8.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

" Anh đến rồi, đến rồi "

"Tôi đến muộn, xin lỗi, xin lỗi...Tôi nên đón em về mới phải, đều tại tôi, sau này tôi sẽ không để em gặp phải những chuyện như vậy "

" Không "

Tôi lắc đầu, anh đến là tôi mừng lắm rồi, tôi làm sao mà trách anh được. Nghe được giọng nói của anh tôi đã bình tĩnh hơn nhiều, tôi buông anh ra nhìn về phía lão già đang bị hai tên đàn em của anh bịt miệng, bắt quỳ dưới sàn, trong phòng còn có tên Ninh, ngoài cửa có vài tên đàn em của anh đang canh chừng, thấy tên Ninh nhìn tôi bằng ánh mắt tôi nghiệp tôi lại thấy ấm ức, tôi nhìn về phía lão già đó, ông ta bị bịt miệng không nói được gì. Anh thấy tôi nhìn ông ta vỗ vỗ vai tôi

" Đừng sợ, đừng sợ không sao nữa rồi "

Tôi nhìn anh, lúc nãy không có anh tôi rất sợ, bây giờ gặp anh rồi, tôi nhìn lão ta liền thấy hận vô cùng. Tôi đi về phía lão ta, anh đi theo tôi, đến gần thì anh đạp lão ta một cái rồi ra lệnh cho đàn em để hắn nói chuyện

" Mấy người là ai ? "

Ông ta có vẽ hoảng sợ hỏi, tôi nhìn ông ta như đang nhìn thấy chính tôi lúc nãy, anh đứng bên cạnh tôi nghe ông ta hỏi thì đạp ông ta thêm mấy cái. Ông ta quỳ rạp xuống đất đau đớn không ngốc đầu nổi chỉ còn tiếng vang xin

" Tha cho tôi, tha cho tôi đi "

" Mày đụng đến người của tao còn muốn tao tha ? "

" Tôi... tôi không biết cô ta là người của mấy anh, tha cho tôi đi, cầu xin các anh "

Tên Ninh nghe hắn nói vậy thì cũng tức giận đi đến đạp vào mặt hắn một cái đến máu mũi cũng chảy

" Không biết, bây giờ biết rồi chưa ? "

Tên Ninh vốn rất nóng tính nên hắn đánh rất nặng. Tôi nhìn thấy có phần sợ ông ta sẽ chết nhưng vì tức giận nên cũng không nói lời nào. Vậy mà ông ta không biết điều chụp lấy chân tôi van xin

" Tôi xin cô, tha tôi, tha cho tôi đi "

Khi ông ta vừa chạm vào chân tôi, tôi liền nhớ tới lúc nãy ông đối xử với tôi như thế nào, cộng thêm ông ta chụp đúng vào chỗ ông ta đánh tôi lúc nãy. Cơn giận trong lòng tôi dâng lên, tôi có anh chống lưng tôi cũng không sợ nữa. Tôi nhìn hai tên đàn em của anh lên tiếng

" Chối ông ta lại đi "

Hai tên đó nhìn về phía anh, thấy anh gật đầu liền dùng băng keo chối tay chân ông ta rồi dán miệng ông ta lại, tôi bước lại gần ông ta, ông ta liền mở to mắt, lắc đầu quầy quậy. Tôi tát mạnh vào mặt ông ta hai cái rồi đứng dậy đi về phía bên giường, cuối xuống gầm giường nhặt lấy sợi dây nịch mà lúc nãy ông ta dùng đánh tôi.

Tôi từng bước đi về phía ông ta, ông ta liên tục lắc đầu, tôi nhớ đến lúc ông ta quất nó vào người tôi, mắt tôi liền đỏ hoe, tôi đi đến quất vào người ông một lượt mấy cái thật mạnh, tôi gào lên với ông ta

" Đau không ? "

Ông ta miệng bị bịt chặc không trả lời được nhưng tôi biết rất đau. Tôi không hiểu sao ông ta có thể đánh tôi như vậy. Tôi thấy ông ta đau đớn thì tội nghiệp. Anh đi đến bên tôi, cầm lấy sợi dây nịch vứt đi, tôi tưởng anh sợ tôi đánh ông ta nhiều sẽ gây ra án mạng nhưng không. Anh nâng tay tôi lên kéo tay áo cao lên nhìn một lượt rồi ngồi xuống xem xét chân tôi, khắp nơi đều là dấu đánh của sợi dây nịch kia, tất cả đã rơm rướm máu.

Anh ngước lên nhìn tôi. Ở khoảng cách này tôi thấy rỏ ánh mắt anh từ từ lạnh đi hẵng, tôi chưa bao giờ gặp vẽ mặt này của anh. Nó âm u như mây đen, mưa bão. Anh đừng dậy lạnh lùng nhìn lão già đang nằm dưới đất, miệng chỉ thốt ra một chữ duy nhất

" Giết "

Tôi khinh hãi nhìn anh, tôi chưa bao giờ có ý định giết ông ta. Anh thấy tôi hoảng hốt nhìn anh thì nhẹ xoa đầu tôi.

" Không sao! Tôi chỉ đánh ông ta thừa sống thiếu chết thôi. Ông ta đánh em như vậy sao tôi có thể tha cho ông ta được? Em yên tâm tôi không giết người đâu mà "

Anh làm tôi giật mình cứ tưởng anh kêu người giết ông ta. Tên Ninh vẫy tay với hai tên đàn em, hai bọn chúng liền đem lão ta rời đi cũng đám đàn em đang giữ trước cửa. Tên Ninh quay lại nhìn tôi và anh rồi nói

" Về thôi. Lúc nãy kéo nhiều người như vậy không chừng cảnh sát sẽ tới đó "

Anh không trã lời liền bế tôi ra xe, lúc nãy không thấy đau giờ toàn thân lại đau buốt. Hai người không đưa tôi về nhà mà đưa tôi về nhà anh, anh bế tôi lên phòng rồi quay lại bảo tên Ninh

" A Ninh gọi bác sĩ tới đi "

Tên Ninh nghe vậy vừa định đi gọi bác sĩ thì tôi vội ngăn lại

" Tôi không sao đâu. Sức thuốc vài hôm là khỏi thôi hay là đưa tôi về nhà đi "

" Không được. Em ở đây tôi có chuyện muốn nói với em "

Anh phản bác lời tôi rồi nhìn tên Ninh, hắn thấy anh nói vậy thì cũng ra ngoài khỏi phòng rồi đóng cửa lại. Không khí trong phòng lúc này hơi ngột ngạt, anh nhìn tôi mà không nói lời nào, tôi cũng không biết nói gì với anh nên chỉ cuối gầm mặt, tôi nghe tiếng mở cửa, ngẩn đầu lên nhìn thì anh đã ra khỏi phòng. Qua một lúc thì anh lại đi vào trên tay còn cầm thêm một ly sữa, anh đi đến ngồi bên cạnh tôi

" Uống đi "

Anh đưa ly sữa cho tôi, tôi cầm lấy là một ly sữa nóng, tôi ngoan ngoãn thổi thổi, uống từng ngụm. Bên tay tôi là giọng anh thở dài. Tôi quay sang nhìn anh, vẽ mặt anh mang chút lo lắng và ưu sầu. Tôi không nhịn được mà bật cười

" Sao ? Có chuyện quan trọng gì muốn nói với tôi sao ? "

Tôi hỏi anh, anh im lặng không trã lời, tôi cũng không tò mò mà tiếp tục thổi thổi ly sữa, lúc lâu sau lại nghe anh nói

" Băng Cá Nhân, hay là em đừng đi làm nữa "

Động tác của tôi khựng lại, tôi nhìn anh cười khẩy, sao đó liền đổi vẽ mặt, muốn trêu chọc anh một tý, tôi ưu sầu thở dài một cái rồi đáp lời anh

" Haiz... ! Không làm thì không có cơm ăn đâu. Anh đừng có xúi dại như vậy chứ "

" Tôi nuôi em "

" Ha ha ! "

" Cười ? Em là chê cười tôi không nuôi nổi em à ? "

Tôi nghe thấy anh nghiêm túc như vậy thì có hơi bối rối, tôi không biết phải nói gì tiếp theo nhưng lòng như có dòng nước ấm chảy qua, tôi lấy lại nụ cười, dỡ giọng khinh bỉ

" Đùa cái gì vậy ? Không thân không thích tự nhiên tốt với tôi như vậy. Ân tình này tôi thật không dám nhận đâu, tôi không trả nổi "

" Tôi không đùa. Không thân không thích vậy em làm bạn gái của tôi đi, như vậy thì đủ thân rồi. Ân tình này em không dám nhận, vậy em làm bạn gái tôi thì có thể nhận rồi. Em sợ không trả nổi, vậy thì vẫn nên làm bạn gái của tôi đi, vậy thì có thể từ từ trả rồi không phải sao ? " 

" phụt " ngụm sữa trong miệng tôi phun phèo ra ngoài, anh rất nhanh nhẹn né sang một bên, tôi xấu hổ không biết phải làm gì. Câu này có hơi quá bất ngờ rồi, tôi vẫn chưa tiêu hoá nổi, tôi không nghỉ anh lại nói vậy, không tỏ tình, không hoa, không nến. Tôi biết mình đối với anh có một thứ tình cảm hơn cả tình bạn nhưng tôi chưa bao giờ thể hiện ra bên ngoài và tôi cũng chưa bao giờ hỏi anh có thích tôi không. Tôi còn chưa hoàn hồn thì anh đã lên tiếng trêu chọc

"  Được rồi. Em không cần phải vui mừng tới mức đó đâu, nhìn bẩn chết đi được "

Con người anh lúc nào cũng vậy, lúc đang tưởng anh sẽ nói gì đó ngọt ngào thì vài giây sau liền biến thành ấu trĩ như vậy. Tôi còn đang xấu hổ thì anh đã trêu nghẹo tôi như vậy. Anh đưa tay lau lấy mấy giọt sữa còn dính trên mặt tôi. Tôi liền đỏ mặt luống cuống, nói năng cũng lộn xộn 

" Tôi ... tôi... vui gì ? Anh... anh..  anh đang nói gì vậy ?"

Anh thấy biểu cảm của tôi thì bật cười, làm tôi xấu hổ không biết phải trốn đi đâu, anh chỉ tay vào tráng tôi cười

" Em mới là đang nói cái gì đó. Tôi nghe không hiểu gì cả. Còn bảo không phải vui mừng sao ? "

" Tôi mới không thèm vui mừng "

" Được. Được, em không vui là tôi vui được chưa ? Sao ? Đồng ý làm bạn gái tôi được không ? "

Anh đang trêu tôi thì bỗng nhiên lại nghiêm túc trở lại, chắc lúc này mặt tôi hẳn phải đỏ lắm, vì tôi cảm nhận được rỏ ràng mặt mình nóng lên, tôi lấy lại thái độ thường ngày mà đáp trả anh

"  Người ta thì tỏ tình, hẹn hò, hoa, nhẫn, anh đánh nhanh rút gọn như vậy sẽ hù chết tôi đấy "

" Tỏ tình cái gì chứ ? Tôi đối với em thế nào, em thật nhìn không ra sao? Hẹn hò ngày mai tôi đưa em đi, hoa ngày mai tôi mua cho em, còn nhẫn... "

Anh đang nói thì dừng lại đi đến đầu giường kéo tủ ra lấy ra một miếng băng cá nhân, tôi nhìn theo dáng  anh, anh ngồi xuống sàn nhà kéo tay tôi ra, gỡ miếng băng cá nhân dán vào ngón áp út của tôi, nhìn giống như chiếc nhẫn vậy. Lòng tôi xúc động vô cùng, nước mắt cũng rơi xuống. Anh đưa tay nâng lấy mặt tôi dịu dàng lên tiếng

"  Em đeo tạm miếng băng cá nhân này đi, ngày mai anh liền mua nhẫn cho em. Sau này mỗi ngày anh đều sẽ tốt với em, mỗi ngày anh đều sẽ cố gắng làm em cười thật nhiều, mỗi một ngày đều sẽ yêu em nhiều hơn, chỉ cần em quyết định ở bên cạnh anh, anh nhất định sẽ không để em chịu thêm tổn thương nào nữa. Em có chấp nhận anh không ? "

" Em không cần nhẫn, em chỉ thích miếng băng cá nhân này thôi "

Tôi xúc động ôm chặc lấy anh, lần trước sinh nhật của anh, tôi cũng tặng anh miếng băng cá nhân, anh cũng nói với tôi anh chỉ thích miếng băng cá nhân thôi, giờ tôi cũng vậy. Tôi hạnh phúc hơn bao giờ hết, tôi được anh ôm đau đớn cũng không còn. Anh là người tốt với tôi nhất từ trước đến nay. Giờ tôi lại được ở bên cạnh anh, tôi không còn mong ước nào hơn. Tôi không còn oán trách ông trời vì sao lại bất công với tôi nữa, chỉ cần được bên anh, tôi đã mãn nguyện lắm rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net