Mystery of Love

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đó là một lần ở trang trại
"Em từng ước mơ trở thành nhà soạn nhạc" tôi nhớ em đã từng nói thế. Tôi là ai? Và tôi tự hỏi, liệu câu chuyện này sẽ kết thúc như thế nào đây? Mặt trời đã lên và tôi đang ngồi gần khung cửa sổ mờ sương bởi hơi thở của cuộc sống vừa lướt qua. Sáng nay trông tôi đúng là đáng ngắm nhìn: sơ mi trắng cùng chân váy dài đến chân, một chiếc khăn quấn hai vòng quanh cổ được nhét vào trong chiếc áo len dày mà mẹ đã đan cho tôi vào ngày sinh nhật ba năm trước. Máy điều nhiệt trong phòng tôi được chỉnh ở nhiệt độ cao nhất, và một máy sưởi không khí nhỏ hơn đặt ngay đằng sau tôi. Nó kêu lích chích, rền rĩ và phì hơi nóng ra như con rồng trong truyện cổ tích, thế mà cơ thể tôi vẫn cứ run lên vì một cơn lạnh chẳng thể nào hết, một cơn lạnh đã hình thành được mười tám năm nay. Đôi khi tôi cứ nghĩ tới con số đó, và mặc dù chính tôi đã chấp nhận tuổi tác của mình, tôi vẫn kinh ngạc vì kể từ khi Lalisa Manoban còn là một cô nhóc tóc vàng vừa mới chuyển đến, tôi đã không còn mấy năng động nữa rồi. Tôi tự hỏi có phải tất cả những người ở tuổi tôi đều như vậy hay không.

Cuộc đời tôi ư? Chẳng dễ giải thích chút nào. Đời tôi không phải là một thứ hoành tráng to lớn như tôi đã tưởng tượng, nhưng cũng không đến nỗi phải loanh quanh chui lủi cùng lũ chuột. Tôi cho là đời tôi khá giống với một cổ phiếu blue chip: khá ổn định, nhiều thăng hơn là trầm, và có khuynh hướng dần đi lên theo thời gian. Mua cổ phiếu này là một áp phe tốt, một áp phe may mắn, và tôi nhận ra rằng không phải ai cũng có thể nói như thế về đời mình. Mọi thứ chỉ dần lệch khỏi quỹ đạo, khi tôi gặp cô nàng tóc vàng ngoại quốc. Nhưng đừng hiểu nhầm nhé. Tôi chẳng có gì đặc biệt; về điều này thì tôi chắc lắm, nhưng tôi đã yêu một người bằng cả trái tim lẫn tâm hồn, và với tôi thì riêng việc ấy đã là đủ.

Tôi ho, và qua đôi mắt nheo nheo tôi nhìn đồng hồ xem mấy giờ. Tôi thấy đã đến lúc đi. Tôi đứng lên khỏi chỗ ngồi cạnh cửa sổ và lê bước ngang căn phòng, dừng lại chỗ kệ sách để cầm lên cuốn tiểu thuyết mà tôi đã đọc cả trăm lần. Tôi kẹp nó dưới nách và đi tiếp đến chỗ tôi cần phải đến.
...
Lisa với tay lấy cây ghi ta, động tác này khiến cô nhớ tới cha mình và thấy mình nhớ ông biết bao nhưng là trước khi cô lên tám. Cô nàng bập bùng gảy thử một lần, chỉnh lại độ căng của hai dây rồi lại gảy thử. Lần này âm thanh nghe đã ổn, và nó bắt đầu chơi. Thứ nhạc nhẹ nhàng, thứ nhạc êm ả. Lúc đầu nó ngân nga một chút, rồi khi những cơn gió bao vây lấy mình đem những lọn tóc thổi nhẹ bay phấp phới thì bắt đầu hát lên.

~ Khép mắt lại để hồi tưởng về

Dư vị của nụ hôn đầu ta trao nhau

Rồi tôi cứ mãi khóc trong vô định

Tôi đã từng lúc nào cũng dựa dẫm vào người

Kí ức xưa cũ cứ mãi day dứt nơi này

Về miền nhớ cùng nhau ở Rogue River

Lẩn thẩn mãi nơi chốn xưa người cũ

Đấng tối cao xin ngài hãy giải thoát cho con

Ôi sau những ngọt ngào đắng cay

khi lần đầu những ngón tay người chạm vào tôi

Ôi những điều tuyệt vời này liệu có tan biến?

Nhưng dù sao cũng cảm ơn câu chuyện tình bí ẩn này ~

"Này em đang hát đấy à?" Lisa giận bắn người tay theo phản xạ nắm lại khiến cho tiếng đàn rít lên chói tai. Đến mức mà Jisoo phải vội thu lại bàn tay đang đặt lên vai đứa nhóc đầu vàng để hy vọng che chắn được cho màng nhĩ của mình khỏi âm thanh như xuyên thủng không khí.

"Chị thích doạ người lắm hả Kim Jisoo?" đầu vàng giận dữ nhưng rồi lại thở dài để cây ghi ta xuống thảm cỏ, người dựa vào gốc cây. "Chà em viết cả đấy à?" Jisoo hỏi vậy dù biết nó cũng sẽ không trả lời đâu con bé vốn trầm tính và ít khi chia sẻ bao giờ. Rải rác đầy trên mặt đất là những mẩu giấy vụn được đè chặt bằng một cây bút chì. Nhưng kể cả đầu vàng có từ chối thì những vệt đen nhẻm, lem luốc khắp tay cũng sẽ là minh chứng cho tất cả.

"Chị đến sớm thế ông Noah hẹn là 3 giờ mới đi hái đào cơ mà?" Đến hẹn lại lên, Lisa và Jisoo có lẽ đã trở thành những người làm chuyên đi lao động, phụ giúp ông chủ trang trại lên đến vài chục nghìn ha. Tất nhiên tất cả đều đã được mở rộng từ căn nhà mái ngói thô sơ nhờ vào sự buôn bán lời lãi từ ông Noah. "Dù gì thì ông ấy cũng không có ở đây, chị đến lúc nào mà chả được chứ" chị ngồi xuống cạnh nó một tay đặt lên giữ lấy gấu váy để tránh những đợt gió hư hỏng rồi giơ quyển sách mà hôm nào chị cũng đọc cho nó nghe. Khuôn mặt nó vẫn vậy chẳng phiền khi Jisoo làm thế hoặc có lẽ nó chưa bao giờ thấy phiền khi Jisoo làm bất cứ điều gì. Tay với lấy cái nón rơm trên đầu phủ lên mặt mình vờ như đang ngủ. Nhiều lúc nó tự hỏi sao chị không đưa hẳn cho nó đọc mà phải làm như thế. Nhưng rồi nó cũng quen bởi lẽ vì Jisoo có một chất giọng rất đặc biệt, khiến cho nó không thể nhầm lẫn với bất kì ai.

Phải mất hai lần nhấm nước vào đầu ngón tay Jisoo mới giở được lớp bìa đã sờn để đến trang đầu. Một câu chuyện tình yêu không rào cản một chuyện tình với kết thúc không trọn vẹn khi hai nhân vật chính không thể đến bên nhau, nhưng không có một ngoại lực hay thế lực phản diện chủ đạo nào xuất hiện.

Luôn có một khoảnh khắc ngay trước khi Jisoo bắt đầu đọc câu chuyện này, khoảnh khắc khi tâm trí nàng nổi sóng, và nàng tự hỏi, Hôm nay điều đó có xảy ra không? Nàng không biết, vì nàng chẳng bao giờ biết trước được cả, và sâu thẳm trong tâm trí, việc này thật ra chẳng ảnh hưởng gì lắm. Thứ khiến nàng tiếp tục là khả năng, chứ không phải là sự đảm bảo - một kiểu đặt cược của riêng nàng. Và dù bạn có thể gọi Kim Jisoo là một người mơ mộng, một đứa ngốc hay thứ gì khác, nàng tin rằng bất kỳ điều gì cũng có thể xảy ra.

Nàng biết xác suất và khoa học đều chống lại mình. Nhưng khoa học không phải là câu trả lời tuyệt đối; điều này nàng biết, điều này nàng đã học được trong đời. Và điều đó khiến Jisoo có niềm tin rằng những điều kỳ diệu, dù không giải thích được hay không tin được đến đâu, cũng có thật và có thể xảy ra mà chẳng hề liên quan gì đến trật tự tự nhiên của sự vật. Vậy là lại một lần nữa, như ngày nào cô nàng cũng làm, nàng bắt đầu đọc to cuốn tiểu thuyết lên để Lisa có thể nghe thấy, với hi vọng rằng câu chuyện này sẽ trọn vẹn.
Và có lẽ, chỉ là có lẽ thôi, nó sẽ có hậu.

Nó vẫn chăm chú nghe mặc dù bản thân vờ như đang ngủ. Và phải rất lâu sâu đó khi giọng đọc nhỏ dần, cô cảm thấy Jisoo đang gục đầu lên vai mình mà thiếp đi. Đầu vàng nói nhỏ với giọng vừa phải tay còn lại đỡ lấy cô chị của mình.

Tất cả kết thúc với lời của Elio, rằng nếu Oliver thực sự vẫn còn nhớ tất cả như anh nói, thì hãy "nhìn thẳng vào mắt em, để em ngắm anh, rồi gọi em bằng tên anh."

Inspired by Call me by your name

21/1/2022

Maris

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC