Chương 19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kao nuốt nước bọt, lúng túng dời ánh mắt đi chỗ khác, vốn đã lo lắng vì gặp Up, lại còn bị nhìn như thế. Rất sợ, rất ngại, nhưng không thể chùn bước, mình đã quyết định phải thật sự bước vào cuộc sống của Up rồi. Mới có như vậy đã không chịu nổi, sau này còn mơ mộng gì đến việc ở cùng với Up mỗi ngày. Kao không quan tâm tới những người khác, với ai cũng chẳng buồn để ý nên không có cảm giác gì ngoài khó chịu khi tiếp xúc với người khác. Người mà ngủ hoặc chơi games trong lớp, bị giáo viên nhắc nhở còn làm giáo viên sợ, đến cả bố mẹ cũng phải chùn bước, vậy mà giờ đây vì được người mình thích nhìn mà đứng không vững.

Mình có gì đó kì lạ lắm sao? Tại sao Up nhìn mình như vậy?

Thấy người trước mắt lúng túng, Up mới ý thức được nãy giờ mình cứ nhìn người ta không chớp mắt.

Mình sao lại làm ra một chuyện bất lịch sự như vậy chứ?

Up lùi lại, xin lỗi đối phương, Kao xua tay tỏ vẻ không sao cả. Up gãi đầu, vì nhìn thấy vành tai đỏ ửng của người trước mặt, mà cảm thấy ngượng cùng có lỗi. Anh chàng trước mắt có lẽ cũng tầm tuổi mình, rốt cục là mình nhìn đến như thế nào để làm đối phương ngại thành ra vậy? Cũng may là người ta tốt tính, hết ngã chúi vào người ta, rồi lại nhìn chằm chằm người ta nữa, xấu hổ quá.

Sau khi thu lại ánh nhìn chăm chú của mình, Up vẫn không nhịn được đảo mắt qua nhìn Kao thêm lần nữa. Còn cao hơn mình, tuy chỉ hơn một chút nhưng có thể thấy đối phương cũng rất cao, vậy là hơn 1m8. Bộ dạng đẹp mắt, lại cao nên có lẽ là nghệ sĩ của đoàn nào khác chăng? Up đảo mắt lên trang phục của Kao rồi giật mình, quần áo này là đồng phục nhân viên, nhân viên ở nơi này, thật không vậy?

Cảm nhận ánh mắt Up đã rời đi, Kao thở phào, lấy can đảm lần nữa đối mặt với Up rồi nói :

" Trông cậu thực sự không ổn đâu "

Trong giọng nói của Kao mang theo sự quan tâm và lo lắng, thậm chí còn có chút đau lòng, vì không thể kìm nén nổi mà lộ ra. Up gầy đi nhiều so với lần đầu mình thấy cậu ấy, rõ ràng trong những tấm ảnh lúc đó cậu ấy có đôi má phúng phính. Lần trước chạm vào vẫn mượt mà và đầy đặn, nhưng giờ bởi vì gầy đi mà không còn thấy rõ đôi má ấy nữa. Nhìn gần như vậy mới thấy không những gầy, mà còn xanh xao. Vừa rồi chỉ vì va phải tường mà loạng choạng, rõ ràng là chếnh choáng tới đứng không vững. Đó là giấu hiệu của thiếu máu hoặc bị tụt huyết áp, thậm chí có khi Up còn bị ốm rồi cơ. Giờ mình không thể chạm vào để kiểm tra nhiệt độ cho Up, đứng ngay trước mặt nhưng cũng chẳng thể chăm lo cho cậu ấy.

Cuối cùng, vì ánh mắt của Kao thực sự rất rõ ràng, Up không nhịn được đưa tay chạm lên mặt mình. Tự hỏi, mình thực sự trông không xong đến mức như vậy sao? Đến cả người lạ còn nhìn không nổi mà lo lắng thành ra như vậy. Trước ánh mắt ân cần của Kao, Up tự nhiên sinh ra ảo giác cảm thấy có lỗi với đối phương, giải thích để làm cho Kao đừng lo lắng nữa :

" Không sao đâu, chắc do sáng tới giờ chưa ăn gì nên như vậy thôi, để lát nữa tôi kiếm cái gì đó ăn là ổn thôi "

Dù sao cũng đang quay phim ở khách sạn này, lát nữa xuống sảnh ăn cái gì đó là được. Kao gật đầu, dù rất muốn làm gì hơn thế này, nhưng cũng biết được chuyện gì cũng không thể vội vàng. Lần đầu gặp mặt cũng không thể quá rõ ràng ý đồ, Kao nhìn xung quanh lục lọi trong túi rồi lấy ra mấy viên kẹo bỏ vào tay Up.

Up hơi giật mình khi đối phương đột nhiên dúi gì đó vào tay mình, nhưng khi nhìn thấy mấy chiếc kẹo nhỏ xíu nằm trong tay mình thì ngẩn ngơ. Cậu khó hiểu nhìn Kao, chỉ thấy đối phương ra hiệu bí mật rồi nói :

" Tôi lén tàng trữ để ăn đấy, cho cậu, ngậm đi, đồ ngọt thích hợp cho cậu lúc này. Cứ nhận đi, coi như là giúp tôi phi tang, lát sếp mà thấy tôi có kẹo trong người, tôi tiêu đời chắc "

Up nở nụ cười, hơi ngượng, nhưng cảm giác được quan tâm rất tốt. Cậu cầm lấy mấy chiếc kẹo, lần nữa cảm ơn Kao, người này có tầm tuổi mình thật không vậy? Hay thực tế là lớn hơn mình nhiều nhưng trông trẻ vậy? Nói chuyện vài câu thôi nhưng Up cảm giác như mình là đứa nhỏ vậy, một đứa nhỏ đang bị người lớn dụ bằng kẹo.

Kao nhìn mái tóc đen của Up, tim đập liên hồi, cậu ấy vừa cười với mình. Là nụ cười tươi thật sự, không phải nụ cười xã giao, chết tiệt, muốn hôn cậu ấy quá, tôi yêu cậu chết mất.

Kao vốn đang vui vẻ, còn định nói gì đó nhưng nụ cười đột ngột tắt ngúm, vì thấy có người đang đi về phía này. Trong lúc Up không nhìn thấy, ánh mắt Kao thay đổi, thầm chửi thề trong lòng, là Just đang tới. Nhớ tới bài đăng cảnh cáo của Just, Kao lại khó chịu, vì biết bài đăng đó là để chỉ mình. Món quà được nhắc tới đó chỉ có mình tặng Up thôi. Kao có nghe fan của Up nhắc tới sasaeng fan, sasaeng? Tôi không phải là thứ đó, tôi không làm phiền Up, tôi yêu cậu ấy, quan tâm cậu ấy. Tôi là người yêu của cậu ấy, tôi là người yêu của Up.

Vì hành động của Kao thực sự rất giống một fan cuồng, không ai nghĩ đến việc Kao vốn không thể tính là fan của Up. Sự đeo đuổi của Kao, không phải xuất phát từ lòng hâm mộ, mà từ tình yêu gần như điên khùng của cậu ta. Vì yêu, vì thích mới giả làm fan của Up, sự thật này không ai có thể nghĩ tới nổi.

Kao thầm tính toán trong lòng, Up sẽ còn quay ở đây thêm vài lần nữa, mình cũng có kế hoạch khác sẵn rồi. Đây không phải là lúc để chạm mặt với Just, mình chưa kiểm soát tốt tâm trạng, sợ là sẽ lộ ra gì đó mất. Nghĩ vậy, Kao chắp tay với Up nói lời tạm biệt  :

" Tôi phải đi rồi "

Up chắp tay lại rồi tạm biệt Kao, dù có tiếc nuối nhưng Kao nhanh chóng bước đi rồi biến mất khỏi tầm mắt của Up. Nhìn kẹo ở trong tay, rồi nhìn theo hướng Kao vừa đi rồi thì thầm :

" Đi nhanh thật đấy "

Kao vừa đi không lâu thì Just đi tới, vỗ nhẹ lên vai Up vài cái rồi nói :

" Làm gì mà đi lâu thế? Anh cứ lo mày bị sao rồi "

Lần nữa nghe được người khác lo lắng cho mình, Up tò mò hỏi :

" Trông em thực sự không xong đến mức thế sao?"

" Chứ còn gì nữa "

Up khẽ cười, vậy là mình vừa gặp được người tốt hả? Cậu bóc một cái kẹo, bỏ vào miệng, vị ngọt dịu lan khắp khoang miệng. Ăn xong rồi mới nghĩ đến việc mình ăn đồ của người lạ như vậy ổn thật chứ?

" Vừa rồi anh không đến sớm một chút "

" Hửm? "

Just khó hiểu mà nhìn Up, đến sớm một chút để làm gì?

" Ban nãy em vừa mới gặp một người"

Just yên lặng lắng nghe, dạo gần đây vì việc của OnlyU anh khá để tâm đến việc fan tiếp cận Up. Như đoán được Just đang nghĩ gì, Up bâng quơ nói :

" Chỉ là người lạ vô tình gặp thôi, với cả người ta là con trai "

Just thả lỏng ra, nếu là con trai thì không phải OnlyU rồi, vậy cũng đỡ lo

" Chắc cũng tầm tuổi em thôi, đẹp trai lắm luôn, anh mà nhìn thấy chắc chắn muốn mời cậu ấy làm nghệ sĩ "

Nghe Up nói làm Just cũng phải tò mò, rốt cục là trông ra sao mà Up khen như vậy?

_________________

Trong những ngày quay phim Up có "tình cờ " thấy Kao vài lần, nhưng không nói chuyện với nhau thêm lần nào. Mỗi lần cả hai đều rất bận, sau đó Up còn phát hiện ra Kao làm thêm ở quán yêu thích của cậu. Không gian quán đó tốt, lại nhiều sách nên Up đến khá thường xuyên, đúng là trái đất tròn. Nói chuyện đôi ba lần Up cũng biết đối phương tên là Kao và người ta bằng tuổi mình thật.

Kao để ly nước trên bàn rồi nở nụ cười, Up cất cuốn sách trên tay rồi cảm ơn. Vừa uống nước vừa nhìn về phía vài cô gái đang liên tục nhìn về hướng này. Up ở đây vốn dĩ cũng có nhiều cô nhìn rồi, đôi khi fan nhận ra rồi xin chụp ảnh chung nữa, nhưng mấy cô gái này chỉ nhìn về hướng này khi Kao vừa lại đây thôi. Cậu nở nụ cười rồi trêu chọc Kao :

" Được ưa thích quá ta "

Kao xua tay, cậu không thích người khác nhìn mình, nhưng vì để trở nên thân thiết với Up phải tỏ vẻ mình là người thân thiện. Phiền chết đi được, nếu không phải có Up ở đây...

" Năm cuối rồi, cậu làm thêm như thế này ổn chứ?"

" Không sao, kiếm thêm chút ít, tiện cũng lấy kinh nghiệm xã hội thôi "

Up nhìn Kao trong đồng phục của quán, nhìn bộ dạng đẹp trai này lại không nhịn được mà nói :

" Cậu không thử suy nghĩ về lời tôi nói sao? Thử gia nhập ngành giải trí xem, cậu chắc chắn sẽ nổi đấy "

" Không được đâu, tôi dễ ngại lắm, nhiều người nhìn là tôi không tự nhiên nổi "

Vấn đề này Kao có từng suy nghĩ qua, nhưng nghĩ đến cũng không cần thiết, mới chỉ tỏ vẻ thân thiện với vài người đã cảm thấy khó chịu. Nếu đóng phim sẽ phải thân thiết với những người khác, mới nghĩ đến thôi đã cảm thấy khó chịu. Nói với Up vài câu rồi Kao tiếc nuối trở lại quầy, Up để ý thấy khi Kao đi qua, những cố gái kia quả nhiên bắt chuyện. Nhìn Kao lúng túng sau đó  như bỏ trốn mà chạy đi, Up khẽ cười, đúng là nhát thật.

Trở về quầy bán hàng, thi thoảng Kao vẫn lén nhìn Up, anh nghĩ Up là người dễ gần nhưng hoá ra muốn thân thiết với Up khó hơn những gì Kao nghĩ. Up nhìn như thân thiện, nhưng chỉ là nói chuyện xã giao. Thực tế Up rất cẩn trọng và đang tạo một khoảng cách an toàn cho bản thân mình. Kao tự trấn an bản thân, không được nôn nóng, Up như vậy cũng tốt, đỡ lo cậu ấy coi trọng quá nhiều người.

Up nhìn Kao đang bán hàng, không còn cười như ban nãy nữa, Kao rất tốt. Nếu là trước đây có lẽ đã dễ dàng chơi chung với Kao rồi trở thành bạn rồi cũng nên. Nhưng sau chuyện của Rin và Green thì Up phát hiện bản thân không như trước đây nữa. Cậu sợ sẽ mở lòng rồi gặp phải chuyện gây tổn thương như của OnlyU. Hơn hết Up sợ mình quá thân thiết với ai thì người đó sẽ bị làm hại mất.

Up rũ mắt, chuyện của OnlyU  ảnh hưởng đến mình nhiều hơn mình nghĩ. Giờ mình còn không dám chơi cùng với người khác nữa sao? Lúc Up đang suy nghĩ thì điện thoại của Up sáng lên, là tin nhắn của mẹ cậu nhắn cậu cuối tuần về thăm nhà.

___________

Vì nhiều chuyện nên cũng đã lâu rồi Up chưa về nhà, gia đình Up ở chung cùng với nhau khá đông vui. Cậu trở về mọi người đều rất vui vẻ, mẹ và bà nấu cho Up rất nhiều món cậu thích. Trên bàn ăn cả nhà nói chuyện vui vẻ, câu chuyện chủ yếu xoay quanh những việc liên quan tới Up. Bị hỏi liên tục xong Up rất vui vẻ đáp lại từng câu.

Mẹ Up lấy thức ăn cho cậu rồi cười tươi hỏi :

" Năm cuối rồi, thế có dự định gì cho tương lai chưa?"

Bà không có ý kiến với việc Up gia nhập ngành giải trí, Up vẫn hoàn thành tốt việc học làm bà rất yên tâm.
Trong nhà ai cũng muốn Up có thể hoàn thành xong việc học cái đã, ngành giải trí bất ổn, nếu không ổn thì còn có đường lui.

Up nghe mẹ nói xong, chậm rãi đặt dĩa trên tay xuống

" Con đã suy nghĩ rồi, con thấy bố mẹ nói đúng, sau khi học xong con định sẽ học tiếp lên thạc sĩ ở Anh "


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net