bạn cùng bàn (26-42)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
chó..."

Lời hắn còn chưa nói hết, Trần Niên Nhất đi muộn bước vào lớp học.

Tóc Trần Niên Nhất bị cạo thành húi cua, không còn dáng vẻ phong lưu như trước nữa, còn dán mấy cái băng keo cá nhân trêи mặt, lúc đi hơi khập khễnh, rõ ràng là đánh nhau cùng người khác.

Lục Sơ Hành "ĐM" một tiếng, lôi Thích Vinh bên cạnh.

Nếu không phải đang giờ đọc sớm thì hắn đã xông đến, Lục Sơ Hành theo bản năng liếc nhìn về phía Cung Tuấn, Cung Tuấn căn bản không thèm ngẩng đầu lên.

"Sao thế?"

"Bắt cá hai tay bị phát hiện... Không thấy bài viết trêи diễn đàn tối qua à?"

"Nhỏ tiếng thôi, không lớp trưởng nghe thấy đấy."

"..."

Trần Niên Nhất dường như không nghe thấy bọn họ bàn tán, vẫn trở về chỗ ngồi của mình, lúc đi qua chỗ Bạch Huỷ, còn làm rơi sách trêи bàn của cô.

Bạch Huỷ ngẩn người một chút, Trần Niên Nhất đã không đứng lại nhặt sách cho cô, cũng không nói một câu cảm ơn, hoàn toàn khác với dáng vẻ thường ngày nho nhã lịch sự với đám con gái.

Nửa đêm qua, Trần Niên Nhất đột nhiên nói chia tay, Bạch Huỷ rất lờ mờ, hai người không có tình cảm gì, nói trắng ra là yêu nhau vì ai cũng sẽ có được cái mình muốn, yêu Trần Niên Nhất thỉnh thoảng sẽ được chơi game cùng Cung Tuấn, cô cũng biết tính cách của Trần Niên Nhất, cũng không coi quan hệ của hai người là thật, hai người đến giờ chưa từng nắm tay gì cả, ngoài mặt thì giống như người yêu.

Lục Sơ Hành cúi đầu gửi tin nhắn cho Trần Niên Nhất.

[Lục Sơ Hành: Niên chó, mày sao rồi?]

Đá chìm đáy biển.

Mãi đến khi giờ học kết thúc, Trần Niên Nhất cũng chưa rep tin nhắn, Lục Sơ Hành lo lắng, vừa mâu thuẫn vừa lo lắng.

Giờ ra chơi sau tiết thứ hai, trong lớp ồn ào hẳn lên.
#Trần Niên Nhất lớp tự nhiên 1 năm hai trường Văn Lễ, bắt cá nhiều tay#

Bài viết nhanh chóng được gửi đến QQ, Wechat của mỗi cá nhân, mặc dù nhiều người không mang điện thoại di động đi học không xem điện thoại trong lớp, nhưng nghe người bên cạnh thêm mắm thêm muối như vậy, căn bản đều đã biết hết.

[Tống Dương: [Chuyển tiếp bài viết] Bạn học Trương cậu có thấy bài viết này không?]

Tống Dương bây giờ ngồi hàng thứ ba dãy trong cùng, mặc dù cùng hàng với Trương Triết Hạn, nhưng ngăn cách ở giữa là Cung Tuấn, hắn cũng không dám trực tiếp xông tới, chỉ có thể gửi tin cho Trương Triết Hạn, liều mạng ngồi tại chỗ vẫy tay thu hút sự chú ý của Trương Triết Hạn.

Bạn cùng bàn của Tống Dương: ...

Đây là sinh vật đầu óc ngu si tứ chi phát triển gì đây.

Trương Triết Hạn cắn nắp bút.

Tiết trước là tiết ngữ văn, giáo viên văn giảng một tác phẩm văn cổ, vì là kiến thức của năm nhất, nên không biết làm như thế nào.

Trình độ nhận biết chữ viết của Trương Triết Hạn chỉ dừng lại trêи một đống hợp đồng kiếp trước, cũng không biết bao lâu rồi không chạm vào văn cổ, còn thông giả tự*, tốt nghiệp cấp ba kiểu gì bây giờ!

* thông giả tự: (通假字) một hình thức của phép giả tá, vay mượn âm của chữ khác để tạm thay thế chữ gốc, từ đó ước định mà thành. (Võ Trung Định)

"Tự mình xem đi." Cung Tuấn vẫn còn đang ngủ đột nhiên không ngẩng đầu mà ném một quyển vở đến.

Trương Triết Hạn ngạc nhiên: "Cậu không ngủ à?"

Cung Tuấn cười hừ: "Lẩm nhẩm học thuộc mãi cậu nghĩ là tôi bị điếc à?"

Cung Tuấn nhíu mày liếc cậu một cái: "Nắp bút sạch nhỉ?"

Trương Triết Hạn: "... Cũng được."

Lúc cậu phiền não lại thích cắn đồ.

"Đây là vở của cậu hả?" Trương Triết Hạn lật ra, ghi chép rất ngay ngắn, đều là văn cổ thường gặp, giải thích từ, chữ của Cung Tuấn thật đẹp, bút phong có lực , khiến cho người nhìn hết sức thoải mái.

Cung Tuấn quay đầu, ừ một tiếng, vừa vặn nhìn thấy Tống Dương đang khoa chân múa tay chưa kịp thu về.

Cung Tuấn: "..."

Tống Dương: "..."

"Tự chép đi, chép xong trả tôi!" Vừa mới hoà nhã, ngay lập tức trở nên hung dữ.

Trương Triết Hạn đã quen với việc hắn đột nhiên thay đổi thái độ, đáp ừ.

"Những cái khác có ghi không? Cậu lúc nào cũng ghi bài hả? Bài của năm nhất có chép lại không..." Trương Triết Hạn lại bắt đầu hỏi.

Cung Tuấn ghi chép rất tốt, có thể nói là loại trực tiếp mang ra ngoài xuất bản in, Trương Triết Hạn kiếp trước cũng đã nhìn thấy vở ghi chép của học sinh giỏi nhất lớp bọn họ, không nhìn ra chữ nào.

Thật khó để tưởng tượng, tính khí của Cung Tuấn lúc này, giờ học thì ngủ, vậy thì ghi bài vào lúc nào, sao lại có thể ghi chép đẹp đẽ sạch sẽ như vậy.
Cung Tuấn ném hai quyển vở ra: "Im miệng."

Lại bắt đầu được đằng chân lân đằng đầu, nếu không phải cậu ta cứ đọc đi đọc lại quấy rầy việc nghỉ ngơi của mình, đời nào mình cho cậu ta xem vở chứ.

Trần Triết Hạn nghiêng người một tay chống má, nụ cười ở đáy mắt không thể che giấu được: "Cậu thật giỏi."

Cung Tuấn: "..."

Trương Triết Hạn lại dán đến gần hắn, tiến đến bên tai hắn thầm thì thậm chí còn vô tình thổi một hơi vào gáy Cung Tuấn: "Cảm ơn anh trai."

Cung Tuấn: "..." Hắn muốn văng tục.

Cung Tuấn quay sang bên cạnh, lại bắt đầu nóng ran một cách khó hiểu.

Hắn mở mắt ra, một lần nữa lại nhìn thấy Tống Dương với khuôn mặt ngu ngốc đang ngồi cạnh hắn.

Hắn Tuấn trợn mắt nhìn, môi tạo thành một đường thẳng, mặt không cảm xúc.

Tống Dương rụt về sau một cái.

Hắn phải đổi chỗ với bạn cùng bàn! Mặc dù vị trí này rất gần bạn học Trương nhưng lại còn gần Cung Tuấn hơn!

Cũng may Trương Triết Hạn phát hiện ra Tống Dương muốn trao đổi với cậu gấp.

"Sao vậy?" Trương Triết Hạn nghiêng người về phía sau, nói chuyện với Tống Dương qua Cung Tuấn.

Tống Dương cẩn thận nhìn Cung Tuấn, sờ gáy lạnh của mình:
"Không sao, là muốn chia sẻ với cậu mấy chuyện nhảm nhí ấy mà."

Bọn Trương Triết Hạn vẫn chưa biết chuyện của Trần Niên Nhất trêи diễn đàn.

Tống Dương chỉ chỉ điện thoại.

Trần Niên Nhất là anh em với Cung Tuấn, cho hắn mười lá gan cũng không dám chém gió chuyện của Cung Tuấn.

Cung Tuấn điều chỉnh tư thế ngủ một chút, dời cái ghế về sau một chút.

Trương Triết Hạn cúi đầu nhìn điện thoại, diễn đàn trường Văn Lễ trước kia vắng như chùa Bà Đanh, gần đây náo nhiệt hơn rất nhiều, Trương Triết Hạn nhấn vào bài viết Tống Dương gửi cho cậu.

#Trần Niên Nhất lớp tự nhiên 1 năm hai trường Văn Lễ, bắt cá nhiều tay#

Lầu 1 (Chủ thớt): Tôi không phải người trường này, là trường nghề bên cạnh, hôm nay chỉ muốn báo về thằng cặn bã này, để các chị em sáng mắt ra không bị nó lừa tình!

Lầu 5: Mượn nick ở đâu?

Lầu 6 (Chủ thớt): Cái này có quan trọng không?

Lầu 10: Mặc dù cũng không quan trọng lắm, nhưng mượn nick người khác...

Lầu 11 (Chủ thớt): Sao nào, mấy người là bạn của thằng cặn bã kia sao? A a thủ đoạn đánh trống lảng thật cao siêu

Vẫn chưa có người nào nói về chuyện chính, chủ thớt đã nhấp nhổm rồi.
Trương Triết Hạn từ đầu đã đoán được, hẳn là cô gái tóc đuôi ngựa kia post bài.

Lầu 15: Có sao nói vậy nè Trần Niên Nhất bắt cá nhiều tay không phải chuyện bí mật ở trường bọn tui, trường nghề chắc chưa biết, dù sao thì hắn cũng mê gái có tiếng

Lầu 20: Hứ tôi là bạn gái trước đây của Trần Niên Nhất, tối hôm qua hắn gửi tin nhắn chia tay, vẫn còn rất kinh ngạc, lúc đầu nhận lời yêu hắn cũng nói rằng bọn tôi chỉ là yêu đương thôi, cái gì cũng không làm, trừ khi tôi chán đi tìm mục tiêu mới.

Lầu 22: Nhân loại ngu xuẩn, bọn mi có mưu đồ gì? Trần Niên Nhất mặc dù đẹp trai thật, nhưng cũng chưa bằng Cung Tuấn và Nhan Phái đâu nà.

Lầu 23 (Chủ thớt): Bắt đầu tẩy trắng?

Lầu 40: Đọc xong, tôi vẫn cảm thấy Trần Niên Nhất thật kì lạ, tôi có chị em trước kia có yêu hắn rồi, nghe nói hắn sẽ nói rõ với mỗi người bạn gái, nếu như để bụng chuyện hắn có bạn gái khác thì có thể chia tay, chủ thớt trước đó hắn không nói rõ với cô sao?

Lầu 70 (Chủ thớt): Cách tẩy trắng này của chúng mày, nói thế nào nhỉ? Hắn bắt cá nhiều tay thì không sao? Chúng mày có ý gì, tẩy trắng cho thằng khốn đó hả?

Lầu 80: Mở miệng ra là thằng cạn bã BS (bullshit), nhưng ĐÉO nói là cam tâm tình nguyện.

Lầu 150: Cuối cùng chủ thớt cũng không trả lời nữa, trước đó có phải người nào đó chưa nói với cô chuyện này không?

Tính chất của nói hay chưa nói có thể cũng không giống nhau.

Trương Triết Hạn nhíu mày, tối hôm qua nhìn thái độ kia của tóc đuôi ngựa, chắc là không biết, nhưng trong bài viết này cô ta lại cố tình lảng
tránh không trả lời câu hỏi, lại giống như đã biết rồi.

Trương Triết Hạn không thích quan tâm những chuyện như thế này, nhưng -- -

Tối qua vì chuyện của Trần Niên Nhất mà Cung Tuấn tức giận rất lâu.

Ở kiếp trước, ít nhất thì khoảng thời gian cậu quen biết Cung Tuấn đó, Trần Niên Nhất vẫn luôn ở bên cạnh Cung Tuấn, cậu không biết những chuyện như thế này đã từng xảy ra chưa.

Hơn nữa thái độ của Trần Niên Nhất với cậu cũng có chút kì quái, ban đầu là địch ý không giải thích được, về sau lại là cách xử sự không giải thích được.

Trương Triết Hạn dù sao cũng không phải là mười bảy tuổi real, cậu có thể cảm nhận được mục đích gì gì đó của Trần Niên Nhất, nếu như việc làm của Trần Niên Nhất không liên quan gì đến Cung Tuấn, như vậy cậu sẽ hoàn toàn mặc kệ không thèm để ý tới, nhưng, hiện giờ một suy nghĩ xuất hiện trong đầu cậu.

"Cung Tuấn." Trương Triết Hạn chọc chọc cánh tay Cung Tuấn.

Cung Tuấn không quay lại, chỉ cử động cánh tay: "Đừng làm phiền."

Trương Triết Hạn ừ một tiếng, lại sáp đến thỏ thẻ gọi: "Anh trai."

Cung Tuấn: "..." Tối hôm qua không để cho hắn ngủ, hôm nay cũng không có ý định để cho hắn ngủ hả?

"Nói đê." Một phút sau, Cung Tuấn sì mặt dựa lưng vào ghế ngồi.

Trương Triết Hạn do dự một lúc, đưa điện thoại cho hắn xem.

Cung Tuấn liếc mắt xuống một cái, mấy dòng chữ tiltle kia nổi bật hết sức.

Cung Tuấn nhìn lướt rất nhanh, hắn nhận lấy di động trong tay Trương Triết Hạn, chỉ tốn mấy phút đã đọc xong bài viết, nhưng sắc mặt vẫn không thay đổi.

Trương Triết Hạn còn chưa kịp hỏi, tiếng chuông báo vào lớp đã vang lên.

Cung Tuấn cũng không chủ động nói, chuyện này cũng chỉ có thể gác lại.

Giờ cơm trưa.

Bình thường đều là Lục Sơ Hành, Thích Vinh, Cung Tuấn và Trương Triết Hạn đi cùng nhau, Trương Triết Hạn rất ít khi thấy Trần Niên Nhất ở phòng ăn.

Hôm nay Trần Niên Nhất lại tới phòng ăn, không đi cùng cô gái nào.

Hắn vừa bước vào, tiếng nói chuyện liền nhỏ lại.

Lục Sơ Hành vẫy vẫy tay với hắn.

Trần Niên Nhất không để ý tới.

"Đại ca, chuyện kia của Niên chó..." Lục Sơ Hành đương nhiên cũng đã đọc bài viết đó, Niên chó đuối lý, nhưng hắn vẫn không thể nào quên được việc Trần Niên Nhất thoát nhóm chat của anh em.

Cung Tuấn từ trước đến giờ thường ăn cơm sẽ không nói gì, nghe được lời của Lục Sơ Hành, đũa dừng ở đĩa thức ăn một lúc: "Ăn cơm đi."

Giọng ra lệnh.

Lục Sơ Hành nhìn chằm chằm hắn một lúc, "Đại ca, anh coi Niên chó là anh em không?"

Hắn hỏi rất nghiêm túc, hình như đang thực sự hoài nghi chuyện này.
Tim Trương Triết Hạn đột nhiên nhói một cái.

Động tác ăn cơm của Cung Tuấn không dừng lại, vẫn bình thản như cũ, có lẽ là do gia giáo, hắn ăn cái cũng cũng ung dung thong thả, không như nhiều thanh niên hốc mấy miếng là xong.

Trương Triết Hạn thấy, trong nháy mắt sống lưng Cung Tuấn cứng lên, nhưng lại rất nhanh, nhanh đến mức không ai phát hiện ra.

Thích Vinh vẫn đang im lặng ăn cơm cũng sầm mặt: "Lục Sơ Hành, ăn cơm."

"Đại ca tự có tính toán của mình."

Bọn họ cùng nhau lớn lên, hẳn là cũng hiểu tính cách của Cung Tuấn.

Năm ấy, trung học cơ sở, từ sau khi cha Cung Tuấn tái giá, Cung Tuấn Trương mặc hơn trước rất nhiều, rất nhiều chuyện hắn cũng sẽ giấu trong lòng.

Nói rằng Cung Tuấn không xem bọn họ là anh em?

Sao có thể chứ?

Từ nhỏ đến lớn, Cung Tuấn luôn là đại ca, mặc dù sau trung học cơ sở hắn ít nói hơn rất nhiều, nhưng đối với bọn họ thì vần vậy, chẳng qua là có ngăn cách so với kia, bọn họ không có cách nào chạm đến nội tâm của Cung Tuấn.

Lục Sơ Hành mở miệng, cuối cùng nản lòng: "Được rồi, lát nữa tao đi an ủi Niên chó."

Bầu không khí liền trở nên ảm đạm.

Người nhiều lời Lục Sơ Hành cũng không nói chuyện nữa, rõ ràng xung quanh cũng hò hét ầm ĩ, nhiều người trò chuyện vui vẻ, sân
trường cấp ba vẫn luôn là tràn trề sức sống thanh xuân nhất, nhưng bọn họ bên này lại giống như bị phủ một tầng lụa mỏng.

"Tao biết, mày rất quan tâm Trần Niên Nhất.

Lục Sơ Hành và Thích Vinh ăn thật nhanh, Lục Sơ Hành ăn xong đi luôn, Thích Vinh không còn cách nào chỉ có thể đuổi theo hắn, trước khi đi còn quay lại làm một động tác "OK" với Cung Tuấn và Trương Triết Hạn.

Phòng ăn rất ồn ào, người khác cũng không nghe được.

Cung Tuấn vẫn còn đang ung dung ăn.

Trương Triết Hạn cảm thấy đồ ăn hôm nay không ngon chút nào, trứng gà xào cà chua cho nhiều muối, khoai tây sợi chua tay cho nhiều hạt tiêu, thịt viên sốt tương đỏ cho nhiều xì dầu, trộn lẫn trong miệng tạo thành một vị đắng.

"Nếu không tối hôm qua cậu sẽ không gọi điện cho Trần Niên Nhất."

"Cũng sẽ không vì chuyện này mà tức giận."

Trương Triết Hạn cắn đũa: "Tôi đoán nhé, có phải cậu muốn cậu ta nhân dịp này giải quyết hết tất cả mọi chuyện không, sau này sợ hối hận không kịp, đúng không nhỉ?"

"Mặc dù tôi không biết tại sao hai người lại cãi nhau, nhưng tôi đoán cậu không muốn nói chuyện với Trần Niên Nhất là sợ bản thân mình sẽ mềm lòng..."

"Bộp" một tiếng, Cung Tuấn ném đũa vào đĩa thức ăn.

"Không như cậu đoán." Vẻ mặt hắn cũng không khác bình thường lắm, lúc đứng dậy, đẩy ghế tạo nên âm thanh rất lớn.

Trương Triết Hạn ngồi một lúc, chỉ cảm thấy buồn bực.
Cậu đoán những chuyện này, chẳng qua là kiếp trước Cung Tuấn tự mình nói ra, gọi là ăn gian cũng được, nếu như cậu không biết tính cách Cung Tuấn thì sao? Nếu như cậu cũng hiểu lầm Cung Tuấn như người khác thì sao?

Kiếp trước, cậu vẫn luôn coi Cung Tuấn là một người cực kì đáng ghét.

Cung Tuấn có phải vẫn luôn khổ sở không?

"Có đi không?" Cung Tuấn có chút mất kiên nhẫn, nhưng vẫn đứng đợi cậu.

Cậu ta nhận là con giun trong bụng mình sao? Đoán tới đoán lui cái gì?

"Đi thôi." Trương Triết Hạn đuổi theo hắn.

Người khác không hiểu Cung Tuấn, cậu hiểu là được rồi.

Rất nhiều người ăn xong về lớp, gió hôm nay không lớn nhưng thời tiết vẫn rất lạnh, nhiều người ở phòng ăn và phòng học nhưng vừa ra ngoài liền có thể cảm nhận được.

Trương Triết Hạn cảm thán, quả nhiên là sắp đến mùa đông.

Cậu đột nhiên nghĩ tới giấc mơ hôm qua, là tuyết đầu mùa sao?

Tuyết đầu mùa sẽ có lúc nào?

"Tôi đi tìm nó."

Hai người im lặng đi một đoạn đường, xung quanh có người trêu đùa nhau, Trương Triết Hạn không nghe rõ Cung Tuấn đang nói gì.

"Gì cơ?"
Cung Tuấn dừng bước, cười giễu: "Không có gì."

Miệng luôn nói là quan tâm mình hả?

Lúc Trương Triết Hạn trở về lớp học chỉ có một người.

Lục Sơ Hành chiếm chỗ ngồi trước bàn Trương Triết Hạn, mặt nhăn nhăn nhó nhó: "Đại ca đâu?"

Trương Triết Hạn nhìn hắn một lúc, bị vẻ mặt của hắn chọc cười: "Không biết."

Cậu quả

thực không biết, nhưng trong lòng lờ mờ có thể đoán được.

Lục Sơ Hành như đưa đám: "Được rồi... Nãy tôi nói với đại ca như vậy, là tôi không đúng, chỉ là tôi quá sốt ruột."

Trương Triết Hạn gật đầu một cái: "Chuyện giữa các cậu tôi không can thiệp được, nhưng..."

Cậu liếc nhìn chỗ ngồi của Cung Tuấn, giọng ôn hoà nhưng kiên định: "Cậu phải tin tưởng Cung Tuấn."

Các cậu là anh em của hắn, phải tin tưởng hắn.

Lục Sơ Hành ò một tiếng, lại bắt đầu xoa gáy.

Tại sao hắn lại vừa thấy được ánh mắt của người cha trong mắt bạn cùng bạn vậy?

Nhất định là hắn nhìn nhầm rồi.

Cung Tuấn muốn an ủi Trần Niên Nhất nhưng thật ra là một chuyện rất dễ dàng.
Trần Niên Nhất có thói quen, buổi trưa luôn thích ngồi ở bồn hoa góc đông bắc trường học một lúc.

Ở đó không nhiều người, thích hợp để lén hút thuốc lá, xung quanh sẽ không có giáo viên nhìn thấy.

Trần Niên Nhất đang ngồi trêи bồn hoa, cúi đầu cùi chỏ đặt trêи đầu gối, ngón tay kẹp điếu thuốc, lại có chút chán chường.

"Nói xin lỗi với mấy cô gái rồi sao?" Cung Tuấn hơi dựa vào tường, híp mắt nhìn về phía mặt trời.

Động tác Trần Niên Nhất hơi dừng lại.

"Nói rồi." Hắn đáp.

"Cô gái kia thì sao?"

"Không thoả thuận được tiền nong."

"Mày có biết mày sai chỗ nào không?" Cung Tuấn hỏi.

Trần Niên Nhất lại im lặng.

Bao nhiêu năm rồi.

Hắn chưa từng im lặng khi nói chuyện với Cung Tuấn như vậy.

Xử lý xong mọi chuyện, hắn mới cảm thấy, bản thân mấy năm qua rất buồn cười, không có chuyện gì lại bạc đãi bản thân, đều là tự hắn lừa mình dối người mà thôi.

Hắn nhìn điếu thuốc chưa cháy xong ở ngón tay, hắn chưa hút tí nào.

"Đại ca." Trần Niên Nhất mở lời, có chút nghẹn ngào: "Cảm giác thích một người là như thế nào?"

Đến cùng là như thế nào?

Là thời trung học phát hiện ra mình có phản ứng với một người cùng phái? Là phát hiện ra đột nhiên ánh mắt mình không thể không rời hắn?

Cung Tuấn không hiểu tại sao Trần Niên Nhất lại hỏi mình câu này, Trương mặc một lát: "Không biết."

"Bất kể mày có thích mấy cô gái kia hay không, mày cũng không được gây tổn thương cho họ."

Trần Niên Nhất cười: "Mấy đứa nó tự nguyện."

Mỗi một người gọi là bạn gái, hắn cũng nói cho bọn họ biết, cô ta không phải là duy nhất.

Bọn Cung Tuấn ngay từ đầu cũng nói với hắn như vậy là không đúng, hắn cũng đã từng thử, chỉ chung tình với một người, nhưng lại không được, không thể làm được, như vậy càng khiến cho hắn nghĩ tới một người khác.

Hắn cũng biết mình làm như vậy là sai, nhưng còn cách nào nữa chứ?

Cung Tuấn cười lạnh một tiếng: "Mày vẫn chưa nhận ra lỗi sai của mình rồi."

Tình cảm nên là một lòng một dạ, cho dù hai bên có tình cảm hay không, nếu đã lựa chọn yêu nhau, thì tối thiểu nhất cũng phải một lòng với nhau.

"Anh là tấm gương gương mẫu gì gì đó sao?" Trần Niên Nhất ngẩng đầu lên, Cung Tuấn đã chuẩn bị rời đi.

"Biết rằng mấy năm gần đây, có phải anh không xem em là anh em
nữa không?"

"Sao nào, có phải là anh vì có loại anh em như em mà cảm thấy bị sỉ nhục không?"

Cung Tuấn không nói gì, chỉ là đột nhiên xoay người, nắm lấy cổ áo Trần Niên Nhất, cúi người, đấm xuống.

Lực hắn dùng không mạnh.

Trần Niên Nhất lập tức ngã xuống bồn hoa, vậy mà trong nháy mắt lại cảm thấy mình tỉnh táo ra rất nhiều.

Cái từ "anh em" này thật khiến cho người ta chán ghét.

Trần Niên Nhất ɭϊếʍ khoé miệng một cái: "Cung Tuấn, có những lúc em rất hận anh."

Hắn cứ nhìn chằm chằm Cung Tuấn như vậy, đáy mắt là nối buồn Cung Tuấn nhìn không thấu.

"Xem xem, anh từ nhỏ đến lớn đều ưu tú như vậy, coi như trường hợp cá biệt, cũng là con nhà người ta trong miệng cha mẹ em."

"Nhưng mà em... đm nó..."

Cung Tuấn thẳng sống lưng, mặt không đổi sắc, từ trêи cao nhìn xuống Trần Niên Nhất đang ngửa đầu ngồi bên kia.

"Em lại thích anh như vậy."

Cung Tuấn nghe thấy âm thanh đè nén của Trần Niên Nhất.

------oOo------

Chương 28

Nguồn: EbookTruyen.Net

Trần Niên Nhất dập tắt điếu thuốc, đứng dậy ném vào thùng rác bên cạnh.

Cung Tuấn kéo ống tay áo đồng phục xuống, ống tay áo kéo lên lại bị bỏ xuống, hơi giễu cợt: "Mày đang nói vớ vẩn gì thế?"

Trần Niên Nhất cười một tiếng, ɭϊếʍ máu trêи khoé môi, vị nhạt nhẽo, không trả lời hắn.

"Em rất hâm mộ Trương Triết Hạn, có thể tiếp cận anh mà chẳng phải sợ hãi gì."

Người cùng loại sẽ luôn có một loại trực giác, từ hành động lời nói của đối phương có thể cảm nhận được thuộc tính của đối phương.

"Nói thử xem, anh có cảm giác như thế nào với cậu ta?" Trần Niên Nhất ngước lên nhìn Cung Tuấn, "Cung Tuấn, anh có thể thích một người không nên thích không?"

Nếu như Cung Tuấn cũng thích một người cùng phái -- Trần Niên Nhất không khỏi cảm

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#112
Ẩn QC