Chương 379

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sắc mặt Doanh Thiên Luật lập tức thay đổi trong chớp mắt: “Được rồi, tôi hiểu rồi.”
Anh ta đặt điện thoại xuống, bước ra3 cửa, lấy áo khoác trên mặc áo và bắt đầu mặc vào, động tác rất vội vàng.
“Làm sao vậy?” Ông cụ Chung buồn bực: “Cháu c1òn chưa ăn cơm mà.”
Ông còn đang định nhờ Doanh Thiên Luật giúp mình chọn mấy chiếc ảnh của Doanh Tử Khâm để làm một vi9deo
chúc mừng sinh nhật. Doanh Thiên Luật cài chặt cúc áo và khẽ mấy máy đôi môi mỏng: “Vừa rồi có tin từ bệnh
viện nói rằng bà3 nội của cháu… Doanh lão phu nhân đã rơi vào trạng thái hôn mê sâu, giờ cháu cần phải đến bệnh
viện một chuyến.”
Thật8 khó để cắt đứt một mối quan hệ máu mủ tình thân.
Anh ta sẽ không tha thứ cho những gì bà cụ Doanh đã làm với Doanh Tử Khâm, nhưng anh ta thực sự không thể
nhắm mắt làm ngơ.
Dù sao bà cụ Doanh đã chăm sóc anh ta rất nhiều từ khi anh ta còn là một đứa trẻ. Doanh Thiên Luật vẫn luôn là
người phân biệt rõ ràng đầu là đúng đầu là sai.
Ông cụ Chung sững sờ một lúc rồi im lặng: “Thế sự vô thường, ta chỉ có thể nói hãy làm nhiều việc thiện.” Doanh
Tử Khâm không có cảm xúc gì.
Ngày hôm đó, khi cô đến bệnh viện cũng đã tính được rồi.
Tương lai, bà cụ Doanh cũng chỉ có hai kết quả: Hoặc là trở thành người sống thực vật, hoặc là được chữa khỏi.
Doanh Thiên Luật gật đầu và đi ra cửa.
Sau bữa ăn, Doanh Tử Khâm cũng rời khỏi nhà họ Chung.
Ông cụ Chung một mình đến thư phòng, đeo kính lão và bắt đầu xem Weibo. Mặc dù Doanh Tử Khâm là một
người bình thường, nhưng cô có không ít fan hâm mộ, còn có một Super topic riêng, thành viên đã lên đến hai triệu
người.
Con số này đã có thể sánh ngang với những ngôi sao nổi tiếng hạng nhất.
Bởi vì ông cụ Chung vào Super topic từ sớm, nên không chỉ trở thành fan cứng mà còn trở thành một admin của
nhóm.
Sau khi thu thập tài liệu mới, ông bật máy tính lên và vui vẻ bắt đầu cắt video.

***
Hôm sau giữa trưa.
Phó Quân Thâm đến Thanh Trí để đón Doanh Tử Khâm đi ăn.
“Câu chuyện về việc Doanh lão phu nhân trở thành người thực vật đã lan truyền khắp thành phố Hộ rồi.” Anh lấy
một tờ báo ra: “Bệnh viện Số 1 cũng liệt bệnh tình của bà ta vào danh mục các bệnh chưa có thuốc chữa.”
Doanh Tử Khâm liếc mắt một cái, nhướng mày: “Anh đoán được rồi?”
Phó Quân Thâm dựa vào lưng ghế với sắc mặt đầy vẻ lười biếng: “Chắc hẳn Diệp Tử Hà đã động chân động tay gì

đó. Cổ y muốn giở trò gì thì các thiết bị khoa học và công nghệ hiện đại sẽ không thể phát hiện được.”
“Ừm.” Doanh Tử Khâm nhẹ nhàng nói: “Trong đầu bà ta có một con sâu, cơn đau đầu của bà ta cũng là do con sâu
này gây ra. Khi nó hoạt động, cơn đau đầu sẽ càng mãnh liệt hơn.” “Chuyện này đã diễn ra vài năm rồi, cuối cùng
sau khi thần kinh trung ương bị phá hủy, chức năng hoạt động cơ bản mất đi thì sẽ trở thành người thực vật.”
Diệp Tổ Hà theo học cổ y từ Thạch Phượng Nghi, toàn là thử bàng môn tà đạo, không được giới cổ y chấp nhận.
Mặc dù chỉ là chút kiến thức vặt vãnh, nhưng cũng quá đủ để đối phó với những người bình thường như bà cụ
Doanh.
Bà cụ Doanh tự cho là nắm được nhược điểm của Diệp Tổ Hà, nhưng bà ta lại không ngờ rằng mình đã bị Diệp Tổ
Hà bày mưu tính kể từ lâu.
Phó Quân Thâm nheo nheo hai mắt: “Không cứu là đúng rồi, còn những lời bàn tán khác, anh đã cho người xử lý
xóa hết rồi, em không cần bận tâm.”
“Hôm nay…” Doanh Tử Khâm nhập một ngụm canh và bình tĩnh nói: “Có người tỏ tình với em.”
Phó Quân Thâm từ từ ngước lên, khóe môi khẽ cong: “O? Lại có người tỏ tình à? Đây là người thứ mấy rồi?”
Doanh Tử Khâm ngáp một cái: “Em chưa từng đến bao giờ.”
Phó Quân Thâm không hề biến sắc, vẫn là dáng vẻ bất cần đời kia: “Vậy em trả lời như thế nào?”
“Không nói cho anh biết!”
Phó Quân Thâm nhướng đôi mắt đào hoa, giọng điệu có chút dỗ dành: “Anh mời em ăn kẹo nhé?”
Doanh Tử Khâm liếc anh một cái: “Anh đừng có nằm mơ.”
“Chẳng phải ai cũng có tính tò mò hay sao?” Phó Quân Thâm đáp lại, không nhanh không chậm: “Vậy thì làm sao
em mới có thể nói cho anh biết?”
“Tùy tâm trạng.”
“Được.” Phó Quân Thâm đưa tay lên và muốn xoa đầu cô gái như thường lệ, nhưng bị đẩy ra.
“Đừng có chạm vào đầu của em.”

Phó Quân Thâm: “?”
“Trông cứ như là xoa đầu củn ấy.”
***
ở phía bên kia, trong một phòng bệnh ở bệnh viện Số 1.
Chung Mạn Hoa nhìn bà cụ Doanh đã biến thành người thực vật, đến bây giờ bà ta vẫn không thể tỉnh lại.
Người thực vật cũng khả năng tỉnh lại.
Thế nhưng, bác sĩ đã đưa ra chẩn đoán rồi, bà cụ Doanh không có cách nào để tỉnh lại, mà kết quả sẽ ngày một xấu
hơn – chết não.
Vốn dĩ tất cả chuyện này đều có thể thay đổi nhưng bọn họ đã tự tay chặn đường sống của mình.

Sau khi bác sĩ thay bình truyền dịch khác cho bà cụ Doanh thì định ra ngoài. Lúc này, Chung Mạn Hoa vội nắm lấy
tay ông ta: “Bác sĩ, tại sao lão phu nhân lại bị kích thích như vậy? Các ông vẫn chưa thể điều tra rõ ràng ư?” “Tiếc là
vẫn chưa.” Bác sĩ nhìn Chung Mạn Hoa, giọng nói có chút thương cảm thầm kín: “Cho dù không bị kích thích, bệnh
của lão phu nhân cũng không thể chữa khỏi. Bà nên chuẩn bị hậu sự cho lão phu nhân càng sớm càng tốt.”
Chung Mạn Hoa lập tức ngẩn ra.
Bác sĩ đi ra ngoài và rẽ vào phòng vệ sinh, nói với người đàn ông trung niên đang đứng trước cửa sổ: “Ông Doanh,
vừa rồi phu nhân của ông có hỏi chuyện, nhưng tôi vẫn nói là không thể tìm ra nguyên nhân.”
Nghe vậy, Doanh Chấn Đình quay đầu lại: “Video giám sát đã xóa rồi chứ?”
“Xóa rồi.” Bác sĩ nói: “Nhưng nếu muốn kiểm tra, vẫn có thể tìm được.”
“Không đâu.” Doanh Chấn Đình ném tàn thuốc vào thùng rác: “Cô ấy sẽ không nghĩ được điều này.”
Bác sĩ không muốn can thiệp vào chuyện của nhà họ Doanh nên chỉ nói thêm mấy câu rồi đi khỏi.
Doanh Chấn Đình đanh mặt lại, ông ta lấy điện thoại di động ra, gọi điện cho Tỉnh Hồng Trinh: “Không có chuyện
gì thì cô tự nhiên xuất hiện ở bệnh viện Số 1 làm cái gì? Mẹ tôi bị cô chọc tức, bây giờ bà ấy đã thành người thực vật
rồi đấy, cô hài lòng chưa?”

“Bác sĩ cũng đã nói rồi, dù tôi không chọc giận bà ta thì bà ta vẫn sẽ như vậy thôi! Chuyện này liên quan gì đến
tôi?” Tỉnh Hồng Trinh cười nhẹ: “Tôi đã chịu đựng bà ta lâu lắm rồi, hơn nữa, dù là tôi chọc tức bà ta đến mức
thành người thực vật thì sao? Nếu như cô con gái ngoan của ông có thể chữa khỏi cho bà ta, bà ta vẫn sẽ tiếp tục
sống thôi.”
Doanh Chấn Đình hít sâu một hơi: “Tôi cảnh cáo cô, đây là lần cuối cùng.”
Ông ta cúp điện thoại, trở lại phòng bệnh.
Chung Mạn Hoa vẫn ngồi trước giường bệnh của bà cụ Doanh, ánh mắt đờ đẫn.

“Mạn Hoa.” Doanh Chấn Đình bước đến: “Tôi có một chuyện muốn thương lượng với bà.”
Chung Mạn Hoa miễn cưỡng hoàn hồn: “Chuyện gì thế?”
“Sắp đến lễ trưởng thành của hai con rồi.” Doanh Chấn Đình nói: “Lần này, chúng ta sẽ tổ chức cùng nhau, và công
bố thân phận của Tử Khâm, bà thấy thế nào?”
Chung Mạn Hoa sững sờ một lúc, vô thức thốt ra: “Vậy còn Tiểu Huyên sẽ thế nào? Công bố trực tiếp như thế sẽ có
ảnh hưởng rất lớn đến con bé mà? Con bé cũng không làm gì sai.”
Doanh Chấn Đình nhíu mày: “Vậy chúng ta phải làm sao?”
Ông ta cũng thật không ngờ rằng, Chung Mạn Hoa còn thiên vị Doanh Nguyệt Huyên hơn cả mình.
“Vậy, vậy thì..” Chung Mạn Hoa do dự một chút: “Vậy thì cứ nói hai đứa là chị em sinh đôi, có được không?”
Doanh Chấn Đình suy tư một chút: “Cũng được, cứ làm như thể đi. Tôi sẽ cho người soạn sẵn thiệp mời, sau đó
phát ra ngoài.” “Nhưng Chấn Đình, tôi có đi cầu xin Tử Khâm cũng vô dụng.” Tay của Chung Mạn Hoa nắm chặt
quần áo trên người: “Dù cho chúng ta công bố thân phận của con bé thì nó cũng nhất định sẽ không trở về đâu.”

Doanh Chấn Đình càng nhíu chặt mày: “Chuyện này chúng ta nói sau đi. Không phải Tử Khâm bỏ đi chỉ vì Tiểu
Huyên chiếm mất danh hiệu đại tiểu thư nhà họ Doanh của nó hay sao?” Nói xong, ông ta lấy điện thoại ra và bắt
đầu liên lạc với những đơn vị chuyên nghiệp.
***
Vào ngày 18 tháng 3, nhà họ Doanh đã phát thiệp mời ra ngoài. Ngoài ra, bọn họ cũng đã phát cho học sinh của
Thanh Trí không ít thiệp mời.
Thế nhưng số thiệp mời này lại không đến được tay của các gia tộc lớn nhỏ, tất cả đều bị đều bị chặn lại.
“Thiếu gia.” Vân Sơn cung kính chắp tay: “Đây đều là thiệp mời do nhà họ Doanh phát ra bên ngoài.”
Phó Quân Thâm cầm lấy một tấm thiệp mời, mở ra xem, đôi mắt đào hoa hơi nheo lại: “Nhà họ Doanh thật là biết
tính toán đấy.”
“Cứ như Doanh tiểu thư thèm muốn nhà họ Doanh bọn họ vậy, đến giờ thì lại bám lấy không buông.” Vân Sơn hừ
lạnh một tiến: “Thật là một đám người ghê tởm.”
Điều khiến Vân Sơn tức giận nhất là nhà họ Doanh còn viết rằng Doanh Tử Khâm và Doanh Nguyệt Huyên là hai
chị em song sinh.
Doanh Nguyệt Huyên cũng xứng à?
“Sửa một chút.” Phó Quân Thâm bình tĩnh nói: “Cứ sửa theo như này.”
Anh đưa điện thoại cho Vân Sơn, trên đó có đoạn văn.
Vân Sơn vừa nhìn thấy đã không khỏi tán thưởng: “Thiếu gia, tuyệt vời.”
“Làm xong rồi phát ra ngoài ” Phó Quân Thâm cúi đầu dùng ngón tay mảnh khảnh xoay cây bút: “Bảo đảm phải

chuyển đến những người mà nhà họ Doanh muốn mời.”
Vân Sơn gật đầu lia lịa rồi lén nhìn tờ giấy trong tay Phó Quân Thâm.
Trên đó là một số bản phác thảo, có váy, đồ trang sức, v,v. Vân Sơn kinh ngạc: “Thiếu gia, anh đang tự thiết kế quà
tặng cho lễ trưởng thành của Doanh tiểu thư sao?”
Phó Quân Thâm liếc nhìn anh ta một cái: “Không có chuyện gì thì tốt nhất là cậu nên ngậm miệng lại.”
Vân Sơn lập tức đi ra làm việc.
Hiệu suất làm việc của anh ta rất nhanh, chiều hôm đó, tất cả các gia tộc lớn ở thành phố Hộ đều nhận được tấm
thiệp mời này.
Còn học sinh của Thanh Trí, thiệp mời được đặt trong phòng bảo vệ, đến lúc đó sẽ phát theo lớp.

Tất cả học sinh của lớp xuất sắc và lớp 12-19 khác, mỗi người đều có một tấm.
Thế nhưng, đó không phải là tất cả, có một tấm băng rồn đỏ treo trên màn hình lớn ngay lối vào khuôn viên trường
Các học sinh vừa tan học là nhìn thấy ngay.
[Chúng tôi chân thành mời bạn đến tham dự bữa tiệc sinh nhật và lễ trưởng thành sắp tới của Doanh Nguyệt Huyên, con gái nuôi của nhà họ Doanh


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#ngon