Chương 4: Miễn là anh bình an

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Màn đêm trải tràn khắp các ngõ ngách trên đường phố Seoul hoa lệ, ngọn đèn hắt xuống bóng lưng Taehyung đang thong thả bước vào nhà. Yoongi cũng từ từ cho xe đi tiếp. Người ngồi phía trước vẫn chăm chú lái xe, Jimin ngồi sau lơ đễnh ngân nga theo giai điệu bài hát đang phát.

"I just hope you're lying next somebody, who knows how to love you like me.
There must be a good reason that you're gone
Every now and then i think you might want me to come show up at your door
But i'm just too afraid that i'll be wrong..."

Hát được vài câu rồi cứ thế ngân nga theo nhịp mãi, dường như không còn muốn hát thêm. Yoongi biết lý do vì sao Jimin không có tâm trạng.

"Taehyung kể anh nghe chuyện lúc trưa rồi. Em không có gì muốn hỏi anh sao?

Jimin thở dài một tiếng:

"Haiz... cậu ấy đúng là cái gì cũng kể với anh hết, lớn tồng ngồng rồi vẫn cứ là em bé của anh Yoongi..."

Chần chừ một chút như đang suy nghĩ gì đó, ngón trỏ của Jimin vẻ những nét tùy hứng lên kính xe, anh chậm chạp nói tiếp:

"Em không có tò mò gì lắm đâu, dù sao thì chuyện cũng qua lâu rồi. Hôm nay cậu ấy cũng nói là bọn em từng yêu nhau đó thôi, nếu thật sự có chuyện đó thì chắc là do không hợp mới chia tay, giờ em có biết cũng đâu để làm gì."

"Không muốn hỏi lý do tại sao anh lại không kể cho em nghe về chuyện đó hả?"

Yoongi nhìn xa xăm, có tâm sự bao nhiêu cũng cất giấu hết trong lòng.

Hai năm trước, Jimin bị mất trí nhớ sau một vụ tai nạn xe. Bác sĩ chuẩn đoán anh bị mất trí nhớ tạm thời, căn bệnh sẽ không ảnh hưởng gì đến sinh hoạt hằng ngày, chỉ là không nhớ được một số việc đã xảy ra. Yoongi thật sự không biết có nên cảm tạ ơn trên hay không khi mà Jimin chỉ không nhớ gì về khoảng thời gian yêu đương với Jungkook, khoảng thời gian mà đau khổ nhiều hơn niềm vui. Theo lời bác sĩ thì qua thời gian anh sẽ nhớ lại nên người nhà không phải lo, khiến cả Yoongi và Taehyung đều không biết nên buồn hay vui thì mới phải. Cả hai đã thống nhất với nhau là sẽ không nhắc nhớ gì về cái tên Jungkook trước mặt Jimin.

Họ đã có thể giữ cho mớ kí ức đó ngủ yên suốt hai năm qua, ấy thế mà thằng nhóc Jungkook lại quay về với ý định khuấy đảo nó lên một lần nữa.

Thật sự chẳng biết làm sao mới phải.

Thoáng chốc đã về đến nhà, chiếc xe chậm chạp di chuyển vào bãi đổ của căn hộ, bóng tối trong hầm đã che đi phần nào biểu cảm trên mặt cả hai.

"Một lí do nào đó mà anh chưa muốn hoặc là không muốn kể chẳng hạn. Từ trước đến nay anh chưa từng ép buộc em bất cứ chuyện gì cả, thế nên chuyện anh không muốn nói em cũng sẽ không thắc mắc."

Một kẻ tuyệt đối cưng chiều, một người muôn phần tôn trọng, sống bên cạnh nhau vừa là bạn đồng hành vừa là người hỗ trợ.

_______________

"Vụ án của người mẫu Na Jieun đã qua hơn một tuần điều tra mà vẫn chưa có kết quả. Dư luận đang ngày càng nóng lên vì báo chí cứ mỗi ngày đều thêu dệt nên một câu chuyện, cộng đồng fan của cô ấy thì liên tục kêu gào đòi cảnh sát nhanh chóng bắt hung thủ trả lại công bằng. Truyền thông bao vây khiến cảnh sát phải chịu áp lực không nhỏ, mà người đứng mũi chịu sào lần này lại là Jeon Jungkook vì cậu ấy trực tiếp đối diện với giới truyền thông. Câu hỏi đặt ra là tại sao người trẻ như cậu lại được đặc cách xuất hiện trước công chúng mà không phải là những gương mặt kì cựu hơn? Đương nhiên là vì Jungkook quá đẹp trai rồi. Gương mặt đó, thân hình đó chỉ có hơn chứ không kém bất cứ idol nào hiện nay..."

Vị thanh tra đọc to vanh vách từng chữ một bình luận đang nhận được phản hồi rất tích cực từ cư dân mạng, bên dưới vẫn còn rất nhiều những bình luận trả lời nhưng ông không đọc tiếp được nữa. Ông để điện thoại xuống bàn, quắc mắt lên nhìn Jungkook đang đứng đối diện mình, hơi lớn tiếng:

"Jeon Jungkook cậu nói tôi nghe xem, cậu học được gì từ nước ngoài để mang về đây giúp ích nước nhà? Vụ án điều tra bao lâu vẫn chưa đi tới đâu, bây giờ để người ta bàn tán tràn lan trên mạng rồi. Được khen như vậy chắc cậu vui lắm nhỉ?"

"Xin lỗi sếp! Nhưng đã khoanh vùng được đối tượng rồi thưa sếp, nay mai sẽ bắt được hung thủ."

Vị thanh tra lớn tuổi vẫn chưa thôi khó chịu về Jungkook kể từ ngày cậu về đây. Với ông ta cậu chỉ được cái mã ngoài đẹp trai, cùng với đó là một xuất thân danh giá. Ông còn lạ gì nhà họ Jeon nữa, với gia thế đó muốn cho con cái bao nhiêu tiếng tăm mà không được.

"Nói được làm được. Tôi thật sự mong cậu không phụ sự kì vọng của mọi người, đừng để những lời khen kia cuối cùng cũng chỉ dừng lại ở mức lời khen có cánh. Ra ngoài đi."

Làm sao mà Jungkook lại không nghe ra ý tứ mỉa mai chứ, nhưng rồi sớm muộn cậu sẽ chứng minh cho họ thấy thôi. Cậu nói thêm một câu rồi quay người đi ra khỏi phòng. Jungkook nhớ lại hôm đầu tiên gặp chánh thanh tra, ông ấy có hỏi về gia đình và về họ của cậu, sau khi biết chắc chắn những điều ông nghĩ là đúng thì thái độ đã hoàn toàn thay đổi. Cũng phải thôi, đến cậu còn không muốn mình mang họ Jeon thì ai mà thích cho được.

Trên đường trở về văn phòng, Jungkook nhận được cuộc gọi từ đồng nghiệp:

"Alo? Tôi nghe."

"Alo Jungkook, hôm trước cậu có nhờ tôi điều tra về cô ca sĩ Dasom đấy. Tôi điều tra được rồi, đúng là cô ta có tình cảm và cũng từng nhiều lần tỏ tình với thiếu gia nhà họ Min - Min Yoongi, nhưng đều bị anh ta từ chối rất thẳng thừng. Có tin đồn rằng sở dĩ anh ta từ chối là vì có quan hệ yêu đương với Park Jimin..."

Nhất thời Jungkook không biết nói gì cho phải, động tác khoác áo lên vai cũng chậm chạp đi vài phần. Người cậu yêu thương mong nhớ mỗi ngày thật sự đang sống rất tốt cùng với tình mới của mình. Mối quan hệ của họ tốt đẹp đến nỗi người ngoài nhìn vào cũng có thể nhận ra, tốt đến mức cậu chỉ muốn lao vào phá nát.

Đang suy nghĩ vẩn vơ, cậu chưa kịp trả lời thì bên kia lại nói tiếp:

"Ơ, đó chẳng phải là cái cô Dasom sao? Cô ta cứ lén lén lút lút đi theo Park Jimin làm gì vậy?"

Tim Jungkook đánh "bịch" một tiếng, vội hét lớn vào điện thoại:

"Tập trung bảo vệ Jimin! Gửi định vị của anh qua cho tôi ngay."

Cầm vội chìa khóa xe, Jungkook lao người đi mà chưa kịp nghĩ gì nhiều, chỉ biết hiện tại Jimin đang gặp nguy hiểm, bằng bất cứ giá nào cũng phải bảo vệ an toàn cho anh ấy.

"Xin anh, hãy bảo vệ tốt bản thân trước khi em tới."

Nạn nhân trong vụ án lần này - Na Jieun có quen biết với Min Yoongi. Qua lời khai thì cô gái này muốn tiếp cận anh ta để lợi dụng tài lực nhà họ Min mà tiến thân xa hơn, có thể thấy là bất chấp để nổi tiếng. Hôm xảy ra vụ án, Yoongi được mời tham gia cùng bữa tiệc với Na Jieun, cô ta chủ động tiếp cận và rất thẳng thắng nói muốn tình một đêm với anh nhưng tất nhiên anh từ chối. Chắc là những lời nói không mấy dễ nghe nên cô ta đùng đùng bỏ đi, sau đó đi đâu thì không ai biết cho đến khi thi thể được tìm thấy.

Sau khi Jungkook làm một loạt các phương pháp khoanh vùng, loại bỏ, xem xét đến khả năng và động cơ gây án thì chỉ còn sót lại một cô gái cũng tương tư thiếu gia nhà họ Min. Dasom là cô gái có vóc dáng nhỏ bé, gương mặt trông rất hiền lành đáng yêu. Thế mà không ngờ, nội tâm bên trong lại độc ác như vậy, vì yêu một người mà sẵn sàng loại bỏ hết tất cả những mối quan hệ bên cạnh người ấy.

Lái xe đến địa điểm được định vị, Jungkook vội vàng gọi lại cho đồng nghiệp:

"Anh đang ở đâu? Tình hình sao rồi?"

"Tôi đang ở tầng 5 khu thương mại. Tôi mất dấu Dasom rồi nhưng vẫn nhìn thấy Park Jimin, cậu ta đang nghe điện thoại. Chắc là cô ta không dại dột hành động nơi đông người đâu."

Jungkook gấp gáp ấn thang máy:

"Tôi lên tới ngay đây, anh đừng rời mắt khỏi anh ấy. Bên cạnh anh ấy có ai không? Một anh trợ lý chẳng hạn."

Từng phút trôi qua trái tim cậu lại gõ từng nhịp mạnh mẽ xuống lồng ngực, vô cùng gấp gáp muốn nhìn thấy, ôm anh vào lòng ngay bây giờ.

"Tôi không nhìn thấy ai cả, có vẻ hôm nay cậu ấy không có lịch trình, chỉ có một mình cậu ấy thôi."

Không lí nào như vậy được, anh ấy và Taehyung đâu phải chỉ là loại quan hệ công việc, bình thường hai người họ đi đâu cũng có nhau, nếu bây giờ có người bên cạnh anh ấy thì đã yên tâm hơn rồi. Cửa thang máy vừa mở, Jungkook đã vội lao ra, tìm kiếm bóng dáng của anh giữa cơ man nào là người. Cậu chạy vội vã đến mức không kịp điều khiển nhịp thở.

Jimin ơi! Anh đang ở đâu vậy?

Tai nghe truyền đến tiếng của đồng nghiệp:

"Cậu ấy rẽ sang hướng thang cuốn rồi."

Cậu nhìn sang hướng đó, vừa tìm thấy anh trong biển người, Jungkook như vỡ òa trong hạnh phúc vội chạy đến bên anh. Bất chợt cậu lại cảm giác có một dự cảm không lành, dòng người ồ ạt đổ về phía cầu thang, trong đám đông có một bàn tay vươn ra hướng về phía Jimin. Cậu hét lên rồi lao đến.

"Jimin..."

Trong một thoáng chốc đã thay thế vị trí của anh, bị đẩy lăn xuống thang cuốn.

Dasom bỏ chạy, đồng nghiệp của Jungkook vội chạy xuống đỡ cậu. Dòng người trở nên hỗn loạn, có vài người còn hét lớn. Riêng Jimin như bất động tại chỗ, chính mắt anh chứng kiến cả thân thể cao lớn đó lăn từng vòng từng vòng xuống dưới. Cậu ấy nằm đó thay cho anh.

Cả người Jimin như đờ đẫn, anh thậm chí còn không thể đứng vững, vịn vào thành thang cuốn chập chững từng bước về phía cậu. Jungkook cố gắng gượng dậy, còn nói bản thân không sao bảo đồng nghiệp đừng lo mà chạy đi bắt nghi phạm. Thấy Jimin bước tới, còn giả vờ cong mắt thỏ nặn ra một nụ cười.

"Anh không trầy xước tí nào. Thật là may mắn."

Dòng máu đỏ thẫm chợt chảy ra từ mái tóc đen tuyền, trước khi bị cơn choáng váng nhấn chìm cậu vội vàng chồm đến ôm lấy Jimin, sau đó ngã khuỵu xuống bất tỉnh.

Từ đầu tới cuối anh không nói được câu gì cả, chỉ có biết đứng bất động tại đó cho cậu ôm, nhìn cậu ngất lịm đi. Jimin cảm giác được dòng máu ấm nóng thấm lên bả vai, đến cả khóe mi anh cũng ướt đẫm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net