Tâm Sự

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm nay mình không viết truyện.

Chúng ta cùng tâm sự một chút cũng như bàn với nhau một vài vấn đề.

Thứ 1: Mình sẽ không có lịch đăng cố định bởi vì mình còn bận việc học cũng như những vấn đề cá nhân. Nhưng mình sẽ cố gắng ra chương mới một cách sớm nhất.

Thứ 2: Đây là câu truyện đầu tay của mình và cũng là trải nghiệm của bản thân. Rất mong mọi người ủng hộ.

Thứ 3: Nếu mọi người đã đọc đến đây thì xin cảm ơn mọi người giữa hàng vạn câu truyện hay, hấp dẫn ngoài kia đã chọn đọc chút tâm sự nhỏ của mình.

Thứ 4: Vì không phải lúc nào mình cũng dồi dào cảm hứng để suy nghĩ biến thành dòng văn nên thỉnh thoảng mình sẽ lên một chuyên mục để tâm sự với mọi người một tí nhé.

Nếu mọi người thấy khó chịu có thể bỏ qua và đọc chương khác nhé.

Xin cảm ơn!

Nào! Chủ đề hôm nay mình muốn mang đến mọi người chính là:

" Đằng sau ánh hào quang ..."

Thật ra hào quang ở đây là một khái niệm rất rộng lớn. Có thể đằng sau một học sinh giỏi, đằng sau một doanh nhân thành đạt, một cầu thủ nổi tiếng, hay một người lính có công với đất nước,...Nói chung là những góc khuất đằng sau một người thành công.

Con người ta thường hay dõi theo những người thành công và dành cho họ con mắt tán thưởng.

Tất nhiên bạn biết họ đã phải trả cái giá rất đắt để có thể thành công nhưng những gì họ đã trải qua, đã chịu đựng bạn vĩnh viễn sẽ không bao giờ hiểu được.

Một ngôi sao nổi tiếng với những bài hát, những điệu nhảy hút hồn, được người người dõi theo với sự ngưỡng mộ. Họ đã phải vất vả ngày đêm, luyện tập, tranh giành từng cơ hội được thể hiện bản thân. Đừng bảo chỉ cần họ có tiền là được. Nhưng nếu họ không có tài năng thì liệu họ có sống nổi với những anh hùng bàn phím không.

Người ta nói giới giải trí phức tạp và xô bồ nhưng nếu bạn sống bằng con người thật của bạn liệu bạn có tồn tại được không? Sân chơi nào mà chẳng có luật chơi của nó.

Một người lính sau khi hy sinh được đất nước ghi công, được người đời ca tụng. Nhưng còn những người may mắn sống sót thì sao. Chỉ ít trong số họ được biểu dương khen ngợi. Nhưng cũng có những người đã dành cả thanh xuân của họ để cống hiến cho tổ quốc nhưng lại không được ghi công. Cả đời họ phải sống trong những đau đớn từ những vết thương trên da thịt.

Họ sống phần đời với những chấn thương tâm lí mà chiến tranh để lại.

Một cầu thủ nổi tiếng với những pha bóng tuyệt đẹp nức lòng người hâm mộ. Anh ta đá hay thì ngay lập tức nhận được cơn mưa lời khen từ người khác. Nhưng nếu để thua hay chỉ là một pha sút bóng không thành thì ngay lập tức trở thành tâm điểm chỉ trích của dư luận.

Để có thể góp mặt vào đội hình chính ngày hôm đó bạn sẽ không biết anh đã bỏ bao nhiêu mồ hôi công sức thậm chỉ là đổ máu. Bạn tiếc một thì anh ta tiếc nuối, day dứt mười. Nên làm ơn đi, hãy là một người hâm mộ văn minh.

Bạn không biết lời nói của bạn có sức công phá nặng đến tâm hồn người khác nhiều đến như thế nào đâu. Bạn nghĩ họ không phải là con người sao? Họ không biết đau sao, không biết buồn sao?

Đừng lấy câu "áp lực tạo nên kim cương". Nó chỉ đúng với một số người, một số trường hợp. Chắc gì sinh ra bản chất của bạn là than đá để một ngày nào đó hóa thành kim cương, nếu bạn sinh ra là một thứ khác thì áp lực sẽ đè chết bạn.

Rất tiếc là một số người lại chưa hiểu rõ việc làm của mình gây tổn thương cho người khác như thế nào.

Cuối cùng, phía sau một học sinh giỏi có gì?

Mình không thừa nhận bản thân xuất sắc gì bởi vì ngoài kia còn hàng vạn người hơn mình rất nhiều. Nhưng chính mình cũng là học sinh giỏi nhiều năm và chưa bao giờ ngoài top 10 nên mình có thể hình dung phần nhỏ cảm giác của họ.

Khi bạn là một học sinh khá, bạn hạ xuống trung bình người ta sẽ không nói nhiều về bạn. Nhưng khi bạn từ một học sinh giỏi hạ xuống khá thì ngay lập tức thầy cô, gia đình của bạn sẽ hỏi lí do và cha mẹ bạn sẵn sàng bỏ tiền ra cho bạn đi học thêm.

Có những đứa trẻ gia đình lại không đặt nặng việc học lên họ nhưng chính những đứa trẻ ấy lại tự đặt áp lực lên bản thân mình. Nhìn mọi người xung quanh đều giỏi hơn họ, nhìn cha mẹ chúng đều già đi, nhìn họ tiếc từng đồng để con mình được no.

Bạn nghĩ những đứa trẻ đó không biết gì sao? Chúng biết hết đấy thế nên chúng buộc mình phải thật giỏi. Ép bản thân phải học hành cực lực từ sáng đến tối, ép mình trong những khuôn khổ hà khắc.

Đồng ý rằng đôi khi áp lực cũng tôi luyện con người. Nhưng nếu có thể, mong bạn đối xử với chính bạn một cách nhẹ nhàng nhất. Chính mình cũng đã từng đặt áp lực lên chính bản thân mình.

Và hậu quả là những đêm không ngủ, lúc nào cũng đắm chìm trong những cảm xúc tiêu cực.

Cảm giác khi ấy thật đáng sợ.

Chính vì thế mong bạn hãy để bản thân được relax sau những khoảng thời gian căng thẳng, mệt mỏi. Đấy chính là cách bạn yêu bản thân của mình.

Chúng ta vẫn còn trẻ nhưng không đồng nghĩa chúng ta có quyền đánh đổi sức khỏe của mình. Đó là thứ quí giá mà sau này chúng ta sẽ dành hàng tá tiền của vào nếu bây giờ chúng ta không biết trân trọng.

Cuộc sống này là những điều biến thiên vô lường mà nên mệt thì dừng lại nghỉ ngơi một tí bạn nhé!

..........

Mình biết những điều nói trên chỉ là những phần nhỏ mình nhìn được. Có những chuyện chính mình và các bạn đều không thể nào biết được.

Thế nên đằng sau sự thành công là sự cố gắng ngày đêm. Thành công càng lớn thì đánh đổi càng nhiều.

Mình viết chủ đề này sau khi mình đọc một số những bình luận tiêu cực về cách họ nhìn vào những người có thành tựu.

Có hà khắc quá không khi ta đối xử với nhau như vậy?

Từ khi nào bạn lại tự đặt ra qui luật buộc họ phải chịu đựng áp lực?

Thay vì ngồi đó và trở thành anh hùng bàn phím thì hãy mong bạn cố gắng, nỗ lực xây dựng tương lai cho chính bản thân bạn như cách mà những người ngoài kia đem lại niềm tự hào cho gia đình và thành công cho chính họ.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net