớ thì sao?" Hạ Mộ lại hỏi.

"Ách... Cái này có." Hứa Đình gật đầu.

"Thật sao?" Tâm tình của Hạ Mộ nháy mắt trầm xuống, hóa ra vẫn sẽ nói a...

"Em đây đều nói cái gì?"

"Nói em yêu anh."

A? Hạ Mộ nghi hoặc ngẩng đầu.

Hứa Đình ra vẻ đứng đắn, nhưng đáy mắt lại có chút ý cười không che dấu được.

"Anh gạt em!" Hạ Mộ vừa muốn khóc vừa muốn cười, tại sao có thể có người nhàm chán như vậy, mình là đang rất nghiêm túc hỏi anh ấy a.

Hứa Đình cười ôm lấy cậu, xoay người đè xuống, hôn.

"Anh là đồ lưu manh!" Hạ Mộ giãy dụa.

"Ừ, chính anh."

"Không cho chạm vào em!"

"Không chạm không chạm." Hứa Đình đưa tay cởi cúc áo cậu.

Hạ tiểu thụ tay chân lèo khèo, ở trước mặt Hứa Đình sức chiến đấu hoàn toàn biến thành giá trị âm, rất nhanh đã bị lột chỉ còn quần lót.

Hạ Mộ vô cùng lúng túng, hai tay sống chết đẩy hắn, sao đang êm đẹp lại bắt đầu động dục?

"Ngoan, dùng tay là được." Giọng nói Hứa Đình có chút trầm khàn.

"Không cho!" Hạ tiểu thụ vội vàng đè tay xuống dưới mông.

Hứa Đình tay trái nâng thắt lưng của cậu lên, tay phải nhẹ nhàng móc một cái, người nào đó nhất thời cảm thấy mông lạnh lẽo.

Hạ Mộ tan vỡ, lưu manh! Sao lại cởi quần áo người khác điêu luyện như vậy?

Sau vài cái từ chối, Hạ Mộ mệt đến thở dồn dập, ý chí chiến đấu của Hứa Đình càng thêm sục sôi. Trông thấy trốn thoát vô vọng, Hạ tiểu thụ đành phải cam chịu số phận, trần truồng ngồi phịch ở trên giường thực ai oán.

Nhưng mà thật ra, dường như cũng có một chút chờ mong như thế!

Hạ Mộ mặt đỏ đến sắp bùng cháy, vì thế lừa mình dối người nhắm mắt lại.

Hứa Đình hôn hôn cắn cắn trên miệng, trong lòng cảm khái bảo bối thật sự là không nói rõ được, làn da non nớt còn chưa tính, cư nhiên còn có vị sữa, ngọt chết người.

Trước khi lột sạch Hạ Mộ, Hứa Đình nghĩ chỉ hôn hôn sờ sờ là tốt rồi; sau khi lột Hạ Mộ xong, nhìn thấy thân thể xinh đẹp mảnh khảnh của cậu, Hứa Đình suýt chút nữa xông ra ngoài ban công làm sói tru, dung lượng não trực tiếp giảm xuống, trong lòng tràn đầy đều là ăn sạch em ấy ăn sạch em ấy!

Hạ Mộ bị Hứa Đình hôn thiếu chút nữa ngạt thở, mềm nhũn đưa tay đẩy hắn, rơi vào trong mắt Hứa Đình, đó chính là dục cự hoàn nghênh (*) tiêu chuẩn, vì thế động tác liền càng thêm càn rỡ, tay phải trực tiếp xoa cánh mông non mềm của cậu, dùng đầu ngón tay thử đi vào nơi phải tiếp nhận mình kia, cảm thấy có chút chột dạ trong lòng, loại tình huống này... Em ấy hẳn sẽ bị thương đi?

(*) dục cự hoàn nghênh : làm ra vẻ phản kháng nhưng trong lòng thật ra cũng rất muốn =))

Nhưng mà cũng may Hứa tiểu công tuy rằng kinh nghiệm thực chiến không có, nhưng kinh nghiệm lý luận thì

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#đm