Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Người đàn ông tên Flynn này cũng không tệ lắm nhỉ.

Lúc anh ta nói sẽ xử lý Blake đáng lẽ ra tôi nên thấy sợ mới phải, vậy nó lại khiến tôi thấy cực kỳ an toàn. Cả việc tôi bị bắt cóc và bị đưa đi như này thì tôi vẫn không có cảm giác họ sẽ làm hại tôi. Sao lại vậy chứ ?

Có thể là có gì đó đã gắn kết chúng tôi lại, có thể là vì ngồi cùng một dãy ghế và đi chung một xe chăng ? Hay là do nụ hôn đó... À thì khi ấy tôi còn không kiểm soát được bản thân, aiss, sao tự nhiên lại cảm thấy vui vẻ khi hôn anh ta chứ.

Tôi là một tác giả.

Không phải là một đứa trẻ.

Tôi không sống hoang dại và đến những bữa tiệc đêm để uống rượu và vui vẻ.

Nope.

Tôi dành cả " tuổi thanh xuân" để viết sách và đọc sách, ừm, tôi chưa bao giờ thả lỏng cho bản thân vui chơi và cũng chưa từng nghĩ cuộc sống của mình quá vô vị nhưng mà ... liệu rằng có phải vì vậy mà tôi đã bỏ lỡ điều gì đó hay không ?

Một người đàn ông như Flynn có thể sẽ rất nguy hiểm.

Giờ tôi nhận ra thứ duy nhất người đàn ông này đe dọa đến là "cô bé" của mình nhưng mà tôi còn không thấy phiền lòng vì điều đó.

Trời, tôi đang nghĩ quái gì vậy chứ?

Tôi tựa đầu lên vai anh ta ... may thật, anh ta không đẩy tôi ra mà chỉ ngồi im và rồi tôi nhắm mắt lại. Chỉ nhắm mặt một lát thôi.

Chỉ một lát thôi, thật đấy...

Tôi lại ở trong rừng. Đúng hơn là đang đứng trước một tòa lâu đài u ám. Ờm, nói là lâu đài thì tráng lệ quá, cũng không phải căn nhà bình thường, tòa tháp ư ? Rốt cuộc đây là cái quỷ gì chứ ? Nó làm tôi cảm thấy phát ốm. Gần đây nó thường hay xuất hiện trong giấc mơ của tôi. Tôi có cảm giác rằng nó đang nắm giữ câu trả lời mà tôi mong muốn nhưng ... câu hỏi của tôi là gì ?

Một giọng nói vang lên, một người đàn ông tiến đến và nắm tay tôi kéo đi. Anh ta luôn xuất hiện trong giấc mơ của tôi nhưng lạ một nỗi là tôi không tài nào nhìn rõ mặt anh ấy được.

" Chạy đi, Heather," anh ấy nói.

" Chúng ta không vào trong sao ?"

" Chạy đi." anh ấy lặp lại.

" Nhưng chúng ta phải tìm ra nơi chúng giam giữ họ."

" Chạy đi!"

Tôi giật mình tỉnh dậy, mồ hôi trên trán nhễ nhại. Tôi há to miệng thở dốc, không khí mới ào vào miệng làm tôi thấy dễ chịu hơn một chút. Tôi tự hỏi có phải mình đã khóc trong giấc mơ hay không ? Tôi không biết tại sao tôi lại có những giấc mơ đó. Có lúc tôi đã nghĩ chúng thật sự là có thật chứ không chỉ đơn giản là do tôi tưởng tượng ra.

Thỉnh thoảng tôi lại tỉnh dậy trong nước mắt.

Flynn đang nhìn tôi chăm chú, và tôi đưa tay lên mặt để đảm bảo là tôi đã không khóc trong khi ngủ. Anh ấy không thể biết được tôi đã mơ những gì. Anh ta không thể biết được, phải không?

" Đến nơi rồi," anh ta nói.

" Đâu cơ?"

" Đây."

Anh ta đưa tay chỉ ra, tôi phải xoa xoa mắt một lúc mới có thể nhìn rõ được, mặc dù ngồi từ ghế sau khó để thấy rõ nhưng đó có phải là...

" Lâu đài ?"

" Học viện." anh ta sửa lại.

" Học viện gì cơ?"

" Học viện."

" Ờ."

Flynn giúp tôi ra khỏi xe và bạn anh ta thì vẫn đứng đó nhìn chúng tôi với vẻ mặt đầy ý cười.

" Tôi sẽ đưa cô ấy vào trong," Flynn nói

" Bằng mọi cách."

Người đàn ông đó vẫn đứng yên bất động mà nhìn tôi chằm chằm.

" Anh tên là ...?" tôi táo bạo hỏi anh ta. Cả hai người họ ngạc nhiên nhìn tôi. " À chỉ là lúc trước tôi chưa nghe thôi."

" Gaston." anh ta đưa tay ra.

Tôi phải bắt tay sao?

Chắc không sao đâu.

" Heather."

" Tôi biết." Một nụ cười thoáng qua khóe môi anh ta, hình như tôi giới thiệu hơi thừa thì phải, anh ta bắt cóc tôi thì đương nhiên phải biết tôi là ai rồi, hazzss.

" Mấy con mèo tôi chăm sóc được chứ ?"

" Anh sẽ đưa chúng đi đau?

Do dự một hồi anh ta cũng chịu nói ra nơi mà anh ta sẽ đưa Bi và Siro tới.

" Tới căn hộ của tôi."

" Không phải đưa đến trại giam đấy ư?" Tôi khá ngạc nhiên vì mèo của tôi không bị nhốt vào trại giam, mà vì sao tôi lại nghĩ chúng sẽ bị nhốt lại nhỉ ? Mà thôi kệ đi, vậy cũng tốt mà.

" Không đâu." Anh ta chắc chắn.

" Hãy chăm sóc tốt mèo của tôi nha."

" Đừng lo," Gaston nói. " Vợ tôi là người khá yêu động vật. Tôi sẽ để cô ấy chăm sóc chúng."

Khoan, đợi tôi loading ... Vợ? Người đàn ông này có vợ rồi ư? Vợ anh ta có biết chồng mình là một tội phạm bắt cóc một phụ nữ vô tội không? Cô ta có để ý đến không ? Ừm thì có lẽ cô ta yêu động vật thật, cô ta cưới một con vật không có tình người đã bắt cóc tôi còn gì.

Nụ cười của tôi nhạt dần và quay lại với Flynn.

" Sẵn sàng chưa?" Anh ta hỏi tôi.

" Ờm, sao cũng được."

" Tôi vác cô đi vào sẽ nhanh hơn đấy." anh ta nói với tôi. Anh ta nhìn tôi như thể đang chờ quyết định của tôi vậy.

" Flynn, lần tiếp theo anh vác tôi thì sẽ là lên giường hoặc tương tự vậy." tôi quay đầu lại và đi về phía lâu đài - à không, học viện, ờ. Không biết anh ta có sốc khi nghe câu đó không nhưng tôi mặc kệ.

Tôi bị thu hút bởi anh ta, tôi thừa nhận điều đó.

Bởi vì cảm giác này rất tuyệt.

Đột nhiên, tôi thấy bản thân giống như nữ chính trong tiểu thuyết viễn tưởng ấy nhỉ, kiểu bị bắt cóc bởi một người đẹp troai xong rồi cùng với anh ta giải cứu thế giới bla bla... ờ thì ảo tưởng xíu thôi mà.

Mà nơi này là nơi quái gì vậy?

Học viện ?

Rốt cuộc là học viện gì chứ?

Tôi bước đến trước bậc thang và nghển cổ lên để cố nhìn cái toà nhà ở trước mặt. Nó như một lâu đài khổng lồ trong truyện cổ tích ấy, à thì có rất nhiều lâu đài trên thế giới nhưng mà cái này nó lạ lắm... rất kỳ diệu đi.

Hai bên lâu đài có những cái tháp pháo tròn, nếu như leo lên trên đỉnh tháp thì phải đi qua cái cầu thang xoắn nhờ, tưởng tượng thôi đã thấy đầu óc múa may quay cuồng rồi. Mặt trước của nó có những cái cửa sổ bằng đá và một cái cầu thang dẫn lên cửa chính, mà cửa còn được làm bằng gỗ sồi làm khung cảnh càng quỷ dị hơn.

Bao trọn lâu đài là một bức tường đá khổng lồ. Chúng tôi đang đứng ở một khoảng sân rất rộng và đẹp, có rất nhiều chiếc xe đỗ ở quanh đây nên tôi nghĩ sẽ có cổng ở đâu đó nhưng dù đã cố quay tùm lum hướng để tìm thì cũng chả thấy đâu.

Cuối cùng tôi quay sang nhìn Flynn.

"Nơi này là nơi quái quỷ gì vậy chứ?" tôi nói thầm.

Anh ta mỉm cười và đến bên cạnh tôi.

" Qua đây" anh ta đẩy cánh cửa ra. " Cho cô xem cái này."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net