26-50

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 26: Ỷ lại Cungồn: EbookTruyen.Me

Edit + Beta: Như Heo.

Chương 26: Ỷ lại.

Cung Tuấn lạnh nhạt nhìn đôi nam nữ kia một cái, khẽ gật đầu: "Đến gặp ba con?"

Người đàn ông này chính là chú ba của hắn - Cung Đạm. Người này vốn mở công ty giải trí ở thành phố B, coi như cũng có chút danh tiếng, sau đó không hiểu sao lại chuyển đến thành phố A.

"À, không phải, xế chiều hôm nay thím đến tìm phu nhân nói chuyện phiếm, chú con đến đón thím," Người phụ nữ này là vợ của Cung Đạm, thấy chồng mình đang há mồm, vội vàng dùng khuỷu tay huých hắn một cái, cười giải thích: "Thằng nhóc nhà thím đang chơi với Miêu Miêu, hai đứa nó chơi với nhau rất vui, thằng bé ham chơi quá không chịu về nhà, chúng ta còn đang sốt ruột đây này."

Cung Tuấn tất nhiên thấy được động tác nhỏ của hai người họ, hai người này có mục đích gì vừa nhìn là đã hiểu ngay, đơn giản là chưa gặp được ba hắn, muốn tìm cơ hội ở lại ăn cơm đây mà. Thế nhưng làm một học sinh trung học, Cung Tuấn cũng không nên tỏ ra quá hiểu biết như vậy, vì vậy chỉ gật đầu chào lần nữa, rồi nhấc chân đi vào.

Vợ chồng hai người nhìn bóng lưng cao ngất của hắn, không hẹn mà cùng thở phào một hơi. Không biết tại sao, mỗi khi đối mặt với vị thiếu gia này, so với đối mặt với ba của hắn càng khiến người ta căng thẳng hơn, loại quý khí phát ra từ tận xương tủy kia, khiến người ta không tự chủ được phải khom lưng cúi đầu trước hắn.

Sau khi hỏi thăm quản gia Cung Miêu đang chơi ở đâu, Cung Tuấn liền vòng tới vườn hoa nhỏ sau phòng.

Vì muốn làm tốt mối quan hệ với nhà Cung Tuấn, hai vợ chồng kia mỗi tháng đều chạy tới đây, còn mang theo đứa con trai mười tuổi của mình, bảo là đến chơi cùng Cung Miêu.

...

"Tao cảnh cáo mày, không được chạm vào váy của tao!" Hôm nay Cung Miêu mặc váy công chúa màu xanh nước biển, cài chiếc kẹp tóc bảo thạch xinh đẹp, xa xa nhìn qua, thật sự rất giống tiểu mỹ nhân ngư bơi lội trên biển cả.

"Ha ha ha..." Nhóc con bị cảnh cáo cợt nhã thu tay lại, sau đó thừa dịp Cung Miêu xoay người, đột nhiên tung váy Cung Miêu lên.

"A---" Cung Miêu kêu lên một tiếng sợ hãi, bởi vì dùng lực rất lớn, cho nên váy bị vén lên tận trên đầu cô nhóc, lộ ra quần đùi màu hồng nhạt bên trong.

Nhóc con bây giờ bảy tám tuổi đã có ý thức phân biệt giới tính rõ ràng rồi, huống chi là Cung Miêu từ nhỏ đã tiếp thu cách giáo dục thục nữ của gia đình.

Cung Miêu vội vã kéo váy xuống, kẹp tóc bảo thạch tinh xảo trên đầu bị rơi ra, khuôn mặt xinh đẹp nhỏ nhắn cau lại, cô nhóc ngẩng đầu lên nhìn thấy anh trai mình đang đi tới, lập tức òa khóc: "Oa..."

Thằng nhóc kia bởi vì vấn đề góc độ cho nên vẫn chưa phát hiện Cung Tuấn đang bước lại gần, nhặt kép tóc của Cung Miêu lên, dương dương tự đắc quơ quơ trước mặt Cung Miêu, sau đó xoay người chạy đi: "Có ngon thì đuổi theo tao đi!"

Mới vừa quay người lại, nhóc con đã đụng phải một bức "tường" rắn chắc, thế là "Ui da" một tiếng ngã nhào ra đất.

Cung Tuấn từ trên cao nhìn xuống thằng nhóc to con mập mạp kia, khom người, lấy lại kẹp tóc, trực tiếp đi tới chỗ em gái đang nhìn hắn khóc, ôm tiểu Miêu Miêu ủy khuất lên, trả kẹp tóc lại cho cô bé.

Cung Miêu được anh trai ôm lên thì không khóc nữa, dụi dụi lông mi ướt đẫm nước mắt, nằm úp sấp trên bả vai Cung Tuấn.

Dỗ em gái xong, lúc này Cung Tuấn mới xoay người liếc nhìn tên cầm đầu còn lại.

Nhóc con có chút sợ sệt nhìn Cung Tuấn, nhưng lại không chịu thua hừ một tiếng, nói: "Qủy đáng yêu, tao không phải chỉ muốn nhìn màu sắc quần lót của mày một cái thôi sao?"

Ánh mắt Cung Tuấn nháy mắt trở nên ác liệt, dọa nhóc con mập mạp kia sợ đến lùi về sau mấy bước.

"Cởi quần nó ra treo lên cây, cho mọi người cũng nhìn màu sắc quần lót của nó." Cung Tuấn lạnh giọng lưu lại mênh lệnh, ôm em gái quay người lên lầu.

Người hầu trong vườn hai mặt nhìn nhau, bọn họ là người hầu, sao có thể cởi quần áo khách nhân như vậy được chứ?

Thế nhưng, không đợi bọn họ ra tay, Độc Cô Ám đã hoàn thành nhiệm vụ xong rồi.

"Oa a---" Trong vườn hoa rất nhanh truyền ra tiếng khóc vang dội.

"Này... này, Tiểu Ám thiếu gia..." Bảo mẫu phụ trách chăm non bọn trẻ nhìn nhóc con cởi truồng run lẩy bẩy đu trên cành cây, "Ý của đại thiếu gia..."

"Các người đừng động vào." Độc Cô Ám để lại một câu lạnh như băng, rồi cũng quay người rời đi.

"Không, không phải..." Nữ bảo mẫu khóc không ra nước mắt nhìn theo bóng lưng Tử Thư sái của Độc Cô Ám, ý của đại thiếu gia là treo quần lên trên cây, chứ không phải treo người lên cây như vầy a!

Không thèm để ý náo loạn trong vườn hoa, Cung Tuấn ôm em gái ngoan ngoãn trong ngực đi đến phòng đồ chơi trên lầu hai, cùng ngồi trên thảm lông mềm mại trên sàn với cô nhóc.

"Nếu như không muốn chơi với nó thì tránh xa nó ra." Cung Tuấn nhận khăn mặt nóng bảo mẫu đưa tới, lau mặt cho Cung Miêu, sau đó bảo các cô ra ngoài.

Cung Miêu nhìn căn phòng trống chỉ còn lại hai anh em, bĩu môi: "Nhưng mà mẹ bảo em chơi với nó."

"Ai cũng không thể ép em chơi với người mà em không thích," Cung Tuấn trầm mặt xuống, "Không thích thì nói không thích, nếu em lợi hại hơn bọn họ, bọn họ sẽ không thể ép buộc được em."

An Viễn công chúa đời trước, cũng bởi vì quá nghe lời hiểu chuyện, cho nên mới bị người ta bắt nạt, cuối cùng mới rơi vào kết cục như vậy.

Mắt to giống như búp bê sùng bái nhìn anh trai mình, ra sức gật đầu.

...

Chu Tử Thư không như lời người đàn ông đó nói lưu số điện thoại hắn lại, rõ ràng đối phương đang cố ý gây hấn. Nhưng người kia tại sao lại biết được số điện thoại của y, chuyện này ngược lại nhất định phải điều tra một chút mới được.

Điện thoại di động này sau khi xuất viện Chu Tử Thành mới mua cho y, số cũng là số mới, rất ít người biết. Hơn nữa thái độ truyền thông Đại Nhật phách lối như vậy, chắc chắn là đã biết được tin tức gì rồi, nhất định phải thương lượng chuyện này với Chu Tử Thành mới được.

Tiếng cãi vã dưới lầu vẫn còn đang tiếp tục, Chu Tử Thư không tiếng động thở dài một hơi, gia đình lụp xụp, ngoại vụ không được xử lý kịp thời, làm sao thịnh vượng cho được kia chứ.

Đúng lúc này, di động lại vang lên, Chu Tử Thư cầm lên, nhìn thấy hai chữ "Hoàng thượng", tâm tình không khỏi buông lỏng đôi chút, thần sắc cũng nhu hòa đi rất nhiều, ấn nút nghe máy.

"Anh, anh làm đầu bếp, mau bưng món ăn này cho em đi!" Đầu đây bên kia truyền đến giọng nói nón nớt của bé gái.

Cung Tuấn một tay tiếp nhận bắp cải thảo bằng nhựa của Cung Miêu, đưa di động đến trước mặt Cung Miêu đang nghịch đồ chơi, mở miệng bảo: "Miêu Miêu, gọi chị dâu đi."

"Hả?... Chị dâu..." Cung Miêu tỉnh tỉnh mê mê kêu một tiếng, lại vội vàng tiếp tục mặc quần áo cho búp bê.

"Nghe rõ chưa?" Cung Tuấn lấy điện thoại về, giọng nói vẫn bình tĩnh trầm ổn như cũ.

"Khụ, đó là..." Chu Tử Thư có hơi bất ngờ.

"Em gái tớ," Cung Tuấn cầm bắp cải thảo bằng nhựa, đứng dậy đi tới bên cửa sổ, "Giống hệt An Viễn lúc bé."

Hai người đồng thời trầm mặc.

Chu Tử Thư đương nhiên biết công chúa An Viễn, năm đó Cảnh Nguyên đế lần đầu tiên xuất chinh tái bắc, hăng hái nói muốn đi đón muội muội trở về. Kết quả cuối cùng, lại chỉ mang về một nắm cát vàng.

"Trẫm, tới trễ..." Cung Cẩm Tuấn mặc thường phục huyền sắc thêu Kim Long, lôi kéo y đến ngự hoa viên uống rượu, cho đến hôm nay Chu Tử Thư vẫn còn nhớ, cặp mắt đế vương lúc đó có lẽ đã bị rượu hun đỏ, đôi mắt tràn đầy hổ thẹn và bi thương.

"Thật tốt quá." Chu Tử Thư nhẹ giọng nói, mang theo vài phần ý cười.

"Ừ," Cung Tuấn cũng cười rộ lên, như nhóc con đang khoe khoang đồ chơi của mình, "Hôm nào dẫn cậu đi gặp nó."

Hai người nói chuyện phiếm một hồi, lúc chuẩn bị cúp điện thoại, Chu Tử Thư có chút do dự, cuối cùng vẫn nói: "Hoàng thượng, thần còn một việc muốn bẩm tấu."

Cung Tuấn sửng sốt: "Cậu nói đi."

"Cậu biết truyền thông Đại Nhật không?" Chu Tử Thư có thói quen bẩm tấu đại sự với hoàng thượng, huống hồ bây giờ còn đang ở hiện đại, không tự chủ được muốn ỷ lại vào hắn, rất nhanh thuật lại cuộc nói chuyện kỳ quái kia không sót một chữ cho Cung Tuấn.

"Không cần để ý đến ông ta," Sau khi nghe Chu Tử Thư nói xong, Cung Tuấn lạnh lùng nhìn về phía hai vợ chồng đang mặc lại quần đang mặc lại quần cho thằng bé kia trong vườn hoa, "Tớ sẽ giải quyết."

"Được." Chu Tử Thư cũng không hỏi Cung Tuấn làm cách nào, y chỉ biết nếu như hoàng thượng đã nói để hắn giải quyết, nhất định sẽ giải quyết thật tốt.

==========

Tiểu kịch trường:

Muội muội: "Hôm qua ca ca đưa ta đi gặp chị dâu."

Đệ đệ(*): (⊙v⊙)

Muội muội: "Là một anh trai rất đáng yêu."

Đệ đệ: ╮(╯▽╰)╭

Muội muội: "Anh ấy tên là Chu Tử Thư."

Đệ đệ: Σ( ° △ °|||)

Muội muội: "Ca ca, đệ đệ tè dầm rồi."

Ngư Tuấn: (mặt quỷ súc) "Bị dọa tè ra quần rồi!"

(*): Là Cung Lân - Cung Cẩm Lân - Ngư Lân:)

[Heo: Có chuyện này cần mấy bạn góp ý nè, mấy bạn thích xưng hô của của Cung Tuấn với Chu Tử Thư là: "cậu-tớ" hay "cậu-tôi" hơn ha? Tại vì hôm bữa có bạn nói với tui nên để xưng hô là "cậu-tôi" cho nó lạnh lùng hơn, "cậu-tớ" nghe nó con nít quá ^^ Mấy bạn thấy sao?]

------oOo------

Chương 27: Tên

Cungồn: EbookTruyen.Me

Edit + Beta: Như Heo.

Chương 27: Tên.

Cung Tuấn thả điện thoại xuống, trả bắp cải thảo bằng nhựa lại cho Cung Miêu: "Em tự chơi đi, anh đi tìm ba nói chuyện."

"Dạ." Cung Miêu nhu thuận gật đầu.

Cung Tuấn sửng sốt, em gái ngoan ngoãn đồng ý không chút nghi vấn nào như vậy, thật giống Chu Tử Thư mới vừa rồi. Đôi mắt to long lanh trong sáng, là tràn đầy tính nhiệm và ỷ lại vào hắn.

Ỷ lại...

Chu Tử Thư đời trước không thường nói chuyện trong nhà với hắn, hai người bọn họ trước khi thành hôn vẫn luôn tuân thủ nghiêm ngặt quân thần chi lễ, mặc dù tin tưởng, nhưng không ỷ lại, bây giờ đến hiện đại, hình như có gì đó không giống trước nữa. Điểm này có lẽ ngay cả Chu Tử Thư cũng không nhận ra.

Cung Tuấn rũ mắt, trong lòng mừng thầm, ở đây Chu Tử Thư chỉ quen biết mình hắn, chỉ có thể nương tựa vào hắn. Có lẽ, hắn có thể lợi dụng điểm này...

Tự mình trộm vui vẻ một lúc, Cung Tuấn quay người ra khỏi phòng đồ chơi, việc cấp bách bây giờ cần giải quyết đó là vấn đề truyền thông Đại Nhật, hoàng hậu của hắn, sao có thể đi làm con hát được chứ?

Chu Tử Thư sau khi nói chuyện điện thoại với Cung Tuấn xong, tiếng cãi vã dưới lầu vẫn chưa đình chỉ. Chu Tử Thư tiện tay lên mạng tra xét tư liệu về Khâu Minh Diễm, bây giờ tư liệu liên quan tới Khâu Minh Diễm tất cả đều là tin tức trái chiều. Dạo trước giải trí Tinh Hải kịp thời ra tay, xóa hết những bức ảnh liên quan tới Chu Tranh, không xóa được cũng cài bảo mật, chỉ có tin tin tức về "Hoàng tử Pudding" là vẫn còn đó.

Đây là một cơ hội cứu vãn danh dự của công ty, vì vậy bọn họ mới không phong tỏa tin tức lại, dù sao người thừa kế tương lại công ty cũng là một thiếu gia đẹp trai quý khí ngời ngời, là một tấm biển quảng cáo sống tiện quá còn gì.

Dựa theo tình hình hiện nay, "Bức lương vi xướng"(*) chỉ mới là khúc dạo đầu của truyền thông Đại Nhật mà thôi, Chu Tử Thư mở cuốn <Những quy tắc chung của luật dân sự> trong tay ra, chuẩn bị tìm xem có phương pháp nào đối phó hay không.

(*): Ép con nhà lành đi làm kỹ nữ.

"Thư Thư, dì làm ít mì vằn thắn, con ăn trước đi." Dì Trần gõ cửa, bưng một bát mì vằn thắng tiến vào, nhìn Chu Tử Thư ngoan ngoãn nghe lời, nhịn không được thở dài một hơi.

"Dì, dì biết số điện thoại của ông nội không?" Chu Tử Thư cầm thìa khuấy bát mì vằn thắn thơm ngon nóng hổi, tuy tỉnh lại đến nay đã được hai tháng, nhưng Chu Tử Thư vẫn chưa từng gặp qua ông bà, lúc trước nghe dì Trần nói, ông nội đang ở dưới quê, sinh sống ở một thành phố nhỏ.

"Có, dì có lưu lại trong danh bạ, để dì tìm cho con." Dì Trần xoay người xuống lầu, thầm than một tiếng, thằng bé ủy khuất không có chỗ nào để nói, chỉ có thể tìm đến ông bà, thật là đáng thương.

Chu Tử Thư lấy được số điện thoại của ông nội, nhưng khi gọi điện máy lại báo bận, tính toán thời gian không còn sớm nữa, Chu Tử Thư chuẩn bị ngày mai rồi mới gọi lại. Trong nhà không có chủ mẫu, hôn sự của "phụ thân" y không thể nhúng tay vào, chỉ còn cách mời "tổ phụ" đứng ra làm chủ.

...

"Con muốn truyền thông Đại Nhật?" Trong thư phòng Cung gia, Cung Phục ngạc nhiên nhìn đứa con trai trưởng của ông.

Đại nghiệp Cung gia rất lớn, truyền thông Đại Nhật chỉ là một hạng mục nho nhỏ, dùng giá tiền thấp để mua lại cổ phần, không đáng là gì. Chỉ vì

Cung Đạm muốn lấy lòng bổn gia cho nên mới đưa ra ưu đãi lớn như vậy. "Vâng." Cung Tuấn ngồi đối diện ba hắn, lãnh tĩnh trình bày lý do của mình. "Phụ thân" đời này giống hệt phụ hoàng đời trước, chỉ có điều hiện tại khi đối diện với khuôn mặt này, Cung Tuấn đã không còn sự cẩn thận như năm đó. Dù sao những huynh đệ luôn nhìn chằm chằm mình đã không tồn tại nữa, mà phụ hoàng cũng đã biến thành "phụ thân" rồi còn đâu.

Hiện tại Cung gia đang nắm giữ 22% cổ phần Đại Nhật, có quyền khống chế nhất định trong cuộc họp cổ đông. Thực ra, đây cũng không phải biện pháp duy nhất giải quyết vấn đề của Chu Tử Thư, thế nhưng trước giờ Cung Tuấn vẫn luôn có thói quen nắm giữ mọi thứ trong tay mình, nắm quyền khống chế tuyệt đối, nhưng vậy hắn mới có thể yên tâm.

"Cho con không thành vấn đề, nhưng bây giờ con vẫn còn là vị thành niên, cho dù con có nắm hết cổ phần trong tay cũng không thể tự đưa ra quyết sách ở công ty được." Cung Phục thần tình nghiêm túc nhìn Cung Tuấn, đứa con trai trưởng này của hắn lúc bé từng mắc chứng tự kỷ, phải đến mấy năm nay mới khôi phục lại, từ đó trở đi đặc biệt thông minh, làm hắn vui mừng không kể xiết. Thời gian qua đi Cung Tuấn ngày càng bộc lộ rõ tài năng của mình, có nhiều lúc ông còn không xem hắn như một đứa trẻ, thậm chí còn bảo hắn cùng thảo luận các vấn đề của tập đoàn.

"Ba có thể ký thay văn kiện cho con." Người chưa trưởng thành nếu như trở thành cổ đông, quyết sách phải do người giám hộ đứng tên thay, như vậy mới xem là có hiệu lực.

Như vậy cũng được, dù sao trước khi trưởng thành hắn cũng không muốn lấy truyền thông Đại Nhật làm gì, chỉ cần giải quyết xong phiền phức của Chu Tử Thư là được rồi.

Trải qua hai giờ nói chuyện, Cung Tuấn thuận lợi chiếm được 22% cổ phần truyền thông Đại Nhật. Cả nhà Cung Đạm cũng đã rời đi, còn mẹ của hắn đang ở phòng khách chơi đùa với con trai nhỏ.

Em gái ở một bên hiếm khi chơi đùa với Trương Hiếu Nhân, cầm trái banh tenis trong tay quơ quơ qua lại: "Trương Hiếu Nhân, tao ném banh đi, mày phải kiếm về cho tao nha!"

Husky lông trắng đốm đen sủa gâu gâu, hào hứng chờ mong nhìn chằm chằm vào trái bóng.

"Tuấn Tuấn, sao con lại treo con nhà người ta lên cây như vậy? Thật không lễ phép." Mẹ Cung xoa xoa nước bọt trên miệng đứa con trai nhỏ, ngẩng đầu nhìn về phía Cung Tuấn.

Cung Tuấn đi tới, thuận tay gõ đầu chó của Trương Hiếu Nhân một cái: "Con không đánh nó đã là khắc chế lắm rồi."

"Gâu--!" Husky khi không bị người ta gõ đầu, bất mãn gào lên một tiếng, ngẩng đầu lên phát hiện người tới là Cung Tuấn, nhất thời túng quẫn cong đuôi, nhanh như chớp chạy ra sau ghế sô pha tìm chỗ núp, đợi một lúc lâu, xác định không có động tĩnh gì mới dám lặng lẽ ló ra hai cái lỗ tai ra, tiếp đó là đôi mắt chó nho nhỏ.

"Con thật là..." Mẹ Cung lắc đầu, sự tình đầu đuôi câu chuyện bà cũng đã nghe nói, thấy con trai che chở em gái như vậy bà rất vui mừng, cho nên không nhiều lời, quay người chọc chọc hai má đầy thịt mũm mĩm của con trai nhỏ, "Đúng rồi, còn chưa đặt tên cho em trai con, con nói xem nên đặt tên gì mới tốt đây?"

Cung Tuấn cạnh nôi, nhìn bé con non mềm trắng nõn, mở to hai mắt mê mang nhìn hắn. Cung Tuấn chậm rãi đưa tay, gảy gảy đôi tai chiêu phong(*) của em trai mình, nhớ tới một câu miêu tả trong sách sử: "Hoằng Nguyên đế dáng vẻ Tuấn Tuấn, nhĩ chiêu phong, toại cải lưu miện vi quan(*)."

(*): Tai đón gió, là những người có vành tai to, vểnh lên.

(*): Sửa lại lưu miện.

Bởi vì một đôi tai chiêu phong, Hoằng Nguyên đế Cung Cẩm Lân không thể đội lưu miệng đông châu, đổi thành thông thiên kim long quan, để tránh áp phải lỗ tai hắn, cũng từ lúc đó, hoàng đế Đại Cung về sau vào triều cũng không đội lưu miện nữa.

"Gọi là..." Cung Tuấn chăm chú nhìn đối mắt em trai, chậm rãi nói, "Cung Lân đi."

"... Oa." Hai mắt em trai đột nhiên trừng lớn, miệng bẹt ra, khóc òa lên.

"Sao vậy con?" Mẹ Cung lại gần xem mới phát hiện con trai nhỏ chỉ đang gào khan, không có nước mắt, sờ trên sờ dưới, mới phát hiện thì ra là tè dầm.

"Anh, tại sao em trai lại khóc vậy?" Cung Miêu tò mò đến gần xem, có phải em trai không thích tên anh mình đặt hay không?

"Nó đang vui mừng." Cung Tuấn mặt không đổi sắc nói.

Em trai trong nôi càng gào lớn tiếng hơn.

==========

Tiểu kịch trường:

(Ca ca là cao thủ đặt tên)

Muội muội: "Ca ca, đặt tên cho chó đi."

Ngư Tuấn: "Gọi là Trương Hiếu Nhân."

Ma ma: "Nhi tử, đặt tên cho đệ đệ con đi."

Ngư Tuấn: "Gọi vẩy cá(*) đi."

Thư Thư: "Hoàng Thượng, ngươi cũng cho ta một cái tên đi."

Ngư Tuấn: "Gọi là bảo bối."

Thư Thư:?(O ω O)?

Đệ đệ: o(~﹏~)o

(*): Ngư Lân nghĩa là vẩy cá.

------oOo------

Chương 28: Oan ức

Cungồn: EbookTruyen.Me

Edit + Beta: Như Heo.

Chương 28: Oan ức.

Chu Tử Thành với Khâu Minh Diễm ầm ĩ cả một buổi tối, Chu Tử Thư muốn thanh tĩnh cho nên cũng không xuống lầu, ăn bát mì vằn thắn xong thì đọc sách, đi ngủ.

Sáng sớm ngày hôm sau, Chu Tử Thư bị tiếng gõ cửa của Chu Tranh đánh thức: "Anh, xuống lầu ăn sáng đi."

Chu Tử Thư bị một tiếng "Anh" này làm cho mất hừng, không muốn để tâm đến cô ta, đứng dậy đi vào phòng tắm tắm rửa. Chu Tử Thư rửa mặt đánh răng xong mở cửa ra ngoài, không ngờ Chu Tranh vẫn còn đứng đó.

"Ba mẹ còn chưa thức dậy, em bảo dì Trần làm điểm tâm rồi, anh mau xuống dưới ăn đi." Chu Tranh lấy lòng nói, hai mẹ con cô ta hiện giờ đang có Cungy cơ sắp bị đuổi ra khỏi nhà, tối qua Chu Tranh trằng trọc suy nghĩ cả đêm, nghĩ được một biện pháp khả thi nhất đó chính là hợp tác cùng Chu Tử Thư.

Chu Tử Thư cảm thấy có chút buồn cười, đứa "em gái" này bây giờ mới biết tôn kính anh trai sao? Cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay một cái: "Bình thường tám giờ dì Trần mới làm xong bữa sáng, bây giờ mới bảy giờ rưỡi, vẫn chưa làm xong đâu."

Kế hoạch tranh công bị vạch trần trong nháy mắt, Chu Tranh nghẹn lời, giương mắt nhìn vào phòng Chu Tử Thư: "Anh, chúng ta vào trong nói vài câu được không?"

"Không được." Chu Tử Thư ra ngoài, đóng cửa phòng lại, "thứ nữ" sao có thể tùy tiện vào phòng "đích huynh" được chứ, đúng là không biết quy củ gì cả.

Chu Tranh gắt gao nhìn chằm chằm bóng lưng Chu Tử Thư đang đi xuống cầu thang, hận không thể vươn tay đẩy y một cái, nghiến răng nghiến lợi đi xuống lầu ngồi xuống bên cạnh Chu Tử Thư: "Anh..."

"Bây giờ em còn chưa có tư cách gọi tôi như vậy đâu." Chu Tử Thư giơ tay, tự mình ngâm một bình trà long tỉnh, ánh nắng ban mai xuyên thấu qua ô cửa sổ sát đất, rọi vào gian phòng trà, chiếu lên màn hơi nước nghi ngút. Trên bàn bày một bộ khí cụ làm bằng sứ trắng tinh xảo, rất thích hợp để ngâm long tỉnh.

Không có tư cách... không có tư cách... Những lời Chu Tử Thư nói lần trước, lại lần nữa vang lên trong đầu Chu Tranh, "Đến quỳ trước bài vị mẹ tôi một đêm... bằng cái thân phận con riêng này của em, đừng hòng bước chân vào nhà này nửa bước." Y là cái thá gì chứ, không phải chỉ ra đời sớm hơn mình hai năm thôi sao, sao lại có thể chiếm được tất cả mọi thứ dễ dàng, không tốn chút công sức nào như vậy chứ!

Hít sâu một hơi, Chu Tranh cưỡng bách chính mình phải tỉnh táo lại, nhưng nói đi nói lại thì cũng chỉ là một đứa học sinh cấp hai mười ba mười bốn tuổi, khó có thể khống chế được tâm trạng bản thân, nói chuyện không khỏi có chút cao giọng: "Được, Chu Tử Thư, nếu như anh đã có thái độ như vậy, tôi cũng không nhiều lời nữa,

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#112