Chap 20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Thời gian nghỉ tết âm lịch vậy mà trôi qua thật nhanh, mới đó đã hết rồi, bịn rịn chia tay mẹ và bà nội Jeongin lại xách vali lên thành phố làm việc, một núi công việc đang chờ mình phía trời, trong cái lạnh của tiết đầu xuân làm người ta càng không muốn phải xa gia đình một chút nào, ngồi trên xe ngắm cảnh vật dần lùi về phía xa đôi mắt em nặng dần rồi chìm vào giấc ngủ. Xuống bến xe Hyunjin đã chớ sẵn ở đó, phải nói là anh đã đi từ rất sớm, sớm trước cả tiếng đồng hồ, vì quả thực rất nhớ em, lúc đầu Jeongin nói sẽ tự bắt taxi về nhưng Hyunjin nhất quyết không cho, anh bảo làm vậy anh không yên tâm đòi đi đón em cho bằng được còn có thể khỏa lấp nỗi nhớ nhung suốt một tuần qua. Bóng dáng nhỏ lúi húi xách đồ kéo vali bước ra, đưa mắt dáo dác tìm xung quanh, kia rồi, anh đang đứng góc khuất bên kia, vì không muốn gây sự chú ý nên Jeongin đã nói anh đứng chỗ nào người ta ít đi lại nhất, đi đến trước mặt anh, em mỉm cười

- "Anh đến sớm vậy"

- "...."Hyunjin giật mình vì tiếng nói quen thuộc, anh có chút ngỡ ngàng, quả thực gặp trực tiếp vẫn là tốt nhất

- "Anh, anh sao vậy" thấy anh không trả lời mà chỉ đứng nhìn mình em hỏi lại

- "Em...tới rồi"

- "Vâng, em đến rồi nè"

Không nói gì chỉ lặng lẽ kéo gần khoảng cách rồi ôm em vào lòng, thở ra một hơi thỏa mãn, đây rồi, là nói, chính là mùi hương, hơi ấm mà anh nhớ thương lâu nay, nhắm mắt lại hít một hơi thật dài, phải bắt con cáo này đền bù thôi, mấy ngày qua anh chịu đủ rồi

- "Phải bù đắp cho anh nha"

- "Bù đắp gì, chẳng phải ngày nào chúng ta cũng nói chuyện sao,không đủ à"

- "Không, không đủ, bao nhiêu cũng không đủ"

- "...."

- "Nhớ em rất nhiều" anh thì thầm

Jeongin không nói gì chỉ lặng lẽ vòng tay ôm chặt lấy tấm lưng rộng kia, rúc đầu vào ngực anh, thực ra với em mỗi ngày chỉ gặp anh qua màn hình điện thoại cũng là không đủ nhưng ít nhất em còn người thân, còn bà, còn mẹ bên cạnh nhưng Hyunjin thì khác, nghe anh Jisung nói trước đến nay bố mẹ Hyunjin đều luôn bận rộn nên dù ngày lễ tết hay ngày thường với họ cũng như nhau, chưa bao giờ Hyunjin được tận hưởng một ngày lễ trọn vẹn bên gia đình đầy đủ, cuộc sống từ nhỏ đến lớn chỉ có quản gia và người làm bên cạnh, ngay cả lúc bé xíu bố mẹ anh cũng đưa anh cho vú nuôi và quản gia chăm để đi kiếm tiền, có khi cả năm chẳng về lần nào, anh cũng dần quen với cuộc sống cô độc đó, sau này tự dọn ra riêng nhưng cũng chỉ có một mình, từ ngày quen em Hyunjin như có thêm một người bạn, người tâm sự hơn hết là người anh yêu thương, nơi nào có em là nơi đó anh muốn về mỗi ngày, chẳng trách sao Hyunjin hay làm tổ ở phòng trọ em mặc dù nó rất nhỏ lý do đơn giản nhất là nơi đó có em, có người anh yêu nhất.

Giúp em xếp đồ lên xe, mở cửa rồi thắt dây an toàn cho em, còn tặng em một nụ hôn, biết anh sẽ làm thế nên Jeongin chủ động đưa môi ra cho anh hôn còn đáp lại nữa

- "Bé yêu dạo này càng ngày càng bạo rồi nha"

- "Hứ, anh lại trêu em, đã vậy em bị động nha"

- "Không, không, ý anh không phải thế, em chủ động anh đương nhiên vui lắm, mong còn chằng được, em chủ động chứng tỏ anh cũng chiếm phần nhiều trong trái tim em rồi mà, cục cưng đừng giận nha, em giận anh sợ lắm đó" Hyunjin rất sợ em giận, sợ em không nói chuyện với mình mặc dù em chưa bao giờ làm thế nhưng đoán chắc con cáo này mà làm vậy thật chắc anh đứng ngồi không yên cho coi

- "Em đùa thôi mà" em bật cười

- "Vậy mình về thôi" thở phào một hơi, anh nói

- "Vâng"

Về đến phòng trọ của Jeongin, Hyunjin giúp em xách đồ lên còn phụ em sắp xếp đồ ra nữa, Jeongin đã nói anh cứ ngồi nghỉ không cần làm nhưng anh nói cứ để anh giúp, ngồi không cũng lấn cấn tay chân

- "Trưa nay anh muốn ăn gì" em hỏi

- "Ừm" ra vẻ suy tư

- "Anh chưa nghĩ ra à"

- "Anh không kén ăn đâu, em ăn gì anh ăn nấy"

- "Vậy trứng cuộn với canh thịt bò hầm kimchi nhé" em đề nghị

- "Duyệt, có cần anh phụ không"

- "Vậy anh cắt thịt bò giúp em nhé, có một ít thịt hôm qua mẹ gói vào cho em em mới bỏ vào tủ lạnh ấy" biết anh không bao giờ ngồi yên một chỗ nên quyết định kiếm việc cho anh làm

- "Tuân lệnh vợ yêu"

- "Anh...anh nói gì thế, ai...ai là vợ yêu của anh"

- "Em chứ ai"

- "Em nào, em...chúng ta đã kết hôn đâu"

- "Chưa kết hôn nhưng sau này sẽ kết hôn, gọi sớm cho quen"

- "Chắc gì sau này em đã lấy anh"

- "Gì, không lấy buộc lấy, phải lấy, nếu em không lấy anh sẽ bắt cóc em đến lễ đường, còn không sẽ nằm ăn vạ ở nhà em đến khi nào em chịu lấy thì thôi, em không có sự lựa chọn nào khác đâu" anh nháy mắt

- "...Thật cạn lời với anh luôn" em nhìn anh với ánh mắt kiểu không biết phải nói gì

- "Tối nay đi ăn xong em muốn đi đâu không" xa em nhiều ngày nên bây giờ Hyunjin muốn giành thời gian ở cạnh em nhiều nhất có thể

- " Đi đạp xe được không anh, lâu rồi em không đi" em đề nghị

- "Được, tối nay sẽ đưa em đi, nhưng phải về sớm một chút mới được"

- "Em hiểu rồi"

Jeongin rất thích đạp xe nhất là đạp xe quanh bờ sông, hồi trước em hay đi với bạn nhưng sau này mỗi đứa một nơi nên thú vui ấy không còn được duy trì nữa, lâu lâu sẽ tự đi một mình, với cả thời gian vừa rồi là mùa đông việc đạp xe không tiện lắm, bây giờ cũng vào đầu xuân rồi, tuyết rơi khá ít và nếu có cũng chỉ rơi bay bay, lâu rồi em cũng muốn ôn lại kỉ niệm cũ

-------------

Hai người thuê chung một chiếc xe đạp, Hyunjin chở em, dạo quanh bờ sống ngắm cảnh đêm, quả thực rất tuyệt, những chỗ như thế này ban đên bao giờ cũng đẹp nhất, khi ánh sáng ban ngày vụt tắt, thay vào đó là ánh sáng của những tòa nhà xung quanh, của những cột đèn đường làm nó lung linh và huyền ảo

- "Anh có mệt không" Jeongin ngồi sau ôm eo anh hỏi lên

- "Không, anh không mệt, anh thấy thoải mái lắm"

- "Sợ anh mệt thôi, nếu mệt thì nói với em nhé"

- "Ừ, nếu mệt anh sẽ nói" nói vậy thôi chứ Jeongin nhẹ lắm, ngồi lên mà cảm giác như không vậy, với lại phải tận hưởng cảm giác được người yêu ôm eo thế này chứ, cơ hội đâu phải lúc nào cũng đến, phải tận dụng triệt để

- "Nhớ nha"

- "Anh biết rồi mà"

Hyunjin còn nói muốn dẫn em sang nhà anh chơi, thực ra là muốn em sang lâu lắm rồi, từ hồi mới yêu cơ nhưng chưa biết mở lời thế nào, Jeongin thì khá bất ngờ khi nghe anh nói thế, lúc đầu em hơi lúng túng không biết phải làm sao nói gì nhưng sau đó cũng gật đầu đồng ý, nói chứ cũng muốn coi thử nhà anh lâu lắm rồi mà nhiều việc nên cũng quên luôn, Hyunjin có kể với em là anh sống một mình ở một căn hộ chung cư, còn căn nhà hồi nhỏ anh ở thì lâu lâu mới về một lần, từ khi chuyển ra ngoài sống một mình anh ít khi về đó . Nghe xong Jeongin càng ôm chặt anh hơn, thì ra anh cũng phải chống chọi với chính sự cô đơn trong tâm hồn mỗi ngày

Đúng như trong tưởng tượng của Jeongin nhà anh rất rộng đoán chừng căn phòng trọ của em chỉ lớn hơn nhà tắm của anh một chút, nằm trên tầng cao nhất trong một khu phức hợp cao cấp, nội thất nhìn có vẻ đơn giản chủ đạo là đen trắng nhưng chắc cũng toàn đồ đắt tiền, có phòng bếp, phòng khách, phòng tắm, nhà vệ sinh, phòng ngủ, ngoài ra còn có quầy bar và phòng gym, mọi thứ đều rộng rãi thoáng mát, anh kể vốn dĩ căn hộ anh mua lúc đầu nó không rộng đến thế này nhưng anh đã mua 2 căn liền kề rồi cho người đập ra ghép lại thành một, vì sống một mình nên cũng sắm đồ đơn giản nhưng mọi thứ ở đây đều là anh tự tay lựa chọn. Jeongin chỉ biết cảm thán đúng là người có tiền muốn làm gì cũng được, tuy rộng thật đấy nhưng em lại cảm thấy nó quá đơn độc nếu phải chọn giữa nơi này và chỗ đang ở thì em vẫn sẽ chọn phòng trọ kia, nhỏ mà ấm áp.

- "Em thấy thế nào" Hyunjin đưa cho em ly nước rồi ngồi cạnh

- "Nhà anh rộng thật đấy" em chẳng biết nói gì hơn

- "Vậy em có thích không"

- "Sao anh lại hỏi như vậy"

- "Trả lời anh đi, em có thích nó không"

- "..." em lắc đầu

- "Anh cũng đoán vậy, căn nhà này anh mua từ 4 năm trước, lúc ấy điều duy nhất anh muốn là đi khỏi ngôi nhà mình đang ở, anh muốn sống một mình, muốn thử cảm giác tự học tự làm mọi thứ, từ nhỏ đến lớn trong nhà đều có người làm mọi việc cho anh, chưa bao giờ phải đụng tay vào bất kì thứ gì, điều duy nhất anh làm là học và học, phải học sao cho hơn người ta, bố mẹ lại không quan tâm nên anh thấy cô đơn lắm nói ra có thể em không tin nhưng Jisung là người bạn duy nhất của anh từ đó cho đến giờ, lúc tiếp nhận quyền thay bố điều hành Hwang thị anh thấy mơ hồ vô định về con đường tương lai, trước mắt anh là một màn sương mù dày đặc, suốt chừng ấy năm sống cùng Hwang thị, ăn cùng Hwang thị anh chỉ biết đi đi về về như một cái máy nhiều khi còn không để ý được ngày tháng năm, anh tận dụng tất cả thời gian ít ỏi của mình để học nấu ăn, học làm việc nhà, muốn tự mình tìm niềm vui sau mỗi ngày căng thẳng nhưng chính điều đó cũng không che lấp được nỗi buồn trong sâu thẳm trong anh, rồi ông trời cho anh gặp em, cho anh được ở cạnh em, được yêu em, anh thấy cuộc đời mình như có mục tiêu vậy, mục tiêu của anh là em, em đối với anh chính là bến đỗ cuối cùng" anh nói một tràng dài như trút lên nỗi lòng lâu nay, cả cơ thể nhẹ nhõm hẳn, Jeongin không nói gì chỉ biết ngồi sát lại rồi ôm chặt lấy anh, bàn tay khẽ vỗ về lên tấm lưng rộng lớn như đang an ủi, Hyunjin nhắm mắt đặt cằm về vai em


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net