3. Chị tôi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi là con út, đương nhiên được chiều chuộng nhất nhà. Cũng rất biết cách thảo mai bố mẹ, nên riêng mẹ có thể chiều tôi hơn một chút. Chị tôi hơn tôi tận 8 tuổi, cũng rất chiều tôi, đặc biệt mấy hôm nay hay hỏi tôi muốn gì, ăn gì, cần gì không, mẹ bắt tôi đi rửa bát, chị còn bảo để đấy chị rửa cho ( thực ra cuối cùng tôi vẫn rửa vì chị lại đi ngủ).
Tôi thích những buổi chiều cuối tuần, hai chị em đi lượn phố, uống cafe, đọc sách. Có những hôm tiết kiệm tiền, chỉ đi lượn "chay". Cả hai chị em đều thích lượn đường, hóng mát, ngắm phố phường, nhất là vào lúc chiều muộn khi hoàng hôn buông xuống hoặc khi thành phố đã lên đèn.
Hồi trước khi còn nhỏ, tôi với chị khắc khẩu lắm, bây giờ vẫn hay cãi nhau nhưng có ít hơn rồi. Vì tôi rất khó tính, chỉ cần không vừa mắt là có thể mắng chị ngay được. Có hôm tôi với chị cãi nhau, tôi sai rõ ràng, nhưng cãi cho bằng được làm chị tôi khóc. Bố mẹ cũng ít khi bênh chị, nên chắc chị ấm ức lắm.

Nhưng phải nói thật, người có thể hiểu rõ tôi nhất chính là chị. Hai chị em có sở thích và tính cách khá giống nhau ngoại trừ gu ăn mặc.
Từ bé đến lớn, chị luôn là một bức tượng đài cho tôi học tập. Hồi bé, chị học giỏi lắm, mẹ tự hào lắm, bắt tôi học tập chị bằng được. Tôi đi đâu cũng khoe chị tôi học giỏi nhất, đi thi học sinh giỏi rồi đỗ trường hot trên Hà Nội lúc bấy giờ. Đến giờ tôi vẫn nghĩ chị giống một tấm gương. Vì chị tôi chẳng những trầm ổn lại còn thông minh. Mọi nước đi đều được tính toán kĩ lưỡng. Nên tôi luôn hỏi ý chị, chị luôn đưa ra những câu trả lời thỏa đáng. Chị tôi chính là một người có thể đặt niềm tin vào.
Còn nhớ hồi trước tôi có thèm ăn bánh đa, lúc đó cũng sắp đến giờ cơm chiều, nên chị tôi muốn chỉ đi lượn "chay". Tôi bảo cho tôi xuống xe, tự đi bộ đến chỗ ăn. Tôi ngồi ăn ngon lành, một lúc sau thấy bóng chị dắt xe vào, xong lúc đấy nghĩ kiểu gì cũng ra chỗ tôi, nên cúi đầu ăn tiếp. Quả thực hồi bé tôi rất cứng đầu, ăn mãi không thấy chị ra cũng không đứng lên đi tìm. Lúc ăn xong ra hỏi mấy bác trông xe có thấy ai dắt xe vào đội mũ vàng không thì người ta bảo đi rồi. Thế là tôi đi bộ về. Về đến nơi thì thấy mẹ cáu lắm. Hỏi mày đi đâu về. Làm cho con Mỹ nó khóc? Thế tôi hỏi sao mà khóc. Thì mẹ bảo chị đi tìm mày, nhưng thằng bảo vệ chỗ cổng ăn không cho vào tìm bắt phải ăn mới cho gửi xe, còn suýt bị tát. Tôi vốn nóng tính định đi với mẹ lên chửi ông bảo vệ đấy một trận. Lúc đấy nghe mà giận điên cả người. Sau này lúc nghĩ lại mới thấy hối hận lắm, cảm thấy mình ngu và rất bảo thủ. Nếu ngày hôm đấy chị có bị đánh thật. Hai mẹ con lên cũng chỉ chửi được nó chứ làm gì được. Lỡ có đánh nhau thì mình cũng thiệt vì mình con gái sao đánh lại cả nhà chúng nó. Càng nghĩ lại càng thấy thương chị biết mấy.
Mấy hôm nay chị cũng lại nói mấy câu nhớ nhung giống bố. Chị với bố cùng một cung...


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net