Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 8

Flynn

Cô ấy biết về lối đi này ? Theo tôi nhớ, tôi là người duy nhất tại học viện biết về lối đi này. Cả bố tôi cũng chẳng biết đến nó. Mẹ tôi đã làm ra lối đi này, khi tôi còn nhỏ, bà đã dẫn tôi đến đây và tôi chưa bao giờ nói với ai về cái lối đi này cả.

Nhưng lúc mơ về bạn đời của mình, tôi nhớ là đã dẫn cô ấy đến đó.

Chả nhẽ ... Heather là ...

Phải cô ấy không nhỉ?

Mà giờ cha tôi khá hoảng loạn khi nhận ra cô ấy đã bỏ trốn, ông sợ cô ấy sẽ tố cáo về việc này.

Tôi không có thời gian rảnh rang. Cha tôi hoàn toàn hoảng loạn khi chúng tôi nhận ra Heather đã trốn đi. Ông ấy lo sợ cô ấy sẽ đi tới chỗ những nhà văn khác và tố cáo rằng mình bị bắt cóc. Ông ấy không thể để điều đó xảy ra. Cha không quan tâm việc tôi đã làm, nhưng giờ khi ông ấy hiểu được cô ấy có dính líu và có thể biết tin tức về những thành viên mất tích, ông ấy muốn tìm hiểu thêm. Ông ấy muốn biết những gì mà cô ấy biết, chỉ là có gì đó mách bảo tôi rằng bố tôi sẽ dùng một chút ép buộc hơn là cách của tôi.

Well, mặc kệ nó.

Heather là của tôi.

Tôi nhanh chóng di chuyển bức tranh và bấm nút mở cửa. Ngay lập tức, bức tranh di chuyển sang một bên. Khi vào bên trong, tôi nhấn nút, bức tranh một lần nữa di chuyển về vị trí cũ. Giờ chỉ mình tôi ở trên lối đi, Heather cũng ở đâu đó trong này.

Ở đây không có ánh sáng.

Tôi cũng không cần chúng.

Sau cùng thì tôi cũng là sói. Tôi có thể nhìn trong bóng tối tốt như trong ánh sáng, và Heather cũng biết điều đó. Chỉ là, điều gì đó mách bảo tôi con người nhỏ bé này đang rất lo sợ.

Lối đi bí mật tối đen, và trống không, nhưng tôi có thể ngửi được cô ấy. Cô ấy đang chạy xuống, hờ, dũng cảm đấy.

Tôi không dám kêu tên cô ấy. Mặc dù bố tôi và những người khác trong Greystone không biết về lối đi này nhưng họ vẫn có thể nghe thấy.

Họ mà biết có lối đi này thì mệt chuyện.

Tôi đành im lặng chạy xuống hành lang. Sau đó tôi rẽ một lần nữa và tiếp tục chạy. Lại rẽ một lần nữa. Cũng không tốn nhiều thời gian để bắt kịp cô ấy, nhưng mà sao cô ấy có thể chạy vào sâu đến vậy hả trời.

Cô ấy vẫn đang đứng ở giữa sảnh. Dĩ nhiên là cô ấy không thể thấy tôi, nhưng tôi nghĩ cô ấy có thể cảm nhận được tôi.

" Vậy đó là anh," cô ấy nói.

" Là tôi."

" Anh nghĩ chúng ta là bạn đời của nhau."

" Tôi không nghĩ chúng ta là bạn đời của nhau. Cha tôi nghĩ vậy."

" Ông ấy không quan tâm cô có là con người hay không."

" Điều ông ấy muốn là những giấc mơ đó dừng lại."

" Tại sao?" cô ấy chất vấn. " Những giấc mơ thì có gì xấu?

" Chúng ngày càng tệ hơn," tôi nói với cô ấy. " Cô không thấy vậy sao?"

Thực sự rất mệt mỏi. Trong giấc mơ, tôi liên tục chạy, đuổi theo cô ấy, không ngừng nghỉ, nhưng cô ấy cứ luôn ngoài tầm với của tôi.

" Có. Nhưng tôi không nghĩ điều đó có nghĩa là chúng ta cần cưới. Anh còn không biết tôi. Anh còn không thích tôi," cô ấy chế giễu.

" Tôi muốn giữ cô an toàn."

" Điều đó và tình yêu không phải là như nhau, Flynn."

" Tôi không nói nó là như nhau, nhưng..."

" Nhưng gì ?"

Tôi thở dài. Một người sói không có bạn đời là người sẽ không bao giờ có được hạnh phúc. Không ai thích một con sói đơn độc cả bởi vì một con sói đơn độc sẽ thực sự trở nên điên loạn. Không thể tìm thấy và kết nối với bạn đời của họ đã đủ để làm họ trở nên điên cuồng.

Cha tôi biết điều này, và ông ấy rất lo cho tôi. Ông ấy cũng biết tôi là một trong những người sói đơn độc trong bầy, và dù tôi chưa bao giờ đề cập đến những giấc mơ, nhưng ông ấy cũng không phải là một kẻ ngốc. Nhà chúng tôi ở cạnh nhau. Tôi cũng sẽ chẳng ngạc nhiên nếu ông ấy nghe thấy tôi gào thét lúc mơ thấy nó.

Nhưng mà nếu Heather là người bạn đời đó thì được rồi.

" Chúng ta đều cần điều này," tôi nói.

"Xin lỗi nhưng không ai trong chúng ta cần điều này. Tôi chắc chắn không cần. Và anh lại càng không, Flynn. Sao anh có thể nói anh muốn cưới tôi?"


Tôi đã cầu nguyện rằng cô ấy sẽ không nói như vậy nhưng những lời nói đó vẫn phát ra rồi. Tiếng chuông lại vang lên, đã đến lúc tôi nên mang cô ấy trở lại rồi.

" Tôi xin lỗi, "

" Vì?"

" Vì điều này."

Tôi bước đến và giữ chặt cô ấy.

" Không! Thả tôi ra!"

Tôi vác Heather lên vai. Cô ấy đã đấm và la hét. Nỗi đau chẳng thấm vào đâu cả. Thứ duy nhất đau là tim tôi vì không giống như lần trước, tôi đã hiểu về cô ấy hơn chút.

Tôi biết cô ấy rất dễ thương và hài hước.

Tôi biết cô ấy đam mê về viết lách và điên cuồng vì mèo của cô ấy.

Và tôi biết cô ấy có thể, chỉ có lẽ, là định mệnh của đời tôi.

Ra khỏi lối đi, tôi quay lại đóng chặt nó lại. Tôi không muốn ai khác biết được địa điểm bí mật đó.

Nơi đó là của chúng tôi.

Tôi vác cô ấy đến chỗ của bố tôi và Maxwell. Tôi nhướn mày.


"Con tìm thấy cô ta rồi," cha tôi nói.

" Vâng ạ. Các học sinh đâu hết rồi?"

" Chúng đang trong lớp học," Maxwell nói.

" Anh có thể tắt báo động và để chúng về được rồi," tôi nói với người đàn ông. " Tôi đã tìm thấy cô ấy."

" Cô ta nên bị nhốt lại," cha tôi nhìn có vẻ bực. Ông ấy trông uy nghi, hoàn toàn, tức giận. Heather lập tức câm lặng, cô ấy không muốn bị nhốt lại. Với lại, tôi còn không biết nơi cha tôi sẽ giam giữ cô ấy là ở đâu. Chúng tôi sống ở giữa rừng, mặc dù học viện được xây dựng trong một tòa lâu đài khổng lồ nhưng nó cũng không có nhà giam nào cả.

"Được thôi," tôi nói và quay người bước đi.

"Flynn!" Ông ấy kêu tên tôi.

" Con định đưa cô ta đi đâu?"

"Phòng con."

Cả cha tôi và Maxwell nhìn tôi chằm chằm.

" Chúng ta cần tìm hiểu thêm về những gì cô ta biết. Kể cả cô ta có mộng xuân và cô ta không liên quan gì đến sự mất tích, cô ta vẫn có thể có những thông tin chúng ta có thể dùng."

" Đủ rồi, mọi việc nên kết thúc ở đây thôi."

Nói rồi tôi quay đi, ok, từ giờ tôi sẽ phải đối đầu với mọi thứ rồi đây.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net