Chương 1: Là cô ấy

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Số phận là một quan niệm ngớ ngẩn, nó đang là cái cớ để bao che cho sự thật rằng bạn không tự kiểm soát được cuộc đời mình.

* * *

Không gian căn phòng tĩnh lặng tối đen, không có lấy một tia sáng lọt vào đột nhiên bị phá vỡ bởi âm thanh quen thuộc của chiếc di động.

Chết tiệt, lúc nãy đi ngủ không nhớ phải tắt nguồn điện thoại. Nếu không phải tháng này anh đã không kiềm chế được mà đập vỡ hai chiếc điện thoại thì có lẽ lần này anh đã tiếp tục làm việc có ích, thúc đẩy sự phát triển của ngành sản xuất smartphone nước nhà rồi.

Minh Triết. Mẹ kiếp, lần này em trai anh lại muốn làm anh phát điên gì đây?

"Có chuyện quan trọng thì mau nói, còn không thì cậu hãy mau cút đi", anh gầm lên với chiếc di động, chẳng để tâm giọng nói đầu dây bên kia đang khoan khoái cỡ nào.

"Anh à, đêm qua anh lại không đi ngủ sớm sao? Em biết ngay mà, em đã nói anh.."

"Tôi cúp máy đây!" Dứt khoát ngắt mấy lời lảm nhảm của em trai.

"Đừng, em có chuyện quan trọng muốn nói, đừng ngắt." Minh Triết vội vàng tiếp lời. Anh tin rằng hiện tại anh trai anh cúp máy anh sẽ lập tức chẳng thể liên lạc nổi. "Anh, chúc anh sinh nhật vui vẻ! Chuyện quan trọng là em muốn cùng anh ăn một bữa cơm, hiển nhiên là anh không thể từ chối. Em sẽ gửi địa chỉ vào máy anh, hẹn anh trưa nay. Em nói trước, anh không thể không đến, nếu không..."

"Được rồi." Đột ngột ngắt lời đầu dây bên kia, liền mạch cúp máy tắt nguồn. Thao tác thuần thục không mảy may suy nghĩ, không chần chừ.

Tiếp tục nhắm mắt mong càng sớm càng tốt chìm sâu vào giấc ngủ. Lúc này mới bảy giờ sáng, anh vừa mới chợp mắt chưa bao lâu. Mặc kệ em trai anh đang có dự định gì, anh muốn ngủ.

Phải rồi, hôm nay là sinh nhật anh ư?

Trợn mắt nhìn chiếc di động, Khổng Minh Triết thiếu nước muốn bóp nát nó. Kìm nén, anh cần phải kìm nén. Được rồi.

Cái tên cứng đầu chết giẫm, cục cằn khó ưa. Tôi không phải em trai anh đã chẳng thèm đoái hoài tới anh lâu rồi. Anh cứ thử không tới xem người em trai này xử anh thế nào.

Phải rồi, anh có một người anh trai tính tình tệ hại tới đáng chê đáng trách, cả năm trời anh không chủ động liên lạc cũng sẽ chẳng mấy bận tâm tới người em trai này. Trên đời này còn người em trai nào đáng thương như anh, đã ba mươi tuổi đầu cũng vẫn phải lo cho một tên cứng đầu to xác. Không có, chắc chắn anh là duy nhất. Ai da, ba mẹ anh đúng là không có số hưởng phúc mà. Đúng rồi, không phải mẹ anh nhắc khéo hôm nay là sinh nhật Minh Viễn, anh tin rằng anh sẽ chẳng muốn quan tâm tới người anh trai tệ hại này. Người gì đâu, kỳ cục.

Miệng vừa rủa thầm, tay thoăn thoắt bấm địa chỉ nhà hàng gửi đi. Anh cũng chẳng màng đầu dây bên kia có nhận được hay không, dù sao thì anh cũng có cách để lôi anh trai đến.

* * *

"Đồ chay?" Ngồi trong phòng bao, Minh Viễn mặt mũi tối sầm nhìn thực đơn đang cầm trên tay. Em trai anh thế này là có ý gì đây?

"Đúng vậy anh trai. Thế nào, địa điểm em chọn tốt chứ, anh không biết em đã mất bao nhiêu thời gian để tìm cho ra nơi này đâu. Nay sinh nhật anh, chúng ta không thể sát sinh, em đã còn định mua thêm vài con chim cho anh phóng sinh. Anh, phải tích đức, bớt khẩu nghiệp." Miệng không ngừng nói, mắt vẫn chăm chú nhìn, tay lật mở thực đơn phục vụ nhà hàng vừa đem tới. "Cho tôi một vịt quay bắc kinh chay, bò viên chay xào thập cẩm, khổ qua kho, đậu hũ bao bố, hai cơm sen cốm, một canh bí đỏ rong biển và củ sen xào ngũ vị. Được rồi, tạm thời như vậy đi. Thêm hai ly nước chanh, cảm ơn."

Dứt lời liền nở một nụ cười tươi đủ tiêu chuẩn về phía cô nàng phục vụ nhỏ bé mặc kệ ánh nhìn như muốn băm vằm anh của người ngồi đối diện. Nhìn đi, mặt cô nàng đang đỏ bừng lên rồi.

Phải đấy, đứng trước hai người đàn ông bộ dạng tương đồng, đẹp trai như tiểu mỹ thụ thì sao cô không tư tưởng cho được.

Khụ! Được rồi, xin lỗi cô hơi nghĩ quá xa rồi, độc giả hãy thông cảm cho cô nàng hủ nữ chỉ là nhân vật qua đường của chúng ta.

"Chú nói ai cần tích đức, ai bớt khẩu nghiệp?" Minh Viễn thu hồi lại bộ dạng tức tối, bình tĩnh nói.

"Anh à, em chỉ đùa chút thôi mà. Suốt ngày ngồi trên bàn nhậu với đủ loại sơn hào hải vị, em đã ngấy dầu mỡ lắm rồi, chỉ là muốn thưởng thức một bữa ăn thanh đạm thôi." Minh Triết vội vàng giải thích, bộ dạng nín cười của anh cũng không đánh mất vẻ ngoài đẹp trai hào hoa.

Được rồi, anh không thèm chấp người em trai ấu trĩ này, không phải anh không hiểu bản tính em trai anh.

Nhà hàng không lớn, nhìn qua không có gì đặc biệt ấn tượng. Điều anh chú ý chỉ có cái tên, rất đặc biệt, duy chỉ một chữ - Niệm.

Bữa ăn diễn ra vô cùng suôn sẻ. Ngày sinh nhật mà thôi, cũng không phải ngày gì đặc biệt. Anh biết. Chỉ là em trai anh kiếm cớ hỏi han quan tâm. Gia đình anh không sống ở thành phố này, có lẽ em trai anh đã phải lái xe cả buổi sáng để tới đây. Vì vậy nên Khổng Minh Triết mới chắc chắn rằng anh trai sẽ đến điểm hẹn, không nỡ để anh uổng công.

"Được rồi, nhìn anh em thật nuốt không trôi, anh lại thức khuya rồi. Trở về nghỉ ngơi thôi, em còn có hẹn với khách hàng, lần sau sẽ lại đến thăm anh." Khổng Minh Triết bộ dạng nghiêm túc cất lời.

Anh nhìn ra được, anh trai anh vẫn luôn khó ngủ, đêm lại càng khó để đi vào giấc ngủ. Có lẽ sáng nay anh đã khiến anh trai anh tỉnh giấc. Xót xa nhìn bộ dạng ngày một tiều tụy của anh trai, nhưng anh cũng chỉ có thể tiếp tục bất lực.

Yên lặng nhìn em trai, đáy mắt tĩnh lặng.

Miệng cất hai lời "Cảm ơn" liền đứng dậy cất bước rời đi.

Thiệt tình, cái người này, cám ơn cũng không nói tình cảm hơn được à! Khổng Minh Triết thầm gào thét trong lòng, khóe miệng khẽ nhếch, nở nụ cười vui vẻ.

* * *

"Tôi không quan tâm, các cô gọi ông chủ nhà hàng này ra đây. Tôi muốn làm cho ra ngô ra khoai, mau gọi ông chủ ra đây, nếu không tôi liền gọi điện báo công an." Người đàn ông bộ dạng thô lỗ, hằn học đôi co với phục vụ nhà hàng. Ồ, có chuyện. Mà thôi, cũng không phải chuyện của anh.

"Các người mở nhà hàng này cũng bỏ vào túi không ít, sao lại làm ăn thất đức như vậy? Tại sao trong bát canh còn có móng tay? Tôi phải làm cho ra nhẽ, không chừng đã không ít người ăn phải đồ không sạch sẽ của mấy người rồi." Người đàn bà trang điểm lòe loẹt cùng bàn với người đàn ông cũng tiếp tục lên tiếng.

Đây là sảnh tầng một, xung quanh không ít người đã dừng đũa, nhìn lại đĩa thức ăn, tiếp tục đón xem trò hay.

Chà!

Định bụng bước tiếp ra cửa nhà hàng rời đi liền nghe được giọng em trai anh cất lên. Rõ ràng là cái sở thích hóng chuyện cùng thích kiếm chuyện của Minh Triết lại phát huy rồi.

"Móng tay này hoàn toàn có thể đem đi xét nghiệm ADN, ngay lập tức sẽ biết được móng tay này từ đâu mà đến. Bà thím, tôi nói có phải hay không?"

Mắt vẫn đang chăm chú nhìn vào chiếc móng tay sơn đỏ trong bát canh, liếc về phía bàn tay người phụ nữ giọng điệu chanh chua vẻ mặt đăm chiêu.

"Được rồi hai vị! Tôi là chủ của nhà hàng này, có vấn đề gì hy vọng hai vị nói rõ giúp tôi.."

Giọng nói ngọt ngào, giọng điệu chậm rãi nhẹ nhàng cất lên, liền sau đó không khí ồn ào của nhà hàng bỗng dưng trở nên yên lặng.

Khuôn mặt quen thuộc. Là cô ấy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC