sự thật

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi nghe được những lời anh vui lắm khẽ mở mắt ra nhìn anh.

Min: Anh yêu em thật hả.

Anh đang khóc thì nghe được giọng nói ấm áp quen thuộc cất lên nên anh ngước lên nhìn, Anh ngạc nhiên thấy đã tỉnh.

Tae: Min..min em tỉnh rồi sao thật hay vậy, anh đang đúng ko* hoang mang*.

Min: thật anh ko đâu * nỉm cười*.

Tae: Nhưng nhưng...BS nói khả năng tỉnh lại của em...sao thể chứ.

Min: Em ko sao thật ra em ko bị j hết á.

Tae: Em nói vậy sao anh ko hiểu.

Rồi kể lại mọi chuyện cho anh nghe, anh ko hề giận hay j ngược lại anh còn thương hơn trước muốn đắp cho , khoảng thời gian qua thật sự rất đau khổ.

Tae: Em hận anh ko anh em phải chịu nhiều đau khổ.

Min: Anh người em yêu nhất sao em giận anh được.

Tae: Em thật sự ko hận hay giận anh xíu nào sao.

ko chừng chừ hay suy nghĩ j nhiều trả lời câu hỏi của anh một cách bình thản.

Min: Ko.

Nghe xong câu trả lời của anh vừa vui, vừa thấy lỗi vs khoảng thời gian anh đã làm đau.

Tae: Anh đúng tồi tại sao anh lại ko nhận ra sớm hơn gằng mình yêu em chứ, để em phải chịu khổ như vậy * nước mắt rưng rưng*.

Min: Thì bây giờ nhận ra rồi nè, vẫn chưa muộn lắm đâu anh.

Tae: Anh sẽ bù đắp cho em, em sẽ là người vợ hạnh phúc nhất.

Min: Anh hứa đi.

Tae: Anh hứa.

Sao khi cô ra viện, cô điện kể lại chuyện lúc nảy cho YoonGi nghe và cảm ơn anh. Sau khi về nhà.

Ở nhà.
Anh và cô vừa mở cửa đi vào thì SaNa chạy ra ôm Anh.

SaNa: Anh đi đâu hôm qua tới giờ bỏ em ở nhà ên vậy.

Tae: À...ừ...* đẩy ả ra*.

Min: Thôi em đi lên đây hai người nói chuyện đi * lườm anh*.

Tae: Min...min à....

Tae: Nè cô bỏ tui ra coi, mình chia tay đi .

SaNa: Tại sao chứ anh nói anh yêu em mà.

                         Hết
Mn ơi cấp này mình hơi bận nên ra truyện hơi lâu thông cảm cho mình nha.😢😢 đừng bỏ mình nha

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net