Part 7: Sứ Giả

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“Bái sư?” Tôi nhìn Alex với ánh mắt có thể nói là không thể tin nổi! Hợp thì hợp chứ mới gặp lần đầu đã muốn làm thầy một thằng như tôi? Thấy dáng vẻ của tôi, Alex cười:

“Sao nào! Đồng ý chứ?”

“Đồng ý cái đầu ông! Một giáo sư SSS như tôi mất giá đến vậy hả?” Tôi gắt. Ổng chỉ lắc đầu cười bí hiểm:

“Không nói nhiều đâu đó! Sáng sớm mai tôi sẽ ghé qua dạy cậu!”

Tôi chỉ biết lắc đầu, tiễn ổng ra cửa. Nhưng ngay khi ổng bước ra khỏi cửa, Alex đột ngột thả lại một câu khiến tôi rợn người:

“À! Tối nay nghỉ lấy sức đi nhé Jack!”

Tôi lúc này có thể nói là mắt chữ a, mồm chữ o. Ổng biết! Làm sao lại biết? Biết từ lúc nào? Vô số câu hỏi quay cuồng trong đầu tôi. Tôi cứ đứng như trời trồng trước cửa nhà mình mất đến năm phút mới có thể tĩnh tâm lại.

Dù sao thì tôi và anh ta cũng đã có cái gì đó thân thiết rồi. Tôi tin anh ta sẽ không bóc mẽ tôi ra đâu! Đó là những gì tôi dùng để tự trấn an mình chứ cõi lòng tôi đang dậy sóng mãnh liệt đây!

Bất quá tôi có thể làm gì? Không gì cả! Tự quăng mình lên giường, tôi vắt tay lên trán suy nghĩ về cuộc gặp mặt vừa rồi với Alex. Tôi nhận ra một điều là không hiểu sao tôi luôn thấy Alex không thể là một kẻ đang muốn hại tôi được.

Quẩn quanh trong dòng suy nghĩ của chính mình, tôi thiếp đi lúc nào chẳng hay.

Sáng hôm sau...

Vì tối qua đi ngủ sớm nên khi tôi tỉnh dậy thì trời mới tờ mờ sáng. Bụng của tôi biểu tình dữ dội do tôi đã bỏ bữa quá nhiều. Gọi lấy cho mình vài lát bánh mì và một cốc cà phê, tôi nhâm nhi bữa điểm tâm chờ Alex.

Nửa tiếng sau thì anh ta tới nhưng không phải chỉ đi một mình. Khi tôi mở cửa thì tôi thấy thêm hai kẻ đứng sau lưng anh ta. Không như Alex thì hai kẻ đi sau lưng anh ta thực sự khác biệt.

Theo phản xạ tự nhiên thì tôi để ý tới người có dáng vẻ cao to đứng bên trái anh chàng. Nhìn người này thì đô là chưa đủ. Cơ bắp của anh ta được hun đúc một cách cực kỳ hoàn mỹ, rắn chắc, cứng cáp. Chắc chắn đây là một Thể Tu cường đại rồi! Khuôn mặt của anh ta khá là nghiêm nghị nhưng cũng có phần hiền hòa.

Không như anh chàng này, kẻ còn lại có dáng người khá đẹp với khuôn mặt có thể nói là điển trai. Nhưng ánh mắt của anh ta cho tôi cảm giác như phải đối diện với một kẻ vô cảm, đáng sợ đến khủng khiếp. Nếu so sánh với Nacki thì phải nói là một chín một người, đều thuộc loại giết người bằng ánh mắt.

“Này! Thế chúng ta phải đứng ngắm cậu thêm bao lâu nữa?”

“HẢ!” Tôi giật mình. Người vừa lên tiếng là Alex. Bây giờ tôi mới nhận ra rằng tôi ngắm họ đến năm phút rồi. Không chậm chễ thêm nữa, tôi mời cả ba vào trong. Lấy cho họ ba tách trà, tôi hỏi:

“Ừm! Hai người này là ai vậy?”

“À! Để tôi giới thiệu nhé!”

Alex nói liến thoắng. Thì ra hai ổng vừa là hai cựu đồ đệ của Alex, cũng là bạn của lão. Lần này cả ba cùng tham gia vào buổi tuyển trọn giáo sư. Người có ánh mắt đáng sợ kia là Alan, một bậc thầy về phù chú và độc dược. Ngoài ra, anh ta cũng là một kiếm sĩ mạnh mẽ với khả năng khống hỏa điêu luyện. Người còn lại thì lại giỏi về trận pháp và giả kim. Không ngoài dự tính của tôi thì đây là một Thể Tu cường đại. Anh ta là Mider

Nói liền một hồi thì Alex bảo tôi:

“Cậu liên lạc với Hội Đồng xin nghỉ ba ngày đi! Tôi sẽ bắt đầu huấn luyện cho cậu từ hôm nay!”

“Khoan đã! Cậu thực sự nghiêm túc trong việc làm thầy tôi ấy hả? Với lại tại sao cậu lại biết tôi là Jack?” Tôi cắt ngang lời anh ta.

Alex thấy vậy cũng không có ý định đáp lời tôi mà thay vào đó là làm ra hành động:

“Vô Tận Kiếm Vực!”

Trong ánh mắt khó tin của tôi, tầng tầng lớp lớp Kiếm Vực từ trong cơ thể anh ta phá không mà ra. Các luồng uy áp đè nặng lên tôi khiến tôi không thể trụ vững.

Nhưng chỉ được đúng vài giây thì chúng biến mất. Tôi ngồi bệt xuống ghế, thở dốc. Ánh mắt tôi nhìn cậu ta như nhìn một con quái vật, miệng hỏi:

“Tại sao cậu có nó?”

“Cậu không phải người duy nhất có được nó Nacki à! Kiếm sĩ bình thường sau khi tự phá vỡ hoàn toàn mọi giới hạn bản thân thì không cần công pháp vẫn có thể tạo Vô Tận Kiếm Vực. Chỉ là điều này quá khó nên mới hiếm có người làm thôi!” Alex từ tốn giải thích:

“Còn việc cậu là Jack thì dựa vào khả năng đọc nỗi phiền muộn của tôi là được ấy mà! Tất nhiên là tôi sẽ giữ bí mật! Không phải lo!”

Hoá ra là vậy! Thế mà tôi cứ nghi ngờ anh ta suốt. Khúc mắc được gỡ bỏ, tôi nhẹ lòng hơn hẳn. Cũng không cãi lời anh ta nữa, tôi lập tức liên hệ The Alpha yêu cầu được nghỉ dạy ba ngày để hồi phục thương tích. Thông qua những gì mà Alex vừa thể hiện, tôi đánh giá anh ta đã thừa khả năng làm sư phụ của tôi. Vậy thì tại sao lại phải vì một chút mặt mũi mà bỏ đi cơ hội ngàn vàng như vậy!

Tôi tính quỳ xuống bái lạy thì Alex ngăn tôi lại.

“Sư phụ?” Tôi khó hiểu hỏi thì ổng nói:

“Có mấy điều cậu cần phải nhớ này. Thứ nhất, không được lúc nào cũng xưng hô sư đồ. Đừng quên giữa chúng ta còn có sợi dây của tình bạn nữa, tôi không muốn nó bị đứt bởi mối quan hệ thầy trò đâu! Nếu là ngày bình thương, cứ gọi tôi là Alex!

Thứ hai! Tôi không muốn chuyện làm thầy cậu lộ ra bên ngoài đâu nên kín kín cái mồm vào nhé!”

Nghe đến đây thì khéo miệng tôi co giật. Thế rốt cuộc ổng muốn tôi bái sư làm cái quỷ gì? Gọi sư phụ không cho gọi, tiết lộ ra bên ngoài cũng không luôn! Chắc là sở thích cá nhân của lão nên thôi tôi cũng chẳng buồn hỏi.

“Ta bắt đầu được rồi chứ?”

“Được!” Alex nói, tay đưa cho tôi một cuốn sách:

“Đây! Cầm lấy cái này rồi vào không gian đa chiều của tôi tu luyện đi! Ba ngày sau tôi gọi!”

Tôi làm đúng theo lời lão. Không gian đa chiều của ổng cũng chẳng có gì, bên trong đó chỉ là một khoảng không vô định. Được cái, nơi này hoàn toàn phù hợp để tập trung tu luyện.

Hướng sự chú ý của mình về lại cuốn sách. Hít một hơi thật sâu, tôi như cảm nhận được sức mạnh ẩn chứa bên trong nó. Nói thật thì tôi có chút run đấy! Nhưng thời gian không chờ một ai, tôi không được phí phạm.

Lấy hết dũng khí, tôi lật trang đầu tiên ra và

OANH

Tất cả giác quan của tôi như tê dại. Hàng đống kiến thức cao cấp như khắc ghi thẳng vào linh hồn tôi. May mắn thay, chúng không hề gây đau đớn cho tôi. Cuốn sách này như có linh trí, nó chỉ cho tôi một lượng kiến thức vừa đủ để tôi luyện mà thôi.

Thế là ổn, tôi nhắm mắt lại, tiến vào trạng thái tu tập.

Không biết qua bao lâu...

“Tỉnh lại được rồi!” Tiếng gọi của Alex đánh thức tôi. Từ từ mở mắt, tôi cảm thấy mình như mạnh hơn trước gấp mấy lần. Có được như vậy là do tôi đã luyện được hết tầng một của cuốn sách. Tuy chưa nói là thuần thục nhưng so với tôi mấy ngày trước thì quả là một trời một vực. Chưa nói đến phần kiến thức, tôi trong lúc tu tập còn luyện được thêm ba tầng Kiếm Vực nữa, nâng số tầng Kiếm Vực tôi sở hữu lên con số bốn.

Đương vui vẻ với thành quả của mình, mắt tôi liếc qua cái đồng hồ thì

“CÁI QUỶ GÌ THẾ NÀY! BA NĂM RỒI Ư?” Tôi hét lên. Đúng vậy, cái đồng hồ chỉ thời gian đúng ba năm kể từ lúc tôi tiến vào đây. Tôi hốt hoảng lao ra ngoài thì bắt gặp ba tên kia đang ngồi... ăn lẩu.

“Ăn không Nacki?” Alex lên tiếng. Tôi thì như muốn phát rồ:

“Ba năm trôi qua rồi sao sư phụ không gọi tôi? Lại còn...”

Chưa kịp nói xong thì tôi đã ăn một gõ vào đầu. Ổng bảo tôi nhìn kĩ lại thời gian đi rồi hẵng lắm mồm. Bán tín bán nghi, tôi nhìn lại giờ thì phát hiện là mới ba ngày trôi qua.

“Không thể nào!” Tôi thốt lên. Rõ ràng vừa nãy tôi nhìn thời gian đã trôi qua ba năm, tại sao bây giờ lại là ba ngày? Hay là do tôi đói quá nên sinh hoa mắt?

Nghĩ vậy, tôi tham gia cùng ba ổng luôn. Trong bữa ăn, Alex có cho tôi vài thông tin quan trọng.

Đầu tiên là Roboco cũng đã chính thức gia nhập Hololive. Cô debut một ngày sau khi tôi bắt đầu tuyện tập. Đây tất nhiên là một tin vui với tôi. Vậy là gen 0 chính thức có hai người rồi!

Nhân tiện nhắc tới gen 0 thì Miko cùng Suisei đều đã xuất viện rồi. Miko vẫn còn ám ảnh về tâm về tâm lý nên hai người đã về chung một phòng. Hẳn là sau khi có một pha cùng vào sinh ra tử thì hai cô nàng đã trở nên thân thiết hơn nhiều. Tôi cũng nên ghé qua thăm hai người.

Max và Pedro bị thương khá nặng nhưng xem chừng chỉ nay mai là xuất viện. Có vẻ như mấy gã trong đội an ninh muốn chờ họ khỏi hết để hỏi chuyện một thể.

Đó là tất cả những gì đáng lưu tâm trong ba ngày qua. Phía Hội Đồng cũng không đả động gì đến chuyện tại sao tôi lại nghỉ lâu như vậy.

Ăn uống no nê rồi thì cũng là lúc mí mắt tôi như sập xuống. Quả thật là căng da bụng, chùng da mắt mà. Vừa mới luyện tập xong không lâu, tôi cũng chưa có hứng thú đi đêm nên còn gì hơn là lên giường làm một giấc đến sáng mai?

À không! Tôi ngủ đến trưa luôn rồi!

Buổi dạy chiều hôm đó diễn ra vô cùng thuận lợi! Với đống kiến thức đã ngộ được, tôi tự tin hơn hẳn khi đứng trước lớp. Bất quá tâm trí tôi không hoàn toàn tập trung vào việc giảng dạy. Chẳng là theo tôi được biết thì Pedro cùng Max đều đang được kiểm tra lần cuối rồi. Nói cách khác thì buổi “nói chuyện” cũng chuẩn bị bắt đầu rồi.

Bình thường thì nếu không có người chết thì việc điều tra sẽ không đến mức quá căng như vậy. Nhưng lần này không hiểu sao, họ thật sự làm rất gắt. Đích thân Garfare - giáo sư SSS chuyên về an ninh của trường đã đích thân đứng ra giải quyết vụ này khiến tôi phải bất ngờ.

Vậy nên tôi đã nhờ Alex giúp tôi nắm bắt thời gian. Ngay khi cuộc “nói chuyện” kia bắt đầu thì liên lạc cho tôi. Mục đích thì tất nhiên là để tôi đi phá... à không là đi “tham gia tranh luận”.

Đây là việc rất quan trọng. Đầu tiên thì tôi thực sự lo cho tinh thần của Miko. Cô nàng còn chưa hết sốc, tâm lý còn chưa ổn định, không thể để cho cái tên chỉ quan tâm đến hung thủ kia tra hỏi được.

Đó là lý do chính tôi đến đó. Ngoài ra còn một lý do phụ khác là do tôi tò mò về vụ tấn công.

Mải suy nghĩ, chính tôi đã không để ý đến hai ánh mắt phức tạp đang nhìn tôi cả buổi dạy.

Và cứ thế, cả tiết trôi qua êm ả. Ngay khi tiếng chuông báo hết tiết vang lên thì tôi lấy tốc độ thần thánh lao đi. Trong số cả bốn người thì Max là dễ gặp nhất. Ngay sau khi được xuất viện, anh chàng quay trở lại với công việc của một tạp vụ đầy vất vả và nhàm chán. Nhưng cuộc sống anh ta có vẻ như đã bước sang trang mới sau vụ tấn công vừa qua.

Bằng chứng là khi tôi thấy Max, tôi cũng thấy luôn cả Pedro đang giúp cậu chàng làm việc. Với sự xuất hiện của Pedro thì học viên xung quanh lặng như tờ, không ai dám bước ra gây sự hay nhạo báng Max nữa.

Pedro đã thế thì tôi đến sẽ thế nào? Tất nhiên là sợ xanh mặt cả một lũ chứ còn sao nữa! Tôi cũng không rảnh mà quá để ý đến trúng, nhanh chóng tiến tới cạnh hai cậu chàng kia.

“Chào giáo sư!” Max với Pedro lên tiếng trước.

“Ừ! Khỏe rồi hả?” Tôi hỏi. Max nhanh nhảu đáp:

“Nhờ lọ thuốc của ngài đó! Nó giúp bọn em rất nhiều!”

Nhìn cậu ta, tôi có ý cười. Thật không hiểu sao vừa bị coi là phế vật, vừa bị tật, lại vừa phải chịu đựng sự miệt thị của vô vàn con người, cậu ta vẫn tràn đầy sức sống như vậy nhỉ? Càng nghĩ tôi càng sót. Chắc chắn là tôi phải kiếm một cái cớ gì đó hợp lý để chuộc lấy cậu chàng chứ tôi không muốn thấy một kẻ đầy hi vọng như Max cứ suốt ngày bị giam cầm nơi đây!

Nhìn cậu ta, tôi đỡ nghiêm túc hơn hẳn. Tôi nói:

“Mỗi lọ giá trăm hòn Lục Bảo nhé!”

Cằm hai ông tướng như muốn rớt xuống khi nghe câu nói của tôi! Cũng giải trí thật! Bất quá thời gian cũng không còn nhiều cho tôi ở đây bông đùa thêm nữa.

“Giỡn đó!” Tôi nghiêm túc lại: “Hai cậu có nhận được lệnh triệu tập không?”

“Có thưa ngài!” Vẫn là Max đáp. Pedro chỉ đứng một bên không nói. Tôi đề nghị:

“Hai cậu dẫn ta tới đó ngay bây giờ được không?”

Nghe vậy, Max có chút kinh ngạc: “Nhưng thưa ngài!”

“Nhanh đi hoặc là ta tính tiền chai thuốc!” Tôi dọa.

Cơ mà nó cũng hiệu quả vì ngay khi nghe vậy thì chúng cũng không cãi mà ngay lập tức dẫn tôi tới nơi được hẹn. Ở nơi đó đã có hai kẻ chờ sẵn. Một trong hai người tất nhiên là Garfare, người quản lý vụ này. Người ngồi bên cạnh thì tôi cũng biết, đó là Warden, đội trưởng của Cảnh binh.

Mà khi bọn tôi tiến vào, Garfare lên tiếng:

“Đến rồi sao! Ngồi đi!”

Quay sang tôi, lão hỏi:

“Giáo sư Natsumi! Tại sao anh tới đây?”

“Tò mò! Không được sao?” Tôi lấy giọng lạnh lùng đáp lại. Garfare thì cười nhạt:

“Anh mà cũng tò mò?”

“Có vấn đề gì sao?” Tôi nhướn mày. Đã quyết tới đây thì chắc chắn tôi không sợ xung đột rồi. Cùng lắm thì sài chiêu “Triệu Hoán Sư Phụ Chi Thuật” thôi! Có gì phải ngại!

Bất quá chiêu thức mới học được này tạm thời chưa có đất diễn rồi. Warden ngồi một bên nhìn hai thằng vờn nhau thì cũng hãi. Trâu bò đánh nhau ruồi muỗi chết mà! Vậy nên, hắn đành làm trung gian hòa giải cho cả hai.

“Hai giáo sư xin bình tĩnh lại!” Hắn kéo Garfare ngồi xuống rồi nhìn tôi cười:

“Không biết giáo sư có gì tò mò ạ!”

Cũng không có ý định làm khó hắn, tôi nói thẳng ra câu hỏi vẫn còn đang quanh quẩn trong đầu tôi.

Nghe xong, Garfare nhẹ nhàng nói: “Đợi tẹo nữa đi! Chờ hai đứa kia đến nốt thì ta sẽ hỏi một thể!”

“Cũng được!” Tôi nói rồi ngồi xuống cái ghế dài để ở góc phòng. Kể ra tên kia cũng biết nặng nhẹ. Nơi này được bày biện trông giống một như một phòng khách vậy. Điều này giúp cho mấy đứa học sinh bị hỏi đỡ căng thẳng. Dù sao thì chúng cũng là nạn nhân chứ không phải kẻ tình nghi mà phải làm quá lên.

Chờ khoảng năm phút thì cánh cửa lại mở ra lần nữa, Miko cùng Suisei bước vào. Hai cô nàng trông cực kỳ thiếu sức sống, tôi khá chắc là hai cô đang sợ buổi hỏi cung trá hình này lắm.

Cơ mà ngay khi nhìn thấy tôi thì vẻ ủ rũ đó biến mất với tốc độ bàn thờ. Có vẻ như hai cô cũng có thiện cảm với tôi rồi đây.

“Giáo sư!” Miko thốt lên

“Ừ!” Tôi đáp ngắn gọn rồi kéo cô nàng lại gần hỏi: “Thế nào! Có bị căng thẳng quá không? Nếu có thì không cần nói chuyện đâu!”

“Dạ không sao đâu! Em ổn hơn rồi!” Miko đáp rồi cùng Suisei bước tới cạnh Max và Pedro.

Bây giờ tôi mới để ý là hai cô nàng đang nắm tay nhau. Mới mấy ngày mà trông họ đã thân thiết đến vậy rồi! Chẳng lẽ chiến hạm đã ra khơi rồi sao? Có chút sớm à nha!

Mà thôi, tập trung lại nào!

Khi đã tụ tập đông đủ thì Garfare lấy từ trong Nhẫn ra một thanh kiếm màu đen kịt với vài vết nứt màu đỏ trông hết sức tà dị. Mà lúc này, Warden lên tiếng:
“Mọi người có nhận ra nó không?”

“Thanh kiếm của ả ta!” Pedro thì thầm, giọng lạnh như băng. Ba người kia cũng gật đầu xác nhận. Garfare cười lạnh, dùng phép soi sáng thanh kiếm. Tôi thấy ở thân kiếm là một ký tự hết sức kỳ lạ. Đó là một vòng tròn, bên trong là một ngôi sao với tận bảy cái cánh. Xen vào giữa các cánh ngôi sao là một loạt ký tự rất lạ mà tôi không hiểu. Tất cả chúng đều được vẽ với màu đỏ là màu chủ đạo.

Mà lúc này, Garfare chầm chậm gằn từng chữ:

“Biểu tượng của Giáo Hội!”

“Giáo Hội?” Suisei hỏi lại.

“Đúng! Bọn bây thì thường gọi chúng là Giáo Đoàn Vực Sâu còn bọn ta thì quen gọi là Giáo Hội!” Garfare thản nhiên đáp. Tôi thì loạn như cào cào! Cái tên Nacki chết tiệt này! Tại sao cái phần quan trọng này lại bị thiếu là sao? Đúng vậy, tôi đã lật tung hết trí nhớ tên kia lên nhưng cũng chả tìm được gì có ích cả!

Mà lúc này, Garfare nói tiếp:

“Nguy hiểm ở chỗ bọn ta phát hiện kẻ sở hữu thứ này là một Sứ Giả!”

“Sứ Giả? Là gì ạ?” Max hỏi, hẳn nhiên là còn ngu ngơ.

Garfare cười nhạt: “Bây chỉ cần biết chúng ngang hàng các Tổng Giám Mục là được!”

“Cái gì!” Cả bốn đứa cùng thốt lên. Max nói với giọng đầy sợ hãi:

“Vậy là ả ta mạnh gần bằng các giáo sư SSS sao!”

Nghe vậy thì tôi cũng phải giật mình. Mặc dù tôi vẫn chả hiểu gì cả nhưng mạnh gần bằng SSS là khái niệm gì? Cứ cho là Nacki mạnh bằng hai giáo sư cùng cấp đi thì kẻ tấn công phải mạnh bằng nửa hắn. Với sức mạnh đó thì việc hủy diệt một hành tinh cũng có thể nói là không chút khó khăn.

Giờ thì tôi hiểu sao trường lại làm căng như vậy rồi! Tôi hỏi gấp:

“Thế đã có kẻ tình nghi chưa?”

Warden đáp: “Rồi! Kẻ bị tình nghi lớn nhất hiện tại là một tên có danh xưng...”

“Là Jack!”


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#hololive