Một chút nhỏ nhỏ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi không định sẽ viết về câu chuyện này nhưng hôm nay trên group Weibo Việt Nam, tôi đọc được một bài viết về tình bạn kéo dài hơn 7 năm sẽ như thế nào ? Những câu chuyện ấy tôi rất cảm động, vì một trong số chúng đã từng là mơ ước của cả 2 đứa. Và cả những cmt phía dưới, họ đều tag người bạn thân của họ vào... Tôi cảm thấy bản thân cần bước ra khỏi những hồi ức này, sự nuối tiếc này.

Thật ra, ngay cả tôi và cậu ấy lẫn những người lớn xung quanh chúng tôi đều không xác định được chúng tôi chơi với nhau từ khi nào. Cả kí ức về lần đầu gặp người bạn này của mình tôi cũng chẳng có.
Vì sao tôi lại xác định tình bạn này của chúng tôi kéo dài 13 năm ư?
---Vì mẹ tôi và mẹ cậu ấy là chị e ruột. Tôi và cậu ấy bằng tuổi nhau. Thậm chí tính ra chúng tôi còn sinh cùng một giờ cùng một ngày âm lịch, cậu ấy ra trước tôi 4 tháng. Chúng tôi chơi với nhau cho tới năm tôi lớp 7, nên tôi lấy tuổi đời lúc đó của mình để tính tình bạn này kéo dài bao lâu rồi.
Có một điều tình bạn này của chúng tôi luôn bị người lớn không thích. Bởi vì mẹ tôi và mẹ cậu ấy nói là chị e ruột nhưng hai người họ luôn không ưa nhau, gặp nhau y chang rằng sẽ cãi nhau. Nhưng dù hiềm khích có là gì thì người nhà ngoại tôi vẫn luôn đứng về phía mẹ của cậu ấy. Còn mẹ tôi lại rất bơ vơ. Còn tôi nhìn mẹ mình bị chửi mà không được lên tiếng. Còn cậu tôi người cũng thường bị bất công nhưng do lúc đó cậu tôi còn sống chung với ngoại nên rất ít bên mẹ tôi.
Hồi còn cấp 1 tôi cứ ngỡ chắc là do mẹ tôi không chịu rửa chén phụ mẹ cậu ấy ( đây là nguyên nhân hiện diện gần 60% trong mở đầu cuộc cãi vã của họ) nhưng sau đó lớn hơn xíu tôi mới biết à hông cái gia đình này luôn như vậy với mẹ và cậu tôi, cùng là người nhà nhưng họ đã chia phe ra rồi. Và ngoại tôi đã như thế từ những ngày mẹ tôi còn bé rồi, đã đối xử với mẹ tôi như vậy, chèn ép bà ấy, ép bà ấy không được đi học rồi ép gã bà ấy cho một người hiền hoà ngoài đường nhưng vũ phu trong nhà :(( Hầu như lúc nhỏ tôi rất hay thấy được mẹ tôi bị ba tôi đánh.
Và hầu như lúc nhỏ, tôi thường cảm thấy sự phân biệt đối xử giữa những người xung quanh đối với tôi. Đầu tiên là giữa tôi và những đứa cháu khác trong họ ngoại. Sau đó là giữa tôi và 2 đứa em trai của mình, mẹ tôi vẫn thường hay mắng tôi khi còn nhỏ mỗi lần tôi nghịch rằng: Nếu biết sinh mày ra là con gái tao bóp mũi mày từ lâu rồi, hay sẽ mắng là : tại mày là con gái nên tao mới nghèo mới khổ vầy nè. Nhưng tôi biết, mẹ vẫn thương tôi, mẹ mắng vậy thôi nhưng nguồn gốc của những câu mắng này xuất phát từ quan niệm của người xung quanh tôi rồi. Giống như hiện tượng ( tâm linh á hông đùa được đâu 🤣) là con dâu của bà nội tôi, ai sinh con trai đầu lòng cuộc sống hôn nhân tự nhiên sẽ khá hoà thuận. Còn cô thì khỏi nói, con đầu lòng là con trai.Còn tôi một đứa con gái chính là con đầu lòng của mẹ tôi.
Mà mắng tôi như thế cũng chắc cũng vì từ nhỏ tôi rất hay bệnh, số lần tôi ở trong bệnh viện rất nhiều nhưng đến năm tôi lớp 2 trở về sau cho tới năm tôi lớp 9 nó sẽ trở nên cố định thời gian, tới hè là tôi sẽ đều vào viện nằm một tuần. Trong bv, mẹ tôi có quen một cô quét dọn, cô đó làm lâu lắm, mỗi lần gặp tôi cô đó sẽ không ngạc nhiên nữa hỏi tôi nằm phòng nào =)). Cô đó rất dễ thương, tại vì tôi nằm viện nhưng sẽ nằm ở đó một mình cả ngày, trưa hoặc cô đó đem đồ cho tui ăn hoặc là mẹ rồi mẹ cũng sẽ về, tối mới quay lại. Còn cô đó đi ngang phòng sẽ hỏi tôi ăn bánh kẹo gì hông cô cho.

Tôi vẫn nhớ một điều, mẹ tôi để tôi chơi cùng cậu ấy bởi vì mẹ tôi rất rất thương cậu ấy, vẫn luôn nói những điểm tôi không tốt rồi nói về cậu ấy, còn tôi, vẫn luôn cố gắng học theo cậu ấy để đỡ bị la. Có thể tôi có thứ cần mẹ lấy giúp nhưng gọi mẹ tôi là mẹ y như rằng sẽ quay sang rất hung dữ rồi bảo tôi vô vụng nhưng cậu ấy nhờ mẹ tôi sẽ rất vui vẻ. Hồi bé tôi rất thích kể chuyện, tôi hay kể những câu chuyện về lúc tôi đi học cho mẹ nghe lúc mẹ đang tắm cho tôi hoặc đang cùng tôi chuẩn bị đi ngủ nhưng bà ấy lại không thích, tôi lại không kể nữa. Rồi tôi phát hiện, kể về cậu ấy mẹ tôi dễ chịu hơn. Mọi người đều rất thích cậu ấy, tôi cũng rất thích cậu ấy. Vì cậu ấy luôn nhường nhịn tôi, luôn chỉ tôi rất nhiều thứ, cậu ấy khi đó có đồ chơi hay bánh gì ngon đều cho tôi. Cậu ấy cùng tôi vui chơi là người duy nhất trong khoảng thời gian đó lắng nghe tôi, chơi cùng tôi. ( Kinh tế gia đình tôi khá khó khăn nên mẹ tôi sẽ đi làm từ sáng tới chiều nhưng sẽ luôn nấu sẵn đồ ăn cho tôi, còn ba tôi có thể là làm cũng có thể là đi đánh bài. Họ sẽ khoá cửa lại rồi đi vì thế tôi ở nhà rất buồn. Sau khi có em thì e tôi sẽ được gửi ra bà nội chăm. Nhưng lâu lâu sẽ ở nhà cùng coi ti vi)
Có rất nhiều thứ đã bị tôi quên đi. Nhưng tôi vẫn nhớ rằng chúng tôi vẫn đã luôn có một lời hẹn với nhau: Chủ nhật lại gặp nha !! Nên hồi đó với tôi, chủ nhật là ngày vui nhất.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC