Chương 26

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một ngày mới bắt đầu với những tin tồi tệ, thì có tốt không?

Chỉ vừa đặt chân lên sàn đá hoa cương ở ngay cửa chính liền thấy sự hối hả của mọi người. Ai nấy đều điên cuồng chạy, tiếng điện thoại reo cùng tiếng than thở vang ở khắp mọi nơi, thậm chí trong văn phòng nhỏ xíu bỗng xuất hiện những vị phó giám đốc, giám đốc, hội đồng công ty cũng hiểu ra, ở đây cấp bách như thế nào.

Một cuộc họp khẩn cấp đã diễn ra, gương mặt của trưởng phòng Châu Minh Nguyệt trông không tốt tẹo nào, hai hàng ngồi hai bên cũng cúi đầu yên lặng, dù không phải lỗi của mình nhưng lòng vẫn nơm nớp lo sợ.

Không thể ngờ rằng chỉ vừa hơn ba giờ sáng đã nhận được điện thoại của công ty, bảo bọn họ đã bị đài truyền hình M ăn cắp chương trình, đã tung ra một bản tóm tắt về chương trình thanh xuân, tên là [Thời Thanh Xuân], nội dung y đúc với bản thảo của họ.

Nhất định là có gián điệp!

Tuy cũng có thể trùng ý tưởng, nhưng không thể giống một trăm phần trăm vì tư duy mỗi người mỗi khác.

Phòng họp đang yên tĩnh bỗng có tiếng xông cửa thật mạnh đi vào, là vị giám đốc của công ty. Mặt ông ấy khi bình thường đã rất đáng sợ, nay có chuyện xảy ra nên càng doạ người hơn. Ông ta đứng ngay vị trí trung tâm, lướt qua từng người rồi dừng lại ngay Châu Minh Nguyệt, giọng nói ồm ồm toả khí lạnh: "Trưởng phòng Châu, vào phòng làm việc của tôi ngay!"

"..."

Giám đốc bỏ ra ngoài, Thạch Thừa Hy vì sợ cô sẽ bị mắng nên giữ tay cô lại. Cũng nhìn ra mọi người đang lo lắng cho số phận của mình, Châu Minh Nguyệt nén bức xúc trong người, an ổn nói: "Trước mắt chúng ta vẫn còn bản thảo [Nếu người ấy..], trong hai ngày hãy cùng nhau hoàn thành. Tôi đi gặp giám đốc, mọi người hãy bắt tay vào việc đi."

Hơn ai hết, Thạch Thừa Hy vẫn là người lo lắng cho cô nhất. Muốn làm gì đó để bảo vệ cô nhưng với thân phận chưa được nhận làm nhân viên chính thức nên sẽ có nhiều khó khăn. Việc bị ăn cắp bản quyền như thế này không hiếm giữa các công ty, nhưng rõ ràng họ đã xong mọi thứ và ba ngày nữa sẽ bắt đầu công bố, thời gian gấp rút khiến mọi người kiệt quệ về thể lực và tinh thần, dù có bắt tay làm dự án tiếp theo vẫn sẽ không kịp.

....

"Cái tên chết tiệt này!!!!"

Từ phòng ngủ vang lên tiếng hét tức giận đến toé lửa, Lý Thời Trân ngồi tiếp khách ở ngoài chỉ nghe thôi cũng đã đủ hoảng. Tiếng chân giậm đùng đùng vang lên, chỉ thấy gương mặt tái mét cùng đầu tóc rối bù của bà xã bước ra, Phi Anh Lý chực chờ muốn khóc nhưng sự ấm ức trong lòng khiến cô không tài nào khóc được.

"Em, bình tĩnh. Có chuyện gì?"

"Bình tĩnh? Bình tĩnh cái con khỉ!" Phi Anh Lý siết chặt điện thoại, kiềm chế bản thân kiềm để không quẳng nó đi: "Cái tên khốn này dám không nghe máy của em! Tại hắn mà..."

"Làm sao?"

Bỗng nhiên trong lòng cảm thấy rất chua xót, giọng Phi Anh Lý nhẹ lại, nức nở lên tiếng: "Hắn ăn cắp chương trình của Minh Nguyệt. Có khi bây giờ cậu ấy đang bị mắng ở công ty rồi!"

"Làm sao ăn cắp được? Em nói rõ xem, sao em biết?"

Nước mắt cô đột nhiên chảy dài: "Vài tháng trước em có gặp bạn học cũ, thằng đó bảo công việc của nó sẽ giúp ích được Minh Nguyệt nên em đã nói ra dự án mà Minh Nguyệt sẽ làm. Ai ngờ, ai ngờ..."

Lý Thời Trân vội vàng lau nước mắt, an ủi vợ mình: "Không sao không sao, chút nữa chúng ta đến công ty cô ấy xem thế nào nhé!"

"Không được! Em phải đi bây giờ! Lỗi của em mà..." Phi Anh Lý quật cường lau nốt nước mắt, với tay lấy áo khoác và túi xách rời khỏi nhà trong sự ngỡ ngàng của chồng mình.

Lý Thời Trân quay đầu nhìn vào ghế sofa trong phòng khách, bất mãn hỏi: "Sao cậu vẫn ngồi yên thế hả?"

Đôi chân dài vắt lên bỗng từ từ hạ xuống, tờ báo trên tay được gấp lại, hiện ra đôi mắt âm u như muốn nhấn chìm bầu trời trong xanh ngoài kia. Cầm ly trà trên bàn uống một ngụm, hơi khói bốc lên khiến sự hiện diện của anh càng thêm mờ ảo, đôi môi mỏng với âm giọng trầm như rơi xuống đáy vực nói:

"Ăn cắp? Kẻ cắp sẽ không bao giờ được tha tội!"

"..."

Người già tuổi cao sức yếu, nhưng tại sao tên giám đốc già này lại đầy năng lượng như thế! Đã liên tục trách móc Châu Minh Nguyệt ba mươi phút rồi!

Nhân viên tụ tập chờ Châu Minh Nguyệt ở bên ngoài đứng ngồi không yên, liên tục lọt vào tai những câu mắng nhiếc của giám đốc dành cho trưởng phòng của họ, bất mãn nhưng không nói được. Ai cũng biết Châu Minh Nguyệt là người cực kỳ tâm huyết với nghề, không đời nào chị ấy lại đi bán thông tin cho người khác. Dù chuốc say để cạy miệng hay bắt cóc tống tiền, Châu Minh Nguyệt nhất định sẽ không hé môi dù chỉ một chút.

Tin nhắn gửi ba mươi phút trước nhưng vẫn chưa được hồi âm, Thạch Thừa Hy cực kỳ bí bách và khó chịu, cộng thêm tiếng mắng của giám đốc cứ bay luẩn quẩn rồi chui vào tai càng khiến anh phát điên. Nếu bây giờ còn tiền điện thoại, chắc chắn anh sẽ gọi cho người bên kia đến cháy máy thì thôi.

Thang máy *đinh* một tiếng, cánh cửa mở ra liền thấy có người xuất hiện. Tay siết chặt túi xách, dáng đi lom khom né tránh ánh mắt mọi người, đồng thời giấu đi vẻ bất an trong đôi mắt, chậm chạp đi về phía cửa phòng giám đốc.

"Phi tiểu thư, sao chị lại ở đây?" Tiểu Hạ nhận ra Phi Anh Lý trước tiên, dù sao nếu làm ở đây lâu đều biết sự hiện diện của người này.

"Chào cô..." Phi Anh Lý nhìn vào cánh cửa, hơi ngập ngừng hỏi: "Minh Nguyệt có phải ở bên trong không?"

"Đúng rồi. Nhưng mà hôm nay tình hình không ổn, hôm khác chị ghé sang nhé!"

"Tôi..." Thấy bàn tay của tiểu Hạ muốn đẩy mình về, Phi Anh Lý vội níu lại, muốn giải thích: "Tôi... tôi biết người ăn cắp bản thảo của Minh Nguyệt."

"..."

Giám đốc trong phòng tức giận đến đỏ mặt, sử dụng tất cả vốn từ có trên đời để dạy dỗ Châu Minh Nguyệt. Trong lòng ngài rất thất vọng.

Châu Minh Nguyệt là một viên ngọc vàng trong giới truyền thông, ý tưởng cô đề ra có thể bán đi với giá vài triệu tệ cho đài truyền hình khác. Thế mà ngay hôm nay, bản thảo của cô lại bị đánh cắp không công không thương tiếc, đánh đổ biết bao nhiêu công sức của mọi người nhiều tháng qua. Lời nói tuy khó nghe nhưng ngài không phải là tức, là trút giận lên người cô, chẳng qua chỉ là ấm ức cho khoảng thời gian cật lực vừa qua của mọi người.

Giữa lúc gay go, tiếng cửa mở ra vang lên thật lớn, cánh cửa màu nâu có người đẩy vào, gương mặt quen thuộc dần hiện rõ. Châu Minh Nguyệt cúi đầu nghe mắng cũng phải ngẩng lên, ngạc nhiên thấy rõ: "Anh Lý, sao cậu vào đây?"

"Xin chào giám đốc, tôi xin mạn phép..." Phi Anh Lý khép cửa, đi đến bên cạnh Châu Minh Nguyệt, cúi đầu tạ lỗi: "Xin ngài đừng mắng cậu ấy, lỗi này là ở tôi, tôi thừa nhận mình đã gián tiếp làm gián điệp cho việc này."

"Cậu nói gì thế? Nói rõ ra xem nào?" Châu Minh Nguyệt lay bạn mình, mơ hồ không hiểu.

Phi Anh Lý giữ tay cô, mặt thảm thương vô cùng: "Vài tháng trước mình có gặp lại Vĩ Thành, anh ta bảo mình từng làm thông dịch viên nên đã gặp gỡ nhiều nhà xuất bản nổi tiếng, có thể giúp cậu lấy cảm hứng, nhưng hoá ra hắn ta làm phóng viên ở đài M. Tớ vì tình bạn cũ nên đã..."

Vĩ Thành? Là cái tên nói Tiếng Anh thì như người trời nhưng cái nết không ra gì ấy hả?

Giám đốc nghe xong quyết định cho Châu Minh Nguyệt rời khỏi, biết được thủ phạm thì chỉ nên bắt giữ thủ phạm thôi, nhân chứng hay nghi can đều vứt.

Thấy trưởng phòng thoát tội, mọi người ríu rít lại hỏi thăm, nhận lại những câu đáp ngắn gọn của Châu Minh Nguyệt, sau đó thấy cô dẫn Phi Anh Lý rời khỏi toà nhà.

.....

Công suất làm việc của Lão đại thật choáng ngợp! Những buổi họp thông thường, Lão đại sẽ lắng nghe ý kiến đề xuất ý tưởng của từng cá nhân sau đó đút kết lại thành một sản phẩm chung, ấn định sản xuất. Hôm nay Lão đại đột nhiên đổi gió, vừa vào họp liền nói ý tưởng của mình, bảo rằng ai phản đối hay có ý kiến khác có thể liên hệ với Triệu Mỹ Duyên hoặc trực tiếp gửi tin nhắn cho Lão đại, sau đó cuộc họp kết thúc.

Và cũng cùng một ngày đó, mọi người nói rằng chỉ nghe mãi tiếng lạch cạch từ bàn phím phát ra từ phòng Lão đại, tức là anh không rời khỏi phòng mà lại điên cuồng làm ma trận, khuấy đảo công việc trên máy tính. Kể cả người thân thiết như Triệu Mỹ Duyên cũng phải bó tay, bảo rằng anh chắc chắn bị ma nhập, nếu ác ý hơn thì chắc bị chơi ngải, trở thành người cuồng công việc.

Cố Tư Vũ nhanh chóng gõ những dòng chữ cuối cùng trên báo cáo, đặt dấu chấm kết thúc cho một bản thuyết trình về sản phẩm mới. Không thể nào năng suất hơn khi anh đã làm xong công việc cho cả tuần.

Thời gian này Châu Minh Nguyệt sẽ suy sụp, cần người bầu bạn, Phi Anh Lý là kẻ tội đồ, không thể nhìn mặt bạn mình nên sẽ tránh đi, cô gái của anh sẽ cô đơn. Cho nên anh tự nguyện hiến dâng thể xác cho Châu Minh Nguyệt, cam tâm tình nguyện trở thành bờ vai cho cô dựa vào ngay lúc này.

Suy nghĩ đến đây, Cố Tư Vũ đã ngộ nhận ra, anh nhất định sẽ yêu Châu Minh Nguyệt đến chết đi, anh sẽ vượt qua mọi định kiến để tiếp tục yêu cô, sẽ đem cô quay về bên mình dù con người ấy có bao nhiêu bảo thủ trong mối quan hệ này.

Ngồi đọc bản nội dung của [Thời thanh xuân] do đài M nhái đăng tải, cảm giác chương trình rất mới mẻ nhưng cũng rất nhàm chán. Thay vì xem một chương trình thanh xuân vài tập, khán giả có thể xem một bộ phim vườn trường dài bốn mươi tập, sẽ hay hơn và lãng mạn hơn chứ. Phải chăng mắt nhìn nhận của người ăn cắp có vấn đề?

Nhấc điện thoại lên, tìm tên danh bạ đang nghĩ tới, không hề chần chừ ấn nút gọi.

"Có thể cho tôi biết tên người đã ăn cắp chương trình của Minh Nguyệt được không?"

"..."

Không ai đáp. Quái lạ!

Kiểm tra tên hiển thị trên màn hình, đúng là anh đã nhấn gọi cho Phi Anh Lý, vì anh muốn biết kẻ nào cả gan chọc giận cô gái nhà anh. Phi Anh Lý cũng đã nhận cuộc gọi nhưng tại sao lại chẳng có ai đáp?

Cố Tư Vũ hỏi lại lần nữa: "Alo?"

"Anh muốn biết để làm gì?"

Giọng nói êm ái như nước chảy này, dù có bị những tạp âm xung quanh hoà lẫn, dù có dùng máy chỉnh giọng đi chăng nữa, nhất định Cố Tư Vũ cũng sẽ nhận ra.

Làm thế nào mà Châu Minh Nguyệt lại nhấc máy và đáp lại?

Nhất thời không biết đáp gì, trái tim dao động, đôi tay bối rối không biết làm gì, mắt nhìn vô định vào khoảng không phía trước, rất lâu cũng chỉ nghe được tiếng ồn ào từ đầu dây bên kia truyền qua.

Mà bên này Châu Minh Nguyệt không nghe anh nói gì nữa nhưng không muốn ngắt máy. Tình trạng không cho phép nhưng vào những lúc suy sụp như thế, được nghe tiếng thở của Cố Tư Vũ, đối với cô cũng đủ mãn nguyện.

Sau lời bộc bạch của anh ngày hôm đó, Châu Minh Nguyệt cũng muốn đáp lại rằng mình cũng không thể quên anh, nhưng cô lại không có can đảm. Trong phút giây ngắn ngủi chỉ hy vọng Cố Tư Vũ mạnh dạn bước về phía cô một chút, thẳng thắn nói ra đoạn tình cảm của mình, chắc chắn cô sẽ nhảy vào lòng anh, ôm thật chặt, sẽ bỏ qua quá khứ để tiếp tục ở bên anh.

Vì thế, trong phút giây yên tĩnh từ hai phía đầu dây, chợt nghe Châu Minh Nguyệt đề nghị:

"Chúng ta gặp nhau đi, Vũ à."




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net