Chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một tháng nữa là đến Giáng Sinh nữa. Tính ra nó đã ở đây hơn 3 tháng. Hôm nay là chủ nhật nhưng nó đã dậy từ sớm, kéo theo chị nó và cô bạn Kahi đi mua đồ để chuẩn bị cho Giáng Sinh. Tại sao lại sớm thế ư? Thật ra là nó muốn tự làm quà tặng cho mọi người nên phải chuẩn bị trước. Chị nó cùng Kahi ngán ngẩm lắc đầu khi thấy nó lựa toàn đồ làm handmade mà chẳng mua gì cho bản thân. Hai người bàn nhau bỏ nó một mình rồi đi mua sắm những đồ khác. Nó ghét nhất chuyện mua sắm nhưng mong muốn có một Giáng Sinh vui vẻ nơi quê người, nên nó gồng người lên để xách đồ đến nỗi chẳng nhận ra hai người theo mình đang có mặt tại quầy váy mùa đông.

Tại một nơi nào đó:

- "Có kết quả điều tra chưa? Giọng nói đều đều của Yuri vang lên

- "Thần đã đích thân đi điều tra nhưng không thu thập được gì nhiều: trong hồ sơ nhập học của cô ta có ghi bố mẹ tên là Park Yuri Goo, Park Hae Sook; trong khi đó họ của cô ta được ghi là họ Jung. Từ điểm bất hợp lí này thần điều tra và được biết cô ta không phải con ruột của hai người đó."

- "Nghĩa là lí lịch của cô ta là giả?" Yuri vẫn nói bằng cái giọng đó.

- "Điều này chưa được xác minh nói cách khác là không thể xác minh vì mọi thứ liên quan về cô gái đó là con số 0 ngoài những thông tin mọi người gần như ai cũng biết. Chỉ có một điểm sáng có thể truy tìm được thân phận của cô ta là cô ta mới chỉ có 15 tuổi, hơn nữa cô ta là người Hàn 100%."

- "Học trước tuổi?"

- "Vâng. Hơn nữa cô ta có quan hệ có vẻ như rất thân thiết với Kim Taeyeon và Tiffany Hwang - mới chuyển vào trường ta."

- "Thân thiết? Vậy chắc ngươi cũng đã điều tra hai người bọn họ!" Yuri cười, một nụ cười tinh ranh có chút tò mò.

- "Vâng nhưng lí lịch của hai người này còn có vẻ kì bí hơn của cô ta nữa. Nhưng có điều có thể gây ngạc nhiên là khi Kim Taeyeon và Tiffany Hwang mới chuyển vào trường này đã có rất nhiều hành động thân mật quá mức bạn bè đối với cô ta!"

- "Nguồn tim khai thác ở đâu?" Yuri nhíu mày

- "Dưới sự chứng kiến của rất nhiều người ở căn tin!"

- "Trên mức bạn bè? Hay lắm điều đó càng khiến ta tò mò! Hãy tiếp tục điều tra, có thông tin mới lập tức báo cho ta!"

- "Tuân lệnh chủ nhân!" Vị thần thú cúi đầu kính cẩn rồi biến mất

"Cô khiến ta tò mò đấy, Jessica Jung, liệu tính cách đó, nụ cười đó có phải giả tạo? Ta thật thích thú để xem cô có mặt nạ như mấy đứa con gái khác không?" Yuri mỉm cười, một nụ cuời có chút gì đó gọi là thích thú, phấn khích.

-----------------------

Tối

- "Rốt cuộc hai người đã đi đâu để em tìm vậy hả?" Nó cáu nhặng hét lên

- "Xin lỗi! Mình quên mất!" Kahi lúng túng trả lời!

Nó quay sang phía chị nó, chờ đợi sự trả lời

- "Chị cũng vậy!" Chị nó khẽ rùng mình. Rồi bỗng đổi giọng, đôi mắt long lanh: "Thôi mà! chị biết lỗi rồi, bỏ qua nha!"

Nó nhìn khuân mặt của chị nó mà thở dài, nó muốn giận một lúc nữa nhưng lại không được, bèn nói:

- "Được rồi! Lần sau hai người đừng vậy nữa đấy!"

- "Yes!" Cả hai người đều lấy tay choà kiểu quân đội khiến nó phì cười.

Trời hôm nay có trăng, có lẽ đây là đêm trăng cuối của năm. Nó bỗng muốn đi dạo dù tính sợ ma vẫn không sửa được. Nó mặc xong một chiếc áo khoác không quên nhắn cho cô bạn một lời rồi bước vào màn đêm pha chút ánh sáng. Ánh trăng màu bạc luôn khiến người ta có một nỗi buồn mam mác không tên. Gió thổi nhè nhẹ, làm cây cối khẽ kêu xào xạc. Nó bước đi và như một thói quen nó bước về hướng cái ao nước đó. Ánh trăng soi xuống, tất cả tĩnh lặng chỉ còn hơi thở của nó cùng tiếng gió. Cái ao bây giờ không khác gì một cái gương huyền ảo. Bỗng một giọt nước nước mắt rơi xuống không rõ lí do tạo thành những vòng tròn nước lung linh. Nó bỗng thấy nhớ ba mẹ nó vô cùng, cũng một buổi tối, cũng một đêm trăng cả nhà nó đã sum họp bên nhau vậy mà giờ đây tất cả đã vỡ tan như những vòng nước kia vậy. Ai nói là nước thì không bị tổn thương chứ, chỉ là nước bên trên có vẻ tĩnh lặng nhưng bên dưới đang có rất nhiều dòng xoáy nên mới xảy ra điều ngộ nhận đó thôi. Nó lấy cây sáo ra, thổi một khúc hoà vào gió mây và cũng như lần trước, khúc nhạc đó ngoài nó ra cũng có một người lắng nghe....

------------------

Tiếng sáo vẫn bay trong không trung, da diết và quyến rũ.

Có vẻ như không thoát khỏi trí tò mò, người nghe trộm à không nghe quang minh chính đại nhảy xuống khỏi cái cây mình đang yên vị, đang tận hưởng sự yên tĩnh của riêng mình một cách nhẹ nhàng như một con mèo. Phải, người đó không ai khác là Yuri. Từ từ tiến về nơi phát ra âm thanh cố gắng không gây ra một tiếng động Yuri không thể không tự hỏi người thổi sao là ai. Tiếng sao này Yuri đã nghe một lần nhưng lần đó do quá chìm đắm vào khúc nhạc Yuri đã quên mất việc xem xét người đó là ai. Tưởng như sẽ không bao giờ được nghe một lần nào nữa vậy mà nay tiếng sáo ấy lại cất lên như một duyên số đã được định sẵn, Yuri tự hỏi trái tim trong lồng ngực mình có phải đang đập nhanh hơn không?

Khoảng cách giữa Yuri và nơi khúc nhạc cất lên đang được thu hẹp dần.

Và một người con gái hiện ra dưới ánh trăng, lung linh, huyền ảo và đẹp hơn bao giờ hết. Mái tóc dài tung bay trong gió đông, dáng người mảnh mai có phần cô độc đang ngồi trên phiến đá dát những ánh bạc, tất cả khiến nó giống như một nàng tiên trong những câu chuyện thần thoại. Nhưng nàng tiên này chẳng có gì xa lạ, Yuri đã biết đó là ai. Tuy vẫn biết người con gái ấy từ lâu đã chiếm một vị trí rất quan trọng trong lòng Yuri nhưng nhìn cô gái ấy lúc này trái tim của Yuri không thể không đập loạn nhịp.

Nó vẫn thổi khúc nhạc dang dở, vẫn đắm chìm vào tiếng sáo và nỗi nhớ gặm nhấm tâm can và hoàn toàn không biết Yuri đang đứng đằng sau, yên lặng nghe khúc nhạc nó thổi.

Khúc nhạc kết thúc. Nó đứng lên chuẩn bị đi về thì:

- "Thổi khá đấy!" Yuri nói bằng cái giọng lành lạnh nhưng có chút chân thành.

Nó giật mình, quay đầu lại. Nhận ra Yuri nó lắp bắp:

- "Sao.....cô...lại ở đây?"

- "Tôi phải hỏi cô câu đó chứ!" Yuri nói đều đều, khuôn mặt không hề biểu lộ cảm xúc khiến nó không thể nhận biết được tình cảm bên trong.

- "Tôi..xin lỗi!" Nó cúi đầu.

- "Lí do!" Yuri vẫn nói với vẻ bình thản.

- "Vì... có lẽ tôi đã làm phiền cô!"

Yuri nhìn nó, nhìn nét bối rối nhưng đầy đáng yêu của nó rồi như thể không che giấu được cảm xúc nữa Yuri bật cười:

- "Chẳng sao cả, cô thổi rất hay nên coi như bỏ qua cho cô!"

- "Thật chứ"? Nó vui mừng. Lần đầu tiên nó tự nhiên với Yuri như vậy.

- "Ừ..ừm!" Không hiểu sao Yuri lại đỏ mặt, ngại ư? Chuyện này trước đây chưa từng xảy ra nên Yuri quay mặt tránh đi ánh nhìn của nó.

- "Vậy lần khác tôi sẽ thổi cho cô nghe!" Nó vừa nói vừa cười.

- "Chúng ta có thể làm bạn chứ?" Yuri vẫn quay mặt sang hướng khác.

- "Chẳng phải trước giờ chúng ta đã là bạn rồi sao?" Nó hỏi với giọng đầy thắc mắc xen chút thất vọng.

Yuri định nói: đồ ngốc, trước đây cô chỉ là đồ chơi của tôi thôi. Nhưng không hiểu sao Yuri lại nói:

- "Là bạn chính thức!"

- "Đồng ý, ngoắc tay nào!" Nó vừa nói vừa chìa ngón tay út ra.

- "Trẻ con!" Yuri lại cười, là nụ cười thật sự. Rồi Yuri cũng chìa ngón tay mình ra ngoắc lấy ngón tay bé xinh của nó.

Hạnh phúc - đó là cảm giác của cả hai người lúc này. Nhưng hai con người đó đâu biết cái ngoắc tay đó là sự mở đầu của rất nhiều hạnh phúc và cũng rất nhiều khổ đau sau này.

- "Ôi muộn rồi tôi phải về đây!"

Nó nói rồi định chạy đi nhưng cái nắm tay của Yuri đã cản nó lại. Nó nhìn Yuri, khó hiểu.

- "Cô không giấu tôi điều gì chứ?" Yuri nói giọng run run chỉ Yuri cảm nhận được.

- "Giấu điều gì cơ?" Nó ngu ngơ.

- "Về thân thế của cô, không có gì đặc biết chứ?"

Nó sững sờ rồi cũng cúi đầu xuống, thở hắt một cái rồi cũng trả lời:

- "Cô hỏi vậy nói tôi trả lời sao đây? Tôi là ai ngay cả bản thân tôi cũng không biết!"

Im lặng vài giây, Yuri bỏ tay nó ra kèm theo câu nói:

- "Xin lỗi!"

Nó ngạc nhiên, Yuri mà cũng biết nói xin lỗi sao? Yuri nhiều lúc thật lạ.

Nó lắc đầu rồi cũng chạy vụt biến.

Nó đã về từ lâu nhưng Yuri vẫn đứng đó, cố nán lại để tận hưởng niềm hạnh phúc ít ỏi này. Từ lâu Yuri không cười như thế ngay cả với người thân. Ngay cả người bạn duy nhất của Yuri - Yoona cũng chưa chắc đã biết hết chuyện riêng tư của Yuri và thấy Yuri cười với nụ cười chân thật như nó. Yuri là một người lãnh đạm với mọi thứ, sống khép kín và lạnh lùng vậy nên càng ít cười, kể cả những gì hài hước nhất cũng chẳng nhận được từ Yuri một nụ cười mà có cười cũng chỉ là nụ cười mỉa mai ngụ ý rắng: thế này mà cũng muốn làm ta cười sao? Hay đại loại thế.

Bạn - từ này quá xa xỉ đối với Yuri. Từ nhỏ Yuri đã phải sống trong sự giả tạo, xung quanh Yuri đều là những kẻ mưu mô, không ít người trong số đó luôn tìm cách lại gần Yuri cầu thân chỉ để lợi dụng Yuri nên Yuri đã học cách không tin ai để mình không phải nếm trải cảm giác bị phản bội. Ngay cả với Yoona, Yuri cũng chưa tin hoàn toàn. Mà nói Yoona là bạn Yuri cũng chỉ đúng một nửa vì có bao giờ Yoona gọi Yuri bằng tên đâu. Cả hai người luôn có khoảng cách:

" Điện hạ, đi câu với Thần không"

Đó đã là cách xưng hô thân mật nhất. Rất ít người gọi Yuri bằng tên, chỉ trừ nó. Biết thân phận của Yuri rồi vậy mà chẳng thèm gọi lấy từ "Nữ thần điện hạ" một câu. À cũng có nhưng lúc đó nó định chơi khăm Yuri nên mới làm như vậy. Ngẫm lại nó đã cho Yuri một cảm giác tin tưởng, cảm giác hạnh phúc. Liệu tình cảm của Yuri đối với nó có phải là tình bạn không? đó là câu hỏi Yuri đang thắc mắc.

Mải suy nghĩ như vậy Yuri không hề biết rằng trái tim của Yuri đã xuất hiện một ngăn mới, một tình cảm mới....tình cảm đó chỉ dành cho một người.

----------------------------

Tối hôm đó nó không ngủ được, tự ngồi cười một mình không rõ lí do. Làm Kahi càu nhàu suốt cả buổi tối.

- "Bạn có chuyện gì mà cười suốt vậy hả?"

- "Xin lỗi, mình không cố ý."

Một lúc sau

- "Bạn có thôi đi không?" Kahi phát cáu vì hành động giở người của cô bạn.

-" Thôi bỏ qua cho mình lần nữa đi!"

Lại một lúc nữa....

- "Trời đất ơi, chắc mình ra ngoài ngủ mất thôi!" Kahi gào lên.

---------------

Sáng hôm sau

Sau sự việc hôm qua, nó và Kahi đều trở thành gấu trúc. Hai mắt thâm quầng, mặt ủ rũ ngáp ngắn ngáp dài.

Vừa bước vào lớp, nó đã chạm chán ngay với Yoo Jung và Oh My God, nó cùng Kahi trong trạng thái nhạc nhiên + kinh ngạc + shock nặng vì mái tóc nâu dài của Yoo Jung đã chuyển sang màu đỏ. Cố chấn tĩnh lại, nó tiến lại chỗ ngồi, chuyện không liên quan đến mình thì không nên xen vào nhưng...

"Rầm" nó nằm dài ra đất vì vấp phải chân của Yoo Jung. Yuri khẽ liếc mắt nhìn Yoo Jung nhưng không can thiệp bởi Yuri biết nếu giúp nó lần này thì lần sau nó chỉ bị nặng hơn thôi. Nó cũng dửng dưng với chuyện này dù biết chắc Yoo Jung cố tình nhưng nó vẫn im lặng tiếp tục tiến về chỗ ngồi. Nhưng có vẻ muốn nhìn thấy vẻ mặt tức giận của nó, Yoo Jung chu môi lên giọng:

- "Đau không?"

Nó định đáp trả nhưng.....

- "Muốn biết không?"

Người nói không ai khác chính là Kim Taeyeon.

Tất cả đều trố mắt nhìn về phía Taeyeon dĩ nhiên trong đó không thể thiếu Yoo Jung. Không để cô ta kịp định thần..

"Bốp" cô ta ngã nhào xuống đất sau cái gạt chân khá mạnh của Taeyeon. Miệng nghiến răng, mặt đỏ bừng, cô ta gào lên:

- "Cái gì, sao cô dám?"

- "Vậy là không cần hỏi cô cũng biết có đau hay không mà, thử nghiệm vẫn chính xác hơn người ta nói. Cái này gọi là trăm nghe khôg bằng một thử." Taeyeon nói cũng một nụ cười nhếch môi đáng sợ và mỉa mai.

- "Cô...." -Yoo Jung cứng họng.

- "Taeyeon unnie" nó kéo tay Taeyeon để chấm dứt cái không khí đáng sợ này.

- "Em và Kahi đến căn tin đi, Tiffany đang đợi đó! Chị sẽ đi sau!" Taeyeon quay sang phía nó giọng nó có phần dịu hơn.

- "Nhưng mà........" nó nói chưa hết câu thì nhận ra ánh mắt khác thường của Taeyeon nên cầm tay Kahi ra khỏi lớp.

Yoo Jung đã đứng dậy, khuôn mặt đỏ ngầu, cơ cổ căng lên nhìn Taeyeon như muốn nuốt sống con mồi. Nhưng đáp lại thái độ giận dữ của cô ta chỉ là cái khẽ nhếch môi của Taeyeon, khuôn mặt Taeyeon bây giờ đáng sợ hơn bao giờ hết.

- "Tôi tha cho cô lần này, nhưng nếu còn lần sau cô sẽ phải trả gấp mười lần đấy!" Taeyeon gằn giọng, nhấn mạnh từng chữ rồi quay đầu định bỏ đi.

Nhưng.....

- "Ngươi nghĩ mình là ai mà có thể động đến ta? Ta Nữ thần quận chúa có thể để ngươi muốn làm gì thì làm sao?" Cô ta cao giọng mà không biết mình đã chọc phải ổ khiến lửa.

" Rắc"

- Áaaaaaaaaaaa!

Tiếng gãy xương kèm theo tiếng hét kinh hãi của Yoo Jung khiến cả lớp không khỏi rùng mình.

Kim Taeyeon đã bẻ gãy tay của Nữ thần quận chúa. Tin này hoạ có thánh mới tin.

Đáp lại sự đau đớn trong hàng nước mắt của Yoo Jung một nụ cười lại hiện hữu trên khoé môi ấy:

- "Nữ thần quận chúa? Để tôi nói cho cô biết nhé, tôi là Kim Taeyeon - người thừa kế duy nhất của gia tộc họ Kim, là một Nữ thần vương tử, hơn cô một bậc đấy! Tôi nói lại cho cô hay, nếu cô dám đụng đến Jessica, cô - sẽ - chết, hiểu không?"

Rùng mình, sững sờ. Cả lớp gần như hoá đá, cũng phải thôi cứ nhìn khuân mặt của Taeyeon lúc này thì biết, chẳng khác gì một ác quỷ thật thụ.

- "Cô...Cô..!" Yoo Jung lắp bắp nhưng, nỗi sợ đã lẫn đi cảm giác đau đớn của cánh tay bị bẻ gãy. Nhưng chưa kịp nói gì đã bị Taeyeon dúi mạnh xuống đất.

Taeyeon quay mặt bước đi, phủi tay thật mạnh như thể mình vừa chạm vào thứ gì bẩn lắm vậy. Trong khi đó ở căn tin, nó chẳng hay biết gì.

Còn Yuri, đương nhiên đang rất tò mò. Tối nay Kyo chắc chắn lại phải vất vả tiếp rồi.

------------------------

Mấy tuần kiên tiếp nó phải chịu những ánh mắt tò mò soi mói của bạn bè mà chẳng hiểu lí do và cũng trong thời gian đó Taeyeon bỗng dưng "mất tích". Nhưng nó cũng chằng thèm quan tâm, việc của nó hiện giờ là hoàn thành hết đống quà nó định tặng cho người thân, bạn bè. Buổi chiều Yuri vẫn cứ dậy nó cưỡi ngựa dù bài học này thầy giáo tuyên bố chỉ là học kĩ năng, không kiểm tra.

--------------

Hơn một tuần nữa là Giáng Sinh đến, trời đã bắt đầu lạnh. Tuyết đã bắt đầu xuất hiện. Nó rất thích tuyết. Nhưng không hiểu sao trong lòng nó có gì đó rất nặng như thể sắp xảy ra một biến cố gì đó lớn lắm.

- "Jessica nè, nghe nói trong buổi tiệc Giáng Sinh nhà trường tổ chức năm nay sẽ được Nam thần bệ hạ và Nữ thần nương nương đến chung vui đó!" Kahi nói với nó với vẻ háo hức.

- "Thế à? Nhưng chỉ có tiệc tùng thôi à? Không có trò chơi gì sao?" Nó vẫn nhìn ra màn tuyết trắng

- "Trời, cậu đúng là "hai lúa"!" Kahi thở dài rồi nói tiếp: "sẽ có cuộc thi Miko-mai và Kendo, những người xuất sắc sẽ được thưởng một chuyến đi suối nước nóng, còn nữa phần được mong chờ nhất là bốc quà - người may mắn có thể sẽ có được một bảo bối quý hiếm duy nhất nên rất hồi hộp đó."

- "Miko -mai là gì vậy?" Nó hỏi với vẻ ngây thơ hết mức.

- "Ôi trời ơi, tôi đến đâm đầu vào tường vì cô mất thôi. Là múa thần linh, là múa đó biết chưa hả ?"

- "Múaaaaaaaa!" Nó gào lên

- "Làm ơn vặn nhỏ tiếng giùm, mình điếc tai vì bạn mất thôi!" Kahi nhăn nhó

- "Mình ...đã học qua Miko-mai rồi à?" Nó hỏi lắp bắp.

- "Làm gì có trong chương trình! Chẳng phải các pháp sư được học Miko-mai từ mẹ sao? Nếu ai múa giỏi chứng tỏ người đó được giáo dục tốt."

Nó muốn đâm đầu vào tường quá, cái gì chứ đến mình là pháp sư nó cũng không biết nói gì đến Miko-mai. Đang lo lắng thì...

- "Mời em Jessica Jung lên phòng giáo vụ có việc!" Tiếng loa oang oang làm nó bức mình, vừa đi vừa dậm chân thình thịch

"Cốc cốc"

- "Mời vào!" Giọng thầy giáo vụ vang lên.

Nó bước vào.

- "Em là Jessica?"

- "Vâng, có chuyện gì thế ạ?"

- "Người nhà gửi quà cho em."

Nó ngạc nhiên nhận thùng quà to bằng cả người nó líu ríu cảm ơn rồi về phòng.

---------------

"Nó mở hộp quà ra. Trong đó có cả chục hộp quà khác rất xinh xắn nhưng thứ đập vào mắt nó đầu tiên là một bức thư. Nó mở ra, là thư của mẹ nó, thư viết:

"Tiểu thư kính mến!

Có một điều chúng thần luôn giấu người là vài ngày trước khi chết lão gia và phu nhân đã gửi những hộp quà này cho chúng thần với từng thời gian nhắn gửi đến tiểu thư. Chắc tiểu thư không biết những món quà sinh nhật hàng năm người nhận đều là do lão gia và phu nhân chuẩn bị cho tiểu thư. Chúng thần có lẽ không thể làm hết được nhiệm vụ này vì sắp tới chúng thần phải đi xa. Tiểu thư hãy mở hộp quà cùng với thời gian viết trên đó. Chúc tiểu thư luôn hạnh phúc và mạnh khỏe. Cho dù có chuyện gì xảy ra tiểu thư cũng phải can đảm mà sống đấy. Yêu tiểu thư.

Yuri Goo; Hae Sook."

Nó ngạc nhiên, bố mẹ nó định đi đâu vậy? Mà "chuyện gì" họ nhắc đến là cái gì cơ chứ? Mà nó cũng không quan tâm nữa, nó thấy vui vì hoá ra ba mẹ ruốt của nó luôn hiện hữu trong những món quà. Nó đảo mắt nhìn đống quà một lượt, rồi cầm lên một hộp quà màu đỏ có nơ màu trắng ghi dòng chữ: "Tặng Sooyeon ngày 10/12." Vậy là quá hai ngày, nó mở hộp quà ra và bật khóc.

----------------------------------

Nó khóc, khóc rất nhiều nhưng không thành tiếng, chỉ có những tiếng nấc trong cổ họng. Trong hộp quà đó là một bức tranh vẽ mẹ của nó - người mẹ ruột thịt mà nó còn quá nhỏ để cảm nhận được hơi ấm, người mẹ mà nó luôn cố nhớ trong mỗi giấc mơ. Bà mặc một bộ đồ pháp sư, khuôn mặt dịu dàng, thuần khiết. Nhìn mẹ nó lúc này thân thương hơn bao giờ hết, đã lâu lắm nó không thấy khuôn mặt này.

Bà đang đứng làm một động tác Miko-mai vô cùng điêu luyện. Nó ôm bức tranh vào lòng, nó nhớ mẹ, nhớ da diết. Cầm bức tranh lên nó mới biết trong hộp quà còn có một quyền sách đính kèm một bức thư. Nó nhẹ nhàng đặt bức tranh xuống, lau nhẹ đôi mắt, mở bức thư ra đọc. Những dòng chữ thân thuộc hiện ra. Bức thư là toàn bộ tâm tình người mẹ dành cho con gái, bức thư hơi nhàu vì rõ ràng khi viết bà đã rơi lệ:

"Sooyeon, con yêu của mẹ

Khi con nhân được bức thư này chắc con phải là một thiếu nữ rồi nhỉ? Chỉ tiếc là mẹ không thể ngắm nhìn con gái yêu của mẹ kúc này. Con có trách mẹ không? Con yêu! Vì mẹ đã bỏ rơi con một mình, vì mẹ đã không chăm sóc con, vì mẹ đã không cho con hơi ấm như bao người khác. Mẹ xin lỗi, xin lỗi con rất nhiều con yêu. Mẹ không mong con tha lỗi cho mẹ. Mẹ chỉ muốn con là chính con, tuy không được sống với con người thật của mình, danh phận thật của mình nhưng con vẫn là con, tính cách con vẫn không bao giờ thay đổi. Con yêu, có lẽ con không biết và không bao giờ biết công vì sao ba mẹ lại chết, công việc ba mẹ đã làm nhưng đừng bao giờ tò mò hay nghi ngờ ba mẹ nhé con, bởi vì ba mẹ con hoàn toàn trong sạch và yêu thương các con, con hãy tự hào về điều đó. Vẫn biết việc ba mẹ làm là nguy hiểm và cũng biết chắc cái ngày định mệnh ấy vẫn xảy ra nhưng không hiểu sao mẹ lại mong muốn được sống thêm như vậy, có lẽ vì hai đứa con của mẹ vẫn sống trên thế gian này chăng? Nhưng thế nào mẹ cũng biết con và Miyoung thiếu thốn tình cảm ba mẹ quá nhiều nhưng đừng buồn con yêu, con phải sống thật mạnh mẽ, sống cả phần của cả ba mẹ nữa. Ước mong của mẹ là con sẽ không chỉ vì có người mẹ này mà không thể là một pháp sư đúng nghĩa. Chỉ vì mẹ mà con bị người ta khinh thường, cho là vô giáo dục. Mẹ mong có có thể sống hạnh, không bận tâm, không nước mắt. Điều mẹ có thể làm cho con lúc này là quyển sách đang nằm trong tay con - quyển sách là toàn bộ tâm huyết của mẹ. Hãy ọi người thấy con là ai, phải ..con gái mẹ không phải là một hạt cát, không phải là một con nhóc mồ côi đáng thương. Hãy tự tin lên con! Hãy nhớ rằng ở một phương trời xa nào đó ba mẹ luôn luôn nhớ và yêu con.

Yêu con rất nhiều

Kim Moon Hee

Nước mắt vẫn cứ chảy ra như dòng suối, lồng ngực rung lên bần bật, lâu qua, lâu quá rồi nó mới đau như vây.

Cũng lúc đó cũng có một tiếng khóc khác cất lên, người khóc

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net