6. Đến nhà tôi đi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hoseok đi trước, Yoongi theo sau.

Theo cầu thang lên tới tầng bốn, bên phải là một hành lang rất dài, cuối hành lang là một văn phòng. Anh cùng cậu đứng ở hành lang lầu bốn là có thể nhìn thấy hoa viên bên dưới, có một cặp đang ngồi bên bồn hoa đọc sách, Ánh mặt trời cuối thu hắt lên người bọn họ, vòng quanh những đường cong nhu hòa.

Anh nhìn thấy dưới lầu, im lặng. Cậu đang áy náy, cũng không nói chuyện.

"Ba mẹ tôi đã mất." Anh chậm rãi đích mở miệng, mang theo vô hạn buồn bã.

"Đã mất à?"

"Tai nạn xe cộ, vào năm tôi tám tuổi." Thật ra anh không nhớ rõ bóng hình ba mẹ, nhưng anh rất muốn mình có thể nhớ rõ.

"Thực xin lỗi, tôi không phải cố ý muốn nghe chuyện của cậu." Cậu rất khó xử, cậu không thể tưởng tượng được cuộc sống không có ba mẹ. Ba mẹ cậu đều còn khỏe mạnh, hơn nữa sống còn có phần phóng khoáng, không có việc gì thì hai người sẽ ra ngoài du lịch. Cậu cũng là thừa hưởng được sự lạc quan như người trẻ của bọn họ, thái độ đối với cuộc sống cũng rất tích cực.

"Không sao cả, tôi sống với ông nội, ông nội tôi là người rất lợi hại." Tuy có ý trêu đùa cậu, nhưng anh quả thật muốn nói cho cậu biết chuyện của mình, đối với một kẻ có thần kinh thô thế này, anh cảm thấy rất an tâm.

"Cho nên cậu mới phải vừa học vừa làm phải không?"

"..."

"A! Thực xin lỗi! Tôi không cố ý!" Cậu nghĩ rằng tự tôn của anh đã bị thương tổn, vội vã giải thích không ngừng.

"Tôi là giáo viên." Hoseok nhìn về phía cậu, "Vừa học vừa làm đều là sinh viên." Rốt cục cũng nói ra chân tướng, anh không muốn cứ nghe mãi lời giải thích của cậu.

"Hở? Giáo viên? Ai? Ai?" Yoongi không tin. "Sao cậu lại là giáo viên được? Giáo viên sao lại tự học ở thư viện hả? Quan trọng nhất là giáo viên sao lại mang nhiều đồ ăn vặt thế..." Nói hết những suy nghĩ trong lòng.

"Tôi đã khi nào nói tôi không phải giáo viên chưa? Giáo viên thì không thể đọc sách, không thể ăn quà vặt mình thích à?" Anh khoanh hai tay nhìn cậu.

"Ách... Em không có ý này. Chào, chào thầy!" Nếu là giáo viên, chuyện vừa học vừa làm kia đương nhiên không có, vậy những lời mới nãy cũng là giả sao? Cậu mang theo ánh mắt nghi hoặc nhìn về phía anh.

"Không cần lo lắng như vậy, còn nữa, vừa rồi tôi nói đều là sự thật đấy." Anh nhìn ra sự nghi hoặc của cậu. "Giúp tôi giữ bí mật, đừng nói cho người khác."

"Vâng vâng! Em nhất định sẽ giữ bí mật!" Cậu nghĩ thầm, ai bảo anh nói cho tôi biết, hại tôi bây giờ bị kẹp giữa phiền phức!

"Thầy, thầy có khỏe không? Đừng kéo gần khoảng cách với em như vậy." Khóe miệng cậu run rẩy.

"Sao cậu lại biết tôi kéo cậu gần vào?" Hoseok tiến từng bước về trước.

"Em, em không biết!" Yoongi lui ra sau từng bước.

"Bây giờ cậu có biết, tôi đang tiếp cận cậu không?" Anh tiếp tục tới gần hơn, ám chỉ.

"Em, em biết, nhưng thầy dựa vào gần quá rồi!" Cậu đẩy anh ra, chính mình cũng lui về phía sau từng bước.

"Sao thế? Cậu phản cảm vì tôi đến gần cậu à?"

"Không, không có..." Chẳng những không có, ngược lại mỗi lần anh tới gần, cậu đều muốn anh tới gần hơn chút nữa. Nhưng cảm giác này quá mức quái dị, bản năng của cậu chỉ muốn chạy trốn.

"Vậy là cậu sợ tôi? Vì biết tôi là giáo viên?"

"Cũng không có... Hức!" Cậu 'hức' một tiếng, lần này không phải vì đói, không lẽ là vì quá khẩn trương sao? (⊙﹏⊙)

"Sao cậu lại nấc? Không ăn sáng à?" Anh bất giác bắt đầu quan tâm tới thân thể của cậu.

"Ăn... Hức!" Cậu chột dạ, cậu không muốn để anh biết mình đang khẩn trương.

"Vậy sao lại... Không phải là cậu khẩn trương đấy chứ?" Hoseok đột nhiên nhớ tới đến, lúc trước mình cũng có một người bạn cứ khẩn trương là lại nấc cụt.

"Hức!" Trả lời anh chính là một tiếng 'hức' vang dội. Yoongi đỏ mặt, mất mặt quá đi, cho dù một thằng đàn ông như mình đối mặt với một người đàn ông khác có khẩn trương đi nữa, chính mình còn chưa biết vì sao, còn bị đối phương phát hiện. Thần kinh có thô đến mức nào đi nữa, bạn Yoongi cũng thấy quá sức ngượng ngùng.

"Chẳng lẽ cậu thích tôi?" Anh thử thăm dò.

"..." Cậu nghĩ mình nghe lầm rồi, quá độ kinh hãi khiến cậu quên cả nấc.

"Sao hả? Lại bị tôi nói trúng rồi à?"

"Không không không không, thầy suy nghĩ nhiều quá rồi, đại nhân a, em bị dọa sợ thôi." Cậu vội vàng phủ nhận, không biết rằng mình đã lý giải từ 'thích' này thoát khỏi phạm vi thông thường.

"Thích tôi cũng không sao, tôi sẽ nghiêm túc cân nhắc đến cậu! Thứ sáu cuối tuần này đến nhà tôi đi." Anh hoàn toàn không để ý tới cậu đang nói cái gì, tự biên tự diễn ra chủ ý.

"Hở?! Đại nhân! Cho dù em có thích thầy nhưng phát triển cũng nhanh quá, chúng ta vừa mới quen nhau... Hai ngày... Không đến!" Yoongi, trọng điểm của cậu đặt ở đâu thế hả?

"Cậu đừng hiểu lầm, tôi bảo cậu đến nhà tôi để nấu cơm cho tôi ăn."

"Đến nhà thầy nấu cơm cho thầy ăn? Em còn không sống chung với thầy nữa mà! Thầy không nên như thế!" Cho nên Yoongi à, cậu sao có thể lọt vào đại học thế hả?!

"Nếu cậu muốn sống chung với tôi, tôi cũng không để ý sẽ phát sinh chuyện gì với cậu đâu." Nói xong, anh nhìn xuống nửa người dưới của cậu, "Nhưng mà chuyện cậu nấu cơm cho tôi là vì cậu đã hứa sẽ đãi tôi một bữa cơm, cậu không phải là quên rồi chứ?" Vừa lòng thu hồi tầm mắt.

"... Ây da, sao thầy không nói rõ ràng, hại em còn tưởng rằng..." Kịp thời ngậm miệng.

"Tưởng cái gì?"

"Không có gì, không có gì, thầy à, sao thầy biết em biết nấu cơm?" Thần kinh cậu tuy thô, nhưng tay nghề nấu cơm không hề kém, cái này đều là công lao của ba mẹ lười muốn chết của cậu.

"Bởi vì tôi là thầy giáo!" Thật ra Hoseok chỉ muốn tìm cớ để cậu đến nhà anh mà thôi. 

"Được rồi, vậy, đại nhân ngài thích ăn gì? Em chuẩn bị trước." Khóe miệng cậu lại run rẩy.

"Làm theo sở trường của cậu là được, tôi không sao cả." Thật ra biết cậu nấu được cơm đã là kinh hỉ ngoài ý muốn.

"Vậy em về trước đọc sách." Vẻ mặt người kia như được viết 'không ăn được thì chứ chờ mà coi', đúng là 'không sao cả' mà!

"Cùng nhau trở về đi." Anh nói đến đây, lại xoay người bước đi.

Cậu đuổi kịp, hai người trở lại chỗ ngồi. Bàn học đã được ánh dương chiếu xuống ấm nóng, cậu ngồi cạnh anh, cầm sách, bắt đầu nghiêm túc làm bài. Không biết vì sao, khi anh ngồi xuống bên cậu, những cảm xúc bất an khi trước hoàn toàn yên tĩnh trở lại, để cậu có thể đắm chìm trong trang sách.

Khi cậu thuận lợi làm xong một phần toán cao cấp, phát hiện anh đã ghé vào trên bàn ngủ gật. Ánh mặt trời rọi xuống mặt anh, đôi lông mi dày phủ bóng dài trên mặt, cả khuôn mặt như phát ra ánh sáng. Cậu bất giác nhìn đến ngây người, ông thầy này nhìn trẻ lắm, làn da thật tốt. Đột nhiên cảm thấy được, giờ khắc này, thời gian tựa hồ cũng chầm chậm trôi qua. Ánh dương quang sáng sớm này, có lẽ là thứ mà cậu cậu vĩnh viễn nhớ rõ.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net