Chương 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiếng còi xe inh ỏi không ngừng vang lên, Up cựa mình, vì quá ồn ào cuối cùng cũng chịu thức dậy, chậm rãi ngồi lên, cảm thấy đầu hơi chếnh choáng. Hé mắt ra nhìn ra bên ngoài

" Chói quá, ồn như vậy chắc cũng không còn sớm nữa "

Dùng hai tay để ôm lấy đầu, sau đó tự vỗ vào trán mình mấy cái

" Cái đầu của mình...."

Cảm giác đau đầu và mệt lả hết cả người, mình sẽ không bao giờ tin lời của mấy đứa bạn nữa. Nốt một ly mãi rồi cứ uống không ngừng, cũng may là mình còn về được tới nhà an toàn. Up đưa tay lên mũi, ngửi thử rồi nhíu mày

" Chua lè luôn "

Cậu mệt mỏi đứng dậy, lấy một bộ quần áo khác, đi vào phòng tắm. Suốt cả đêm người đổ mồ hôi ướt đẫm cả áo, cả người nhớp nháp khó chịu, lại còn hôi nữa.

[ Một lúc sau ]

Up dùng khăn lau mái tóc của mình, từ trong phòng tắm đi ra, cậu ngồi xuống giường thẫn thờ một lúc. Hôm qua rốt cục mình đã về nhà bằng cách nào nhỉ? Vỗ vỗ cái trán với hi vọng nhớ ra điều gì đó, chợt Up nghĩ đến gì đó rồi dừng lại. Up niết nhẹ lên môi mình tự hỏi, hôm qua đã có ai đó hôn mình sao? Nhíu chặt đôi mày thanh tú, cảm giác ngạt thở tối hôm qua Up còn mang máng nhớ được đôi chút, đó hẳn là một nụ hôn rất nồng nhiệt.

Cậu nhìn quanh căn phòng của mình, rồi suy nghĩ, hôm qua rõ ràng đi uống chỉ có một nhóm cùng với mấy người bạn, không có uống với ai khác. Vậy nụ hôn mơ hồ này ở đâu ra? Up vò mai tóc của mình, khiến mái tóc vừa mới khô ráo trở nên rối mù

" Nằm mơ rồi, uống cho cố rồi mơ thấy những chuyện như vậy "

Đây là đáp án hợp lí nhất mà Up có thể nghĩ ra, tuổi của cậu mơ thấy những thứ như thế cũng là bình thường. Có lẽ do say quá nên mới khó chịu rồi cảm thấy ngộp thở thôi, Up tự nhủ rằng sau này uống mấy thứ đồ này, phải biết chừng mực hơn. Đối với việc mơ thấy những việc này, Up cảm thấy có một chút ngại ngùng.

Điện thoại để trên đầu giường rung lên, Up cầm điện thoại lên, nhìn cái tên hiện trên màn hình cáu kỉnh nói :

" Thằng Foei "

Giỏi lắm, còn dám gọi cho mình, hôm qua chuốc mình nhiều nhất là nó chứ ai. Vừa mở điện thoại lên đã nghe thấy giọng nói quen thuộc mang theo trêu chọc cùng gợi đòn phát ra :

" Yo, bạn của tôi. Mày thế nào rồi Up? "

" Còn phải hỏi nữa à?"

Tiếng cười hì hì từ điện thoại phát ra, Up cũng không giận nổi mà bật cười, Foei cười nói :

" Cả đám có ai tỉnh táo đâu, mày về lúc nào, tao cũng chẳng nhớ nổi cơ. Say thế mà dám tự về nhà, mày gan thật đấy "

Up vịn tay lên giường, mệt mỏi nói :

" Tao cũng chẳng biết sao mà tao về được đến nhà nữa kia, ngủ một giấc thấy ổn hơn rồi "

" Mày về được đến nhà là tốt rồi, tao với thằng Max gục tại quán luôn. Mới tỉnh được một chút thì bị bà chủ quán mắng cho một trận rồi hai đứa dìu nhau về đó "

" Đệch..."

Cả hai nói chuyện với nhau một hồi rồi cúp máy, Foei gọi chủ yếu muốn hỏi xem những người khác có ổn không thôi, nên cũng không nói chuyện quá lâu, cậu ta còn phải gọi cho người khác để kiểm tra đã. Cất điện thoại, Up đứng lên đi về phía bếp, lấy một cái bánh sanwich hôm trước mua ở siêu thị, bóc ăn.

Không cảm thấy hương vị gì mấy, dạ dày thì hơi khó chịu, cảm giác có thứ gì mắc ở cổ họng, khô ngứa và khó chịu, từ nay chừa hẳn cái thói uống rượu. Up thở dài một hơi, đi về phía bàn học của mình, lấy con thỏ bông ở trên kệ xuống. Lắc lắc con thỏ rồi cười, Up đã có nhiều fan hơn, quà được tặng cũng nhiều. Thú nhồi bông cũng có mấy con, còn là loại rất lớn, nhưng Up vẫn yêu thích con thỏ này nhất. Có lẽ vì nó có ý nghĩa đặc biệt hơn, nó là món quà đầu tiên, từ người hâm mộ đầu tiên, tặng nhân dịp vai diễn đầu tiên của cậu. Quá nhiều những thứ đầu tiên trong nó, khiến con thỏ nhỏ xíu này trở nên đặc biệt và có ý nghĩa hơn. Mỗi khi nhìn thấy con thỏ này, Up cảm thấy rất có động lực làm việc, như được cổ vũ vậy.

Cũng may là sáng nay không có tiết, đau đầu quá đi mất, tự rót cho mình một cốc nước rồi uống, sau đó lại trở về giường, chui vào trong chăn. Cho dù không ngủ được nữa cũng không muốn ra khỏi giường.

" Mình sẽ lười biếng một buổi sáng vậy"

Up làu bàu nói rồi thiếp đi lúc nào không hay.
_____________

Kao như mọi khi đứng ở ban công đợi để nhìn Up đi ra ngoài, nhìn bóng dáng quen thuộc xuất hiện bên dưới, Kao cười nói :

" Mệt như thế mà vẫn đi học, đúng là một chú thỏ chăm chỉ "

Vẫy tay với bóng lưng của Up, nói ra lời chúc của mình :

" Đi học vui vẻ nha Up, yêu cậu "

Nói xong, Kao ngây ngốc cười, đứng thẳng dậy, nhưng không vào trong nhà mà lại đi xuống tầng dưới. Hành lang vắng bóng người thuận tiện cho hành động lúc này của Kao. Ở thủ đô đúng là cũng có nhiều cái hay, phố thị tấp nập, lòng người lạnh lẽo. Những người ở chung cư này, chắc cũng chẳng có mấy người nhớ được và biết được hàng xóm của mình trông như thế nào đâu.

Dừng lại trước cửa phòng Up, lấy trong túi ra một chiếc chìa khoá, Kao nhìn chìa khoá trong tay, khẽ mỉm cười. Chìa khoá của bản thân mình thì Kao chỉ đơn giản gom chung vào cùng mấy chiếc chìa khoá khác làm thành một chùm. Còn chiếc chìa khoá này thì có treo móc chìa khoá hình thỏ con. Nó khá giống với thỏ bông mà Kao đã tặng cho Up, mỗi khi nhìn thấy con thỏ bản mini này lại thấy vui vẻ. Là sự đáng yêu và màu sắc chứa đựng sự vui vẻ mà chỉ có Up mới mang lại được cho Kao, chỉ cần là những thứ liên quan đến Up thì Kao rất dễ rung động và vui vẻ.

* Cạch *

Cửa phòng mở ra, lần này Kao có thể nhìn thấy rõ ràng bên trong phòng Up, cậu đảo mắt một vòng rồi nhanh chóng đi vào trong. Cởi giày ra, cẩn thận đi vào bên trong, hít vào một hơi thật sâu.

" Ah, tất cả mọi thứ ở đây đều thuộc về Up, mình chết mất "

Đặt tay lên ngực, ngăn lại trái tim đang đập liên hồi vì phấn khích của bản thân, tự nhắc nhở chính mình.

" Phù, bĩnh tĩnh lại nào "

Tính toán thời gian mà Up thường về nhà thì mình có tầm khoảng 4 tiếng, thật nhiều. Kao bắt đầu đi loanh quanh trong phòng, đồ đạc của Up cũng không nhiều được sắp xếp gọn gàng và sạch sẽ, rèm cửa được mở ra để cho ánh nắng có thể chiếu vào phòng.

" Đúng là chủ nhân như thế nào thì sẽ biểu hiện thông qua phòng của họ. Căn phòng này sáng sủa và ấm áp hệt như cậu vậy Up "

Cảm giác được bước vào không gian riêng tư của Up là không có từ ngữ nào có thể hình dung được. Chính bản thân Kao cũng không ngờ rằng mình lại đang ở đây, ngay trong phòng của Up.

Kao đi lại phía giường, nhẹ nhàng ngồi xuống sau đó nằm lên rồi vùi mặt vào chăn, nệm trên giường, mùi thơm nhẹ nhàng từ chúng toát ra làm Kao cảm thấy dễ chịu

" Hôm qua Up đã nằm trên giường này, mình đang nằm trên cùng một chiếc giường với Up "

Nhớ tới hình ảnh khi Up an ổn ngủ ở đây mà bản thân đã được tận mắt nhìn thấy ngày hôm qua. Ư...tuyệt quá, từ lúc biết cậu tôi mới được sống với những cảm xúc mạnh mẽ và chân thật đến thế này đó Up.

Nằm trên giường một lúc lâu, sau đó Kao đứng dậy, cẩn thận chỉnh lại mọi thứ về vị trí ban đầu. Rồi bắt đầu cố gắng làm quen với mọi góc ngách trong phòng, mọi ví trí đồ đạc mà Up để, mỗi khi Kao cầm chúng lên đều sẽ chú ý đặt chúng về nguyên vị trí cũ.

Nhìn thấy chiếc chổi để ở góc nhà, Kao nở nụ cười, cầm lấy nó, sau đó bắt đầu dọn dẹp phòng của Up. Vừa dọn, vừa ngâm nga hát, tâm trạng có vẻ rất tốt. Phòng của Up vốn đã rất sạch sẽ nên cũng chẳng phải dọn dẹp gì nhiều, nhưng cảm giác đang giúp được gì đó cho Up, khiến Kao rất hài lòng.

Sau khi dọn dẹp xong xuôi, Kao phát hiện bản thân đã lãng phí gần một nửa thời gian của mình cho việc đi loanh quanh và lau chùi và dọn dẹp phòng của Up. Cất chiếc chổi về nguyên vị trí cũ, còn cẩn thận để nó nằm hơi nghiêng, giống y hệt như lúc đầu.

Kao dừng lại một chút rồi nhìn về phía chiếc tủ quần áo, đi qua đó và đặt tay lên cửa tủ, hít vào một hơi rồi mở tủ ra. Quần áo của Up được gấp và treo rất có nề nếp và ngăn nắp, đa phần là áo sơ mi, phong cách của Up gọn gàng và dễ chịu. Kao ôm lấy những chiếc áo được treo trên tủ, không ngăn được bản thân cười càng lúc càng tươi.

Tất cả mọi thứ đều có mùi thơm nhàn nhạt rất nhẹ, cả hôm qua cũng vậy, dù mùi rượu nồng nặc nhưng vẫn có thể ngửi thấy mùi thơm trên tóc Up. Nếu không có cái mùi hương gay gắt của cồn rượu, thì hôm qua mình đã có thể ngửi được và nếm được hương vị thuần túy của Up rồi, thật đáng tiếc. Kao mang theo tâm trạng tiếc nuối đóng cửa tủ lại, cậu lần lượt mở từng ngăn đồ trong tủ quần áo ra xem.

" Xem nào... áo sơ mi, quần jean. Ah, có cả áo phông này. Chiếc áo này ...."

Lấy từ trong tủ một chiếc áo phông, màu đen được thiết kế đơn giản ra, chiếc áo này tình cờ lại giống hết chiếc áo mà Kao đang mặc.

" Nhìn này, áo giống nhau. Vậy là đã có lúc nào đó chúng ta thật sự mặc đồ giống y nhau sao? Là tình cờ mặc giống nhau, không cần phải mua sản phẩm cậu quảng cáo"

Phấn khích nở nụ cười thật tươi, Kao suy nghĩ rồi cởi chiếc áo đang mặc và mặc áo của Up lên người. Dáng người hai người cũng không sai biệt lắm, nên mặc vào cũng không bị chật. Chỉ là vốn dĩ áo đang mặc thì hơi rộng một xíu để mặc cho thoải mái, thì lúc này mặc áo của Up lại vừa kích thôi.

Gấp áo của mình lại, bỏ vào trong tủ đồ của Up, giờ thì Kao rất mong hôm nào đó Up sẽ mặc chiếc áo này. Đây là thứ của tôi, nếu cậu mặc nó sẽ giống như tôi ở cạnh cậu vậy.

" Cậu mặc áo của tôi...."

Nghĩ đến việc Up mặc chiếc áo mình từng mặc, Kao phấn khích vô cùng. Tìm tòi xong tủ rồi mất tự nhiên ngồi xuống, hồi hộp kéo ngăn kéo tủ bên dưới ra. Nhìn thứ bên trong, khoé môi Kao lại không tự chủ cong lên, má và tai cũng đỏ lựng, khẽ nói :

" Biết ngay mà "

Món đồ này thường được để trong này, tìm khắp bên trên không thấy có, vậy thì chỉ có thể là được để riêng ở đây. Kao đưa tay ra, dùng ngón tay lật xem những thứ được xếp gọn gàng bên trong

" Tôi cứ nghĩ cậu thích màu đen nên mấy thứ này cũng chủ yếu là màu tối chứ. Không ngờ lại nhiều màu sáng như vậy, ha ha ~ toàn là màu đỏ "

Cầm một chiếc quần lót được gấp gọn lại bên trong, lấy lên, mở nó ra rồi giơ  lên để có thể ngắm nhìn cho rõ.

" Là quần tứ giác này "

Tai đã đỏ lựng, Kao lúng túng, suy nghĩ một hồi rồi để chiếc quần lên chân, chậm rãi vuốt ve, mô phỏng và tưởng tượng ra đường nét cơ thể Up. Đưa tay lên che miệng, chỉ mới tưởng tượng thôi đã tuyệt như thế này rồi, mình đang làm cái trò kì cục gì đây?

" Nhưng mà muốn thấy cậu mặc nó quá"

Ánh mắt Kao tràn ngập đấu tranh nhìn chiếc quần nhỏ trên tay, rồi nhanh chóng bỏ chiếc quần đang cầm vào túi quần, sau đó soạn lại tủ cho Up. Cảm thấy không có gì khác lạ mới hài lòng đóng tủ lại, chết mất cuối cùng mình vẫn làm thế. Nhìn đồng hồ, thấy đã tới giờ, Kao tiếc nuối đứng lên, chậm rãi đi ra ngoài, trước khi đi ngoảnh mặt lại nhìn toàn bộ căn phòng một lượt, nhếch môi cười rồi đóng cửa lại. Ra đến bên ngoài, Kao rất cảnh giác nhìn quanh một vòng rồi nhanh chóng trở về căn hộ của mình.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net