Chương 12: Nếu là vì anh thì em sẵn lòng!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Jungkook thoăn thoắt thái sợi cà rốt, con dao trong tay va chạm vào mặt thớt gõ lên từng nhịp đều đặn, biểu thị cho việc người đang đứng bếp có khả năng nấu nướng không tệ. Bếp điện sau lưng cậu đang đun một nồi nước, bọt khí sủi lăn tăn, chàng trai mét tám buông vội con dao xuống xoay người lại đem mớ miến vừa tìm được trong tủ nhà Jimin cho vào nồi. Mặc kệ việc chủ nhà có trưng ra vẻ mặt kháng nghị thì chiếc tạp dề nhà anh khi đeo lên người Jungkook trông cũng không tệ lắm.

Jimin có hơi ngẩn ngơ với sự thành thạo này của Jungkook, anh chậm chạp bước vào khu vực nấu nướng, nhìn cậu đang đổ một ít dầu vào nồi nước luộc. Người nhỏ tuổi thấy anh cứ nhìn chằm chằm động tác trên tay mình thì cười cười nói:

"Cái này là để cho sợi miến không dính vào nhau lúc luộc đấy anh."

Thật sự xem Jimin là người không có khái niệm gì về bếp núc mà giảng bài.

"Cậu nghĩ tôi không thể nấu ăn nên mới mua đồ ăn đông lạnh sao?"

Jimin híp mắt lại lườm cái vẻ cười cợt gợi đòn của Jungkook, trong khi cậu lại rất tự nhiên mà tỏ vẻ vô tội.

"Thì cũng tại hồi đó anh có nấu nướng gì đâu, lại còn rất ghét bếp. Một tháng 30 ngày thì ăn tiệm hết 20 ngày rồi mấy bữa còn lại cũng toàn là mỳ gói..."

Jungkook vậy mà tự nhiên kể lại chuyện xưa, thuần thục như việc cậu đảo những sợi miến trong nồi, thấy chúng vừa chín thì tắt bếp rồi vớt ra ngoài.

"Em thật sự không hiểu sao anh lại ghét bếp đến vậy nữa, rõ ràng cái gì cũng tốt chỉ có cái tật đấy là mãi không sửa được. Nếu không phải vì sợ cái cơ thể này của anh không đủ chất thì em cũng chả học nấu ăn làm gì."

Jungkook và Jimin quen biết nhau vào năm cậu mười tám tuổi, một năm sau đó thì mới chính thức yêu đương. Trong khoảng thời gian này cậu đã dọn ra khỏi nhà họ Jeon, quyết tâm theo đuổi những điều bản thân hằng mong muốn. Hành trình từ một cậu ấm được hầu hạ nuông chiều bỗng chốc phải tự bươn chải làm tất cả mọi việc thật sự rất vất vả. May thay cậu còn có Namjoon và bạn của anh ấy, hai người họ đã hổ trợ Jungkook rất nhiều trong vấn đề tài chính. Và ơn trời là cậu có cả Jimin, anh luôn bên cạnh dạy cậu từ những điều nhỏ nhặt nhất. Ngoại trừ việc nấu ăn.

Cậu chàng to con vẫn tiếp tục huyên thuyên về cái quá khứ chợt ùa về như thác đổ trong đầu mình.

"Jimin à! Anh thạo mọi thứ từ việc nặng nhọc cho đến việc cần sự tỉ mỉ chỉn chu, chỉ duy có mỗi việc này là không, mà chúng ta lúc đó cũng chẳng thể dành hết số tiền ít ỏi mình có vào việc ăn uống được nên em phải cầu cứu bạn của anh Namjoon. Anh ấy thật sự rất tài giỏi, hài hước lại còn rất đẹp trai nữa, tài nấu ăn thì không phải bàn đến. Những cái này đều là anh ấy dạy cho em hết."

Jungkook vừa nói vừa quay trở lại bàn để xắt tiếp mớ rau cho món miến trộn của mình còn Jimin vẫn cứ nhìn cậu mà không trả lời gì. Biểu hiện ngơ ngác quả thật rất giống với một người mất trí.

Nhưng mà, có thể quên được sao?

Đó là buổi tối của một ngày trong tháng mười một nhiều năm về trước, trời thì rét căm, đã hết giờ làm thêm rất lâu mà Jimin vẫn chưa thấy Jungkook về. Anh cứ đi lên đi xuống cầu thang đá trước cửa phòng trọ, tay liên tục ấn phím gọi lại mà không nghe được chất giọng quen thuộc của cậu ở bên kia đầu dây nên sốt ruột không thôi.

Gần mười giờ đêm trời bắt đầu đổ tuyết, từng bông trắng xóa chạm vào má trái lạnh toát đánh thức anh từ giấc ngủ bất chợt, đầu nhấc ra khỏi bức tường bên cạnh thì lờ mờ thấy bóng dáng quen thuộc ngoài đầu ngỏ bước vào. Tay phải Jungkook xách theo vật gì đó tâm tình lại có vẻ rất vui khiến Jimin giận đến không nói nên lời, đứng bất động tại chỗ.

Jungkook cũng trông thấy anh, cậu cười đến cong cong hai mảnh trăng trên khóe mắt hí hửng vẫy tay với người kia. Cậu chạy vội về phía này, tâm trạng thật sự đang rất tốt.

"Sao anh lại ra ngoài giờ này, lạnh chết đi được. Đón em sao?"

Nếu là thường ngày thì có lẽ Jimin đã cười rộ lên rồi bảo là em đừng có ảo tưởng nữa nhưng hôm nay anh lại lạnh giọng hỏi cậu:

"Điện thoại em đâu rồi? Sao không bắt máy?"

Jungkook vội rút khối kim loại đã nhiễm hơi lạnh từ trong túi quần ra. Một loạt cuộc gọi cùng tin nhắn của Jimin, cậu vội vàng giải thích:

"Xin lỗi anh, do lúc làm thêm em bật chế độ im lặng mà quên mất. Anh giận em hả Jimin?"

"Đây là lần đầu tiên em về trễ mà không nói với anh một tiếng."

Mắt Jimin thuộc loại hẹp dài tuy không quá nhỏ nhưng cũng không to, ấy thế mà nỗi buồn dâng lên trong đó lại như chứa được cả trời cả biển. Jungkook cất điện thoại lại vào túi, giơ tay nâng mặt anh lên để nhìn rõ tâm tình hiện giờ của người yêu thì giật mình phát hiện cái má mochi yêu thích của cậu đã lạnh cóng từ bao giờ, áy náy không làm sao kể siết.

"Xin lỗi. Em xin lỗi anh Jimin. Vì muốn tạo cho anh một bất ngờ nhỏ nên mới không nói với anh. Là tại em ngốc quá không nghĩ đến anh sẽ lo lắng. Đảm bảo sẽ không tái phạm, tha cho em lần này nha."

Jungkook xun xoe mắt thỏ nhìn người yêu lấy lòng, bàn tay dán đầy urgo xoa tới xoa lui trên má Jimin để xua đi phần nào cái lạnh. Jimin nghiêng đầu nhìn thấy mấy miếng băng cá nhân được dán xiêu vẹo đầy trên tay cậu thì sót hết cả ruột gan, giận dỗi gì đó một chút cũng không còn.

"Tay em làm sao mà bị thương nhiều thế này?"

Cậu nhìn lấy tay mình một lần rồi cười xòa coi mấy vết thương cũng không phải chuyện lớn lắm, lúc này mới giơ một tay còn lại lên khoe thứ đồ nãy giờ vẫn giấu mãi:

"Trời lạnh thế này ăn canh bánh gạo với miến trộn là ngon nhất. Vào phòng rồi em hâm nóng lại cho anh. Ôi ngoài này lạnh chết đi được!"

Lần đầu tiên Jungkook xuống bếp đã đổ máu hết ba ngón tay, món canh bánh gạo thì nấu quá nhừ còn miến trộn thì nêm hơi mặn nhưng với Jimin thì đó là bữa ăn ngon nhất trong đời anh, mãi đến sau này ý nghĩ đó vẫn chưa từng thay đổi.

Thật không may cho Jungkook khi lại dành tình cảm cho một kẻ như anh.

Jimin cười tự giễu chính mình khi chợt nhớ lại chuyện xưa. Anh nghiêng người tựa vào tủ bếp, nhìn lấy bóng lưng cậu rồi nhàn nhạt hỏi:

"Có vẻ như cậu có nhiều kỉ niệm với tôi trong quá khứ nhỉ, lại còn nhớ rất rõ nữa."

"Dù sao chúng ta cũng yêu nhau 4 năm mà, cộng cả thời gian quen biết nữa là 5 năm. Anh nghĩ trong 5 năm này có bao nhiêu việc xảy ra..."

Jungkook quay lưng lại, nhìn thẳng vào dáng vẻ vừa lạ vừa quen của Jimin rồi bất lực thở dài, cậu nói tiếp:

"Chỉ có anh nói quên là quên thôi. Nhiều lúc em cũng hay thắc mắc là trong khoảng thời gian yêu nhau đó anh phải có bao nhiêu là ghét bỏ thì sau khi chia tay mới có thể nói không nhớ thì liền phủi sạch tình cảm của em."

Thật không nghĩ đến Jungkook lại thẳng thắn đến mức này, Jimin định nói gì đó nhưng lại không biết mở lời thế nào bởi anh cảm thấy những lời giải thích cho sự việc đã qua chẳng khác nào lời bao biện. Hơn nữa, anh không nghĩ Jungkook cần lời giải thích.

Giữa lúc không ai biết làm sao trong tình huống quá mức khó xử này thì chuông điện thoại của Jimin chợt reo lên và Jungkook thấy rõ cái thở phào nhẹ nhõm của anh ấy trước khi xoay người ra phòng khách nhận cuộc gọi.

"Em nghe nè Yoongi..."

Mặc dù ý tứ tránh né của Jimin là quá rõ ràng và cũng mặc kệ luôn việc người gọi đến là Min Yoongi, Jungkook lại đặc biệt quan tâm đến một thứ khác, cậu nhận ra bài hát quen thuộc kia chỉ bằng một vài nốt nhạc đầu tiên.

Jimin trở lại sau vài phút nói chuyện với Yoongi và thay vì đi đến giúp đỡ Jungkook những việc lặt vặt thì anh lại đi thẳng tới bàn ăn kéo ghế ra và ngồi xuống. Jungkook nhìn thấy cũng chỉ biết lắc đầu cười trừ bởi vốn từ đầu cũng không trông mong gì, chuyện Jimin không hề thoải mái khi xuống bếp xưa nay thật sự chưa từng thay đổi.

Bữa ăn đơn giản với miến trộn và canh kim chi được Jungkook hoàn thành khoảng 1 tiếng sau đó, với tất cả khả năng mà cậu tích góp được trong mấy năm qua và bằng số nguyên ít ỏi còn lại bên trong tủ lạnh. Jimin trông thì có vẻ không để ý đến cậu cảnh sát trẻ đang làm gì trong căn bếp lắm nhưng thực chất là rất để tâm, cậu vừa hoàn thành bước cuối cùng của món canh thì anh đã rất biết điều chạy vào giúp bưng bê thức ăn ra bàn còn không quên nói một tiếng cảm ơn.

"Vất vả cho cậu rồi, ăn nhiều vào nhé!"

Nghe được một câu này của anh khiến Jungkook cười đến xán lạn, khoe trọn hàm răng thỏ trắng đều tăm tắp, đôi mắt to tròn vẫn cong lại đúng vào độ cong như trong những đoạn kí ức hằng đêm luôn thường trực quay về kéo anh vào trầm luân. Cậu kéo ghế ngồi xuống đối diện Jimin hai tay chống cằm người hơi chồm về phía trước, một bên lông mày nhếch lên cao nhìn chằm chằm vào anh.

"Em sẵn lòng xuống bếp vì anh mỗi bữa, chỉ là không biết anh có cần người đầu bếp không chuyên này hay không thôi."

Lại bắt đầu giở giọng văn vở, thằng nhóc này thật sự nghĩ chỉ cần như vậy là sẽ thấy được dáng vẻ bối rối của anh thêm lần nữa, sẽ lại có cơ hội trêu chọc anh? Jimin thầm nghĩ, hôm nay anh mà không bật lại thằng nhóc này thì uổng công làm em của Yoongi.

Chàng người mẫu trước nay vẫn được mọi người trong giới nhận xét là quyến rũ trời sinh đã sẵn sàng để dạy cho thằng nhóc trước mặt một bài học ra trò. Đôi môi mọng khẽ cong, anh học dáng vẻ vừa nãy của cậu mà dùng một tay đỡ cằm trực diện đối mắt với nhau, cái đầu nhỏ nghiêng nghiêng, chất giọng cũng bắt đầu có chút ngả ngớn mà hỏi.

"Vậy cậu thử đoán xem là tôi có cần hay không?"

Chỉ một thoáng đối mắt đó thôi mà Jungkook đã thật sự mất hồn, trái tim trong lồng ngực lớn tiếng đánh thịch một cái như lời cảnh báo. Nhưng ít nhiều gì cậu cũng tốt nghiệp loại ưu trường cảnh sát, đã trải qua biết bao rèn luyện khắc nghiệt, cậu rất nhanh lấy lại bình tĩnh đáp:

"Câu trả lời em mong muốn là có, nhưng với biểu hiện của anh thì em nghĩ câu trả lời anh đưa ra sẽ không giống kì vọng của em. Tuy nhiên em vẫn hy vọng anh sẽ thay đổi suy nghĩ của mình sau khi ăn bữa này xong, em sẽ vui lòng lắm."

Jimin vẫn nghiêng đầu, tay phải gõ từng nhịp lên đôi má hồng đào, anh đảo mắt nhìn xuống thức ăn đặt trên bàn, biếng nhác nói:

"Nếu cậu đã có lòng vậy thì để xem sao đã. Có khi tôi sẽ thật sự gọi cậu sang mỗi khi nhà chỉ còn mình tôi."

_________

Thành thật xin lỗi mọi người vì đột nhiên mất tích thời gian lâu như vậy, cũng vì sợ ngâm lâu quá mọi người quên luôn con fic tội nghiệp này nên mới vội vàng ngoi lên đây. Mình vẫn đang tiếp tục viết và chắc chắn sẽ hoàn thành trọn vẹn em này nha, Hold Me Tight là đứa con đầu đầy tâm huyết của mình mà. Thế nên là, mọi người đừng bỏ mình với em bé này nha, mình hứa sẽ năng suất hơn nữa <( ̄︶ ̄)>

Jiminie của mình chính là quyến rũ trời ban, vừa sinh ra đã lấy việc hút hồn người khác làm sứ mệnh, bởi vậy nên nếu cứ suốt ngày vì chuyện xưa mà e dè nhẫn nhịn để Jungkook ức hiếp thì thật có lỗi với tạo hóa. Phải để Jimin bật lại cậu Jeon một lần để cậu í bớt khua môi múa mép mới được.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC