Phần XIV: Gen 3.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nam Mỹ - Brazil.

Ngay bên dưới bức tường phân cách của Brazil, một cánh cổng không gian bỗng dưng xuất hiện, Rushia và Marine bước ra từ trong cánh cổng rồi nhìn xung quanh. Những tòa nhà hiện đại cao ngất hiện ra trước mắt của cả hai, những ngọn cây xanh tươi và cao vút trải dài.

- Woa, đẹp quá!

Rushia thích thú nhìn xung quanh, cô hồn nhiên nhìn ngắm mọi thứ, nơi đây không hề có dấu vết của một cuộc tàn phá nào cả.

- Rushia, nơi này...Quá bình yên rồi...

Rushia không hề để tâm tới lời nói của Marine, cô chạy đi nhìn ngắm các công trình ở đây cũng như thiên nhiên thu nhỏ bên dưới các tòa nhà cao vút.

- Này, Rushia, chờ tui với...

Marine đuổi theo sau Rushia, hai người đi vòng quanh các khu nhà ở đây, họ dần nhận ra rằng nơi đây ngoại trừ việc không có một bóng người nào thì việc bị các con quái vật tàn phá là không hề có.

- Nơi này...Không bình thường chút nào...

Marine nhìn vòng quanh, ngoại trừ khu này ra thì chỉ còn lại bức tường phân cách nơi cô và Rushia đã đến lúc nãy.

- ‎Rushia, ngoài chỗ này ra thì chỉ còn nơi đó là chúng ta chưa đi thôi...

Rushia nhìn theo hướng chỉ tay của Marine, nơi mà Marine đang nói đến chính là một bức tường rất cao bao quanh lấy một phần nơi đây. Cả hai tiến về phía bức tường, một cảm giác khó chịu dần bao trùm lấy tâm trí của Rushia.

- Tui cảm nhận được...Có một loại khí rất giống với tui...

- ‎Hả?

Rushia nhíu mày lại, cô đưa tay đặt lên mặt tường, cái cảm giác khó chịu truyền từ mặt tường lên tay rồi đi đến tâm trí cô. Nó như một loại axit ăn mòn vậy, nó thúc đẩy ý nghĩ muốn phá nát bức tường trong đầu cô để nhìn được phía bên kia là gì.

- Ru...Rushia? Bà tính làm gì vậy?

- ‎Đập nát thứ này.

Vừa mới dứt câu, cô liền triệu hồi ra một bộ xương với một cây đại đao vác trên vai. Nó là Grantifel, một trong những tướng quân dưới trướng của cô, và cũng là tướng có sức mạnh vật lý mạnh nhất. Ánh mắt của Rushia sáng lên, cô phất tay.

- Ta ra lệnh cho ngươi, đập nát bức tường này.

- ‎Này, Rushia!!! khoan đ-

Marine tiến tới định ngăn cản Rushia, nhưng lời nói của cô chưa kịp dứt thì Grantifel đã đánh thẳng vào bức tường, cả bức tường rung lên vì cú đánh của Grantifel, nơi chịu trực tiếp cú đánh ấy sụp đổ hoàn toàn tạo thành một lối đi có thể nhìn thẳng qua bên kia bức tường.

- Đây là...

- ‎Là khu ổ chuột...

Cả hai đi qua bức tường và tiến gần khu ổ chuột, trước mắt của hai người là một khung cảnh tàn khốc. Những ngôi nhà sụp đổ đè lên nhau, cái con đường bị nhuộm đỏ bởi máu và xác chết nằm la liệt khắp nơi.

- Thật tàn nhẫn...

Rushia cứng đờ trước cảnh tượng đó, đối với cô thì nó không đơn giản là một cảnh những xác chết bị băm ra và bị vứt đó. Bởi cô có thể nhìn thấy linh hồn của họ, những người đã bị giết hại.

Rushia nhắm mắt, một dòng lệ chảy xuống bên má cô, đó là dòng lệ của sự bi ai, xót thương cho những linh hồn vô tội bị giết hại và phảng phất ngoài kia. Như đáp lại nỗi bi ai đó, những linh hồn từ từ bay lại và tập trung trước mắt của cô, chúng điều quỳ rạp xuống dưới đất.

- \Đây là quyền năng của Nữ Vương, lòng bi ai của ngài có thể chạm đến nơi sâu thẳm trong linh hồn của những kẻ đang chìm trong bóng tối không lối thoát này.\

- ‎...

Marine đứng một bên, cô có thể thấy rõ những linh hồn ngoài kia đang dần tập trung về đây nhờ lượng ma lực tỏa ra từ Rushia. Dù là lần đầu cô thấy được chúng, nhưng thay vì sợ hãi, cô lại cảm thấy có một nỗi buồn trong tâm cô và cả sự xót thương. Ma lực của Rushia bùng phát, cô dang rộng hai tay ra, lượng ma lực của cô bắt đầu bao trùm lấy toàn bộ linh hồn ở đó.

- Những linh hồn đang mất đi phương hướng, ta là Nữ Vương của cái chết. Hôm nay, ta đem lòng xót thương này đến các ngươi là để bao dung các ngươi, để cho các ngươi tìm được phương hướng một lần nữa. Đáp lại lời ta, tất cả sẽ về dưới trướng ta.

Các linh hồn tập trung tại đó ngẩng đầu lên, chúng đang bày tỏ sự biết ơn đối với Rushia vì đã chấp nhận chúng. Nhưng rồi trước mắt của hai người, một đám mây màu nâu đỏ bỗng xuất hiện.

- Đó là...Gì vậy?

Nhìn thấy đám mây màu nâu đỏ đó, Rushia lập tức nhíu mày biểu lộ vẻ tức giận.

- ‎Grantifel, chuẩn bị chiến đấu!

- ‎\Tuân lệnh, thưa Nữ Vương.\

Bên trong đám mây đấy, một người đàn ông bước ra. Ông ta có dáng người cao, thân hình nhỏ gọn, một gương mặt rất trẻ và đẹp. Ông ta bận trên người một bộ vest nâu đỏ của khoảng đầu thế kỉ XX trông như một quý tộc. Ông ta đi ra khỏi đám mây và nhẹ nhàng cười.

- Lâu rồi ta mới đến gặp ngươi, vậy mà ngươi chào đón ta như này sao?

Một giọng nói trầm ấm và thanh lịch vang lên, nhưng ẩn chứa trong lời nói đó là một sự chết chóc cùng sát khí ngút trời.

- Bình tĩnh nào, ta không rảnh ở đây để đánh nhau với cái binh đoàn bất tử của ngươi đâu.

- ‎Ru...Rushia...Ông...Ông ta...Là ai thế? Cảm giác...Ông ta...Rất đáng sợ...

Người đàn ông nhẹ nhàng thở dài, cùng dáng vẻ thanh lịch, ông nhìn về phía Marine.

- Cô gái này, cô nói như vậy rất tổn thương ta đấy. Cô biết chứ?

- ‎Tên khó chịu này...Không, người này...Là Vua của cả Âm Giới. Một thượng thần - Hades.

- ‎Thượng...Thượng thần sao...Vậy là...Ông ta là tồn tại đứng đầu tất cả sao...

Rushia cắn răng, cô không hề thấy vui đối với sự xuất hiện đột ngột của ông ta. Trong suốt cả thiên niên kỷ qua, cô liên tục gửi quân của mình đi đánh ông ta, mục đích chính là muốn loại bỏ ông ta khỏi Âm Giới. Nhưng hiện tại ông ta lại chủ động xuất hiện trước cô và không hề tỏ ý muốn đánh nhau, điều đó làm cho cô càng cảnh giác và nghi ngờ hơn.

- Hahaha, ngươi đừng cảnh giác như thế chứ, ta chỉ đến đây để nói vài điều mà thôi.

- ‎Giữa chúng ta thì có gì để nói?

Rushia lườm ông ta một cái, ngay lập tức Grantifel lao tới và vung cây đại đao về phía Hades. Ông ta chỉ cười nhẹ rồi đưa một ngón tay lên đỡ thanh đại đao đang chém xuống người mình.

- Ta thật sự chỉ muốn nói chuyện chút thôi mà, và điều ta nói có liên quan đến ngươi.

Hades đẩy nhẹ ngón tay, thanh đại đao trên tay của Grantifel lập tức vỡ nát khiến Grantifel phải lập tức quay về bên Rushia.

- Ta chỉ muốn nói một chuyện liên quan đến đệ tử của ta.

- ‎Đệ tử của ngươi?

- ‎Đúng vậy, ta sẽ nhường ngôi vua cho nó.

Khi nghe được lời nói ấy, Rushia lập tức biến sắc. Cô lớn giọng lại với Hades.

- ‎Không được! Em ấy vẫn còn quá yếu!

- ‎Quyền năng của ta sẽ giúp nó một phần.

- ‎Quyền năng của ngươi sẽ chỉ cắn nuốt chính em ấy mà thôi! Sức mạnh của ngươi là quá lớn so với một người chưa bước vào bán thần như em ấy!

- ‎Bình tĩnh nào, ta không hề nói sẽ đưa toàn bộ cho nó.

Hades nhấc chân, ông ta chỉ cần một bước đã đến bên Rushia.

- Ta sẽ đưa cho nó quyền năng nhỏ nhất. Là sự chấp nhận đối với thần khí trấn áp Âm Giới.

Rushia thoáng bình tĩnh lại, cô biết tên này sẽ không hại đệ tử của mình dễ đến vậy.

- ‎Nếu chỉ có như vậy...Thì được thôi...Nhưng vì sao lại nói cho ta nghe những lời này?

- ‎Ta biết ta có thể tin tưởng được ngươi, dù ngươi có đối địch với ta, thì ngươi cũng sẽ bảo vệ nó như một đứa em thôi.

- ‎Hừ...

Hades cười nhẹ, trong đôi mắt của ông ta ánh lên một nỗi u sầu rồi nhanh chóng tan biến đi. Với Hades, cả cuộc đời của ông ta chưa từng thu nhận một đệ tử nào. Bây giờ ông lại để một đệ tử còn nhỏ bé như vậy ở lại mà rời đi khiến cho ông suy nghĩ rất nhiều.

- Được, ta sẽ chăm sóc em ấy thay ngươi, nhưng ngươi tuyệt đối đừng có hại chết em ấy bằng quyền năng của ngươi đấy!

- ‎Hahaha, ta biết rồi, ta sẽ không để đứa đệ tử duy nhất của ta phải chết đâu.

Hades quay người, ông ta nhìn những linh hồn đang run sợ vì sự xuất hiện của ông, rồi ông thở dài.

- Nhớ đừng có làm loạn Âm Giới là được.

Ông ta búng tay rồi biến mất vào hư vô trước khi Rushia kịp phản bác lại, cô nhìn vào khoảng không một lúc.

- Đúng là tên khó chịu ích kỷ mà, trong lòng rõ ràng không yên nhưng lại cố không thể hiện điều đó ra...

Rushia bung một lượng ma lực lớn bao trùm toàn bộ nơi cô đang đứng, những linh hồn kia đồng loạt đưa tay lên rồi biến mất cùng với lượng ma lực của Rushia. Tất cả diễn ra trong chớp mắt, Grantifel cũng được cô thu hồi lại sau đó.

- Rushia này, ông ta mạnh như vậy...Tại sao lại không đứng ra bảo vệ những dòng thời gian này?

- ‎Những thượng thần như ông ta điều có một quy tắc chung, đó là không nhúng tay vào Nhân Giới và cả dòng thời gian. Điều này thì có một người hiểu rõ hơn tui đấy, nếu có dịp thì bà nên hỏi người đó.

- ‎Ừm...Vậy...Đi tiếp thôi.

Cả hai tiếp tục bước đi tiến về phía khu ổ chuột.

Châu Đại Dương - Australia.
Tại lãnh thổ phương bắc của Australia tồn tại một vùng thảo nguyên rộng lớn, nơi đây là nơi cư trú của rất nhiều loài sinh vật khác nhau. Những con Kanguru nhảy theo đàn, chuột túi Wallaby đứng từ xa và ngó về các hướng khác nhau.

Ngay gần đó, một cánh cổng không gian được mở ra, Noel và Flare bước ra từ cánh cổng. Khi họ vừa đặt chân xuống thềm cỏ thì đã được chào đón bằng một làn gió thảo nguyên thoáng mát thổi qua, tóc của hai người bay phấp phới khi ngọn gió lướt qua người.

- Ahh! Mát quá!

Noel bước tới, cô thả lỏng cơ thể để làn gió ấy lướt qua cơ thể, cô hơi ngước nhìn lên trời rồi cười mỉm, gương mặt của cô hiện rõ sự dễ chịu và thỏa mãn. Thảm cỏ dưới chân hai ngườu xào xạc theo làn gió, một hương thơm thoang thoảng của thảo nguyên bay ngược lên mũi Flare.

Flare bất ngờ, mùi hương dễ chịu ấy nhanh chóng cuốn cô cùng Noel đắm chìm vào thảo nguyên, cả hai nhìn về phía xa, từng đàn Kanguru đang nhảy xa dần dưới cái nắng của chiều tối.

- Thật yên bình.

- ‎Và cũng thật tĩnh lặng...

Xung quanh hai người chỉ có tiếng gió thổi và tiếng xào xạc của thảm cỏ dưới chân, khung cảnh cứ như thế xa dần trong đôi mắt của họ. Flare di chuyển xung quanh, cô cầm máy dò tần sóng để dò xem có bất cứ nhiễu loạn nào quanh đây không, nhưng cô không thu được kết quả gì.

Từ đằng xa bỗng có một âm thanh lớn dội đến, nó thu hút Flare và Noel cùng nhìn về hướng phát ra âm thanh đó. Ngay ở hướng dội của âm thanh có một bóng người đang đuổi theo một con Kanguru trưởng thành, bóng người đó liên tục vung một thứ gì đó trên tay vào thân của con Kanguru. Nó kìm nén nỗi đau để chạy đi nhưng không được bao lâu đã phải ngã xuống.

- Flare...

- ‎Ừm...

Noel và Flare lập tức chạy về phía đó, hai người tăng tốc chạy hết mức có thể để tới được với con Kanguru đó. Nhưng khi được nửa chặng đường, họ đã phải chứng kiến đầu của con Kanguru bị chặt ra khỏi thân thể và bị ném lên trời, máu của nó văng ra khắp nơi, cái bóng đen đuổi theo con Kanguru cúi xuống và cầm phần cổ của nó lên. Khi Flare và Noel đến gần, cái bóng đen lập tức lao về phía họ.

- Cẩn thận! Flare!

Noel xông tới, cô cầm sẵn cây chùy trong tay và đề phòng, nhưng cái bóng đen đó lại không mang địch ý gì với hai người, ngay khi lao lại đủ gần, cái bóng đen liền lên tiếng.

- Noel! Flare! Hai em mới đến sao?

Giọng nói đó khiến cho hai người dừng lại. Cái giọng nói lanh lảnh có phần hơi trẻ con cùng ngữ điệu không bình thường chút nào khiến họ hơi nổi da gà khi nghe ấy đã phần nào giúp họ đoán được đối phương.

- Là...Haachama senpai sao...

- Xin chào xin chào, là chị đó! Haachama đây!

- ‎...

Haachama vui vẻ chào, cô cười hồn nhiên trong khi tay vẫn cầm phần cổ tóe đầy máu của con Kanguru mà cô vừa giết, cô còn vẫy cánh tay nhuộm đầy máu của mình với Noel và Flare.

- Chị...Đang làm gì vậy...

- ‎Ah! Em hỏi cái này sao? Là đồ ăn đó!

- ‎...

Haachama vui vẻ lắc qua lắc lại cái xác của con Kanguru khiến cho Noel hơi kinh tởm, Flare thấy vậy cũng chỉ cười trừ cho qua. Haachama liền quay người và dẫn hai người về trại của cô.

- Đi nào! Noel, Flare! Trời sắp tối rồi!

- ‎Vâng ạ...

Khi về tới trại của Haachama, đập vào mắt hai người chính là một túp liều nhỏ với rất nhiều thứ ở xung quanh: Một cái lò nướng, một cái tủ gỗ không có cửa chứa đầy dụng cụ làm bếp, một thanh sắt bắt trên hai tảng đá, các miếng thịt vẫn còn đang bốc khói nghi ngút trên đấy cùng với ngọn lửa cháy bập bùng bên dưới. Ở đằng xa túp liều của Haachama, có một thứ trông như tòa tháp mọc thẳng lên trời, nó sở hữu một kích thước rất to và đen kịt.

- Thứ ở xa kia...Là gì vậy senpai...

- ‎Chị không biết, nhưng khi chị đến đây thì đã thấy nó, khi chị lại gần nó thì sẽ có một cái gì đó đẩy chị ra xa và ngăn chị chạm vào.

Một thứ không rõ nguồn gốc và trông như một tòa tháp hình lập phương mọc lên ngay giữa thảo nguyên, nó không hề có bất kì động tĩnh gì nhưng lại khiến Flare và Noel cảnh giác trong vô thức như thể họ đang được cảnh báo rằng nó rất nguy hiểm.

- Được rồi! Có đồ ăn rồi!

Giọng nói của Haachama vang lên kéo hai người ra khỏi suy nghĩ về thứ ở đằng xa, cô đưa ra hai xiên thịt cho Flare và Noel.

- Ăn đi!

- ‎Ah. Cảm ơn senpai.

Flare và Noel đón lấy xiên thịt, cả hai cùng cho vào miệng rồi nếm nó.

- Ưm! Ngon quá!

- ‎Ngon thật! Đây là senpai tự làm sao?

Haachama cười tự hào, đây là món thịt Kanguru mà cô đã tốn bao nhiêu công sức để nướng được hương vị đó, mặt cô hơi vểnh lên trời trong khi miệng cô vẫn ngậm xiên thịt.

- Ương iên! {Đương nhiên!}

- ‎Senpai à, chẳng phải bỏ xiên thịt ra thì sẽ dễ nói hơn sao...

Cả ba người cùng ngồi nói chuyện và ăn thịt xiên dưới bầu trời đã ngả tối, những đốm lửa màu hồng đỏ bắn lên và biến mất trong không trung, thảm cỏ thảo nguyên vẫn xào xạc trong gió. Và thứ ở đằng xa kia dần chuyển động nhẹ...

Châu Âu - Đức.
Hiện tại, khắp mọi nơi ở nước Đức điều là xe tăng, xe bọc thép và bom đạn, quân đội của Đức đang ra sức chống lại lũ Hắc kỵ sĩ. Từng đợt bom nổ ra ở khắp nơi, bão đạn giăng khắp mặt trận, tiếng xe tăng nả đạn vang vọng trong không trung xen lẫn với tiếng gào thét của lính Đức.

Chiến trường tại Đức chính là một mớ hỗn độn giữa một lũ Hắc kỵ sĩ sẵn sàng tàn phá mọi thứ và quân đội Đức sẵn sàng nả súng không do dự về phía đối phương vô cùng ác chiến.

Pekora đứng từ xa quan sát, cô vừa nhìn cơn bão đạn của quân đội Đức vừa cười khoái chí.

- Ha↗Ha↘Ha↗Ha↘Ha↗. Nhìn có vẻ vui đấy!

Pekora trượt xuống khỏi con dốc mà cô đang đứng rồi lẩn vào trong cơn mưa đạn.

Ở ngay giữa chiến trường, những còn Hắc kỵ sĩ liên tục di chuyển theo những hướng khó đoán, chúng nhảy phốc lên người của lính Đức rồi xé nửa thân trên nhưng xé một tờ giấy. Nhưng khi những con Hắc kỵ sĩ vừa xé xác được một người thì ngay lập tức có một cơn mưa đạn nhắm thẳng đầu của chúng và giết chúng tại chỗ, thế trận cứ như vậy mà dây dưa, số lượng của hai bên cũng không chênh lệch quá nhiều.

Chỉ sau một lúc, lũ Hắc kỵ sĩ cấp độ 2 xuất hiện, chúng nhảy lên trên không rồi đáp xuống đè bẹp từng chiếc xe tăng, nhưng lính Đức đã cho phóng hỏa tiễn vào đầu của tụi nó và khiến đầu tụi nó nổ tung. Lính Đức qua trận chiến này đã thể hiện rõ rằng họ không tiếc bất cứ tài nguyên quân sự nào cho việc này cả.

Từng chiếc xe tăng nổ tung giữa chiến trường đổi lấy mạng của từng con Hắc kỵ sĩ cấp độ 2, đây chính xác là một trận chiến tiêu hao cực kì lớn từ bên phía lính Đức.

Pekora chạy vụt qua làn bão đạn phía trên đầu, cô lách người tránh khỏi những quả mìn bên dưới để tới chỗ cất súng đạn của lính Đức. Những tên lính Đức trông thấy bóng dáng của cô ở gần đó điều giơ súng lên nhắm bắn.

- Bắn một cô thỏ đáng yêu là không tốt đâu Peko!

Pekora xoay người, chống hai tay xuống đất rồi đá thẳng lên. Cô đá văng cây súng của tên lính rồi xoay người đá thẳng vào cổ của hắn, cú đá khiến hắn ngã xuống đất và bất tỉnh. Cô lộn người nắm lấy khẩu súng rồi vụt đi, những người ở đó điều kinh ngạc nhìn theo cô chạy về kho đạn.

- Cô ta...Nhanh quá!

- ‎Ngăn cô ta lại!

Các tên lính vội vã chạy theo, chúng bắn xuống đất ở ngay phía sau cô để cảnh cáo, nhưng cô lại mỉm cười rồi lách người, ở gần đó có một thùng chứa lựu đạn để hở. Cô nhanh chóng vụt qua và ném một trái ra bên ngoài, từng loạt đạn bắn ra sượt qua trái lựu đạn và khiến nó phát nổ, vài người lính ở khoảng cách gần bị cú nổ làm cho bị thương.

Pekora lẩn vào kho đạn, những tên lính lập tức kéo đến và bao vây ở bên ngoài.

- Ha↗Ha↘Ha↗Ha↘. Kho đạn đây rồi Peko!

Cô lượn một vòng quanh kho đạn, nơi đây chứa hầu như tất cả các loại đạn của rất nhiều khẩu súng khác nhau, cô lục tìm và trang bị cho bản thân một dây băng đạn quấn quanh người, năm trái lựu đạn lấy được từ bên ngoài vắt ở bên hông. Và một cái nón của lính Đức được treo trong kho cũng bị cô lấy xuống đội lên đầu, nhưng đôi tai của cô đã bật chiếc nón ra nên cô cũng bỏ đi.

Cô đứng sát cánh cửa kho và nhìn ra bên ngoài, lính Đức đã bao vây kín ở ngoài kia khiến cô nhăn mặt tỏ vẻ khó chịu.

- Bọn người đó bám dai thật! Mình chỉ mượn vài thứ thôi mà Peko!

Pekora lưỡng lự, rồi cô bật tung cánh cửa, ngay lúc đó có một loạt mưa đạn được bắn tới, cô cúi người vụt ra ngoài và ném một trái lựu đạn lên trời. Bọn lính Đức trông thấy trái lựu đạn liền nhanh chóng tránh hết ra và vô tình tạo một con đường cho cô trốn thoát.

- Này! Trái lựu đạn chưa rút chốt, chúng ta bị lừa rồi!

- ‎Cô ta đã chạy trốn mất rồi! Đuổi theo!

- ‎Khoan đã!

Một người trong đó hét lên khiến bọn lính điều đứng lại, hắn cầm một tờ giấy đã nhàu nát đưa lên cho những người ở đó xem.

- Tôi thấy được cô ta! Cô ta rất giống với tấm hình này!

Mọi người xung quanh đó điều nhìn về tờ giấy, những con mắt được mở to hơn, vài lời cảm thán được thốt ra. Nội dung trên tờ giấy mà tên kia đưa ra chính là một bản truy nã:

• WANTED •

  Tội Phạm: Usada Pekora

  ‎Tuổi: ???

  ‎Tội Danh: Đe dọa tính mạng của Nữ Hoàng Anh. Khơi mào chiến tranh Châu Âu. Phá hủy nhiều công trình nổi tiếng như Big Ben, Brussels, tòa nhà thờ Dresden Frauenkirche...Cùng nhiều tội danh khác.

  ‎Phạm Vi Truy Nã: Toàn Cầu. Toàn dòng thời gian.

  ‎Mức Truy Nã: ???$

  ‎Đặc Điểm Nhận Dạng: Là một thú nhân với đôi tai thỏ cùng bộ đồ màu trắng, có giọng cười đặc trưng và đặc biệt rất thích súng đạn.

  ‎Mã Mật Danh: 033265481.

  Mọi thông tin liên quan đến tội phạm vui lòng liên hệ với trung tâm cảnh sát toàn cầu hoặc cục bộ tối cao.

Tất cả những người ở đó điều lặng im, vừa rồi họ đã bao vây một tội phạm vô cùng nguy hiểm với mức truy nã cao ngất ngưỡng cùng tội danh ở tầm thế giới. Một vài người ngồi sụp xuống sau khi nhìn thấy tấm truy nã, một vài người lại nổi hứng lên vì số tiền truy nã. Đám lính Đức bắt đầu nhốn nháo và hỗn loạn hết cả lên.

Pekora đứng từ xa nhìn đám lính, đôi tai của cô dựng thẳng lên khi nhìn thấy tờ truy nã của bản thân cùng với một sự tức giận nhẹ.

- Đó chẳng phải là tờ truy nã đã bị vô hiệu hơn hai mươi năm trước rồi sao Peko!? Sao nó vẫn ở đây chứ Peko!

Cô nhìn thêm một lúc rồi quay đầu vụt chạy về phía chiến trường, bỏ lại đằng sau là đám lính đang hỗn loạn hết cả lên.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net