bạn cùng bàn (26-42)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 26

Nguồn: EbookTruyen.Net

Cung Tuấn kéo cổ áo thấp xuống, "Có chăn thừa không?"

"Để tôi tìm một chút, chắc là có."

Bước vào phòng, Trương Triết Hạn mãi mới phát hiện ra tầm mắt Cung Tuấn vừa nhìn ở đâu.

So to nhỏ giữa đàn ông con trai với nhau là chuyện rất bình thường, nhưng bị Cung Tuấn nói như vậy, tai cậu ngay lập tức đỏ lên.

Hơn nữa cậu cũng không nhỏ mà, là hạng trung bình trở lên.

Cậu ném cái chăn lên giường, hơi giận dữ một chút.

Đàn ông con trai dù nhẫn nhịn giỏi đến đâu nhưng bị nói đến cái này cũng sẽ giận dữ.

Cũng may phòng này là phòng giường đôi, hai thiếu niên vẫn có thể ngủ được, mỗi người đắp một chăn.

Cung Tuấn vừa nãy nói muốn đi chờ Trương Triết Hạn sắp xếp giường xong mới nằm xuống.

Trương Triết Hạn đứng ở mép giường một lúc, "Cậu không về kí túc à?"

Cung Tuấn ừ một tiếng: "Sáng mai."

"Không phải chê nhỏ sao, còn mặc vào làm gì?" Trương Triết Hạn cũng nằm xuống, mặc dù hai người đắp chăn riêng nhưng trêи người lại dùng một loại sữa tắm, không khỏi dây dưa trong không khí, còn kèm theo mùi thuốc rượu.

Động tác lấy điện thoại di động của Cung Tuấn dừng lại một chút, hiếm khi thấy mùi thuốc súng trong giọng nói của Trương Triết Hạn.

Thấy hắn không đáp, Trương Triết Hạn lại tiếp: "Vậy ra cậu cũng không to lắm."

Cung Tuấn chậc một tiếng, trở người nắm lấy bả vai Trương Triết Hạn, để cậu nhìn về phía mình, có chút bực bội: "Trong lòng tôi hiện tại đang rất khó chịu."

Đèn trong phòng đã tắt, trong tối cũng không nhìn thấy gì, chỉ có thể cảm thấy được hơi thở của đối phương và mùi hương nhàn nhạt trêи người.

Trương Triết Hạn sửng sốt một chút, lực nắm của Cung Tuấn không lớn, Trương Triết Hạn cũng không muốn tránh thoát.

"Vì Trần Niên Nhất sao?" Cậu thử hỏi dò.

Cung Tuấn im lặng một lúc, thu tay về, ừ một tiếng.

Cũng không bác bỏ.

Trương Triết Hạn ɭϊếʍ ɭϊếʍ môi dưới: "Các cậu cãi nhau?"

Cung Tuấn không lên tiếng.

Phòng lại yên tĩnh, chỉ có thể nghe tiếng thở nhè nhẹ của hai người.

"Để tôi kể chuyện cười cho cậu, đừng khó chịu nữa." Giọng Trương Triết Hạn trong trẻo, có chút vỗ về.

Cung Tuấn cười hừ một tiếng: "Lại trò này hả?"

Trương Triết Hạn không thèm để ý: "Hoặc là cho cậu nắm tay một lúc."
Cậu vừa nói xong đã muốn nắm tay Cung Tuấn, chỉ là trong tối không nhìn thấy gì, quờ quạng một lúc, cuối cùng lại bị Cung Tuấn nắm được cổ tay.

Hai người đều ngừng một lát.

"Có thấy phiền không?" Cung Tuấn nắm cổ tay cậu không để cậu không lộn xộn: "Ngủ."

Lại càng bực mình.

"Cậu không phải đang cảm thấy khó chịu sao?" Trương Triết Hạn cọ cọ Cung Tuấn bên kia, đầu hai người đã nhanh chóng sát lại gần nhau.

Cung Tuấn thấy hơi nóng.

Hắn vì chuyện của Trần Niên Nhất mà thấy khó chịu, nhưng cũng không muốn giận cá chém thớt với Trương Triết Hạn, chỉ là lúc đến lúc Trương Triết Hạn đến gần mình, không hiểu sao trong cổ cảm thấy khô nóng.

Đúng là không nên ngủ ở chỗ này.

Trương Triết Hạn trở tay, bắt được cổ tay của Cung Tuấn.

Lòng bàn tay cậu lạnh lẽo, nắm lấy cổ tay Cung Tuấn lại có thể xua tan cái nóng một chút.

"Anh." Trong bóng tối, Trương Triết Hạn chớp chớp mắt, tai đỏ lên, nhỏ giọng gọi.

Gọi một đứa nhóc mười bảy tuổi là anh, xấu hổ quá đi.

Tay Cung Tuấn bị cậu nắm lấy cứng lên.

Một lát sau, tay Trương Triết Hạn bị hắn hất ra, hắn xoay người sang bên cạnh.
"Im miệng, ngủ."

Cung Tuấn nhắm mắt lại, hơi thở có chút nặng nề.

Mười mấy giây sau, hắn lại điều chỉnh tư thế ngủ.

Không biết có phải do không mở cửa sổ không, trong phòng rất oi nóng.

Cung Tuấn cong người lại, không thể không điều chỉnh tư thế, nếu không rất không thoải mái, nhất là size của Trương Triết Hạn nhỏ hơn hắn.

Yêu tinh phiền phức, yêu tinh được đằng chân lân đằng đầu còn gọi "anh" cái gì?

Còn hạ thấp giọng tưởng rằng mình đang làm nũng sao?

Cung Tuấn hít sâu năm lần, lại càng nóng, hắn rời giường một chút, bên tai vẫn là tiếng thở nhè nhẹ của Trương Triết Hạn.

Ngủ nhanh thật, muốn im miệng có im miệng, bình thường sao không thấy nghe lời như vậy.

Thật sự là nóng, Cung Tuấn đá chăn ra mới cảm thấy đỡ nóng hơn một chút, hắn nhìn chằm chằm trần nhà trong bóng tối.

Vừa nãy gọi điện thoại, Cung Tuấn nói chuyện với Trần Niên Nhất nói rằng chuyện lần này là bản thân Trần Niên Nhất sai, Trần Niên Nhất đã không giải nói được hai ba câu lại bảo Cung Tuấn không hiểu mình, trách móc hắn có phải là vì Trương Triết Hạn nê mới chỉ trích mình không.

Cung Tuấn ngay lập tức nổi giận.

Cho đến giờ, hắn chưa bao giờ đồng ý với việc làm của Trần Niên Nhất, ban đầu cũng đã nói với Trần Niên Nhất, nhưng Trần Niên Nhất không nghe, sau đó Cung Tuấn không quan tâm đến chuyện
riêng của Trần Niên Nhất nữa, chỉ cần không làm tổn thương người khác thì bọn họ vẫn là bạn.

Hắn chỉ muốn Trần Niên Nhất hiểu rằng bản thân mình sai rồi, có thể tự sửa sai, dựa vào việc này mà giải quyết hết tất cả mọi chuyện.

Bây giờ Cung Tuấn không buồn ngủ chút nào, thời gian vẫn còn sớm.

Cũng không biết người bên cạnh sao lại nằm xuống mà có thể ngủ luôn được.

Mấy phút sau, chân của Cung Tuấn bị một cái gì đó đè xuống.

Trương Triết Hạn ngủ thấy hơi lạnh, trong mơ cậu nằm lên người Cung Tuấn, mặc dù không biết tại sao Cung Tuấn lại có thể nằm trêи giường bệnh của cậu, một tay chống đầu nghiêng người nhìn mình chằm chằm, xe lăn của Cung Tuấn bị ném đơn đọc bên cửa sổ, ngoài cửa sổ tuyết rơi trắng xoá.

Hình như là mùa đông, cũng có thể là tuyết đầu mùa, Trương Triết Hạn nghĩ vậy.

Có điều là cậu cũng không có nhiều thời gian suy nghĩ như vậy, Cung Tuấn lại không kể cho cậu nghe chuyện lúc trước, vẫn cứ nhìn chằm chằm vào cậu như vậy, cũng không đắp chăn cho cậu, khiến cho cậu lạnh run, nhưng cậu lại không nhúc nhích được, cậu chỉ có thể dốc sức dùng hết sức lực của mình ở trong suy nghĩ để tìm một vật ấm áp nào bên cạnh để dựa vào.

Người Cung Tuấn thật ấm áp.

Trương Triết Hạn đột nhiên phát hiện mình có thể cử động, chỉ là chưa linh hoạt lắm, phải dùng rất nhiều rất nhiều sức lực, sau khi cậu có thể cử động thì chạm vào chân Cung Tuấn.

Cung Tuấn trước khi xảy ra chuyện, Trương Triết Hạn cũng từng lén nhìn hai chân hắn, khuất sau quần tây, dài và rất đẹp, có bắp thịt, đường con
hoàn ý, nhưng sau khi xảy ra chuyện, bắp chăn bắt đầu teo lại.

Cung Tuấn không né tránh.

Trương Triết Hạn khó khăn chui cả người vào trong ngực Cung Tuấn, cậu đã muốn làm như vậy từ lâu, chẳng qua là nằm trêи giường bệnh cử động thôi cậu cũng không làm được.

Trong ngực Cung Tuấn thật ấm áp, Cung Tuấn không nói gì, vỗ sau lưng cậu một cái.

Trương Triết Hạn rõ ràng quay mặt về phía Cung Tuấn, nhưng cậu lại thấy được tuyết ngoài cửa sổ rơi rất nhiều, cậu chưa bao giờ thấy tuyết rơi nhiều như vậy, ùn ùn rơi xuống, nhưng mà không lâu sau, tuyết ngừng rơi, mắt trời ló ra, những bông tuyết kia biến mất về nơi phương xa.

Trương Triết Hạn còn lạnh hơn lúc nãy, cậu muốn ôm thật chặt Cung Tuấn, chỉ là cậu không thể nhúc nhích được.

Còn khó chịu hơn lúc đầu, hình như có ai đó trói cậu lại bằng một cái gì đó, Trương Triết Hạn muốn cúi đầu nhìn một chút, nhưng lại không nhúc nhích được, cậu muốn nói, nhưng lại không phát ra âm thanh nào, Cung Tuấn vốn đang ngủ cạnh cậu đã không còn ở đây.

"Cung Tuấn..." Trương Triết Hạn muốn đi tìm Cung Tuấn, nhưng cậu không cử động được, giọng nói cậu cũng phát ra những tiếng khàn khàn.

Cậu vùng vẫy một lúc, hình như có bác sĩ đến tiêm cho cậu, cậu mơ mơ màng màng nhìn thấy có người ngồi trêи xe lăn tiến tới, người nọ mắt đỏ hoe râu lởm chởm ---

Trước khi ngủ Trương Triết Hạn đặt ba cái báo thức.

Cái năm giờ, cái năm giờ mười, cái năm rưỡi.

Lúc cậu tỉnh lại, trời còn chưa sáng hẳn.

Điện thoại đặt ở đầu giường không ngừng rung, Trương Triết Hạn mở mắt ra, đáy mắt còn chút ửng đỏ.

Là nằm mơ.

Giấc mộng này quá chân thật, cậu còn tưởng mình xuyên trở về.

Nhiệt độ buổi sáng khá thấp, mặt Trương Triết Hạn có chút lạnh, cậu với lấy điện thoại di động ở đầu giường, sau đó phát hiện ra mình không thể cử động được.

Trêи người thấy hơi nặng.

Trương Triết Hạn hơi ngửa đầu lên.

Cậu đắp hai cái chăn, góc chăn còn được nhét dưới người cậu, thảo nào đêm qua cậu đang ngủ đột nhiên cảm thấy không thể động đậy được, may mà chăn mỏng, đắp hai cái cũng không nóng lắm.

Mà một cánh tay đang vắt ngang qua người cậu, đùi cũng bị một chiếc chân dài đè lên, ngoắc lấy đầu gối cậu, tư thế rất bá đạo cố định người cậu lại.

Người bên này thì không nhận thấy cậu đã tính, nghiêng người ngả đầu lên bả vai cậu, nửa mặt áp xuống gối, hai mắt nhắm chặt lông mày nhíu lại, nhưng vẻ mặt lại không dữ như lúc bình thường.

Trương Triết Hạn nhướn lên một chút, nghiêng đầu, chóp mũi cạ vào chóp mũi đối phương.

Mí mắt Cung Tuấn giật giật, chưa hoàn toàn ngủ say, lại ngoắc ngoắc chân, kéo người bên cạnh lại gần chút, hơi thở phả lên gò má Trương Triết Hạn.

"Đừng nghịch, ngủ thêm chút nữa." Cung Tuấn nhắm hai mắt, giọng có chút khàn, chưa tỉnh ngủ.

Trương Triết Hạn nhìn xuống dưới.

Cơ thể đàn ông vào buổi sáng khó tránh khỏi phản ứng hoặc là trong tình huống đang bị người mình thích ôm.

Cũng may hiện tại trêи người cậu là hai cái chăn, không nhìn ra cái gì hết.

"Dậy đi, phải đi mua đồ ăn sáng, về kí túc thay quần áo." Bọn họ không mang theo đồng phục, còn phải về kí túc thay đồ, còn nhận lời mua đồ ăn sáng cho Lục Sơ Hành rồi.

Cung Tuấn nhắm mắt lục lọi một chút, níu cánh tay của Trương Triết Hạn lại:

"Phiền."

Vẫn không dậy.

Trương Triết Hạn mặc cho hắn níu một lúc, mình cũng nhắm mắt, thời điểm chuông báo thức thứ hai vang lên, cậu mới kéo tay Cung Tuấn, đắp chăn cho Cung Tuấn.

Cung Tuấn không đắp gì cả, không sợ lạnh luôn.

Sau đó cậu lại cẩn thận dịch sang bên cạnh, thoát ra khỏi chân Cung Tuấn, chui từ trong chăn ra ngoài.

Trong phòng đúng là lạnh thật.

Trương Triết Hạn thở dài, chỉnh báo thức sang năm giờ bốn mươi, rồi mới đi đến nhà vệ sinh.

Mấy phút sau, Cung Tuấn sì mặt gõ cửa nhà vệ sinh, dáng vẻ của hắn rõ ràng là bị đánh thức, mắt vẫn chưa mở ra được, áo ngủ cũng mở ra hai cúc.

Trương Triết Hạn miệng đầy bọt, ánh mắt lướt qua ngực của Cung Tuấn,

động tác đánh răng dừng lại mấy giây.

"Cậu muốn đi vệ sinh hả?"

Cung Tuấn im lặng nhìn cậu một lúc, mắt khép hờ, khoé miệng kéo xuống, nhìn tâm tình cực kì không thoải mái.

"Cậu có biết tối qua cậu ngủ như thế nào không hả?" Im lặng một lúc lâu, giọng Cung Tuấn hơi khàn: "Biết mấy giờ tôi mới được ngủ không?"

Giờ không chỉ là ngái ngủ nữa mà còn có oán khí.

Hắn hình như mãi nửa đêm mới miễn cưỡng chìm vào giấc ngủ, ban đầu là vì nóng, sau đó là vì Trương Triết Hạn liều mạng cọ xát lên người hắn, cũng gần như áp sát lên người hắn, thậm chí còn muồn chui vào trong ngực hắn.

Nghĩ tới đây, sắc mặt Cung Tuấn còn khó ở hơn: "Cậu là Koala hả?"

Trương Triết Hạn bối rối, "Tôi cọ sát lên người cậu hả?"

Cho nên mới có giấc mơ kia? Mới có thể chân thật như vậy?

Trương Triết Hạn thở phào nhẹ nhõm.

Chỉ là buổi sáng bộ dạng khi mới tỉnh dậy kia của cậu quả thật không giống như chuyện bản thân mình có thể làm.

Nghe được từ "cọ xát", Cung Tuấn nhếch mép một cái, không chấp cậu nữa, hơi mở mắt ra hiệu Trương Triết Hạn đi ra ngoài.

Hắn cần giải quyết một trong ba việc cấp bách.

...

Lúc hai người đi đến cửa, gần sau giờ, bầu trời xuất hiện màu trắng
bạc.

Vẫn là tiệm ăn sáng trước kia, chủ quán còn nhớ Trương Triết Hạn, dù sao thì ngoại hình đẹp mắt thế, dễ để lại ấn tượng sâu sắc cho người khác.

"Bạn nhỏ, lần này ăn gì? Nhìn cháu hình như không thường xuyên đến chỗ này."

"Bốn cốc sữa đậu nành ạ." Trương Triết Hạn quay đầu nhìn Cung Tuấn, đối phương khép hờ mắt.

"Bốn cái bánh rán vừng, tám cái bánh tiêu nữa ạ."

"Bình thường cháu ở nội trú, thỉnh thoảng sẽ đến đây."

Chủ quán đáp: "Tốt lắm, ở một mình hả? Lớp mấy?"

Cung Tuấn chạm vào tay Cung Tuấn một cái: "Nói nhảm nhiều quá, không kịp trở về kí túc đâu."

"Đây là bạn cùng lớp à? Dậy sớm nên chưa tỉnh ngủ sao! Học sinh cấp ba bây giờ thật khổ mà..." Cũng không để ý đến chuyện có ngưởi trả lời ông không, chủ quán lẩm bẩm nói.

Nhưng động tác lại nhanh hơn rất nhiều.

Thời gian còn sớm, trêи đường cũng không có người nào, hai người sóng đôi đi.

Mặc dù mua nhiều đồ như vậy, trong tay Trương Triết Hạn chỉ có phần ăn sáng của cậu, Cung Tuấn cúi đầu cắn một miếng nhỏ, miệng có chút nói không rõ: "Chủ quán kia đang thăm dò chuyện riêng tư của tôi."

Bước chân Cung Tuấn ngừng mấy giây: "Biết vậy là được."

Nếu hắn không cắt ngang, có phải là lại chuẩn bị tránh đi không.

Trương Triết Hạn ừ một tiếng, quay đầu nhìn hắn, bên mép còn dính một ít mỡ: "Tôi sẽ trả lời khi hai chúng ta ở chung."

Cung Tuấn giễu cợt.

Nghĩ thật đẹp ha.

------oOo------

Chương 27

Nguồn: EbookTruyen.Net

Thứ năm chủ yếu là môn học bắt buộc, khô khan nhàm chán, nhưng cũng may là chỉ một ngày nữa thôi là đến cuối tuần.

Trương Kiến Thanh sáng sớm đã ngồi ở cửa lớp Tự nhiên 1.

Tiết tự học buổi tối hôm qua tỉ lệ cúp cua quá cao, chủ nhiệm khối nói với ông, mặc dù Trương Kiến Thanh tuổi đã cao, nhưng "tâm sự" cùng lãnh đạo vẫn có chút đứng tim.

Cho nên tối qua ông không nhẫn nại được đi kiểm tra phòng kí túc, kết quả là có mấy đứa trong lớp không về phòng.

Trương Kiến Thanh sờ đầu.

Hôm nay ông lại không đội tóc giả, sợ tức giận quá sẽ nóng đầu.

"Cậu, đứng lại."

"Chờ chút, đừng vào vội, ở bên ngoài để tỉnh táo một chút đã."

"..."

"Trương Triết Hạn! Đứng lại!"

Trương Triết Hạn dừng chân, Trương Kiến Thanh mặt mày hiền hậu nhìn cậu, sau lưng cậu còn có Cung Tuấn và đám Lục Sơ Hành.

"Đêm qua không về phòng, đi đâu vậy?"

Trương Triết Hạn dựa vào tường, ngoan ngoãn rũ thấp mi mắt, vẻ ngoài của cậu quả thực có tính lừa tình rất cao, nhìn bộ dạng này của cậu, thật
không nghĩ rằng thành tích toán học của cậu lại có thể kéo điểm bình quân của lớp xuống thấp như vậy.

"Thầy ưi, hôm qua em ở phòng mà! Em và Thích Vinh đều ở phòng, có phải là..." Lục Sơ Hành thể hiện đầy đủ tình anh em cây khế của mình.

Trương Kiến Thanh cười nhạt: "Thật không? Vậy tiết tự học buổi tối cậu ở đâu?"

Lục Sơ Hành sờ mũi một cái.

Ừa nhỉ, tối qua kiểm tra phòng không nói gì cả, kết quả là sáng sớm nay đã phục kϊƈɦ bọn họ.

Mấy người bị bắt bên cạnh xanh lét, trường bọn họ mặc dù quy định phải ở lại kí túc, nhưng lại quản lý lỏng lẻo, cho nên thường sẽ có người nửa đêm trèo tường ra ngoài, đêm không quay về.

"Hôm... Hôm qua em về ăn sinh nhật mẹ em, mẹ em có thể làm chứng!"

"Bạn của em gặp tai nạn, em đến bệnh viện thăm nó!"

Mấy người đổi qua đổi lại cho nhau, đều là vì cha mẹ bạn bè mà ra ngoài.

Trương Kiến Thanh vẫn chưa giãn cơ mặt ra.

Trương Triết Hạn im lặng một lúc, liếc mắt nhìn sang Cung Tuấn đang đứng cạnh dựa vào tường nhắm mắt nghỉ ngơi mặt kiểu sao cũng được, cậu thật thà mở miệng: "Tối hôm qua em ra ngoài ăn cơm, đau chân nên không leo tường trở lại được."

Lục Sơ Hành ngay lập tức che mặt.

Bạn cùng bàn thật thà quá, cúp học ra ngoài ăn cơm, thiếu gì lý do
khiến thầy giáo tức giận, dù thế nào thì cũng cố kiếm được một lý do nào đó để không chọc giận giáo viên chứ.

Cung Tuấn đang đứng im lặng bên cạnh khẽ cười một tiếng.

Trương Kiến Thanh lại cười nhạt lần nữa: "Lý do hay lắm, sao, chân khỏi rồi hả? Chỉ một đêm đã khỏi?"

Trương Triết Hạn gật đầu một cái: "Vâng, thật ra thì cũng không có gì nghiêm trọng, chỉ là không quen trèo tường, tiếp đất không tốt, hơi cà nhắc, đến buổi sáng liền đi lại bình thường."

Trương Kiến Thanh: "..."

Ông đột nhiên cạn lời.

Trương Triết Hạn nói rất thẳng thắn, giống như cậu không trốn học, không có chuyện đêm không về kí túc xá.

Mấy người bên cạnh cũng lén cười trộm.

Trương Kiến Thanh ho khan: "Còn Cung Tuấn thì sao!"

"Mèo nhà em đau chân, em chăm sóc nó một đêm." Cung Tuấn không nhìn Trương Triết Hạn, chỉ là nửa môi đã nhếch lên.

Trương Kiến Thanh cứng họng một lúc: "Mèo nhà cậu họ Trương hả?"

Trương Triết Hạn: "...?"

Lúc này Lục Sơ Hành đã không nhịn được bò lên vai Thích Vinh cười như điên.

Vì Trương Triết Hạn có thái độ thành khẩn nhận ra lỗi lầm nói ra sự thật, cuối cùng cậu chỉ cần viết bản kiểm điểm năm trăm chữ, những người khác thì viết một nghìn chữ.
Chờ những người khác đi vào lớp, Trương Kiến Thanh giữ Trương Triết Hạn lại một lúc.

"Chuyện của Khương Châu trước đây, trường nghề kia đã phát thông báo phê bình mấy học sinh, sinh hoạt lớp tuần sau, các cậu và Trương Văn Lý đọc bản kiểm điểm trước lớp."

"Còn chuyện xử lý Trương Văn Lý..."

Những chuyện này không nên nói cho Trương Triết Hạn, nhưng chuyện này Trương Kiến Thanh cho rằng Trương Triết Hạn cũng coi như là người bị hại, vẫn có quyền biết.

Nếu như không phải Cung Tuấn chạy tới kịp thời, hậu quả không biết sẽ như thế nào.

Ngay từ đầu người sai chính là Trương Văn Lý và Khương Châu.

Vì chuyện thi tháng, việc xử lý phải hoãn lại, hôm qua mới đem ra bàn luận, xử phạt Trương Văn Lý là phải làm, việc xử phạt của trường cấp ba có thể bỏ qua, phải quan sát biểu hiện của hắn về sau.

Trương Triết Hạn ngạc nhiên.

Cậu còn tưởng Khương Châu chuyển trường là kết thúc rồi.

"Vâng, em cảm ơn thầy."

Trương Kiến Thanh gật đầu một cái: "Được rồi, vào lớp đi, sau này đừng trốn học với Cung Tuấn nữa!"

Thành tích học hành cũng tiến bộ chút đi! Trương Kiến Thanh nghĩ trong đầu.

Trương Triết Hạn cười một tiếng.
...

"Nếu biết nói thật có thể bớt năm trăm chữ, tui đã nói thật rồi!" Lục Sơ Hành giận dữ bất bình, ném ánh mắt hâm mộ đến chỗ Trương Triết Hạn.

"Cậu nộp bản kiểm điểm lần trước chưa?" Trương Triết Hạn vừa lấy sách vừa hỏi.

Cung Tuấn lại nằm xuống, đêm qua mất ngủ rất nghiêm trọng, tên đầu sỏ lại ngủ rất say, nửa đêm bị gói lại thành bộ dáng kia mà cũng không tỉnh lại được.

"Nộp rồi." Cung Tuấn nằm trả lời.

Trương Triết Hạn trả lời, có chút kỳ quái: "Chủ nhiệm lớp không bắt cậu viết lại sao?"

Nhất là còn phải đọc trước lớp, chẳng nhẽ lại muốn nghe hắn đọc "Em sai rồi" lặp đi lặp lại sao...

Cung Tuấn lại ừ một tiếng.

Đang rất buồn ngủ, thực ra hắn vất vả lắm mới có thể ngủ được rồi còn nằm mơ, mơ thấy yêu tinh phiền phức còn đang gọi tên hắn.

Hắn nằm xuống không được bao lâu, điện thoại rung mấy cái.

[Lục Sơ Hành: Đại ca, Niên chó không nói gì với anh hả?]

[Lục Sơ Hành: [Chụp ảnh màn hình] Niên chó thoát nhóm chat]

Tối qua Lục Sơ Hành ngại quấy rầy đại ca, bạn cùng bàn sau đó cũng mất liên lạc, đoán chừng hai người đang chơi game.

Với tính cách của đại ca, chắc cũng chưa vào nhóm chat.

Tiếng đọc sách trong lớp dần dần vang lên, Trương Triết Hạn đọc thuộc văn
bên tai hắn, hôm nay kiểm tra.

Cung Tuấn bực mình ngẩng đầu nhìn người bên cạnh một cái.

[Cung Tuấn không nói lời nào: Ừ ]

[Lục Sơ Hành: Em hỏi nó nó còn không thèm để ý đến em, hồi còn bé nó nghe lời anh nhất, hay là anh đi hỏi một chút đi đại ca?]

[Cung Tuấn không nói lời nào: Không]

Sau đó bất kể Lục Sơ Hành gửi cái gì, Cung Tuấn đều không rep.

Lục Sơ Hành có chút nổi điên.

Bốn bọn họ cùng nhau lớn lên, mặc dù về sau bọn họ không đồng ý với hành động của Niên chó, nhưng dù gì thì chuyện anh em vẫn là người quan trọng nhất, đại ca không quan tâm không hỏi han như vậy là có ý gì đây?

Thích Vinh nhìn điên thoại của hắn một cái: "Đại ca tự có tính toán của mình, mày sốt ruột cũng vô ích."

"Tao chỉ muốn đại ca quan tâm anh em một chút, Niên

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#112
Ẩn QC