Chương 1: Không có em

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cục cảnh sát thành phố tấp nập kẻ ra người vào, có người hớt hải mang tài liệu đi họp, số khác lại đứng buôn chuyện về vụ án mạng vừa xảy ra hôm qua. Jimin kéo mũ lưỡi trai thấp xuống một tí, sải bước ngang qua một nhóm người đang đứng kế bên máy bán nước tự động, anh loáng thoáng nghe được.

"Tổ trọng án vừa có lính mới, mặt mũi thì non choẹt, tuổi cũng chỉ mới hai lăm không hiểu tại sao lại được chuyển thẳng vào phòng ban quan trọng như vậy?"

Một người xua tay tiếp lời:

"Ông đừng có đánh giá vội, nghe đâu là sinh viên xuất sắc được gửi sang Mỹ đào tạo đấy, kinh nghiệm dày dặn lắm."

Jimin nghe cũng không mấy để tâm lắm, tập trung tìm bóng dáng của Yoongi. Anh ấy thật sự rất biết dọa người khiếp sợ, đang yên đang lành tự dưng gọi điện cho Jimin bảo đến cục cảnh sát Seoul đón anh ấy. Trong đầu anh xoay vần với hàng tá câu hỏi đợi gặp Yoongi thì sẽ tuôn ra.

Trong căn phòng nhỏ gần cuối hành lang, Yoongi đã được hỏi cung xong, anh ấy mang vẻ mặt bất cần trở thành thương hiệu của mình ra gặp Jimin.

"Bị giam giữ 48h rồi. Về đi, hai ngày sau quay lại đón anh."

Chàng trai vừa từ ngoài bước vào đưa tay kéo chiếc ghế ra ngồi xuống đối diện Yoongi, cẩn thận tháo khẩu trang cùng kính râm ra khỏi mặt, nóng lòng hỏi:

"Anh làm gì mà để bị giam giữ 48h?"

Yoongi vẫn thản nhiên:

"Anh có làm gì đâu, anh đang đi thì tự dưng cái xác chết nó va vào anh."

Jimin rất bận, hàng ngày hàng giờ đều cuống cuồng vì những buổi chụp hình vì hàng tá quảng cáo chờ quay, anh bận và mệt mỏi thế nào chắc chắn Yoongi là người biết rõ nên anh ấy đừng kéo anh vào mớ rắc rối chỉ vì cái tính nết bất cần đời của mình chứ. Đôi lông mày của Jimin xô vào nhau, mất bình tĩnh lớn tiếng:

"Anh còn nói thêm lời nào như vậy nữa thì em sẽ làm cho anh thay vì ngồi tù thì sẽ nằm viện đấy."

Yoongi không hề nóng giận, bởi vì cưng chiều quá thành quen, chỉ bĩu môi đáp:

"Về đi. Hai ngày nữa anh về."

Thở hắt ra một hơi đầy cam chịu, cuối cùng mèo nhỏ vẫn phải xuống nước nhỏ nhẹ hỏi thăm mèo lớn.

"Sao lại bị giam tận 48h, không phải chỉ cần cho lời khai là về hả?"

Nét thú vị hiếm có thoáng qua trên gương mặt hiếm hoi nụ cười của Min Yoongi, anh ấy trả lời:

"Vốn dĩ cũng không có gì, chỉ cần cho lời khai là được bảo lãnh rồi, tại là lúc mà cái cậu thanh niên có mắt to như mắt thỏ đó hỏi là tại sao anh lại có mặt ở hiện trường vụ án thì anh thật thà trả lời y như những lời anh nói với em, thế là bị bắt giam."

Mắt Jimin nhìn anh ấy đăm đăm, không tin được những gì vừa nghe đành phải xác nhận lại:

"Anh nói cái gì với em? Là cái câu mà anh đang đi thì cái xác nó va vào anh á hả? Anh đang đùa em đấy hả Yoongi? Làm ơn đi anh, em phải nói dối Tae Tae để trốn đến đây đó, ngày mai nếu anh hoặc em xuất hiện trên mặt báo thì cậu ấy không để yên đâu. Cho lời khai đàng hoàng rồi em bảo lãnh anh về!"

Mặc dù Yoongi không ở trong showbiz nhưng với địa vị của anh ấy hiện tại thì chỉ cần một tít báo xuất hiện cũng đủ để lên top tìm kiếm, thế nên Jimin thật sự mong có thể giải quyết chuyện này càng nhanh càng tốt. Trái ngược với sự khẩn trương của Jimin, anh ấy lại rất bình thản giống như việc bị dư luận bàn tán hoàn toàn không ảnh hưởng gì đến việc kinh doanh của mình:

"Em không cần lo, sau khi gọi cho em thì anh gọi cho trợ lí rồi, cậu ấy sẽ xử lí ổn thỏa nếu như có paparazzi. Vốn định gọi em tới đón, nhưng mà giờ anh có chuyện phải làm, cứ về trước đi, hai ngày sau anh về."

Trong đầu anh cứ xoay vòng thắc mắc, rốt cuộc là việc gì mà khiến cho thái tử của giới bất động sản cao cao tại thượng lại chịu ăn cơm trại giam hẳn hai ngày. Jimin cố gắng gặng hỏi nhưng anh ấy chỉ mỉm cười mà không nói gì thêm, không còn cách nào khác anh đành dặn dò vài câu rồi đứng dậy ra về.

Thiểu não bước đi trên hành lang trong lo lắng cùng bực bội khiến bầu trời trong tầm mắt vốn dĩ trong xanh cũng không còn đẹp nữa. Thế nhưng ánh nắng không vì tâm trạng của anh mà bớt chói chang, những chú chim đâu sẽ thôi hót chỉ vì hôm nay anh cảm thấy không vui. Trái đất vẫn sẽ quay dù hôm nay có xảy ra chuyện gì.

Từ xa có hai người đang đi tới, một trong số đó đối với Jimin có thể nói là vừa lạ vừa quen. Quen đến mức khiến anh sững sờ, đến mức dù đã chia xa nhiều năm thế nhưng chỉ cần một bóng dáng cũng đủ để anh nhận ra. Jimin còn đang bận suy nghĩ xem liệu bao nhiêu năm qua đi người đó còn có thể nhận ra anh khi có một lớp che chắn bên ngoài hay không thì chàng trai đã đi tới sát bên. Gió đưa mùi gỗ tuyết tùng quen thuộc vào cánh mũi, Jimin nghe giọng cậu ấy từ tốn cất lên:

"Lâu rồi không gặp anh!"

Chỉ là một câu rất cơ bản, không mang theo cảm xúc, qua lớp kính râm, Jimin cũng nhẹ cong đuôi mắt.

"Hơn 2 năm rồi thì phải. Có dịp sẽ mời cậu cà phê. Giờ tôi có việc phải đi trước."

Thoáng nghĩ, thì ra chàng trai có đôi mắt thỏ mà Yoongi nhắc tới chính là cậu ấy, đôi mắt to tròn ấy dẫu có qua bao nhiêu năm vẫn không thôi long lanh động lòng người.

__________

Khác với lần thẩm vấn đầu tiên, lần này Jungkook chủ động nói muốn gặp riêng Yoongi để khai thác.

"Nếu anh nghiêm túc nói ra những gì anh nhìn thấy được lúc đó thì sẽ không phải bị giam 48h nữa."

Yoongi nghe câu này xong thì cười lớn, nhàn hạ dựa lưng vào ghế lên tiếng:

"Đừng nói như thể đang ban ơn cho người khác như vậy, tôi biết rất rõ cậu đang phải chịu áp lực rất lớn từ cấp trên. Nhóc con, bao năm qua cậu vẫn tự cao như vậy, thật sự khiến người ta khó chịu."

Jungkook nhìn chằm chằm vào Yoongi, hai bàn tay nắm chặt lại để trên bàn nổi đầy gân xanh.

"Anh đừng nghĩ chỉ cần có tiền là chuyện gì cũng giải quyết được, lần này nếu anh không khai đàng hoàng thì không một ai được bảo lãnh hết."

"Cậu sai rồi. Tôi không chỉ có tiền, tôi còn có thế lực, địa vị. Hay là giờ cậu đừng dùng thân phận này nữa, trở về làm thiếu gia nhà họ Jeon rồi dùng tiền của cha mẹ cậu đấu với tôi đi."

Lần thẩm vấn này Jungkook biết chắc chắc là sẽ có chuyện thế nên ngay từ đầu đã yêu cầu chỉ một mình cậu được vào, đồng thời cũng không có máy ghi âm cùng camera. Cậu tức giận đập tay lên bàn.

"Anh đừng đem gia đình ra để đá đểu tôi. Quá khứ là quá khứ. Không phải vì thế mà hiện tại anh và Jimin đang hạnh phúc bên nhau sao, tôi nghĩ anh nên mừng vì điều đó mới phải đó Min Yoongi."

Đôi mắt to tròn của Jungkook thoáng qua một tia đau khổ, chỉ cần nghĩ đến việc Jimin hớt hãi đến cục cảnh sát bất chấp hình tượng của mình vì người đàn ông này cậu đã không khỏi cảm thấy chạnh lòng. Min Yoongi thật sự rất may mắn, hay chính xác hơn, chính cậu đã đánh rơi cái may mắn đó vào tay anh ta.

Ngồi đối diện Jungkook, vẫn tưởng Yoongi sẽ luôn giữ một thái độ bất cần đó vậy mà khi đột ngột nghe Jungkook nhắc đến Jimin thì ánh mắt anh lộ đầy vẻ giận dữ nhưng nhanh chóng được kiềm chế, giọng anh có phần trầm xuống:

"Nhân tiện nhắc về Jimin, tôi muốn nói với cậu điều này. Sở dĩ tôi ngồi ở đây tới giờ này là để nhắc nhở cậu, dù cậu có trở về Hàn Quốc thì cũng đừng nghĩ đến việc sẽ có lại bất cứ mối quan hệ nào với em ấy, bởi vì tôi không cho phép. Cậu cũng đã nói rồi, quá khứ thì để nó ngủ yên, con người sống vì hiện tại và tương lại. Jimin hiện giờ đang sống rất vui vẻ, tôi không muốn cậu dùng bất cứ lý do gì để tìm gặp em ấy. Giờ thì cậu ra ngoài đi, luật sư của tôi sẽ đến và trao đổi với cảnh sát sau."

Một thoáng chạnh lòng, quá nhiều chua xót dâng lên trong lòng Jungkook. Anh thật sự sống rất hạnh phúc khi không có em sao Jimin?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net