Chương 2: Gặp lại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

20h, ngoài trời đã tối hẳn. Nhật Vy mệt mỏi tựa vào tường, ánh mắt vô vọng nhìn khoảng không gian mờ ảo trước mắt. Vừa đói vừa mệt vì những cơn ho tức ngực nhưng Vy không muốn ăn gì cả. Với cô giờ chỉ có sự tủi thân, uất ức và hụt hẫng đang lan tràn trong cơ thể.
Ngoài trời bắt đầu mưa nhưng Nhật Vy không biết phải đi đâu, thành phố N tuy không đông đúc như thành phố H nhưng cũng là một nơi xa lạ, một người mới đến như cô cũng phải thận trọng với hoàn cảnh xung quanh .
Nhiệt độ không khí càng về đêm càng lạnh, mưa vẫn chưa có dấu hiệu nhẹ hạt. Nhật Vy buồn bã nhìn điện thoại, cô nghĩ phải bắt taxi về khách sạn nào đó gần đây nghỉ ngơi rồi tìm cách gặp anh ấy, những ngày tháng cuối cùng của cuộc đời cô vẫn muốn được ở bên người mình yêu dù chỉ một ngày ngắn ngủi.
Nhật Vy bước ra ngoài, tính vẫy taxi nhưng khi nhìn qua màn mưa phía trước, ánh mắt cô như ngừng lại.
Anh ấy, chính là anh, người mà cô mòn mỏi chờ đợi đang đứng ở bên kia hành lang sảnh sân bay lẳng lặng nhìn một bóng dáng gầy yếu. Nhật Vy sững sờ rồi đôi lao thẳng qua, mưa vẫn rơi tạt vào người cô. Nhật Vy thấy anh hơi hốt hoảng định tiến lên đỡ nhưng một sức lực nào đó đã níu chân anh lại.
Anh vẫn như 2 tháng trước, lạnh lùng nhưng trong trẻo, một nét đẹp làm trái tim Nhật Vy say đắm gần 2 năm nay. Còn người con gái trước mặt anh thì lại khác hẳn. Cô gầy gò, hốc mắt như trũng xuống và già đi vài tuổi cùng gương mặt tái nhợt thiếu máu khiến anh đau lòng, suýt nữa đưa tay ra sở vào gương mặt hốc hác đáng thương đang chạy tới.
Nhật Vy đứng trước anh, bản thân theo chiều hướng muốn ôm lấy người con trai này nhưng thấy vẻ lạnh băng của anh, Nhật Vy lại ngượng nghịu xoa mũi – biểu hiện xấu hổ mà những ngày đầu quen nhau cô hay làm theo thói quen.
- Em… Có khỏe không?
- Em tưởng anh không đến… Cuối cùng anh cũng đến rồi
Anh thở dài nhìn cô, cười cười
- Anh mà không đến em sẽ chờ đến bao giờ? Tính em bao lâu vẫn vậy, cố chấp và nóng nảy.
Nghe lời trách cứ của anh, trong tim Nhật Vy có một loại cảm xúc tổn thương len lói. Cũng như trước đây anh hay trách cô nhưng Nhật Vy đinh ninh đó chỉ là lời trách cứ yêu đương, hóa ra lâu dần đó lại là một trong những lý do khiến anh chán nản khi đối diện tình yêu mù quáng của cô.

- Em nghỉ việc rồi
Anh cau mặt nhìn cô, ánh mắt như hàng nghìn mũi dao đâm vào trái tim nhỏ bé khiến cô đau đớn muốn gục ngã. Nếu như trước kia, mỗi lần bị anh quở trách thì Vy sẽ cuống quýt xin lỗi nhưng lần này anh thấy ở cô sự kiên cường và cứng nhắc. Nhật Vy cười cười đối diện với ánh mắt sững sờ của anh.
- Anh đừng hỏi em sao lại nghỉ việc, cũng không cần khuyên em gì cả. Đây là cuộc đời của em, em nghỉ việc không phải vì anh. Hiện tại em thế nào cũng không liên quan đến anh. Em đến tìm anh chỉ vì mong muốn gặp anh lần cuối, sau này sẽ không tìm anh nữa. Được không?
- Không thể!
Anh lớn giọng ghìm vai cô xuống, áp lực trên vai khiến cơ thể ốm yếu của cô trở lên càng nhỏ bé và yếu ớt. Nhật Vy đau đớn cau mày nhưng không dám phản kháng quá mạnh mẽ vì sợ anh phát hiện sự bất thường.
Nhận thấy mình hơi quá đáng anh thở dài buông tay ra, lại đứng cách xa cô vài bước.
- Muộn rồi, em nghỉ ngơi một tối ở đây rồi mai trở về đi. Anh đưa em đi tìm chỗ nghỉ ngơi
Không để cô trả lời đồng ý hay không, anh đã tự nhiên bước đi. Theo thói quen anh biết cô sẽ đi theo mình, trước kia, bây giờ và cả sau này cũng vậy, dù anh có đối xử lạnh lùng hơn thì cô cũng sẽ không oán trách.
Anh sắp xếp cho Nhật Vy một căn phòng trong khách sạn gần sân bay, xách vali lên đến cửa phòng cho cô anh liền quay đầu bước đi. Nhưng bàn tay gầy kia đã giữ chặt cánh tay anh lại. Nhật Vy ngầng mặt nhìn vào gương mặt đang rất nhẫn nhịn của anh, dùng ánh mắt tha thiết đáng thương mong anh cho cô cơ hội nói chuyện.
- Em còn có chuyện gì nữa?
- Mai anh có thể bớt thời gian ở bên em một ngày không? Không được thì nửa ngày, 1 tiếng cũng được.
- Anh rất bận. Em trở về đi, đừng cố chấp nữa. Chúng ta sẽ không có kết quả đâu.
- Em không níu kéo anh nữa, chỉ cần anh đáp ứng mong muốn của em, em sẽ về ngay, sau này không bao giờ làm phiền anh nữa…
- Anh đồng ý em sẽ lại hy vọng, em sẽ lại dây dưa không dứt như trước đây. Em à, anh đã quá mệt mỏi rồi, hãy để anh tự do.
Anh lạnh lùng gạt tay cô ra, bước về phía thang máy. Nhìn bóng lưng anh dần biến mất, Nhật Vy vẫn sững sờ đứng đó. Cô cay đắng ứa nước mắt, anh tàn nhẫn cô có thể hiểu được cũng không thể trách anh, việc anh xuất hiện ở đây đã là sự thương hại lớn nhất mà anh có thể dành cho cô rồi.
Anh đứng trong thang máy mệt mỏi xoa xoa trán. Nhìn bàn tay của mình anh chợt hốt hoảng. Vừa rồi quá vội vàng nên anh không để ý rằng bàn tay cô lại lãnh lẽo như vậy. Rõ ràng trong ô tô có bật điều hòa, dù trời có mưa nhưng giờ đang là mùa hè, đáng lý ra cô có lạnh cũng không thể lạnh đến vậy. Anh định bấm thang máy quay ngược trở lên nhìn cô nhưng dòng tin nhắn vừa đến trong điện thoại giục anh mau đến điểm hẹn đã khiến suy nghĩ đó biến mất.
Đêm hôm đó Nhật Vy không biết mình đã khóc bao lâu, ho nhiều thế nào, đau đớn vật vã ra sao. Chỉ biết rằng 8 giờ sáng hôm sau cô đã ngồi trong quán café bên cạnh công ty nơi anh làm việc. Thật may mắn trước kia cô hay chú ý đến từng việc anh nói nên mới biết được công ty của anh. Tính cách anh trầm ổn không thích kể chuyện, những vấn đề riêng tư cũng không tiết lộ cho cô, đa phần mọi thứ xung quanh anh đều là cô tự tìm hiểu mà ra.
Anh và cô đều có gia đình bố mẹ ở chung một thành phố. Họ quen nhau trong một lần anh trở về thăm gia đình và thông qua lời giới thiệu của chị gái cô. Lần đầu tiên thấy anh, cô đã biết đây là người đàn ông mình muốn gửi gắm cả cuộc đời. Anh trưởng thành, độc lập, nhìn có vẻ xa cách nhưng vẫn biết quan tâm mọi người xung quanh. Chỉ là do công việc mà anh xa nhà nhiều, có khi 2 đến 3 tháng mới về. Biết vậy nhưng cô vẫn bất chấp yêu anh, anh không cho cô đến tìm, cô vẫn vui vẻ hạnh phúc chờ đợi anh mỗi lần trở về. Mối quan hệ không công khai lạ lùng đó kéo dài được 1 năm 8 tháng thì anh đề nghị chia tay.
Lý do chia tay là vì anh không muốn người yêu phải khổ tâm chờ anh. Tất nhiên là Nhật Vy không đồng ý, cô làm bao nhiêu trò để níu kéo. Khóc lóc van xin, bi lụy gửi hàng dài tin nhắn, bỏ ăn bỏ uống, đến cả việc phải nhập viện cấp cứu cũng làm ra chỉ để anh thương xót mà quay đầu lại.
Nhưng chuyện tình cảm không thể cưỡng cầu, hơn 1 tháng không ổn định đó cũng trôi qua, Nhật Vy bình tĩnh lại trong sự động viên của gia đình và bạn bè. Họ không biết cô yêu ai đến sứt đầu mẻ trán, chỉ biết cô là con gái, là bạn, là người thân, cô xứng đáng được hạnh phúc chứ không phải sống dở chết dở vì một người đàn ông.
Không có Vy làm phiền, anh cũng được yên tĩnh. Thế giới của anh có tự do, hàng ngày không còn những tin nhắn nhạt nhẽo dặn dò anh phải ăn uống, nghỉ ngơi hợp lý, không còn thỉnh thoảng phải đau đầu vì những trận cáu gắt vô lý nếu anh lỡ không rep inbox hay quên mất cần quan tâm cô. Cứ như vậy cho đến khi cô lại một lần nữa xuất hiện ở thành phố N, rồi lại cứng nhắc muốn anh ở bên.
Chờ từ sáng đến gần tối Nhật Vy mới thấy bóng dáng quen thuộc đó xuất hiện ở cửa công ty. Tâm trạng của anh có vẻ rất tốt, nụ cười ít xuất hiện cũng nở trên môi, Nhật Vy cũng tò mò không biết anh có chuyện gì vui, cô theo hướng của công ty đi đến, đứng cách anh 5 bước chân.
Thấy Nhật Vy, anh cũng không bất ngờ, chỉ thấy mệt mỏi. Tâm trạng vui vẻ vừa có bỗng dưng tan biến không còn lại một chút nào.
- Em tới đây làm gì? Em có biết em khiến anh rất bực mình không?
- Em chỉ muốn ở cạnh anh một ngày thôi.
Anh cau chặt mày bất lực nhìn cô nhưng không đáp lời. Anh quay đầu trở lại công ty, báo với bảo vệ không cho cô vào trong. Nhật Vy cười mỉa mai nhìn theo bóng lưng anh, gương mặt hiện rõ vẻ ảo não, nay lại là một ngày không có hy vọng.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net