(31-end)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trúc Mã Và Kẻ Từ Trên Trời Rơi Xuống HE

Tác giả: Lật Diên

Ebook tạo bởi: EbookTruyen.VN

------oOo------

Nguồn: EbookTruyen.VN

Chương 31

Tác giả: Lật Diên

Edit: Tiếu

Công việc này so với cái trước nghe có vẻ còn không đứng đắn hơn.

Nhưng nếu nói về môi trường làm việc thì chụp ảnh quả thật yên tĩnh hơn nhiều so với quán bar. Chu Tử Thư không uống rượu, mặc dù cậu cảm thấy mình có thể uống được loại đồ uống này.

Một cơn gió thổi qua, cuốn những chiếc lá rơi xuống, va vào chân sắt của chiếc ghế dài, phát ra vài âm thanh trầm đục. Chu Tử Thư bỗng nhiên hoàn hồn, hất tay Cung Tuấn ra: "Tôi còn tưởng rằng sáng nay cậu nói 'hỏi thăm công việc khác' là lừa tôi."

"Vậy tôi sẽ trực tiếp nói cho cậu biết, 'Đừng nghĩ nhiều'." Cung Tuấn vân vê đầu ngón tay, nhẹ nhàng rút trở về.

Tóc Chu Tử Thư hơi dài, khiến lúc tay hắn sờ lên sau gáy nửa là trơn bóng, nửa là mềm mại, cảm giác có chút kỳ diệu. Cung Tuấn đang trầm tư, đối phương đột nhiên mở miệng hỏi một câu: "Vì sao cậu lại muốn giúp tôi?"

"Hả." Cung Tuấn nghĩ nghĩ, "Không biết, chỉ đơn thuần muốn giúp thôi. Có thể là do cảm thấy...... Sang năm mọi người đều đến thủ đô, nếu thiếu đi một đối thủ sẽ vô cùng nhàm chán."

Chu Tử Thư nhìn hắn một lúc: "Thật ra, tôi cho rằng cậu sẽ chọn ra nước ngoài."

"Tôi có thể ra nước ngoài bất cứ lúc nào." Cung Tuấn cụp mắt, nhẹ nhàng cười một cái, "Xuất ngoại cũng không có bao nhiêu thú vị."

"...... Sao cậu cái gì cũng không thú vị vậy hả."

"Con người tồn tại vốn dĩ rất nhàm chán." Cung Tuấn ngước mắt lên nhìn cậu, cười nói: "Nếu không thì cậu cảm thấy tôi giúp cậu là vì điều gì? Còn không phải bởi vì nhàm chán sao?"

Chu Tử Thư á khẩu không trả lời được.

Có một số việc thật ra cũng chẳng liên quan đến mình, Chu Tử Thư cúi đầu nghĩ nghĩ, ngước lên nói: "Tóm lại cảm ơn cậu."

"Vậy tôi xem như cậu đồng ý rồi, sáng thứ bảy nhớ đến sớm tìm tôi, tôi dẫn cậu đi." Cung Tuấn đứng lên, vỗ vỗ vai Chu Tử Thư, "Hôm nay về nhà hay vẫn đến chỗ tôi? "Về nhà."

"Nghĩ thông suốt rồi sao?" Cung Tuấn câu lên một nụ cười giễu cợt, "Cậu làm hoà với mẹ mình cũng nhanh thật."

"...... Ai nói tôi muốn làm hoà." Chu Tử Thư chắp tay, các ngón tay siết chặt lẫn nhau, thấp giọng nói, "Tôi chỉ là không có chỗ nào để đi. Chờ đại học...... Lên đại học là có thể dọn ra ngoài."

Cung Tuấn nhướng mày: "Vậy cố lên. Cậu đi đi, tôi về đây."

Chu Tử Thư nghiêng đầu, nhìn chằm chằm bóng lưng rời đi của Cung Tuấn một lúc.

Hiện giờ trong tiểu khu không có ai, Cung Tuấn hai tay đút vào túi quần đi xa dần, dáng vẻ tựa hồ giống như đêm đó Chu Tử Thư gặp được trên đường, cằm hắn hơi nhếch lên, cậu không cần nhìn cũng có thể tưởng tượng ra được tầm mắt Cung Tuấn bởi vì dáng người cao lớn mà tự nhiên rũ xuống, nhìn người lẫn vật đều mang theo ba phần kiêu ngạo coi thường.

Rõ ràng tính cách như vậy, ở trong trường lại nhất quyết muốn biến mình thành một "học sinh giỏi" khuôn phép quy củ, cũng thật mệt hắn.

"Này, Cung Tuấn." Suy nghĩ vừa động, Chu Tử Thư liền mở miệng gọi.

Cách mấy chục mét, Cung Tuấn tự nhiên quay đầu.

"Lát nữa tiết tự học buổi tối còn gặp lại." Chu Tử Thư hỏi, "Cậu lại vì nói cho tôi chuyện này mà đặc biệt đứng chờ sao?"

Chẳng thà nói rằng hắn đã nghe được vài câu, cho nên đứng lại chờ, muốn nhìn một chút xem cậu có xảy ra chuyện gì hay không. Cung Tuấn cười nhạt, cúi đầu cười hai tiếng, sau đó cao giọng trả lời: "Cậu chưa tỉnh ngủ đấy à?"

Hỏi thì hỏi vậy, Cung Tuấn lại cảm thấy, người chưa tỉnh ngủ có lẽ là chính bản thân mình.

Mấy ngày nay nhìn bằng mắt thường cũng có thể thấy tâm trạng Chu Tử Thư không tốt lắm, hắn có chút...... Nói như thế nào nhỉ, có lẽ là "Độc cô cầu bại" đi, hắn không hy vọng "đối thủ" hiếm lắm mới gặp được này tinh thần sa sút không vui.

Chu Tử Thư không trả lời, có lẽ cảm thấy nói lớn tiếng không tốt lắm, vậy nên cậu nhắn cho Cung Tuấn hai tin. Cung Tuấn về đến nhà mới nhìn thấy.

Tin đầu tiên là, "Lòng hiếu thắng quá lớn là bệnh", đây là lời Cung Tuấn nói với cậu mấy phút trước ở băng ghế dài trong tiểu khu. Tin thứ hai là, "Khẩu thị tâm phi cũng là bệnh." Cung Tuấn bật cười.

Hắn buông di động, ngẩn người một lúc, nghi ngờ chính mình quả thật có bệnh.

Do dự khoảng ba giây, Cung Tuấn thả cặp sách, đi tới trước căn phòng khóa kín kia.

Lúc Chu Tử Thư về nhà có chút lo lắng, vào nhà rồi mới phát hiện trong nhà không có ai.

Không đúng, Tần Hiểu Lộ vẫn còn ở nhà, bé luôn ở nhà, bởi vì vấn đề sức khoẻ nên bé không đi học, hiện giờ đang ngủ.

Trong nhà vô cùng yên tĩnh.

Thật ra tình huống này rất bình thường, bởi vì bất luận là Tần thúc hay mẹ cậu cũng đều rất bận. Khi còn nhỏ Chu Tử Thư không hiểu vì sao Chu Học Thành luôn không trở về nhà, cho nên lúc ba mẹ ly hôn liền chọn đi theo mẹ. Sau này cậu mới phát hiện, thì ra khi một người tập trung tinh lực để kiếm tiền thì sẽ không còn nhiều thời gian dành cho gia đình nữa.

Nhưng mà.

Tuy rằng bây giờ cậu đã hiểu được cái gì gọi là "Lập trường bất đồng" mà mẹ mình nói khi đó, nhưng cậu và Hà Yến đều có lập trường của riêng mình, cũng không có ý định từ bỏ.

Chu Tử Thư ngồi ngây người trong phòng khách tự vấn năm phút, sau đó chạy đi tìm thợ sửa khoá, bỏ ra năm mươi đồng đổi khoá phòng mình.

Cho nên cậu không kịp ăn cơm chiều.

Người trẻ tuổi nhịn đói một chút cũng không sao, nhưng đến gần chín giờ tối lại rốt cuộc chịu không nổi. Trong tiết tự học buổi tối, mọi người đều đang cắm đầu làm bài tập, trong phòng nhất thời chỉ còn lại tiếng "sàn sạt" của ngòi bút lướt trên mặt giấy. Bụng cậu vừa kêu, Cung Tuấn bên cạnh liền nghe được.

Hắn nghiêng đầu nhìn cậu một cái, sau đó đổi một cây bút chì, nhích tới gần viết xuống chỗ trống trên tờ bài thi của Chu Tử Thư bốn chữ: Chưa ăn cơm chiều?

Chu Tử Thư gật gật đầu.

Cung Tuấn dường như có chút không nói nên lời, lắc đầu, dùng cục tẩy xóa đi dòng chữ kia, cúi đầu tiếp tục làm bài tập.

Làm xong một tờ, hắn cầm sổ ghi chép của mình đứng dậy, đi đến bục giảng nói vài câu với giáo viên trực ban, sau đó rời khỏi phòng học.

Lúc đầu, Chu Tử Thư cũng không để ý đến hành động của Cung Tuấn. Tiết tự học buổi tối trước giờ vốn dĩ luôn có nhiều học sinh giữa chừng rời khỏi lớp, đến văn phòng tìm giáo viên, hoặc là sang lớp khác hỏi bài. Thành tích của Cung Tuấn tuy rằng vô cùng nghịch thiên, nhưng hắn cũng chưa đến mức tất cả môn học đều giỏi đến hoàn hảo, có vấn đề cần hỏi là chuyện rất bình thường.

Nhưng chuyện cậu không ngờ tới chính là, hơn mười phút sau, Cung Tuấn từ bên ngoài trở về, lấy từ trong túi áo khoác đồng phục rộng rãi ra một ly mì Khai Bôi Nhạc ném lên đùi Chu Tử Thư, sau đó cầm bút chì viết xuống tờ bài thi của cậu mấy chữ: Máy lọc có nước nóng.

Chu Tử Thư: "......"

Loại mì ly này nhỏ, rất dễ dàng nhét vào túi áo.

Nhưng, này là Cung Tuấn mang cho cậu sao???

Chu Tử Thư trưng ra vẻ mặt kinh ngạc nhìn Cung Tuấn, dùng khẩu hình hỏi:

"Cậu uống lộn thuốc à?"

Cung Tuấn nhìn cậu một cái, duỗi tay: "Vậy trả đây."

"Không." Chu Tử Thư im lặng trả lời, đáp xong liền ngồi xổm xuống dưới bàn học, chuồn ra khỏi lớp.

Máy lọc nước nằm ở phía sau lớp học, đi lấy nước sẽ không làm giáo viên chú ý.

Nước nóng trong máy lọc vừa đủ nấu một tô mì ly, cậu lấy nước xong liền dùng tư thế cũ trở về chỗ ngồi, trốn phía dưới bàn học ăn xong.

"Cảm ơn." Chu Tử Thư lau lau miệng, nói với Cung Tuấn.

Cung Tuấn tập trung làm bài tập, không phản ứng lại cậu, cũng chẳng biết là có nghe thấy hay không.

Chu Tử Thư nghĩ nghĩ một chốc, quyết định không thèm so đo với cái tên không thèm để ý này.

Thật ra về mặt này, suy nghĩ của Chu Tử Thư rất đơn giản.

Đối với cậu mà nói, chuyện Cung Tuấn giúp cậu giới thiệu việc làm thêm rất bình thường, nhưng đặc biệt vì cậu mà đi ra ngoài mua một tô mì, người này liền có thể xem như là "bạn bè" —— đương nhiên, không tính đến chuyện của Dương Phàm.

Bất quá vẫn là câu nói kia, Cung Tuấn nếu muốn xuống tay với Dương Phàm, vậy hai năm qua mỗi ngày hắn đều có cơ hội. Trong tiềm thức, Chu Tử Thư không cho rằng Cung Tuấn sẽ làm ra loại chuyện thế này, trở thành kẻ không có đạo đức mượn danh nghĩa bạn bè đem trai thẳng bẻ cong.

Với "bạn bè", Chu Tử Thư đối xử rất tốt, cho nên kể từ giây phút này, cậu quyết định sẽ đơn phương đình chiến với Cung Tuấn.

Tối đó, Chu Tử Thư về nhà.

Hà Yến trông thấy cậu nhưng không nói gì. Chu Tử Thư cố gắng làm hết bài thi được phát, sau đó tranh thủ rửa mặt, khoá cửa đi ngủ sớm.

Rốt cuộc mẹ cậu vẫn phát hiện khoá phòng đã bị thay đổi.

Chu Tử Thư vốn không nghĩ rằng sẽ nhanh như vậy.

Sáng sớm hôm sau, khi thay xong quần áo ra khỏi phòng, cậu trông thấy trên bàn trà phòng khách đặt hai trăm đồng và một tờ giấy. Trên giấy chỉ có một câu: Đây là tiền cơm tuần này, hôm trước con vẫn chưa lấy. Cửa phòng khoá, mẹ vào không được.

Chu Tử Thư cụp mắt suy nghĩ một lúc, sau đó trở về phòng ngủ tìm một cây bút, trên mặt trái tờ giấy viết xuống một hàng chữ: Cảm ơn, con không cần.

Về chuyện này, suy nghĩ của cậu quả thật rất đơn giản.

Kể từ lúc quyết định kiếm tiền dọn ra ngoài ở, cậu không muốn lại nhận của mẹ thêm một phân tiền nào.

Một tuần trôi qua rất nhanh, sáng sớm thứ bảy, Cung Tuấn đang ngủ bỗng bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.

Chuông điện thoại và nhạc báo thức của hắn không giống nhau, cho nên lúc tỉnh dậy Cung Tuấn có hơi sửng sốt.

Màn hình di động hiển thị tên người gọi đến là "Mèo hoang", Cung Tuấn hít sâu một hơi mới nhấc máy: "Cậu giỏi lắm, gọi cho tôi còn sớm hơn cả đồng hồ báo thức."

Hắn vừa nói vừa ngáp, giọng điệu nhuốm đầy vẻ lười biếng.

"Không phải cậu bảo tôi tới sớm một chút sao?" Chu Tử Thư nhìn lên trời, "Tôi đang ở trước cửa nhà cậu."

"...... Thế này chẳng phải quá sớm rồi à?"

"Tuấn ca ——" Chu Tử Thư bất đắc dĩ kéo dài giọng, "Bây giờ đã sắp tám giờ rồi đó."

"Có ai vào ngày thứ bảy lại dậy trước mười giờ không hả." Cung Tuấn mang dép lê đi ra, cúp điện thoại, tức giận nói với người đang đứng trước cửa nhà mình, "Đồng hồ sinh học của người làm nghệ thuật rất hỗn loạn, nếu bây giờ chúng ta đi qua đó thì người ta cũng chưa thức dậy đâu." "Nhưng cậu không nói cho tôi mấy giờ đến cả."

Chu Tử Thư vào phòng, thuận tay đóng cửa lại, tiếp đó quen cửa quen nẻo tìm dép lê thay vào.

Cung Tuấn bước qua, "xôn xao" một tiếng kéo kín rèm cửa sổ sát đất trong phòng khách, cả căn phòng bỗng chốc không còn một tia sáng nào, Chu Tử Thư bị bất ngờ, một hồi lâu sau mới kịp thích ứng với bóng tối bao phủ.

Lúc này cậu mới nhận ra, rèm trong phòng ngủ của Cung Tuấn cũng bị kéo đến kín chặt.

"Đồng ý với tôi, ngủ tiếp một lúc nữa đi." Cung Tuấn nói xong liền đi về phòng, vừa đi vừa ngáp, "Chăn đệm ở trong ngăn tủ, chỗ lần trước tôi lấy cho cậu đấy."

Theo phép lịch sự, bình thường Chu Tử Thư sẽ không bước vào phòng ngủ trong nhà người khác. Nhưng hiện giờ thái độ của Cung Tuấn quá tự nhiên, tự nhiên đến mức cậu không thể không đi theo vào.

Sau đó cậu trông thấy cái tên cao gầy kia giống như xác sống bước đến bên giường, thẳng tắp ngã xuống đệm mềm, lật người cuốn vào trong chăn.

Trong phòng yên tĩnh đến mức giống như có ma ám.

Chu Tử Thư đứng tại chỗ nhìn hắn, có chút bất đắc dĩ: "Tối qua cậu làm gì mà buồn ngủ tới vậy hả?"

"Không làm gì......" Cung Tuấn lẩm bẩm, quay mặt sang chỗ khác, "Cậu mau đi ngủ đi...... Tỉnh lại tôi gọi cậu......" Nhìn xem bây giờ là ai gọi ai hả?

Chu Tử Thư lắc đầu, đi ra ngoài.

Cậu không muốn ngủ tiếp, cho nên cũng không mở tủ lấy chăn.

Chẳng biết có phải vì sự có mặt của cậu mà Cung Tuấn mới không đóng cửa phòng ngủ hay không, khiến Chu Tử Thư lúc đi xuống bếp rót nước không tự giác liếc nhìn vài lần.

Về mặt tâm lý, điều này khiến cậu có chút khó xử.

Biết rõ bọn họ xu hướng giới tính giống nhau, vậy mà cái tên Cung Tuấn này chẳng biết phòng vệ chút nào.

Người trong phòng ngủ rất sâu, Chu Tử Thư nhìn qua hai lần, mớ nệm chăn đang phồng lên kia đến một nếp gấp cũng chưa từng thay đổi.

Cậu nhẹ nhàng rót xong một ly nước, từ phòng bếp đi trở ra, lại nhịn không được nhìn thoáng qua một chút.

Đệm chăn vẫn y nguyên như cũ, nhưng Chu Tử Thư phát hiện một chi tiết...... khá đặc biệt.

Cánh cửa căn phòng luôn khóa chặt kia hôm nay không đóng, bị gió thổi hở ra một khe nhỏ.

Mi mắt Chu Tử Thư chợt nhảy lên một cái.

Hết chương 31

------oOo------

Nguồn: EbookTruyen.VN

Chương 32

Tác giả: Lật Diên

Edit: Tiếu

Đó là một căn phòng thần bí, Cung Tuấn đã từng khoá lại ngay trước mặt cậu.

Cho nên đối với Chu Tử Thư mà nói, cánh cửa này chẳng khác nào ám chỉ "Không cho phép quấy rầy."

Mặc dù cậu có chút tò mò đối với những thứ bên trong, nhưng cậu cũng biết, trong đó chắc hẳn là bí mật của Cung Tuấn.

Lần trước cậu thấy rõ, lúc Cung Tuấn đưa mô hình bị hỏng kia vào, khoá cửa rất kỹ, hôm nay chẳng biết vì sao hắn lại để mở như vậy.

Có câu nói rằng "Quân tử không đứng dưới bức tường nguy hiểm."

[*] 君子不立于危墙之下: Ám chỉ phương pháp và nguyên tắc làm người, quý

nhân nên tránh xa những nơi nguy hiểm, nhận thấy tình huống không tốt thì nên rời đi kịp thời. – baidu.

Đương nhiên, Chu Tử Thư tự thấy bản thân cũng không phải là một người cao thượng như vậy, nhưng tự nghĩ cũng biết, nếu là cậu, phỏng chừng cũng không muốn bị Cung Tuấn thấy được bí mật của mình. Vậy nên Chu Tử Thư không suy nghĩ nhiều, khẽ bước qua, nhẹ nhàng đóng cánh cửa kia lại, toàn bộ quá trình đều không hề nhìn vào bên trong.

Sau khi làm xong, Chu Tử Thư trở lại bên cạnh ghế sô pha ngồi xuống, chậm rãi uống xong cốc nước vừa rót.

Có lẽ bắt nguồn từ tâm lý tránh sự nghi ngờ, Chu Tử Thư vốn dĩ không muốn ngủ thêm lại bất tri bất giác ngủ quên mất trên ghế sô pha. —— Cho đến khi cậu bị một chuỗi âm thanh thật lớn đánh thức.

Chu Tử Thư híp mắt, mơ mơ màng màng trông thấy một bóng dáng đang đứng trước cánh cửa căn phòng kia. Cậu lẩm bẩm hỏi: "Làm sao vậy?"

Nửa phút trước, trong lúc đang say ngủ, trong đầu Cung Tuấn đột nhiên lướt qua một ý niệm mơ hồ —— tối hôm qua hắn đã quên khoá cửa.

Ngày thường chỉ có một người ở nhà, quả thật hắn sẽ ngẫu nhiên quên khoá cánh cửa kia. Nhưng hôm nay trong nhà lại có thêm một người khác.

Lúc ý thức được điều này, Cung Tuấn đột nhiên bừng tỉnh, thân thể theo bản năng lăn xuống giường, nghiêng ngả lảo đảo chạy vào phòng khách.

Bởi vì quá vội vàng, hắn thậm chí còn đụng vào một ngăn tủ.

Tiếng động thật lớn vang lên đột ngột này, trong buổi sáng yên tĩnh cuối tuần đã đánh thức người đang say ngủ trên ghế sô pha. Cung Tuấn hít lấy hít để vài hơi, lồng ngực kịch liệt phập phồng, cố gắng làm cho bản thân bình tĩnh lại.

"Làm sao vậy?" Hắn nghe thấy người kia thấp giọng lẩm bẩm.

"Cậu......" Cung Tuấn từng chút một đưa ánh mắt nhìn sang, "Nhìn thấy...... rồi sao?"

"Hả? Cậu nói căn phòng kia sao?" Giấc ngủ đột nhiên bị cắt ngang, suy nghĩ của Chu Tử Thư có chút mơ hồ, cậu nhích người lên một chút, ngồi thẳng dậy trên ghế sô pha, nhắm hai mắt tỉnh táo, "Không nhìn thấy."

"Thật sự?" Cung Tuấn không tin lắm, bởi vì nếu Chu Tử Thư cái gì cũng không nhìn thấy, lúc này cậu hẳn là nên hỏi lại "Thấy cái gì", mà không phải là câu này.

Nếu đổi lại là hắn, mà nơi này là nhà Chu Tử Thư, cậu ta nếu có một căn phòng bí mật quên khoá lại, Cung Tuấn nhất định sẽ đi vào nhìn.

Hắn luôn cho rằng, lòng hiếu kỳ của con người là vô vàng vô tận, mỗi người bọn họ đều đáng khinh như nhau.

Nhưng mà không biết vì sao, trong tiềm thức của hắn lại có một suy nghĩ, tựa hồ ngây thơ tin vào lời nói của Chu Tử Thư.

"Ừm, vừa nãy cửa bị gió thổi khẽ mở một chút." Chu Tử Thư xoa xoa đôi mắt, "Cậu yên tâm, tôi chỉ giúp cậu đóng lại...... Oáp——"

Cậu ngáp một cái, trên khóe mi tràn ra chút nước mắt sinh lý, vì thế không nhìn thấy ánh mắt Cung Tuấn nhìn mình, trong bóng tối hiện lên vài phần sắc bén. "Cậu hoàn toàn không tò mò sao?" Cung Tuấn cố nén giọng hỏi.

"Tò mò chứ."

Chu Tử Thư mở to mắt, hoàn toàn tỉnh táo: "Nhưng bí mật sở dĩ là bí mật, chẳng phải bởi vì không muốn để cho người khác biết sao?" Cậu quay sang, đối diện với ánh nhìn của Cung Tuấn, có hơi giật mình.

Cung Tuấn lập tức thu hồi ánh mắt, trả về một nụ cười: "Ừm, đúng vậy —— Cậu chờ tôi một chút, tôi đi rửa mặt thay quần áo, sau đó chúng ta có thể xuất phát rồi. Cậu đã ăn sáng chưa?"

"Ăn rồi." Chu Tử Thư cầm điện thoại lên nhìn, "Nhưng bây giờ cũng đã là buổi trưa rồi."

Bất giác ngủ quên một giấc, vậy mà đã mười một giờ, Chu Tử Thư hít hít mũi.

Động tác này khiến cậu có thêm một chút giọng mũi, Cung Tuấn đang định quay đi khẽ ngừng bước: "Bảo cậu lấy chăn sao cậu không lấy? Không đắp chăn ngủ không sợ bị cảm lạnh sao."

"Bởi vì vốn dĩ tôi không định ngủ thêm." Chu Tử Thư nói.

Nói tới cũng có chút kỳ quái, trong số những lần ít ỏi "đến nhà người khác làm khách" trước đây của mình, cậu chưa từng vô tình ngủ quên như lần này.

Quá tuỳ tiện rồi.

Chu Tử Thư nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng đành quy kết rằng, nguyên nhân gây ra chuyện hôm nay là do nhà Cung Tuấn không có người lớn, bầu không khí bởi vậy cũng tương đối thoải mái hơn.

Cung Tuấn cau mày, không nói gì. Hắn lấy ra chìa khoá đem cánh cửa kia lần nữa khoá kỹ, lúc này mới yên tâm vào toilet rửa mặt. Động tác của Cung Tuấn rất nhanh, hơn mười phút sau đã chuẩn bị xong, cùng Chu Tử Thư sóng vai ra ngoài.

Thứ bảy, con đường xung quanh trường học rất ít người qua lại, những quán cơm nhỏ vì vậy cũng khá vắng vẻ.

Cung Tuấn vừa đi vừa nói chuyện: "Vừa khéo dẫn cậu đi ăn trưa."

"Cậu dẫn tôi?" Chu Tử Thư cười nhạt, "Tôi sống ở đây gần mười năm, chẳng lẽ còn không quen thuộc chỗ này hơn cậu?"

"Cậu muốn "dẫn" tôi cũng được." Cung Tuấn nhấn giọng, cười cười, "Tiền cơm cậu trả."

Chu Tử Thư: "......"

Đánh rắn phải đánh bảy tấc, đánh thiếu niên nghèo chỉ cần hai chữ "Mời cơm". Tuần này Chu Tử Thư giận dỗi với mẹ cho nên không lấy tiền cơm, số dư còn lại cũng sắp hết, còn đang phải trông chờ vào công việc sắp nhận hôm nay. "Tuấn ca," Chu Tử Thư lần đầu tiên tỏ ra lúng túng, thái độ cực kỳ thành khẩn, "Tôi sai rồi."

Cung Tuấn cúi đầu nở nụ cười.

Người này trước đó không lâu còn mỗi ngày đều nói không muốn thua hắn, hiện giờ đã học được cách cúi đầu.

Thật ra những quán ăn xung quanh đây đều không hề đắt đỏ, nhưng cái gì gọi là "Một văn tiền làm khó bậc anh hùng"? Chính là cái này.

Bất quá không thể không nói, Cung Tuấn cảm thấy cậu như vậy rất thú vị.

Hắn dẫn Chu Tử Thư đến một tiệm bánh bao trong một con hẻm nhỏ gần đó, mua hai cái bánh bao chiên và hai chén hoành thánh. Sau khi ăn xong liền gọi xe, đi về hướng ngoại ô phía đông thành phố.

"Hôm đó sau khi về nhà tôi đã nghĩ tới," Trên xe, Chu Tử Thư hỏi Cung Tuấn một vấn đề, "Thật ra tôi...... cũng không có cơ bắp, cậu xác định người ta sẽ nhận tôi sao?"

"Ừm, không cần cơ bắp, không có thịt thừa là được." Cung Tuấn quay đầu nhìn cậu một cái, tầm mắt theo bản năng rơi xuống vùng bụng Chu Tử Thư, "Cậu cũng không tập luyện, chẳng lẽ tôi còn ảo tưởng cậu sẽ có cơ bắp sao? Nếu quả thật công việc không thích hợp với cậu, vậy tôi đề cử cho cậu làm gì?"

"......Ừm."

Ảo tưởng gì đó...... Loại lời nói này xuất hiện giữa hai tên gay tựa hồ có chút kỳ quái. Tài xế vẫn còn đang ở đây, Chu Tử Thư tức thì chọn cách im lặng.

Dù sao...... Về mặt này, không yêu cầu thì tốt rồi.

Chu Tử Thư thoạt nhìn có chút lo lắng.

Không biết nguyên nhân, Cung Tuấn chỉ cho rằng cậu chưa từng làm qua công việc này nên có chút căng thẳng, vì vậy tranh thủ trên đường vừa đi vừa giải thích sơ lược cho Chu Tử Thư về tình huống bên nhiếp ảnh gia.

Vị nhiếp ảnh gia này tên tuổi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#123