Hồi 21 : Mưa ...

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hồi 21 : 

Mưa ...

Không biết bây giờ là mấy giờ, nhưng có lẽ cũng đã khuya lắm rồi . Quảng trường trung tâm khu liên hợp thể thao Mỹ Đình vắng tanh vắng ngắt . Thi thoảng mới có một chiếc xe máy hoặc taxi phóng vụt qua, anh đèn đường leo lắt không đủ chiếu dọi cả một khoảng không gian rộng lớn .

Tôi ngồi bệt giữa khoảng không gian ấy, nhỏ bé và cô độc . Chiếc xe đạp đổ kềnh càng ngay bên cạnh . Từng cơn gió lạnh rít ào ào từng cơn, khiến tôi rúm người lại ...

_Ực ực ...- Đưa chai rượu lên mồm tu một hơi lớn, từng dòng rượu nhểu ra ngoài chảy dài xuống cổ thấm đẫm cả vạt áo .

_Khà ! Đã thật ...- Tôi đưa tay quyệt miệng, khẽ lẩm nhẩm . Đây là lần thứ hai tôi uống nhiều rượu đến như vậy . Mặt đã đỏ phừng phừng, cảm nhận rõ từng thớ thịt ở hai vầng thái dương đang giật liên hồi . Tôi đặt chai rượu rồi nằm ngả người xuống, gối đầu lên tay nhìn lên bầu trời

_Không có sao ! Và ..cũng chẳng có trăng – Tôi lại lẩm nhẩm mấy câu vô nghĩa, rồi bật cười một mình khi tự thấy mình như một gã gàn dở nát rượu, tôi không thể tưởng tượng ra mình lúc này trông tệ hại ra sao, và tôi cũng chẳng quan tâm đến điều đó ...một cuộc đời trống rỗng và vô nghĩa ư ...sau những gì đã trải qua tối nay, thì chẳng có điều gì có thể tệ hại hơn ...

_#$%^&* - Bỗng có tiếng chuông điện thoại réo liên hồi, nãy giờ cũng phải mấy chục cuộc rồi, tụi thằng Hoà ở phòng chắc đang sốt ruột ghê lắm, nhưng tôi chẳng muốn về nhà, chẳng muốn ai nhìn thấy bộ dạng của mình lúc này cả ...

Ở một mình ...có lẽ tôi lại thấy tự tin hơn . Ai đó đi qua có thể thấy mình gàn dở, điên khùng nát rượu, hay bất cứ thể loại gì đi chăng nữa tuỳ theo trí tưởng tượng phong phú của họ . Nhưng chốt lại thì cũng chỉ đến vậy ...họ cũng chẳng biết mình là ai cả ..

Khẽ cười khẩy tôi lại đưa chai rượu lên mồm tu tiếp .

Bỗng tôi bị sặc, từng dòng rượu sộc thẳng lên mũi , tôi ngồi bật dậy, ho rũ rượi ...

_Thê thảm ! - Một giọng nói quen thuộc cất lên trong không gian tĩnh mịch . Cố nén tiếng ho, tôi ngẩng lên . Thằng Hoà đang cúi xuống nhặt lấy chai rượu, và cũng đưa lên mồm tu ừng ực .

_Khà ! Rượu ngon ...mà lại không có bạn hiền ...cậu biết cách thưởng thức ghê nhỉ ?

_Mày ... sao lại ...?? - Tôi tròn xoe mắt ngạc nhiên .

_Tìm cậu mệt thật, lên nhà hàng thì họ đóng cửa rồi, gõ cửa gọi mỏi mồm mới có thằng ló ra nói là cậu về rồi . Tìm loanh quanh khắp nơi công viên, phố cổ , những chỗ cậu hay lượn lờ ...cuối cùng té ra lại là chỗ này ...Sea Game đã hết từ lâu . Cậu đang muốn hồi tưởng lại nghiệp phe vé hay sao ? - Nó ngồi bệt xuống ngay cạnh tôi thở dài .

_Mày đi cái gì ra đây vậy ?

_Tớ bay !

_Bay ???

_Phải, trên em Minsk của tớ - Nó quay lại hất hàm, tôi nhìn theo hướng nó, thấy chiếc xe dựng tít đằng xa, thấp thoáng bóng anh Kiên đang đứng trầm ngâm hút thuốc .

_Hai người ra đây từ lúc nào vậy ?

_Đủ để quan sát mọi diễn biến tâm trạng vật vã của cậu - Nói xong nó lại đưa chai rượu lên tu tiếp một hơi dài nữa rồi đưa sang tôi .

_Uống tiếp đi ?

_Hả ?

_Cậu uống tiếp đi, nếu nó làm cậu thấy thoải mái hơn, và uống xong thì chúng ta cùng về ! Ok !

Tôi không ngần ngại cầm lấy uống liền mấy hớp .

_Hai người cứ về trước ! Còn tao sẽ về sau - Giọng tôi đã bắt đầu lè nhè .

_Không được ! Về thì cùng về, ở thì cùng ở ...cậu nói vậy nhưng tớ biết thừa cậu nghĩ gì, nếu cậu muốn về, bọn tớ đã không phải lặn lội ra đây . Và nếu cậu thích tận hưởng không khí trong lành gió mát, thì tớ sẽ bảo anh Kiên về nhà cùng với thằng Thanh mang chăn gối ra ngoài này ...4 thằng sẽ cùng ngủ ...

_Mày ...- Tôi bực bội gắt lên . Nhưng không thể nói được điều gì, ức chế tôi vơ lấy chai rượu uống tiếp .

_Đấy ! Chẳng biết cậu hình thành thói quen ích kỷ, chỉ biết tận hưởng một mình từ lúc nào - Nó đợi tôi uống xong rồi giật lấy chai rượu, chỉ còn một chút, nên nó uống một hớp đã hết sạch .

_Chà, hết mất rồi ! - Nó dốc dốc chai rượu lè lưỡi hứng lấy những giọt cuối cùng ra vẻ còn thòm thèm lắm . Rồi đứng dậy lấy đà ném mạnh ra xa .

_Sao hả ! Ý cậu thế nào ? - Nó quay xuống nhìn tôi vẫn đang ngồi đực mặt ra .

_Cái gì cơ ?

_Tớ bảo anh Kiên về nhà đem chăn gối ra đây nhé ! - Nó nháy mắt .

_Không ... đi về ! - Tôi chống tay rồi loạng choạng đứng dậy .

_Cũng là một ý kiến hay - Nó cầm lấy balo của tôi vắt lên vai, rồi dựng chiếc xe đạp lên .

_Cậu ra xe anh Kiên đèo, tớ sẽ ngồi xe đạp và cậu sẽ kéo tớ !

_Thế nào cũng được ! - Tôi khẽ thở dài rồi lảo đảo bước đi . Lúc ngồi mãi chẳng thấy gì, giờ đứng lên mới thấy đường cứ nghiêng ngả xiêu vẹo . Bỗng một cơn gió lạnh thoảng qua khiến tôi lạnh gáy, cái lạnh lan dần xuống bụng . Tự nhiên tôi thấy lợm giọng vô cùng ....

_Ụa ..ụa ...!! - Tôi quỳ gục hẳn xuống đường nôn thốc nôn tháo . Mắt căng ra mọng nước, người rũ rượi như con nghiện vật thuốc .

_Lại cho chó ăn chè rồi ! - Thằng Hoà hốt hoảng dựng chân chống xe, rồi chạy lại vỗ vỗ vào lưng tôi .

_Uhm ..tao ...không sao ...không ...sao !! - Tôi lừ khừ nói, giọng khản đặc .

_Sao thế em ? Vấn đề gì không ? - Có tiếng xe máy phi lại gần rồi cả giọng anh Kiên .

_Không sao ! Anh đèo nó giữ cẩn thận nhé , một tay cầm lái một tay giữ - Thằng Hoà vực cái thân hình lả lướt của tôi dậy . Rồi dìu tôi lên xe ...

_Anh cứ đi trước đi ! Em đạp xe theo sau ..

_Ừ !

_...

Tôi mê man không nhận thức được gì nữa cả, chỉ nghe thấy tiếng gió rít vù vù bên tai ...

c

♥♥ (¯'•♥

gh

♥•´¯) ♥♥

d

( Em có hiểu anh không ?

Khi tình yêu là những trang cổ tích ...

Ta viết vào những dòng chữ thơ ngây

Ngỡ ngàng lắm nhưng cũng thật đắm say

Ôi vị ngọt, lần đầu anh được biết ... 

Mối tình đầu nhẹ nhàng nhưng tha thiết

Kể từ đó ta nuôi mộng tương lai

Nhưng ngờ đâu, khoảng cách vẫn còn dài

Và trái đắng, lần đầu anh được biết ...

Có phải chăng, tình yêu chẳng bất diệt ?

Như những gì tim anh đã khắc ghi

Gặp lại rồi đau xót bởi chia ly

Bao hy vọng bỗng trở nên tuyệt vọng ...

"Dòng đời đổi thay, nhưng lòng người thì sao ...?

Em vẫn chỉ là công chúa mít ướt ngốc nghếch ngày nào ...

Ngốc nghếch của anh ...

" Nếu sau này chúng ta có xa nhau , mỗi khi nào nhớ đến em , anh hãy nhìn về phía mặt trời mỗi lúc hoàng hôn xuống ...em sẽ đến cùng với nhưng tia nắng cuối cùng ...với anh !"

Anh không tin vào điều em nói, bởi trong trái tim anh đâu tồn tại hai chữ "xa nhau ..." , vậy mà anh đã phải chấp nhận nó như một thực tế phũ phàng ...

Em nói em sẽ đến ...sẽ đợi ...

Tất cả chỉ là nói dối, nói dối ...)

_Hiếu !! Tỉnh lại đi, cậu làm sao vậy ? - Có bàn tay nắm chặt vai tôi lay mạnh, giọng thằng Hoà văng vẳng chập chờn trong cơn mê ...

Tôi mở choàng mắt bật dậy thở hồng hộc, mồ hôi toát ra đầm đìa .

_Ôi trời, té ra là cu cậu thất tình ! - Thằng Thanh chép miệng .

_Ngọc là ai vậy ? Sao chẳng thấy mày nhắc đến bao giờ ? - Anh Kiên nhìn tôi đầy tò mò .

_Cô bé tên Ngọc đó nói dối cậu cái gì vậy ? Cô bé đó lừa gạt cậu hả ? Đây là lý do cậu hâm hâm buồn chán suốt mấy ngày hôm nay sao ? - Thằng Hoà nhìn tôi ái ngại .

_Mày nói mê sảng cả đêm làm cả phòng mất ngủ đấy ? - Thằng Thanh khẽ thở dài .

Dường nh

ư 

chẳng mấy để ý đến những lời tụi nó nói .Tôi bần thần nhìn khắp một lượt  xung quanh phòng rồi uể oải ngồi dậy đi vào nhà vệ sinh, cởi áo ra cúi xuống vặn vòi nước rồi vục đầu vào .

_Ào ào ! - Từng dòng nước lạnh buốt xả xuống đầu, xuống mặt .

_Mày điên à ! Muốn chết à ? Cẩn thận cảm lạnh lại lăn quay đơ ra đấy ! - Thằng Hoà bước vào thấy vậy thốt lên .

_Tao không chết được đâu ! - Tôi đứng dậy với lấy chiếc khăn mặt, lau đầu . Rồi cầm lấy bài chải đánh răng .

Vệ sinh xong xuôi tôi bước ra phòng ngoài, thấy mọi người vẫn trố mắt dõi theo từng cử chỉ của tôi .

Chẳng mấy quan tâm đến những ánh mắt lạ lẫm đó . Tôi bước đến bàn cầm lấy chìa khoá xe thằng Hoà .

_Hôm nay mày có đi đâu không ? - Tôi quay sang nó hỏi .

_À ờ ! Không ! Sao ?

_Tao mượn xe ! - Nói xong chẳng đợi nó trả lời tôi với lấy chiếc áo khoác, quấn chiếc khăn quàng, đi giày vào rồi bước ra ngoài .

_Mày đi đâu đấy ? - Nó chạy ra cửa hỏi .

_Có việc ! - Tôi bặm môi đạp máy nổ .

_Hôm nay Noel nhớ về sớm đấy nhé, tao có hẹn !

_Uhm ! - Tôi đáp gọn lỏn rồi rồ ga phóng vụt đi .

c

♥♥ (¯'•♥

gh

♥•´¯) ♥♥

d

Hồ nước vẫn trong xanh tĩnh lặng, nhưng đã cạn đi rất nhiều . Từng tán cây xung quanh hồ lá xác xơ, những nhánh cây trơ trụi gầy gò khẳng khiu vươn lên trời, run rẩy chịu đựng từng tiếng rít của cơn gió mùa đông bắc đang tràn về . Bầu trời cũng xám xịt một màu ảm đạm . Cảnh vật quen thuộc ngày xưa bỗng nhiên trở nên thật xa lạ trước mắt tôi .

Chỉ có nước là vẫn trong xanh ....

Cúi xuống nhặt viên đá, tôi lia nhẹ ra mặt hồ, viên đá nẩy nẩy mấy nhịp trên mặt nước rồi chìm nghỉm, mặt hồ gợn sóng một chút rồi lại loãng ra, trả lại vẻ phẳng lặng yên bình .

Tôi trở lại nơi đây làm gì ? Ngay cả chính bản thân tôi cũng không thể nào cắt nghĩa được ...sáng nay tôi chỉ biết lấy xe phóng đi ... đi mà chẳng có một định hướng nào cả . Tôi sợ phải ngồi im một chỗ, để rồi lại phải suy nghĩ, để rồi lại phải gặm nhấm những nỗi đau nhức nhối càng lúc càng xoáy sâu vào tâm can ...tôi cứ mải miết đi như vậy ...và rồi tôi có mặt ở nơi đây ???

Phải chăng ngay cả lý trí của tôi cũng đang bỡn cợt và trêu ngươi tôi ....??

Bất giác tôi nhặt một nhành cây, vẽ một hình trái tim trên cát ...Rồi bước vào đó ... nhắm mắt lại ...

"Em ..yêu ...anh !" Một lời nói thoang thoảng từ miền ký ức vọng về văng vẳng bên tai . Tôi mở mắt nhìn ra phía hồ, đâu đó vẫn vang vọng những tiếng cười khúc khích quen thuộc .

Có lẽ suốt cuộc đời này t

ôi sẽ không bao giờ tìm lại được ...

Tai sao cuộc đời lại trớ trêu đến vậy ? Hay đây là cái giá tôi phải trả cho những tội lỗi mà tôi đã gây ra ??

Bấy lâu nay, tôi miệt mài phấn đấu, nỗ lực trong cuộc sống ...vì điều gì chứ ? Tất cả đã vỡ vụn theo niềm tin của tôi ....

"Em ngốc ...!! Tại sao tối qua anh lại gợi lại những món kỷ niệm ấy, chẳng có lý do nào khác ngoài sự thật, hiển nhiên đối với anh đó là những món ăn tuyệt vời nhất trong cuộc đời ...đó chẳng phải là nguồn sống của hai chúng ta, chẳng phải là những tia nắng trong lành phía sau cơn bão hay sao ? Nhìn em suy sụp bao nhiêu thì trái tim anh tan nát bấy nhiêu ...anh hiểu rõ em mà ..."

"Nhưng tại sao chứ ?"

_Tại sao !? Tại sao !? - Tôi hướng ra phía hồ gào lên trong nước mắt, trong nỗi xót xa vô bờ .

_Anh đang hỏi ai ngoài đó vậy ? - Một giọng nói khẽ vang lên từ phía sau khiến tôi giật mình, một giọng nói rất dỗi thân thương ...không phải là tôi đang tưởng tượng ...tôi thảng thốt quay lại ...

Nàng đang đứng đó nhìn tôi ...từ lúc nào ...

_Hoàng tử mít ướt ! Thời gian trôi đi thật nhanh ! - Nàng bước tới đứng cạnh tôi, đôi mắt trầm buồn hướng ra phía hồ .

_Anh vẫn như ngày nào ...vẫn khóc ...thật đẹp ! - Vẫn nhìn ra phía hồ nàng run run nói .

_Tại ...tại sao em lại về đây ? - Tôi lắp bắp, như chưa tin những điều đang diễn ra trước mắt là hiện thực .

_Em không biết ! Còn anh thì sao ? - Nàng quay sang nhìn tôi .

_Anh ... không biết  ! - Tôi cũng nhìn nàng, ngập ngừng .

Qua những ánh nhìn trao nhau, tôi nghĩ tôi đã có câu trả lời cho riêng mình, và có lẽ nàng cũng vậy .

_Ngọc ! ... anh ...- Tôi bồi hồi .

_Anh có thể đưa em đi thăm một người được không ? – Nàng cắt ngang lời tôi .

_Ai vậy ?

_Anh cũng biết mà ! – Nàng nhoẻn cười .

c

♥♥ (¯'•♥

gh

♥•´¯) ♥♥

d

_Cộc ! Cộc ..!

_Ai đấy ?

_Dạ cháu ạ !

_Hiếu hả ?

_Dạ vâng !

Cánh cửa hé mở, vẫn mái tóc trắng như cước, bà ngước lên nhìn ...

 _Nhà bà đã hết củi chưa ạ ? Hai tháng cuối năm này cháu bận quá nên không vào thăm bà được ! – Tôi mỉm cười .

_Còn đủ dùng qua mùa đông này cháu trai à, cứ vào chơi với bà thôi, không cần phải bổ củi nữa đâu ! – Bà cười móm mém .

_Anh ý ăn hết mấy con gà của bà rồi ạ ? – Giọng nói trong trẻo của nàng vang lên phía sau lưng tôi .

_Bà có nhận ra ai đây không ? – Tôi đứng tránh sang một bên .

_Cô là ...?

_Không phải cô, là cháu ... Là cháu của bà ạ ! – Nàng xúc động bước tới ôm chầm lấy bà, nghẹn ngào .

_Ôi chao ...! Cái con bé, cái con bé ... !

_Vâng !

_Sao con đi đâu biệt tăm biệt tích mấy năm nay không thấy về thăm bà vậy ? Để bà nhìn lại con xem nào ! – Bà rưng rưng đôi mắt ngẩng lên nhìn nàng, đưa tay vén mái tóc rồi vuốt ve đôi má bầu bĩnh của nàng .

_Cha bố nhà cô ! Dãi nắng dầm mưa nhiều hay sao mà tóc cứ vàng hoe thế này ? Lớn phổng phao thành một thiếu nữ xinh đẹp rồi ...ôi ! Chả trách bà mới nhìn không ra !

_Bà ! – Nàng đỏ mặt rồi phụng phịu .

Như ngày xưa vậy ...

Tôi vẫn thi thoảng vào chơi thăm bà mỗi khi có thời gian rảnh rỗi, những cũng không thể ngờ là lại có một ngày cùng với nàng quay trở lại nơi đầy ắp kỷ niệm này . Nhất là lại sau bao nhiêu biến cố đã xảy ra . Tự nhiên thấy khoé mắt cay cay ...

c

♥♥ (¯'•♥

gh

♥•´¯) ♥♥

d

_Bập ! Bập ! – Tôi bặm môi bổ từng nhát búa xuống thanh củi . Thời tiết mùa đông ở vùng núi không khí loãng hơn bình thường nên xuống sức nhanh quá, tôi thở hồng hộc, mồ hôi toát ra đầm đìa .

_Coi anh kìa, cứ như sắp lả đến nơi rồi ý ! – Nàng nhìn tôi tủm tỉm .

_Em đứng xa ra một chút kẻo bắn vào người ! – Tôi vừa nói vừa đưa tay quyệt mồ hôi .

_Không sao ! – Nàng liền rút một chiếc khăn ra bước lại gần rồi chấm chấm mồ hôi trên trán tôi . Khiến tôi ngỡ ngàng ...

Dường như chẳng để ý đến cái bản mặt đang ngơ ngẩn đó của tôi, nàng vừa lau mồ hôi trên má tôi vừa nói tiếp .

_Em thấy bà bảo lần nào anh vào cũng kiếm việc để làm, khi thì bổ củi, lúc thì lợp lại mái nhà, trát lại tường ...thảo nào em thấy gà nhà bà không còn con nào cả !

_Anh ...! Anh ... – Cảm xúc bồi hồi lại tràn về, tôi lắp bắp . Bất giác tôi đưa tay lên nắm nhẹ lấy bàn tay của nàng .

Nàng giật mình rụt tay lại, chiếc khăn rơi xuống đất .Hình như nhận thấy sự quan tâm hơi thái quá của mình giành cho tôi, nàng đỏ bừng mặt, rồi chẳng nói câu nào nàng xoay người chạy vào trong nhà ...

Tôi khẽ thở dài, rồi cúi xuống nhặt lấy chiếc khăn .

“Chẳng lẽ giờ khoảng cách giữa hai chúng mình lớn đến vậy sao em ?” – Nhìn chiếc khăn tôi khẽ lẩm nhẩm . Càng lúc càng cảm thấy hụt hẫng .

“Dù sao hôm nay cũng là một ngày không tệ !” – Tôi tự nhủ, bỏ chiếc khăn vào túi rồi cầm lấy búa tiếp tục công việc .

Đúng là một ngày không tệ, dù giữa tôi và nàng đã hình thành một bức tường vô hình ngăn cách, nhưng chỉ cần được nhìn thấy nàng, nhìn ánh mắt và nụ cười ấy hiện hữu trước mắt mình, là coi như nỗi đau trong tôi cũng đã được xoa dịu đi được phần nào . Dẫu rằng còn nhiều chuyện cần phải nói vẫn chưa kịp nói ...nhưng hãy tạm bằng lòng đã vậy ...

Tôi cứ vừa miệt mài làm, vừa mải mê theo đuổi những suy nghĩ ...chẳng mấy chốc đã xong . Tôi cẩn thận bó củi lại thành từng bó to, rồi vác về phía bếp .

_Hụ ..hụ ..- Vừa vào đến cửa, thấy khói um tùm, và tiếng nàng ho sặc sụa trong đó .

_Sao vậy ? – Tôi đặt bó củi xuống .

_Sao em nhóm mãi không có cháy, cứ khói mù mịt ! – Nàng ngẩng lên, đầm

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net