Phần 5.5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cuộc sống ở ngôi làng khá là thong thả.

Mỗi buổi sáng, tôi lại đi săn với mấy cậu thanh niên trong làng, bọn họ khá thân thiện nên cũng không tệ lắm. Thật ra thì, gần như mọi người trong làng đều khá thân thiện, chỉ có một hoặc hai người hơi khó tính, và vài mấy người nữa chỉ là không nói chuyện nhiều, là kiểu người sống khép kín, không một ai thuộc vào diện bặm trợn đáng chết cả.

Một điều nữa tôi nhận ra ở các cậu thanh niên đi săn này, họ khá là thiếu kinh nghiệm. Cả nhóm bốn người, tính cả tôi, đều là chuyên cận chiến. Một người dùng kiếm hai tay, một người dùng kiếm và khiên, cậu kia thì dùng chùy và khiên, tôi thì là lưỡi hái.

Nếu xét theo diện "đi săn", thì không phải là họ hơi khờ sao?

Thú rừng có đặc tính nhận diện mối nguy hiểm, và sẽ chạy trốn nếu chúng nhận ra sẽ không thể hạ được đối phương. Chỉ mỗi điều đó thôi đã khiến cho việc thiếu người tấn công cự li xa là một sai lầm to bự rồi, nếu các cậu không đuổi kịp con mồi, thì chỉ cắn răng chịu năng suất thấp à?

Tôi tất nhiên đã hỏi họ về vấn đề này, và câu trả lời mà tôi nhận được là:

"Bọn tôi thường ném vũ khí để chặn chúng, không trúng thì đành chịu thôi."

Có vẻ bọn họ thật sự rất đần.

Mà không sao, nếu họ vẫn đang sống thoải mái với phương pháp đó từ trước tới giờ, thì họ vẫn sẽ ổn thôi. Hơn nữa, khu rừng này có vẻ là rất lớn, và có cực kì nhiều động vật và cây cỏ, nên họ không lo lắng gì về việc săn bắt quá mức.

Những chiến lợi phẩm mà chúng tôi săn về sẽ được chuyển qua thành nguyên liệu, lông thú, da thú, đến cả xương của chúng, móng, và răng cũng có thể bán đi với giá tốt ở thị trấn lớn. Đôi khi, nếu trong làng có cần đến thì họ sẽ giữ lại một phần nguyên liệu thay vì bán đi hết. Số tiền thu về, đầu tiên sẽ trả một phần cho người lái ngựa đem chúng đến thị trấn, phần còn lại thì chia đều giữa bốn người chúng tôi.

Mỗi tháng, tôi sẽ đưa cho trưởng làng một ít tiền, một phần là tiền thuế, một phần là tiền chỗ ở và thức ăn hàng tháng. Ban đầu, ông ta còn ái ngại không nhận, với lí do là tôi đã cứu cô con gái cưng của ông, chỗ ở và thức ăn ông không muốn thu là để trả ơn, nhưng tôi vẫn cảm thấy có phần không phải lắm nếu được nhận đặc quyền đó; một thời gian rồi, ông cũng không ngại chuyện thu tiền này nữa, và cứ thế mà tôi đưa thôi.

Mendy, cô ta có vẻ quấn lấy tôi. Được một cô gái xinh như thế quấn lấy cũng không tệ, mấy cậu trai trẻ khác trong làng cũng ganh với tôi về chuyện đó, nhưng họ không hiểu được đâu...

Cô ấy liên tục lẽo đẽo theo tôi khi có cơ hội, thường xuyên xông vào phòng tôi dù không được tôi cho phép, và đôi lúc lại có mấy tình huống "đặc biệt" như là lẻn vào giường tôi giữa đêm hay xông vào khi tôi đang tắm. Rất may là trưởng làng không biết tới các vụ "đặc biệt" ấy nếu không là tôi sẽ bị đuổi khỏi làng sớm... Tôi vẫn còn đang dở giang việc tiết kiệm tiền để đến ở thị trấn, nếu bị đuổi ngay bây giờ sẽ không vui lắm đâu....

Nói đến việc lên thị trấn ở, tôi có hỏi các cậu đi săn cùng về chuyện này.

"Đúng là... bọn tôi có thể đến thị trấn, đăng ký làm thám hiểm gia, tuy biết là còn thiếu kinh nghiệm nhưng là nhóm ba người hỗ trợ lẫn nhau vẫn có thể sống khỏe mạnh được.
Nhưng vấn đề là thế này. Bọn tôi sinh ra ở đây, gắn bó với người dân xóm làng, lớn lên ở đây, làm việc giúp làng phát triển, nếu bọn tôi đi, ngôi làng này sẽ không có người có khả năng chiến đấu mà bảo vệ, và nó đồng thời sẽ mất đi một nguồn thu nhập không nhỏ. Tình cảm và trách nhiệm như thế, không nỡ đi."

Ra là thế. Sinh ra ở ngôi làng, lớn lên, rồi cũng chỉ có thể chết đi ở một ngôi làng nhỏ, thật đáng buồn.

Nói mới nhớ, không biết mình được sinh ra ở đâu nhỉ? Cái tên hồi sinh tôi không hề cho một kí ức gì về bản thân mình ngoại trừ cái tên, thế là tôi cũng chả biết gì.

Tính đến bây giờ, đã là hơn một năm kể từ khi tôi đến làng này rồi. Số tiền tích được cũng đã đến mức kha khá, có lẽ mình sẽ sớm rời làng thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net