Chương 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Châu Minh Nguyệt vẫn ngồi trong phòng làm việc, chỉ còn một tháng nữa là chương trình mới của đài truyền hình sẽ được chính thức công bố trên các mặt trận truyền thông, việc bây giờ chỉ còn là hoàn thiện những lỗ hổng và nhặt sạn từ kịch bản ra, việc này đối với cô là một cực hình, một phương pháp tra tấn tinh thần và thể xác. Vì nhan sắc dần úa tàn trước sấp giấy chi chít chữ, cô không dám đi hẹn hò với Cố Tư Vũ nữa.

Cảm giác như nếp nhăn trên mặt còn nhiều số phần thưởng mà cô nhận.

Mà Cố Tư Vũ cũng dần bận, không còn ngủ ở nhà cô thường xuyên nữa. Như thế cũng ổn, cô có thể thoải mái thức đêm để hoàn thành công việc.

Tiếng gõ cửa vang lên, sau đó là tiếng mở cửa. Thạch Thừa Hy đẩy gọng kính lên cao, bước chân vững vàng đến trước bàn làm việc của cô, lễ phép dùng hai tay đưa một mảnh giấy, cúi đầu cung kính nhờ vả: "Xin trưởng phòng Châu giúp em việc này!"

Châu Minh Nguyệt nhận lấy, không cần nghe nội dung cũng biết. Mỗi nhân viên mới khi vào đây, họ đều phải làm một bản "tư tưởng cá nhân" mà Giám đốc đặt ra và sau đó nộp lại, chấm điểm trình độ và chọn lại vị trí thực tập cho phù hợp.

Lúc cô xin gia nhập là một ông chủ khác, sau khi giám đốc này nhậm chức thì mới có quy định này. Ban đầu cô nghĩ cái này thật nhàm chán, nhưng dần cũng thấy cách lọc "người" của Giám đốc cũng rất hay, cô đang muốn tìm cách áp dụng.

Tài liệu mà Thạch Thừa Hy chuẩn bị có hai tờ giấy khổ lớn, chữ viết đầy đủ bốn mặt của cả hai tờ. Đọc lướt qua vài dòng đầu tiên, Châu Minh Nguyệt gật gật đầu tán thưởng, cảm thấy cậu nhóc này viết văn rất khá, rất truyền đạt.

Cô nhìn Thạch Thừa Hy, bình luận: "Bài viết rất được, chữ viết và nội dung cũng rất rõ ràng và ngắn gọn."

Châu Minh Nguyệt trả lại tài liệu cho anh: "Nhưng mà chú ý chính tả, chỉ đọc đoạn đầu là thấy đầy lỗi chính tả."

Thạch Thừa Hy ngượng ngùng nhận bài lại, kiểm tra lại thì thấy có vẻ mình không sai nhiều đến mức Châu Minh Nguyệt nói. Cô thấy dáng vẻ ngờ vực của anh, nhưng không muốn cãi vì cô không có thời gian, cô nói thêm: "Ở trong kho dữ liệu của công ty có từ điển chuyên ngành, đi hỏi những người đi trước mình sai chỗ nào, tra lại từ cho đúng rồi đưa cho tôi xem."

Hàm ý của Châu Minh Nguyệt rất rõ ràng, cô sẵn sàng giúp đỡ anh thêm một lần nữa.

Truyền thuyết về người bận trăm công ngàn việc như Châu Minh Nguyệt, vừa vào cửa công ty đã nghe đồn đại từ xa. Mấy người trước được cô giúp một lần là đã sướng đến chín tầng mây, bây giờ cô đang cho anh cơ hội hai lần?

Thạch Thừa Hy vui vẻ trong lòng, cúi đầu 90° để bày tỏ lòng biết ơn đối với cô, nhanh chóng chạy đi chỉnh sửa trước khi Châu Minh Nguyệt đổi ý.

Không còn ai làm phiền, Châu Minh Nguyệt tăng năng suất làm việc. Qua một tiếng sau, cô mệt mỏi duỗi thẳng người, kiểm tra điện thoại một chút.

Có tin nhắn của Cố Tư Vũ, anh bảo hôm nay anh đi chơi cùng Lý Thời Trân, tối sẽ sang thăm mình. Tiếp theo sau là tin nhắn của Phi Anh Lý, cô ấy bảo hôm nay của cô ấy rất tệ và buồn bực, muốn cùng cô đi xem phim kinh dị.

Trả lời từng tin nhắn một, đồng ý đi chơi cùng Phi Anh Lý, hẹn thời gian và địa điểm, Châu Minh Nguyệt chuẩn bị khởi hành.

Chở bạn mình đến rạp chiếu phim quen thuộc, dù nói là buồn bực nhưng khi gặp nhau thì Phi Anh Lý đã luyên thuyên không ngừng. Cũng tốt, một người thích nghe những tâm sự như cô thì nên có một người bạn như vậy.

Đứng chọn phim trước bảng giới thiệu những bộ phim đang chiếu, Phi Anh Lý lại nhất quyết muốn xem phim kinh dị. Nhìn vào mắt nhau cũng đủ biết, hai người sợ ma số một không ai số hai. Nghĩ sao lại cùng nhau xem phim kinh dị!

Muốn khuyên bạn mình suy nghĩ kỹ lại trước khi trả tiền mua vé thì đột nhiên họ bị chặn đường. Mắt nhìn mắt, cảm giác thân thuộc đến lạ thường.

Cố Tư Vũ đang đứng trước mặt cô, tay nhàn nhã đút vào túi quần, gương mặt hơi xếch lên để xem phản ứng bất ngờ của cô. Bên cạnh anh còn có Lý Thời Trân.

Vừa nãy, Phi Anh Lý bảo buồn bực vì mình cãi nhau với Lý Thời Trân, nội dung là cô ấy muốn tổ chức hôn lễ ở biển còn đối phương lại muốn tổ chức ở nước ngoài, tranh cãi gay gắt nên Lý Thời Trân rời khỏi nhà trước. Vốn ngay lúc đó chỉ nghĩ, Cố Tư Vũ có tình cảnh giống cô, chỉ muốn bạn mình hạ hoả, nhưng thật ra là theo ý Lý Thời Trân, dùng lạc mềm buộc chặt.

Hai nhân vật chính của cuộc gặp mặt này trừng mắt nhìn nhau, hận không thể quăng đôi mắt người đối diện đi cho bỏ tức. Bên này lại có hai người vụng trộm nhìn nhau, lòng nở hoa với khuôn miệng cười khoái chí.

Lý Thời Trân đột nhiên bắt chuyện với cô: "Trưởng phòng Lâm xem phim gì vậy?"

"À, xem... xem Con Nhộng bản 2012." Quan sát Phi Anh Lý, có vẻ cô ấy không có ý định ngăn cản mình nói nên cô cứ thế mà làm.

"Trùng hợp quá, tụi anh cũng tính sẽ xem phim đó." Cố Tư Vũ mỉm cười, giọng nói xa cách nhưng nhẹ nhàng.

"Chúng ta đi mua đồ ăn." Phi Anh Lý kéo tay cô đi, không có ý định hoà hoãn với chồng sắp cưới.

Đợi bạn xếp hàng mua đồ ăn, điện thoại Châu Minh Nguyệt nhận được tin nhắn:

Lý Thời Trân: [Hai người ngồi hàng ghế nào?]

Quay đầu lại tìm họ, thấy Lý Thời Trân đang vẫy tay cầu cứu cô, còn Cố Tư Vũ xếp hàng mua vé.

Xem ra công cuộc này cần cô phải nhúng tay rồi. Nếu hai người họ làm hoà, Cố Tư Vũ và cô cũng ít có cảm giác bị liên lụy.

Báo số ghế cho họ, sau đó bình thản cầm bỏng ngô và nước ngọt bước vào rạp.

Vốn dĩ là những cô gái yếu đuối nên họ quyết định ngồi ghế sát đường đi, để có gì sợ quá còn có thể chạy khỏi đây thật nhanh mà không làm phiền người khác.

Lý Thời Trân lại rất khôn khéo, thay vì ngồi kế bên để dỗ vợ cho dễ, anh lại chọn ngồi ở hàng kế bên, cách họ một dãy đường đi. Đưa đôi mắt nguy hiểm nhìn sang đây, trong đầu mưu tính nhiều kế.

"Sao anh ta lại phiền như vậy?" Phát hiện chồng mình đang ngồi ở bên kia, tức giận mà mắng một câu. Nhưng Châu Minh Nguyệt không còn sức để quan tâm, phim bắt đầu chiếu, tim cô đập thật mạnh, hai tay giữ chặt thành ghế, cầu mong mình sống sót sau cơn nạn này.

Điện thoại nhận được tin nhắn, cô lấy ra xem:

Cố Tư Vũ: [Một lát tránh mặt đi một chút, Thời Trân sẽ canh thời gian để sang trấn an Phi tiểu thư.]

Phim chiếu được mười lăm phút, những cảnh gay cấn dần xuất hiện. Châu Minh Nguyệt nghĩ mình không thể nhịn nổi nữa, nhìn dáng vẻ sợ hãi của Phi Anh Lý, cô nghĩ mình nên tránh mặt rồi.

"Tớ đi vệ sinh một chút."

"Không được!" Phi Anh Lý giương đôi mắt run rẩy nhìn cô, tay níu chặt lấy cô: "Cậu đi thì tớ sẽ sống sao?"

"Nếu cậu không để tớ đi, người bể bàng quang chết trước là tớ đấy."

"..."

Trốn vào nhà vệ sinh, Châu Minh Nguyệt thở dài thườn thượt như vừa trải qua một kiếp người. Nếu cứ tiếp tục xem phim, cô nghĩ hình tượng tự lập của mình sẽ không còn.

Rửa tay để giết thời gian, nhẩm tính thời gian để Lý Thời Trân thu phục lại vợ mình, cảm giác quá trình đó không lâu, vì giờ có khi Phi Anh Lý đang ôm chặt chồng mình để tránh bị hù doạ bởi mấy con ma trên màn hình rộng.

Có tiếng bước chân trên hành lang, nghe âm thanh thì cảm thấy bước chân của người nọ rất nhẹ nhàng, không gấp gáp nên suy ra không thể là Phi Anh Lý. Ngoài ra người đó còn mang giày da, khi đi để lại âm thanh không vang như giày cao gót.

Là nhân viên phòng vé sao?

Châu Minh Nguyệt đột nhiên phì cười. Ở bên cạnh Cố Tư Vũ quá lâu nên bây giờ có thể phân tích được chất liệu của các trang phục.

Tiếng giày của người nọ dừng trước cửa nhà vệ sinh, vài giây sau mới bước vào. Châu Minh Nguyệt chạm mắt với họ qua gương, tiếp tục muốn rửa tay, khoé mắt loé lên tia giảo hoạt.

Đột nhiên eo của cô bị ôm lấy, một cái đầu đặt lên vai, mũi ghé sát vào cổ Châu Minh Nguyệt mà hít một hơi, giọng ồm ồm nói: "Nhìn em mặc trang phục của anh, anh thật sự không thể kiềm chế nổi."

Dùng khăn giấy lau khô vệt nước còn đọng trên tay, Châu Minh Nguyệt xoay cổ ôm lấy đối phương: "Nhưng mà đây là nhà vệ sinh nữ đó."

"Mọi người bận xem phim rồi."

Cố Tư Vũ cúi đầu hôn cô, tay siết chặt eo cô hơn. Trên đà chủ động của anh, cô bị dẫn dụ vào phòng vệ sinh. Cửa vừa đóng, Cố Tư Vũ ngay lập tức áp Châu Minh Nguyệt vào cửa, một tay nâng chân cô vòng qua hông mình, tay còn lại mân mê mảnh lụa thắt nơ trên cổ áo.

"Đã bao lâu rồi chúng ta không gặp nhau chứ? Anh đã rất nhớ em đó." Anh lại vùi đầu vào cổ cô, nỉ non: "Anh đã có cảm giác là em đang tránh anh vậy!"

Ngón tay thon dài của Châu Minh Nguyệt đẩy áo khoác anh rơi xuống đất, dùng móng tay khều khều gãi gãi cái nút áo của anh, mím môi vô tội: "Đương nhiên là em cũng nhớ anh rồi..."

Tay anh cũng như rắn nước mà chen chúc vào bên trong quần Châu Minh Nguyệt, tìm chỗ nhạy cảm nhất rồi khuấy động. Cô mím môi, ngẩng đầu lên cao, vừa tận hưởng vừa phải trông chừng bên ngoài.

Cố Tư Vũ coi đây cứ như là nhà, chèn ép Châu Minh Nguyệt hết mức có thể. Trong tình thế này, thi thoảng cô phát ra tiếng rên đều kích thích thần kinh cực kỳ. Chỉ qua vài phút là cơ thể cô lại phản ứng, Cố Tư Vũ cũng không chần chờ mà phóng thích tất cả sự nhớ nhung của mình thông qua hành động. Mỗi cú thúc của anh đều lên đến tận đỉnh, tiếng cơ thể va vào cửa rất lớn, rất dễ gây chú ý, nhưng Châu Minh Nguyệt nào còn sức mà lo chuyện ngoài, cô cũng mất đi lý trí trong việc kiềm nén dục vọng của mình.

Khi bộ phim kết thúc, Phi Anh Lý rời khỏi rạp cùng Lý Thời Trân, hai tay đan chặt vào nhau, vui vẻ như thể những cuộc cãi vã và những con ma vừa rồi không hề xuất hiện. Họ bước ra ngoài thì thấy Châu Minh Nguyệt và Cố Tư Vũ ngồi đối diện nhau, ai nấy đều cầm điện thoại sử dụng.

Phi Anh Lý đi đến, đánh vào vai Châu Minh Nguyệt: "Cậu tiếp khách như thế à?"

"Có vẻ như không phải lỗi của tớ?"

"..." Để cậu ngồi ở đây, đương nhiên không phải lỗi của cậu.

Nhường ghế cho cặp đôi vừa bước ra, Cố Tư Vũ tự nhiên đi đến bên cạnh Châu Minh Nguyệt ngồi. Hai người kia cũng thoải mái ngồi vào chỗ trống. Châu Minh Nguyệt và Cố Tư Vũ đưa cho bạn mình đồ uống mà mình mua sẵn, tâm thế thư giãn một tí, nhất định không để lộ điều đáng ngờ.

Tình cảnh giống như lần đầu tiên bốn người gặp nhau, cùng người, cùng thời điểm, cùng vị trí nhưng cảm xúc thì khác.

"Trưởng phòng Châu, tôi nghe bảo tên giáo sư Trương đến tìm cô à?" Lý Thời Trân bắt chuyện rồi lại phấn khích đập bàn: "Chà, nếu không có Cố Tư Vũ, chẳng biết anh ta sẽ giở trò gì với cô."

Châu Minh Nguyệt quay sang nhìn bạn mình, cô ấy vẫn chăm chỉ uống nước, đôi mắt vô tội bắn thẳng về phía cô. Cô lại quay sang Cố Tư Vũ, anh nhanh chóng lắc đầu phủ nhận.

Trong trường hợp này, cô tin anh.

"Dù sao thì mọi chuyện kết thúc rồi."

"Nhưng cô xem, có phải Tư Vũ nhà tôi rất ngầu không? Dù đây không phải là lần đầu tiên cậu ấy giúp đỡ các bạn nữ, nhưng lần này chỉ nghe kể thôi đã thấy ngầu hơn nhiều."

"Không phải lần đầu sao?" Câu hỏi cô đặt ra cho Lý Thời Trân nhưng ánh mắt doạ người lại chỉa sang Cố Tư Vũ. Anh thấy khó thở quá.

"Lúc tôi còn ở khoa Tâm lý học, có một sinh viên lúc vào cổng trường bị quấy rối, khi ấy Cố Tư Vũ đứng trước cổng đợi tôi, thấy chuyện nguy liền ra tay cứu giúp. Cậu ấy đã ôm vai nữ sinh đó, bảo mình là bạn trai cô ấy, mắng hắn mau cút đi, sau đó còn cho cô gái đó số điện thoại để khi nguy hiểm còn gọi cậu ấy ứng phó." Lý Thời Trân vô cùng vui vẻ khi hồi tưởng lại quá khứ huy hoàng đó: "Từ sau khi vụ đó được giải quyết, Cố Tư Vũ trở thành anh hùng của đại học Y Dược, gái theo xếp thành hàng."

Lại còn ôm vai, cho số điện thoại cơ đấy...

"Wow, anh tuyệt vời thật đấy giám đốc Cố!" Miệng khen nhưng ánh mắt cô đằng đằng sát khí, như có như không đang mỉm cười đầy ý chết chóc.

Cố Tư Vũ nới lỏng caravat để dễ thở, đưa nước của mình cho bạn uống: "Nói ít thôi, giữ sức đi."

Phi Anh Lý nói chen vào: "Bây giờ cả bệnh viện đều biết tên đó có bạn gái mới và cậu cũng có bạn trai mới đấy!"

Kể lại cho mọi người, hôm đó cô vẫn đứng trong phòng nghiêng cứu thuốc như mọi khi cùng với các đồng nghiệp, đột nhiên Trương Bách Hộ xông vào phòng, như có như không tiến đến bắt chuyện với Phi Anh Lý, nhưng cô ấy đời nào ưa hắn trong khi đã hại bạn mình như thế, nhưng dù sao hắn vẫn là cấp trên, vẫn nên giữ lễ độ. Nói chuyện quanh co một lúc, Trương Bách Hộ hỏi vào vấn đề chính:

"Minh Nguyệt có bạn trai mới rồi sao?"

"Khi nào?"

"Cái tên Cố Tư Vũ, tôi nghe cô ấy gọi tên cậu ta khá thân mật. Liệu có phải hai người họ đã yêu nhau trước khi chúng tôi chia tay không?"

Phi Anh Lý không đáp nhưng để lại vẻ mặt bí hiểm, thích chơi mèo vờn chuột với hắn ta.

Chuyện này họ đều nghe rồi, khi Phi Anh Lý đến nhà và kể cô cho nghe, Cố Tư Vũ trốn trong phòng mà. Nghe xong chỉ có thể gật gù.

Phi Anh Lý đột nhiên chồm người lên bàn, đôi mắt nheo lại đầy bí ẩn dành cho Cố Tư Vũ: "Giám đốc Cố, anh có thể sử dụng danh phận bạn trai Minh Nguyệt mà đi rêu rao một chút không?"

Thì chẳng phải bây giờ là vậy sao!

"Tôi sao? Không ổn lắm..." Cố Tư Vũ diễn nét bất an và lo lắng, cầm chặt ly nước mà suy tính đăm chiêu.

"Hai người..." Phi Anh Lý chỉ mặt họ: "Đi du lịch với chúng tôi không?"

"Không, bận lắm." Châu Minh Nguyệt ngay lập tức bác bỏ. Không những bận, mà cũng không rảnh xem hai người ân ái.

"Tớ không phải hỏi ý kiến, tớ đây là thông báo." Phi Anh Lý lấy trong túi hai vé đi du lịch, đẩy đến trước mặt họ: "Ngày X khởi hành đến Tô Châu, chúng ta sẽ ở tại dãy biệt thự A."

"..."

__________

Vừa bước vào cửa nhà, Cố Tư Vũ ngay lập tức quỳ gối xuống, tha thiết nhận lỗi: "Minh Nguyệt, anh sai rồi."

Châu Minh Nguyệt bận cởi giày, không nhiệt tình thả lại một câu: "Em thấy anh ngầu thật mà, như cách anh ôm vai cô ấy và cho số điện thoại."

"Cái đó... là vì tên xấu cứ nhận mình mới là bạn trai cô gái, muốn đưa cô ấy đi nên anh phải hành động như vậy! Anh cho số chỉ là để dự phòng thôi chứ không có liên lạc, anh xoá số cô ta rồi."

"Sao anh không nhận mình là cha của cô ấy?"

"..."

Châu Minh Nguyệt ngồi xuống trước mặt anh, tay vuốt ve gương mặt đang cầu mong sự tha thứ từ cô: "Anh hành động như vậy rất dễ gây sát thương lên trái tim phụ nữ, giống như cách tên Trương Bách Hộ đã từng bảo vệ em như thế."

Nhìn chằm chằm bóng lưng đắc ý đang đi xa dần, Cố Tư Vũ nghiến răng, đứng dậy hùng hồn mà cởi áo khoác lẫn caravat vứt xuống đất.

Cô hôm nay lại ngang nhiên dùng tên kia để dạy dỗ anh. Dám cho anh và hắn là cùng một loại?

Ô hô Châu Minh Nguyệt, em ngày mai không thể xuống giường được đâu bé cưng!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net