Chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Pond Naravit, học sinh năm sáu với thành tích học tập và rèn luyện xuất sắc, King của Durmstrang, cháu trai của Hiệu trưởng, hiện đang ngồi co ro trong bệnh thất trên chiếc ghế gỗ cạnh chiếc giường mà cậu học viên bí ẩn đang nằm - đã ngủ say sau khi được y tá Ciize niệm bùa làm ấm và chữa lành, tự nguyền rủa bản thân cho việc làm ngu ngốc của mình.

Thay vì tự niệm cho bản thân một chiếc bùa chống thấm nước, anh đã không chần chừ suy nghĩ mà lao nhanh xuống hồ nước lạnh gần 20 độ F để cứu chàng trai này, rồi sau đó còn không thực hiện bất kỳ biện pháp sơ cứu đuối nước nào mà cứ vậy bế xốc cậu lên điên cuồng chạy tới chỗ bệnh thất.

Điều này thật không giống Pond chút nào, anh luôn giữ được cái đầu lạnh trước những tình huống bất ngờ thế này để nhìn ra hướng xử lý tốt nhất.

Nhưng khi nhìn thấy cậu học viên Beauxbatons với thân hình gầy gò kia trượt chân ngã xuống hồ nước mùa đông có thể lấy mạng một người chỉ bằng nhiệt độ lạnh băng kia, cơ thể anh đã tự di chuyển theo bản năng mà nhào xuống kéo cậu lên.

Cảm giác khi đó quen thuộc đến lạ kỳ, như thể anh đã từng hành động tương tự trong quá khứ, và anh thậm chí còn không biết người này là ai.

May mắn thay, phòng ngủ của y tá Ciize nằm cạnh bệnh thất của học viện, cô đã xin phép Hiệu trưởng chuyển đến đây để có thể kịp thời có mặt và chữa trị cho các học viên vào bất cứ thời điểm nào trong ngày.

Ciize tiến tới và đưa cho Pond một tách trà hoa táo gai nóng. "Hãy để em ấy nghỉ ngơi thêm chút nữa. Có lẽ một hai tiếng sau em ấy mới tỉnh lại được."

Cô dừng lại để cân nhắc lời nói trước khi tiếp tục. "Chỉ là, chị có hơi bất ngờ khi lần đầu tiên phải cấp cứu đuối nước cho một hỗn huyết nhân ngư, ý chị là, em biết đấy, đáng lẽ họ phải là những tay bơi lội cừ khôi đúng chứ, nhưng có lẽ cậu ấy đã không kịp phản ứng trước tai nạn bất ngờ như vậy, chưa kể đến cái lạnh nữa, đứa trẻ tội nghiệp."

"Cậu ấy là hỗn huyết nhân ngư?" Pond chớp chớp mắt ngạc nhiên.

Cô ấy nhún vai. "Đó chỉ là phỏng đoán thôi. Em có ngửi thấy mùi biển tỏa ra từ người cậu ấy trước đó không? Và cả lớp dầu mỏng trên da này nữa. Chất dầu đó được tiết ra để giữ ấm cho họ ở dưới nước. Ừm... và cả nét đẹp phi tự nhiên của em ấy nữa, không người thường nào lại có nước da trắng đến vậy được."

Pond gật gù đồng ý khi nhìn xuống khuôn mặt đang say ngủ. Bây giờ họ đang ở trong một căn phòng có ánh sáng tốt, anh có thể nhìn thấy ánh sáng lấp lánh trên khuôn mặt cậu bạn này.

Pond đưa tay vuốt một lọn tóc đang dính trên trán của cậu sang một bên. Lớp dầu mỏng khiến da cậu trông thậm chí còn mịn màng hơn so với lần đầu khi anh nhìn thấy cậu bước ra từ trụ rễ.

Những đường nét thanh thoát trên gương mặt người này có thể dễ dàng tạo nên nét đẹp duyên dáng của một cô gái, nhưng bất kể là nam hay nữ, cậu bạn này ắt hẳn phải có rất nhiều người theo đuổi.

Pond nhớ lại một thông tin bên lề mà anh nghe được trong lớp Lịch sử Phép thuật của mình; rằng dân Muggle ở thời La Mã sẽ bôi dầu ô liu lên người để làm đẹp và ai có làn da khô sẽ bị coi là xấu xí. Liệu có phải chăng họ đã theo đuổi cách làm đẹp kỳ lạ đó vì đã vô tình nhìn thấy những mỹ nhân ngư trên bờ biển không?

Rũ bỏ những suy nghĩ vẩn vơ, Pond nhận ra mình vẫn đang đùa nghịch mái tóc của cậu trai hỗn huyết này, anh liền buông lọn tóc đen mềm ra chỉ để nhận thấy y tá Ciize đang nhìn anh bằng ánh mắt tò mò.

"Em có biết cậu ấy không?" Cô hỏi.

Pond lắc đầu. "Không, em chưa từng nhìn thấy cậu ấy trước đây."

"Ừm hửm, vậy thôi." Cô gật gù.

Pond nhún vai. "Nhưng em muốn ở đây đợi đến khi cậu ấy tỉnh dậy và dẫn cậu ấy trở lại xe ngựa. Không biết vị khách này có thể nghĩ ra trò nghịch ngợm hay ngớ ngẩn gì nữa. Cậu ta đã nghĩ gì mà lại lẻn vào một căn phòng cấm thiếu sáng lại có thêm mặt hồ nối với đáy biển sâu hàng nghìn mét chứ."

Cô ấy thở dài. "Và em cũng nhảy xuống mặt hồ đó để cứu cậu ta lên. Em nên biết ơn những buổi huấn luyện sức chịu đựng phi nhân tính của Dunk đi. Ngoài ra, là người chăm lo cho sức khỏe của các học viên trường này, chị hoàn toàn phản đối ý tưởng đó. Hãy để Neo lo chuyện của đứa trẻ này, dù sao thì đó cũng là trách nhiệm của cậu ta. Em đáng lẽ cũng không nên đi tuần tra vào tối muộn thế này. Hãy mau về phòng ngủ đi!"

Nhưng Pond cảm thấy anh không muốn rời xa người này. Việc này thật kỳ lạ, xét đến việc anh ghét những người không tôn trọng nội quy của nhà trường đến mức nào.

Pond không tin cậu trai này lại cố tình đi ngược lại các quy tắc để bày trò quậy phá gì, trông cậu ấy có vẻ không phải người như vậy.

"Y tá Ciize, em nghĩ rằng cậu học viên này hẳn phải có lý do nào đó đằng sau hành động này. Nếu như cậu ấy đang đợi người nào đó, em nghĩ mình cần phải đợi đến khi cậu ấy dậy để-"

"Lý do của cậu ấy đây."

Một giọng nói quen thuộc cất lên.

Cả hai quay lại nhìn Neo Nimtawat bước vào bệnh xá với vẻ mặt thích thú. Anh khoác chiếc áo choàng đen dày bên ngoài bộ quần áo da dành cho người huấn luyện rồng. Gia tộc anh cũng là những nhà nghiên cứu về rồng nổi tiếng, chuyên về loài Nanh độc Peru.

Là người giữ khóa của Durmstrang, anh thường cưỡi một trong những con rồng này để bay lượn tuần tra giữa các hòn đảo. Tuy nhiên, hiện tại anh đang được Hiệu trưởng Jumpol phân cho nhiệm vụ đảm bảo an toàn và sắp xếp chỗ ở cho những vị khách từ phương xa đến đây.

Theo sau anh là một cậu bé trông hơi giống người đang nằm trên giường nhưng trẻ tuổi hơn với vẻ mặt lo lắng và sợ hãi, cũng mặc bộ đồng phục Beauxbatons phi thực tế một cách ngu ngốc đó, nhưng may mắn thay đã khoác thêm chiếc áo khoác lông mà Durmstrang chuẩn bị sẵn cho khách. Cậu ấy cũng có nước da trắng sáng và hơi bóng dầu, hẳn cũng là do lớp dầu tự nhiên.

Đột nhiên khi có hai cỗ hương như nắng hạ trong phòng, cảm giác không khí quanh Pond lại càng trở nên ấm áp hơn, và anh nghĩ rằng lần sau khi cậu Off và anh trai hỏi anh muốn gì, có lẽ Pond sẽ xin một chuyến du lịch đến phía Nam Âu. Có lẽ là Pháp? Hoặc một đất nước ven biển nào đó ở Châu Á, nơi luôn có khí hậu nắng ấm gần như quanh năm.

Học sinh phía sau Neo chạy ù tới Pond và trước sự ngạc nhiên tột độ của anh, cậu đã nhanh chóng túm lấy cổ áo đồng phục của Pond và giật người anh xuống ngang tầm với cậu. "Anh trai em đâu rồi?!! Ảnh còn sống không???"

Pond mở to mắt ngạc nhiên khi nhận ra cậu trai trông nhỏ con này lại khỏe đến thế nào. Phải chăng là do tố chất của nhân ngư? Cơ bắp của họ hẳn phải phát triển để thích nghi với việc chống lại áp lực của dòng nước nhưng vẫn đủ dẻo dai và linh hoạt để lách mình qua những thực vật thủy sinh và đá ngầm?

Anh nuốt nước bọt, lấy lại vẻ mặt điềm tĩnh và trả lời. "Đừng lo, tôi đã cứu cậu ấy kịp thời sau khi cậu ấy ngã xuống hồ nước. Tiện thể thì, cậu có biết lý do vì sao anh của cậu lại tới nơi đó dù đã quá giờ giới nghiêm không?"

Mặt của người kia chợt tái lại, cậu bỏ tay ra khỏi cổ áo anh và lui về phía sau, cúi gằm mặt lí nhí.

"Là... tại em... em đã lén ra ngoài để tìm chỗ ngắm cực quang... Hẳn anh ấy đã tới chỗ hồ nước vì nghĩ em đang ở đó..." Những từ ngữ về cuối nhỏ dần và cậu cúi thấp đầu hối lỗi.

Neo bước lại gần cậu, đặt một tay lên vai Fourth, lắc đầu chán nản nói. "May mắn là anh đã tìm thấy đứa trẻ này trước khi nó bị chết cóng và đưa nó về lại xe ngựa. Nhưng sau đó em ấy nằng nặc đòi phải đi tìm bằng được anh trai mình khi nhận ra cậu ấy không còn trong phòng. Được rồi, không ai bị chấn thương hay nguy hiểm tính mạng là tốt rồi, khi Phuwin tỉnh lại, anh sẽ đưa cả hai em ấy về lại phòng."

Fourth cắn môi, nhìn về phía Pond, Neo và Ciize. "Em thật sự xin lỗi, em không cố ý muốn làm phiền mọi người. Cảm ơn mọi người đã giúp em và anh trai. Em có thể đưa anh ấy về bây giờ được không ạ?"

Ciize nhìn xuống bệnh nhân của mình với vẻ lo lắng. "Đợi em ấy tỉnh lại rồi hẵn về không được sao? Neo đã nói sẽ dẫn hai đứa quay lại mà."

Fourth cười có phần tội lỗi. "Em... Em muốn quay lại trước khi người của Viện nhận ra tụi em mất tích."

Hiểu được thứ cậu muốn ám chỉ, Ciize và Neo cũng không cố giữ hai anh em lại nữa. Fourth cõng Phuwin rời đi không lâu sau đó.

Pond nhìn theo bóng lưng của Phuwin, đang tựa đầu vào vai em trai mình, bâng khuâng nhớ lại những chuyện đã xảy ra trong buổi tối hôm nay. Vừa nãy khi anh ôm cậu chạy vội qua hành lang, gió thổi khiến một vài cọng tóc đen óng nhột nhạo dưới cằm anh, và cả gò má thanh thoát đó, khi nãy đã tựa vào ngực anh, dù cả người cậu lạnh toát, đôi gò má vẫn có chút ấm nóng lẫn mềm mại, cảm giác ấy đến hiện tại vẫn vô cùng chân thực.

Từng ký ức đó bám vào đầu anh, cắm sâu những ngọn rễ và lan tới tim Pond, như cách cây tần bì thiêng bám rễ vào vùng đất lạnh giá cằn cỗi này, biến nó thành một nơi ngập tràn sức sống...

"POND NARAVIT!" Ciize cao giọng gọi.

Pond giật mình đứng thẳng khỏi ghế.

"Muộn lắm rồi! Mau về phòng ngủ!"

Anh gật đầu, chúc cô ngủ ngon và trở về phía ký túc xá. Khi vội lướt ngang qua cây sự sống, anh không nhận ra các tán cây khẽ dao động tạo thành một giai điệu nhỏ ngân vang.

~~~

Phuwin với lấy lọ mực, nhúng chiếc bút lông chim vào rồi gõ nhẹ vào thành lọ.

"..."

Nhẹ nhàng đặt đầu bút xuống tờ giấy da, tay cậu thoăn thoắt viết lên những nốt nhạc của hợp âm rải đô trưởng.

"..."

Mắt hơi co giật, cậu chấm đầu bút vào lọ mực rồi lại viết thêm một hợp âm khác.

"..."

Thở dài, cậu quay đầu nhìn sang chàng trai năm nhất của học viện Durmstrang với mái tóc ngắn xoã trước trán và đôi mắt cún con ẩn sau cặp kính cận nhìn ngu hết sức.

"Pond, đừng nhìn chằm chằm vào mặt tớ như vậy nữa, cậu đang làm tớ mất tập trung đấy."

Xét thấy Pond đã quỳ gối trước chiếc đàn piano im lặng nhìn cậu gần cả tiếng đồng hồ, Phuwin cảm thấy lương tâm cắn rứt liền nhanh chóng gợi ý.

"Sao cậu không đi thăm anh mình đi, tớ nghĩ Dunk có rất nhiều chuyện muốn nói với cậu trước khi vòng thứ hai của giải đấu bắt đầu đấy."

Pond dẩu môi đáp lại. "Cậu đã ngồi nghĩ hàng giờ rồi, vẫn chưa xong nữa hả."

Phuwin cười nhẹ nhưng không trả lời, lật lật nhìn các trang giấy viết tay cho bản nhạc mới của cậu. Cái người này bình thường cư xử như một ông cụ non, bây giờ lại ở đây giở trò làm nũng với cậu, nghĩ làm vậy thì cậu sẽ xiêu lòng chắc?

"Cậu nãy giờ cứ đánh đi đánh lại đoạn này mãi, vẫn còn chỗ thấy chưa hài lòng sao?" Pond nghiêng đầu nhìn những ngón tay thanh mảnh của Phuwin lướt trên những phím đàn đồng thời đứng dậy nhích tới ngồi vào chiếc ghế dài mà Phuwin đang ngồi.

Thấy Pond bước tới ngồi cạnh mình, Phuwin cũng thả lỏng người tựa vào vai cậu, nhìn vào những dòng mực đang dần khô lại trên tấm giấy da. "Ừm, chưa được... Nó vẫn còn thiếu gì đó."

Pond im lặng nhìn cậu viết thêm vài dòng trên trang giấy nữa trước khi ngập ngừng mở miệng. "Phuwin này... tớ không muốn cắt đứt mạch cảm xúc của cậu... nhưng chúng ta đặt bàn trước cả tuần cho ngày hôm nay... và bây giờ đã gần bảy giờ rồi..."

Nhìn xuống chiếc đồng hồ quả quýt, xác nhận lời Pond nói hoàn toàn là sự thật, một làn sóng tội lỗi lập tức dâng trào trong cậu.

"T-tớ xin lỗi, tớ quên bén mất." Phuwin ngồi thẳng dậy, gãi má thủ thỉ. "Chắc giờ này chúng ta tới đó cũng không còn kịp nữa rồi..."

"Không đâu!" Pond nhếch mép cười, ngón trỏ lắc lắc trong không trung. "Tớ là ai cơ chứ? Những chuyện này đều đã nằm trong dự liệu của Pond Naravit này rồi. Tớ chỉ nói cho cậu giờ hẹn là bảy giờ, nhưng thực ra giờ tớ đặt với nhà hàng là bảy rưỡi cơ. Giờ thì đứng dậy nào, cậu đã ngồi lỳ ở đây quá lâu rồi, phải ra ngoài hít thở không khí trông lành đi thôi!"

Pond nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay Phuwin, nở nụ cười rạng rỡ hơn cả mặt trời ở Pattaya, kéo cậu bước ra khỏi cửa.

"Pond! Nào-chậm lại!" Phuwin kêu lên. Chân của cậu vẫn còn tê vì ngồi lâu trên đàn piano và tốc độ di chuyển của Pond chỉ khiến tình trạng thiếu máu tới chi trở nên tồi tệ hơn.

"Không đâu!" Pond quay đầu cười tinh nghịch nhưng sải chân dần chậm lại để cậu kịp thích ứng. "Đây chính xác là lý do vì sao tớ nói cậu phải ra ngoài vận động nhiều hơn! Và tớ sẽ không để lịch trình do bản thân sắp xếp bị xê dịch hay bỏ lỡ đâu!" Cậu dừng hẳn lại và quì xuống, đưa lưng về phía Phuwin. "Nào, có cần tớ cõng không?"

Phuwin mặt đỏ bừng, lắc đầu đáp lại. "K-Không cần! Ai bảo cậu tớ không vận động chứ! Nhưng cậu nói đúng, chúng ta cần nhanh lên thôi, chân tớ đỡ tê rồi... Đi nào!"

Nhìn những chiếc lá lìa cành khiêu vũ trong không khí hơi se lạnh, Phuwin chợt tìm thấy nguồn cảm hứng cho đoạn nhạc còn dang dở của mình. Cậu nhớ lại bóng lưng dài rộng của Pond trải dài dưới chiều tà, cặp mắt ôn hoà dịu dàng nhìn về phía xa xăm... Hình ảnh đó quả thực rất nên thơ.

"Pond này... chừng nào tớ viết xong bản nhạc này... cậu có muốn là người đầu tiên nghe nó không?"

"Hửm? Nếu thế thì tuyệt quá, tớ rất mong nhờ đấy!"

~~~

Phải mất rất lâu sau đó, Phuwin mới có thể hoàn thành tác phẩm của mình, lâu hơn cậu nghĩ rất nhiều. Cậu dự tính sẽ chơi nó vào ngày cuối cùng Pond ở Beauxbatons, như một món quà chia tay trước khi cậu ấy quay về Durmstrang.

Chỉ tiếc là ngày đó không bao giờ tới.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net