ồn ào

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

ngôi thứ nhất của Jisung




"chồng nó" Hoàng Nhân Tuấn-đại ca khu phố thốt lên một câu như trời giáng vào đầu 6 đứa còn lại


tôi nghe hai từ "chồng nó" được phát ra từ khuôn miệng của anh nhỏ con nhất nhóm, nhìn anh ngồi cạnh bốn người còn lại mà như lọt thỏm xuống, tôi không hiểu từ chồng trong miệng của anh là gì nhưng tôi biết từ "nó" mà anh nhắc tới là Thần Lạc nhưng còn chồng là gì nhỉ?


tôi suy nghĩ một hồi thì nhận ra lúc ở nhà mẹ hay kêu bố bằng chồng còn thơm bố mỗi sáng nữa, vậy là tôi sẽ được thơm Thần Lạc sao? nghĩ tới đây tôi không thể nào kìm chế nụ cười trên môi được nữa, tưởng tượng cứ mỗi sáng tôi sẽ được thơm Thần Lạc làm tôi sung sướng không chịu được


cứ suy nghĩ mãi như thế mà tôi không biết rằng sáu người còn lại cũng đang nhìn tôi với ánh mắt kì dị, Thần Lạc khều vai tôi một cái làm cắt đứt ngang dòng suy nghĩ bâng quơ của mình


"cậu cười gì thế hở" tôi thấy Thần Lạc nghiêng đầu, hai cái má trắng trẻo được phủ một lớp hồng phấn tự nhiên, đôi môi cứ đóng mở mà cất tiếng hỏi tôi, tôi lại tưởng tượng tiếp khi được hôn vào hai cái má đó sẽ sung sướng như thế nào, không kìm lòng được mà bật cười thành tiếng


"cái thằng kia, tao nói mày là chồng của Thần Lạc mày vui lắm sao" tôi giật thót người, ngẩng đầu lên nhìn về cái anh nhỏ con đó, tôi thấy anh ấy cau màu, đững phắt dậy, miệng thở phì phò, ngón tay chỉ về phía người tôi


"mày đừng có mơ tao sẽ gả Thần Lạc cho mày, biết chưa"anh ấy hùng hổ mà quát thẳng vào mặt tôi, tôi không nhịn nổi nữa rồi, tôi lỡ khóc rồi, từng giọt nước mắt cứ thi nhau rơi xuống làm ướt đẫm gò má tôi, tôi không muốn cho Thần Lạc thấy tôi khóc nhưng tôi nhịn không nổi nữa


"Chí Thành, đừng khóc, tớ ở đây, cậu đừng khóc" hai cái tay trắng nõn bé xíu của Thần Lạc vậy mà lau nước mắt cho tôi, được vậy tôi càng khóc tợn hơn làm cậu ấy càng khó xử, tôi nhỏ hơn Thần Lạc hai tháng nhưng cao hơn cậu ấy đến 3cm, đây là điều mà tôi tự hào nhất đó nhưng từ xưa Thần Lạc đã ra dáng anh lớn hơn tôi rồi, tôi cũng muốn bảo vệ cậu ấy nhưng tôi không điều khiển được nước mắt của mình 


ngoại trừ cái người đang chỉ ngón tay về phía tôi, sáu người còn lại đều hoảng loạn khi thấy tôi khóc, trong căn phòng nhỏ ngoại trừ tiếng rấm rứt của tôi thì không còn gì cả, điều đó càng làm cảnh tượng tôi khóc trở nên nổi bật đến nhường nào 


"em đừng khóc, Nhân Tuấn cũng không hẳn có ý xấu đâu" tôi thấy cái anh ngồi ngoài cùng đang lên tiếng dỗ dành tôi, anh tiến lại gần giường rồi đưa bàn tay lên vuốt ve vai tôi


"đúng là Nhân Tuấn dùng từ có hơi khó nghe nhưng tính tình không phải là không tốt, bởi vì em tự nhiên đùng đùng xuất hiện cướp Lạc Lạc nên Nhân Tuấn có hơi bài xích với em"anh nở nụ cười dịu dàng làm lòng tôi an ổn phần nào


"phải phải, cái này thì Đông Hách đồng ý với anh dưa hấu nhé" đứa nhóc da ngăm ngồi bên cạnh giơ cái tay nhỏ xíu lên biểu tình, nó rất ủng hộ ý kiến của anh nó


"ý cậu là tớ nói khó nghe sao?" Nhân Tuấn nghe vậy càng thêm khó chịu quay đầu về cái người vừa nói kia


"tớ và  Nana cũng đồng ý hai tay" đứa nhỏ to con bên cạnh cũng liến thoắng không ngừng đưa mắt nhìn sang đứa nhỏ có đôi mắt to bên cạnh 


chỉ còn Nhân Tuân đứng đó đôi mắt nó mở to hết cỡ, chứng kiến một màn anh an ủi em, em ủng hộ anh, chúng ta cùng vượt qua mà nó ngỡ như nó chính là phản diện trong câu chuyện này, nó làm vậy là muốn tốt cho Lạc Lạc mà, làm sao để Lạc Lạc lấy thằng nhóc mau nước mắt đó làm chồng được 


nhưng nó cũng không thể chống lại anh em, mà buột lòng phải hạ tay xuống, nó ngồi phịch xuống sàn được lót thảm nhung ấm áp, giương mắt nhìn, nó hít thở thật đều rồi mới mở lời


"nếu chú mày có ý xấu với Thần Lạc thì đừng trách anh mày"nó vừa nói vừa nghiến răng, còn giơ bàn tay nhỏ lên làm cú đấm để doạ


Na thỏ là người im lặng từ nãy đến giờ vì vấn đề nó cần quan tâm là Lạc Lạc có thật sự bị ốm hay không thôi, Đông Hách sau khi chứng kiến được một màn giương vuốt ra oai với người ngoài của thằng bạn mà không khỏi cảm thán rằng thằng này nó diễn giỏi thật


vậy mà tuần trước tụi phố Nam hẹn tụi nó ra nói chuyện liền không thấy mặt thằng nhãi Nhân Tuấn đâu, còn bảo mình đi siêu thị với mẹ rồi, đi núp thì có


sau một trận hỗn loạn, tụi nhỏ quyết định ngồi thành vòng tròn với nhau chính giữa căn phòng của Lạc Lạc, tụi nhỏ không thích ngồi giường vì Na thỏ nói ngồi như thế thì nhìn không ngầu


không khí im lặng đột nhiên bao trùm căn phòng ấm áp, không một ai trong đám trẻ dám mở lời trước, với tư cách là anh lớn-Minh Hưởng buột lòng phải lên tiếng trước để phá vỡ bầu không khí ngột ngạt này, nó chìa bàn tay bé xíu về hướng của Chí Thành-là tôi, anh ấy muốn bắt tay với tôi, thấy thế tôi vươn hai bàn tay ra nắm lấy bàn tay đang chìa ra của anh ấy


Minh Hưởng hắng giọng" anh là Lý Minh Hưởng, Lý trong Lý Minh Hưởng, Minh trong Minh Hưởng và Hưởng trong Lý Minh Hưởng" anh nở nụ cười to hết cỡ với tôi mặc dù tôi nghe không hiểu gì hết, năm người còn lại cũng cùng chung số phận với tôi, mặt đứa nào cũng đần ra khi nghe lời giới thiệu không thể nhảm hơn của người anh lớn


"anh à, anh lớn rồi cũng phải biết chọn lọc chứ, em biết anh rất thích chơi cùng với con gấu này nhưng cái gì không tốt thì anh cũng cần phải tránh xa chứ" Na thỏ nói ra một câu nó hết sức tự hào,nó hướng mặt về phía Minh Hưởng, nó nghĩ rằng trong lúc này mình ngầu biết bao mà không hay biết rằng con gấu bên cạnh được nó nhắc tới đang cáu đỏ cả mặt


"đúng rồi đó anh, to lớn rất đồng ý với lời này của Na thỏ, gấu con chỉ là động vật thôi, anh nên chơi với con người như tụi em" anh to con lần này lại thốt ra lời ủng hộ nhiệt tình với lời của anh mắt to, tôi nhìn họ chăm chú rồi đặt nghi vấn họ là như thế nào với nhau nhỉ? có giống tôi và Lạc Lạc không 


Đông Hách chịu hết nổi rồi, mặt nó đỏ bừng lên sau khi nghe câu nói của to lớn, nó đứng phắt dậy gào lên với hai đứa vừa nói


"chúng mày đừng có mà bênh vực lẫn nhau nữa, tao là gấu con, là động vật đấy thế còn con thỏ này là gì? không phải động vật chắc? là động tay động chân à, chúng mày muốn đúng không? thế để tao động cho chúng mày xem"nó vừa dứt lời liền lao đến hai đứa kia một cách dữ dằn may có anh dưa hấu nhanh tay chụp kịp, không thì lại có xô xát xảy ra, tôi thấy thế cũng thuận tay ôm Thần Lạc vào lòng, sợ rằng người đó sẽ trúng phải Thần Lạc


Nhân Tuấn nhìn mà ngứa cả mắt, anh mày còn ngồi lù lù đây mà đòi ôm ấp,ai cho






Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net