cho nguoi online (81-90)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
đạt được danh hiệu Tiên sủng, Chu Tử Thư được hệ thống thông báo, tạm thời xếp hạng thứ một ngàn bốn trăm sáu mươi hai trên bảng Đấu trường Tiên sủng, cùng lúc đó, cậucòn phát hiện quanh thân thể mình tản mác một Cungg ánh sáng màu trắng bạc!


Thương Hỏa hỏi: "Em thử xem, có phải bây giờ em đã có thể tự biến hình hay không?"


Chu Tử Thư lập tức hình dung "Biến thân", ngay nháy mắt tiếp theo cậu biến lại thành người... Aaaaaaa, quá tuyệt vời, sớm biết sau khi thành Tiên sủng có thể tự biến hình thì cậu đã sớm đi tham gia cái khảo nghiệm này rồi!


... Ồ, Chu Tử Thư cảm giác phía sau mình giống như có thêm một thứ gì đó, vừa quay đầu liền thấy trên lưng mọc ra một đôi cánh hơi trong suốt màu trắng bạc! Chu Tử Thư giật giật sống lưng, đôi cánh lập tức rung động, thân thể bỗng nhiên nhẹ bẫng rồi cứ thế bay lên!


Chu Tử Thư vô cùng vui sướng, vốn dĩ cậu còn tưởng đạt được năng lực "Phi hành" sẽ khiếnmình từ một con "Chồn bạc" biến thành một con con "Sóc bay" nữa chứ!


Bay về bên người Thương Hỏa, Chu Tử Thư không giấu nổi sự hưng phấn cùng vui vẻ trong lòng. Thấy vậy, Thương Hỏa cười nói: "Đối với người chơi chức nghiệp Linh sủng mà nói, chỉ khi thông qua khảo nghiệm Tiên sủng thì trò chơi mới thực sự bắt đầu."

Chu Tử Thư: "Hả? Vì sao?"


Thương Hỏa nhướng mày: "Em không muốn trở thành Tiên sủng lợi hại nhất Thần Ma sao?"


Chu Tử Thư: "..."


Đúng vậy, mỗi lần bị người khác gọi là "Vợ của đại thần đệ nhất server", Chu Tử Thư luôn cảm thấy khó chịu, cậu cũng rất muốn có danh hiệu riêng của mình... Thế nhưng, Tiên sủng "lợi hại nhất" Thần Ma... cái mục tiêu kia có phải hơi bị cao hay không vậy?


Thương Hỏa như đoán được suy nghĩ trong đầu Chu Tử Thư, cổ vũ nói: "Không có tự tin sao? Em là do chính tay anh dạy dỗ đấy."


Chu Tử Thư: "..." (=_=)


"Không có gì phải sợ, trèo lên bảng xếp hạng Tiên sủng với em mà nói, hẳn là rất dễ dàng. Trước đó, anh đã từng xem vài trận PK của những game thủ đứng đầu bảng Tiên sủng, so với mấy chức nghiệp Thần – Ma chân chính thì thực lực của bọn hắn còn kém xa lắm." Thương Hỏa nói.


Chu Tử Thư: "Là vì chức nghiệp Linh sủng rất yếu à?"


Thương Hỏa: "Không phải, là vì người chơi chức nghiệp này quá ít, cho nên cạnh tranh tương đối thấp, em muốn chơi cho vui thì có thể đấu đơn với Cửu Điện Hạ... Ừm, căn cứ vào thực lực của em bây giờ, một mình đấu với Tề Thiên bạn em, trăm phần trăm là sẽ không thua."


Chu Tử Thư liếc mắt dò xét nhìn Thương Hỏa: "Vậy còn anh?"


"Anh?" Thương Hỏa cong khóe miệng, cười xấu xa mà nhéo vào gáy cậu một cái, "Đời này em cũng đừng nghĩ đến."


Chu Tử Thư: "..." Thật ngứa đòn!


Hai người chơi đến ba bốn giờ sáng mới out game, bởi vì đã quá giấc nên sau khi tháo mũ giáp xuống, Chu Tử Thư vẫn còn rất hưng phấn. Cậu cất mũ giáp vào lại túi sách, nằm hơn nửa tiếng đồng hồ mới chậm rãi đi vào giấc ngủ.

Chưa đến bảy giờ sáng ngày hôm sau, trong lúc Chu Tử Thư còn đang say giấc nồng, liền nghe được tiếng gào thét của mẹ mình: "Chu Tử Thư! Chu Tử Thư! Rời giường!"


Chu Tử Thư rụt vào ổ chăn, chỉ muốn ngủ nướng thêm một lúc nữa.


Chumama thấy Chu Tử Thư không đáp lời, trực tiếp đẩy cửa bước vào hất tung chăn: "Trước kia con không ngủ nướng, từ khi nào đã dưỡng thành cái thói quen hư đốn này!"


Chu Tử Thư bị bắt thức dậy, chỉ đành mang theo đôi mắt đen xì đi rửa mặt, ăn điểm tâm xong, lại bị mẹ sai vặt một hồi, buổi chiều không chịu nổi nữa mới về phòng ngủ gỡ. Tối đến, Chu Tử Thư lại y như hôm qua, chờ ba mẹ ngủ say mới đội mũ giáp vào game, Thương Hỏa quả nhiên đã online từ trước.


Đêm đó, Thương Hỏa lại mang Chu Tử Thư đi "Mài móng vuốt", hắn đã tích góp được chừng hai mươi miếng Đá thanh kim. Thì ra cái gọi là mài móng vuốt không phải dùng Đá thanh kim cho Chồn Tử Thư cào cào, mà là đem hai mươi miếng đá này ép thành một bộ vuốt, rồi đeo lên như là trang bị.


Trong nháy mắt, lực công kích của Chu Tử Thư đã tăng gấp đôi, điều ấy có nghĩa là, những con quái mà trước đây cậu phải dùng ba phát mới cào chết được thì hiện tại chỉ cần duy nhất một phát thôi!


Kế tiếp, Thương Hỏa lại mang cậu tới trường đấu dành cho Tiên sủng, Chu Tử Thư tiến hành PK với vài Tiên sủng người thực mà hệ thống lựa chọn lựa căn cứ vào tiêu chí thực lực tương đồng, mười trận thắng cả mười, thứ hạng cũng nhờ đó mà ngoi lên được trên top một nghìn.


Liên tiếp vài hôm như thế, ban ngày Chu Tử Thư sẽ sắm vai một đứa trẻ ngoan hiền, tuy thường xuyên bị lải nhải đến đau đầu nhức óc, nhưng cứ nghĩ tới buổi tối có thể thả lỏngtrong game là lại cảm thấy phấn chấn tinh thần. Thương Hỏa cũng phi thường chiều chuộng mà trải qua những ngày tháng của đảng sai giờ với cậu. Mặt khác, việc giấu diếm ba mẹ lén lên mạng chơi game cùng "chồng" vào lúc đêm khuya, chẳng hiểu vì sao lại khiến Chu Tử Thư nảy sinh một loại khoái cảm như là đang yêu đương vụng trộm.

Chương 83: Lễ mừng năm mới ở nChubà ngoại

Đảo mắt một cái đã đến đêm 30, dựa theo lệ thường, một nChuba người Chu Tử Thư sẽ tới nChubà ngoại để mừng năm mới, cùng đi với bọn họ còn có dì, dượng và gia đình cậu mợ.


Mẹ Chu Tử Thư là con gái lớn của bà ngoại, nhưng Chu Tử Thư lại là người nhỏ tuổi nhất trong số các anh chị em.


Song, ở nChubà ngoại hôm nay chỉ có con gái của cậu – Trương Hiểu Miêu, hai con của dì, một đã lập gia đình phải về nChuchồng mừng năm mới, một thì lớn hơn Chu Tử Thư ba tuổi, nam, tên gọi Lý Diệu Đông, tính cách ngang bướng, học một trường đại học tầm thường, năm trước đã tốt nghiệp đi làm, nhưng đêm nay lại không tới.


Dì và mẹ cậu giúp bà ngoại làm cơm tất niên trong phòng bếp, liên tục oán giận Lý Diệu Đôngkhông chịu nghe lời. Đại khái là người nọ vừa lên đại học đã bắt đầu không về nChucòn họcđòi hút thuốc uống rượu, sau khi tốt nghiệp liền theo đám bạn chẳng ra gì lêu lổng khắp nơi, vân vân và vân vân... Giọng điệu của dì hàm chứa một loại cảm xúc chỉ hận rèn sắt không thành thép.


Chumama đáp lời: "Chị đã nói với em ngay từ đầu rồi, con, là phải quản nghiêm từ bé! Em cứ bỏ mặc nó, nó đi sai đường học cái xấu xa là lẽ đương nhiên!"


Dì: "Em cũng quản mà, nhưng nói một câu nó liền cãi lại mười câu, câu nào câu nấy đều có thể làm cho người ta tức chết! Thực sự là không quản nổi!"


Chumama: "Là do em không đánh nó khi còn nhỏ, chị nói cho em biết, trẻ con là dựa vào roi vọt mà lớn lên, có đánh mới thành con ngoan, phải đánh từ tấm bé, đánh rớt hết tính ương bướng của nó đi ắt là nó sẽ nghe lời."


Chu Tử Thư phát lạnh trong lòng, thầm nhủ, nếu cái thứ ấy có thể xây dựng hiếu tâm, vậy tại sao cậu lại chán ghét mẹ mình như thế được?


Dì: "Em chính là không nỡ xuống tay, chị xem, hiện tại nó đã bị chiều hư mất rồi... Phỏng chừng một ngày nào đó em chết, nó cũng còn không biết! Ôi chao, mỗi lần nhìn thấy Chu Tử Thư nChuchị em đều hâm mộ không

thôi, nếu Lý Diệu Đông ngoan ngoãn được bằng phân nửa Chu Tử Thư thôi thì em liền thắp hương cảm tạ trời đất rồi!"


Thanh âm Chumama bỗng trầm xuống, lại mang theo chút đau thương, nói: "Chị đây chẳng phải nhận được giáo huấn từ anh trai của nó hay sao..."


Dì cũng nhỏ giọng: "Nhiều năm như vậy rồi, đã là quá khứ, chị cũng đừng suy nghĩ nữa."


... Anh trai là chỉ anh của mình sao? Chu Tử Thư nhất thời vểnh tai lên, song hai người bên trong không nói gì thêm nữa. Qua một lát, Chumama lập tức chuyển đề tài sang chuyện congái của dì, hỏi cuộc sống sau hôn nhân của cô ấy thế nào, đã có bầu hay chưa...


Thế nhưng, đầu óc Chu Tử Thư lại ngập đầy suy nghĩ về câu nói "giáo huấn từ anh trai nó" của mẹ mình, đây là có ý tứ gì, chẳng phải anh trai cậu sinh bệnh rồi qua đời hay sao?


Buổi tối, trước khi ăn cơm, bà ngoại cầm hai bao lì xì tới cho ông ngoại, bảo ông phát cho Trương Hiểu Miêu và Chu Tử Thư.


Chu Tử Thư cầm lì xì còn chưa kịp nóng tay đã bị mẹ tịch thu. Cậu cũng quen với chuyện này rồi, tiền mừng tuổi hàng năm đều nộp lên đủ cả, nhưng Trương Hiểu Miêu thì lại không quen, cô kỳ quái hỏi: "Chu Tử Thư, tiền mừng tuổi của anh thế nhưng lại đưa cho mẹ anh à?"


Chu Tử Thư "Ừ" một tiếng, chưa từng cảm thấy tiền mừng tuổi nên là của mình.


Mợ vừa nghe vậy cũng liền sửng sốt: "Chị cả, A Tử Thư lớn như vậy rồi mà chị còn quản lý tiền nong của nó hay sao?"


Chumama kiêu ngạo nói: "Đúng vậy, ngay cả học bổng giành được Chu Tử Thư cũng giao cho chị nữa kia."


Trương Hiểu Miêu kinh ngạc: "Bác, bác làm như vậy là không đúng đâu, tiền này là bà ngoại cho Chu Tử Thư, sao bác có thể lấy đi, bác lại còn lấy cả học bổng của anh ấy? Thế chẳng phải bản thân anh ấy không có nổi một đồng à?"

Chumama trừng mắt nhìn Trương Hiểu Miêu một cái: "Bác là đang tiết kiệm tiền muanChucho anh, anh cần cái gì cứ nói, tự nhiên bác sẽ cho. Tất cả những gì của bác sau này đều để lại cho anh chứ có ôm theo vào quan tài được đâu?"


Trương Hiểu Miêu đồng tình mà liếc mắt nhìn Chu Tử Thư, Chumama bị nghi ngờ quyền uy, cảm thấy cũng có chút không vui, lúc này liền đem đầu thương mũi giáo nhắm vào Trương Hiểu Miêu: "Ngược lại cháu đấy, không phải cháu đã tốt nghiệp rồi sao, cớ gì còn lấy tiền mừng tuổi của bà nội?"


Trương Hiểu Miêu nhỏ hơn Lý Diệu Đông một tuổi, năm nay vừa mới ra trường, nhưng từ nhỏ thành tích học tập của cô đã không tốt lắm, không đậu vào đại học chỉ ghi danh ở một học viện nghệ thuật mà thôi. Cũng chính vì thế mà Chu Tử Thư không ít lần nghe mẹ chê bai cô gáinày, nghe nói sau khi tốt nghiệp cô cũng chưa tìm được việc làm tử tế, cả ngày ở nChungủ đến khi mặt trời lên cao, hai ba giờ chiều mới ra khỏi cửa đi làm người mẫu cho người khác vẽ tranh. Tuy rằng cô cũng có thu nhập, nhưng vì công tác không giống bình thường, cho nên Chumama vẫn cảm thấy cô ấy rất có vấn đề.


Trương Hiểu Miêu nói: "Đây là bà nội xót cháu, đúng không bà?"


Bà ngoại Chu Tử Thư cười ra tiếng, nhưng Chumama lại không chịu bỏ quá: "Bà nội thương cháu, thế sao cháu lại không hiểu chuyện như vậy?"


Trương Hiểu Miêu đen mặt: "Cháu không hiểu chuyện chỗ nào? Cháu cũng kiếm tiền mua đồ biếu bà nội nha!"


Chumama nói: "Cháu hiếu kính bà nội là lẽ đương nhiên, nhưng đã có công ăn việc làm còn lấy tiền của người già cả là cháu không đúng."


Trương Hiểu Miêu tức đến mặt mũi trắng bệch, Chumama thế nhưng vẫn không chịu ngừng, "Lại nói, cái công việc kia của cháu tính là ổn định hay không ổn định nào?" Bà liếc mắt nhìncô cháu gái mình một lượt, tiếp tục lên lớp, "Bác nói này, cháu đường đường là con gái một gia đình tử tế, vẫn nên tìm cái công tác đàng hoàng sau đó thừa dịp còn trẻ mà kiếm một người đàn ông ổn định rồi kết hôn đi!"


Trương Hiểu Miêu ném bay đôi đũa: "Bác có thấy phiền hay không, cháu yêu đương hay khôngyêu đương, ba mẹ cháu còn chưa quản, bác bận

tâm nhiều thế không mệt mỏi à?"


Chumama ngẩn người, run môi nói: "Cháu, cháu... chẳng phải bác đây là muốn tốt cho cháu hay sao!"


Cậu của Chu Tử Thư trừng mắt nhìn Trương Hiểu Miêu, hoà giải: "Sao lại nói năng với bác connhư vậy."


Chumama vừa thấy có người giúp mình, liền kiêu ngạo hẳn lên: "Đúng thế, còn nhỏ tuổi nên mới không hiểu phép tắc, cháu nhìn lại cháu đi, tai xỏ khuyên chi chít, tóc nhuộm xanh đỏtím vàng, bộ dáng y hệt lưu manh, chẳng trách học hành không nổi rồi quay sang làm người mẫu người meo..."


Mợ thấy mẹ Chu Tử Thư càng nói càng quá đáng, cũng không vui trong lòng: "Chị cả, Hiểu Miêu nó làm công tác nghệ thuật, nào có giống những gì chị vừa nói đâu."


Mắt thấy bầu không khí có phần căng thẳng, mấy người ngồi ăn cơm liền vội vã lên tiếng giải hòa, bà ngoại cũng nói: "Năm mới, bớt tranh cãi, ăn cơm đi."


Sau khi ăn xong, mọi người quây quần lại trong phòng khách xem chương trình chào mừng năm mới, Chu Tử Thư ngồi cạnh Trương Hiểu Miêu, nhỏ giọng nói: "Em họ, những lời mẹ anh nói, em đừng để trong lòng, bà vẫn luôn như vậy đấy."


Trương Hiểu Miêu cười khúc khích, cũng nhỏ giọng thì thầm bên tai Chu Tử Thư: "Làm sao anh nhịn được nhiều năm như vậy chứ? Em mà có một bà mẹ như thế, đảm bảo không chịu nổimột ngày."


Chu Tử Thư cười khổ: "Anh cũng không chịu được, nhưng có cách nào đâu, ai bảo bà là mẹ của anh."


Trương Hiểu Miêu liếc mắt nhìn mẹ Chu Tử Thư một cái: "Em còn tưởng anh sẽ đứng về phía bác nữa cơ."


Chu Tử Thư buồn bực, đúng vậy, vì sao ngay cả cậu cũng không cách nào ủng hộ mẹ mình?

Cũng chẳng biết từ khi nào cậu đã bắt đầu nghi ngờ lời nói của bà, cho dù bà có mang đủloại lý do kỳ quái và cả đống minh họa từ báo đài ra để thuyết phục thì cậu cũng không tán thành... Có thể vì cậu được thụ hưởng nền giáo dục nơi trường lớp, từ nhỏ đến lớn gặp gỡ không ít thầy cô bạn bè, nên đã nhìn thấy một thế giới khác, một thế giới tương đối khách quan, tương đối chính xác hơn, nhờ đó mà dần có năng lực nhận biết đúng sai, để rồi cuối cùng không còn bị vây hãm triệt để trong cái nChugiam kia nữa.


Tiết mục đón Xuân năm nay không khác gì năm trước, chẳng bao lâu sau gia đình nChucậu đi về, Chu Tử Thư chui vào một góc sô pha vừa nhắn tin cho Thương Hỏa, vừa câu được câu chăng mà nghe mẹ nói chuyện phiếm với dì. Đại khái là bọn họ đang nói tới một cô gái quen biết cách ba bốn Cungg quan hệ.


Dì: "Đứa nhỏ ấy hiếu thuận cực kỳ! Nghe nói năm ngoái ba nó trúng gió, nó liền xin nghỉ học nửa năm chạy về quê, mỗi ngày ở bên giường bệnh chăm sóc cho ba, từ đổ bô dọn nước tiểu cho tới tắm giặt mát xa..."


Chumama: "Mẹ con bé đâu?"


Dì: "Chết sớm, cũng thực đáng thương... Nhưng nChumẹ đẻ con bé rất có tiền, còn để lại cho nó hai căn hộ. Chị nói xem, gia cảnh như thế cũng không phải là túng thiếu đúng không, nếuphải người khác, có khi chỉ mời một hộ lý về là xong, nhưng đứa bé kia lại vô cùng hiếu thuận... Em còn nghe nói, ở trường học nó cũng tiết kiệm lắm, một tháng các sinh viên khác tiêu tốn ít nhất hai ngàn, con bé thế nhưng chỉ dùng hết có tám trăm!"


Chumama liên tục gật đầu tỏ vẻ tán thành: "Cô bé này học trường gì, năm nay bao nhiêu tuổi?"


Dì: "Lớn hơn Chu Tử Thư một tuổi, bởi xin nghỉ học nửa năm nên bị chậm, hiện tại vẫn là năm ba đại học sư phạm, ra trường sẽ làm giáo viên tiểu học, tan tầm sớm, có nghỉ đông và nghỉ hè, mấu chốt là tiền lương rất cao!"


Chumama nhíu mày: "Lớn hơn một tuổi à..."


Dì: "Lớn mới tốt, con gái lớn biết yêu thương chăm sóc người khác hơn mà!"

Trong đầu Chu Tử Thư liên tục vang lên cảnh báo. Lớn hơn một tuổi? Biết yêu thương chăm sóc người khác? Cái này có quan hệ gì tới mình đâu?


Chumama: "Nói cũng phải."


Dì Chu Tử Thư nhỏ giọng thì thầm: "Nếu chị thấy được, em sẽ nhờ người hỏi thăm, điều kiện của Chu Tử Thư nChuchị tốt như vậy, phỏng chừng người ta vừa gặp đã muốn gả cho ấy chứ!"


Chumama: "Ừ, cũng được..."


Chu Tử Thư nghe đến đó, đầu óc hoàn toàn mụ mị!



/Mi/ Quá đáng vãi :v Để yên cho Tử Thư nhi lấy chồng nào :v Mai mối cái gì đó mấy má :v

Chương 84: Lời tâm tình hết sức buồn nôn

Mẹ và dì đang đùa hay sao? Đây là muốn bố trí cho cậu đi xem mắt?


Chu Tử Thư triệt để rơi vào trạng thái bị sét đánh! Bản thân là một thanh niên năm ba đại học, ấy thế mà mẹ và dì đã bắt đầu thu xếp cho cậu gặp gỡ cùng tìm hiểu đối tượng kết hôn rồi!Cậu đang sống trong thời phong kiến đó sao! ?


Trong lòng tích tụ một cục tức khó có thể tiêu tan, nhưng Chu Tử Thư không nói gì hết cả. Đêm nay là giao thừa, cậu không muốn tranh cãi lôi thôi, chỉ có thể ra vẻ thông cảm mà nghĩ, có lẽ hai người kia ăn no nhàn rồi rồi tán gẫu linh tinh thôi... Chẳng qua, nếu sau này mẹ cậu thực sự nhắc tới, cậu sẽ nhất quyết không đi!


Trong lúc im lặng nhẫn nhịn, Chu Tử Thư bỗng nhận thấy vòng tay khe khẽ rung lên, là Thương Hỏa nhắn tin tới, bọn họ vừa tán gẫu về chuyện tất niên ăn món gì, còn thảo luận đôi câu về tiết mục đón Xuân nữa.


Chu Tử Thư vẫn chưa phát hiện, tuy trước đây đã nói game chỉ là game, tình cảm trong gamesẽ không kéo ra ngoài hiện thực, nhưng chẳng biết từ

lúc nào mối liên hệ cùng những lần liên lạc của cậu và người kia đã chậm rãi mon men ra tận ngoài đời...


Nhìn tên người gửi tin, còn có mấy câu chê bai châm biếm của hắn đối với tiết mục đón Xuân, Chu Tử Thư lại cảm thấy được an ủi một cách lạ kỳ. Cậu nhanh chóng hồi đáp đối phương,đặt tất cả tâm tư vào đoạn đối thoại cùng Thương Hỏa để né tránh hiện thực, để triệt để quên đi hoàn cảnh buồn bực hiện giờ.


Hàn huyên một lát, Thương Hỏa đột nhiên hỏi: "Sao hôm nay em lạ vậy?"


Chu Tử Thư ngẩn ra: "Lạ chỗ nào?"


Thương Hỏa: "Bám người hơn so với bình thường." A Tử Thư: "..."

Thương Hỏa: "Có phải nhớ anh không?"


Chu Tử Thư thoáng dừng động tác trên tay, kinh ngạc trước sự sắc bén của người nọ.


A Tử Thư: "Ừm."


Lần đầu tiên cậu thừa nhận, thừa nhận mình nhớ Thương Hỏa, thừa nhận rằng mình cần hắn.


Sau khi Chu Tử Thư gửi một chữ này đi, bên kia ngược lại rất lâu không có hồi âm. Cứ haigiây cậu lại liếc mắt nhìn xuống vòng tay một cái, sau một phút đồng hồ dài tựa ba thu, mới thấy Thương Hỏa trả lời tin nhắn.


Thương Hỏa: "Anh cũng nhớ em."


Nhìn thấy bốn chữ kia, Chu Tử Thư bỗng chốc giãn hai hàng lông mày đang nhíu chặt ra, lòng bàn tay dấy lên một trận ấm nóng mà nội tâm thì ngọt lịm như thể vừa được đút cho một viên kẹo đường.


Ngay sau đó Thương Hỏa lại gửi tới một tin nhắn nữa: "Vừa rồi kích động quá nên đã tự chụp một tấm ảnh, định send cho em xem nhưng lại sợ dọa đến em, cuối cùng anh xóa mất."

Bên dưới những lời này, Thương Hỏa còn gửi kèm một hình ảnh. Chu Tử Thư vừa nhìn, liền thấy đó là bộ dáng Thương Hỏa trong game, loại ảnh chụp như vậy có đầy ở các topic trên mạng, chẳng biết người kia lấy được ở đâu thế mà còn chưa xóa bỏ đi.


Thương Hỏa: "Em chịu khó một chút, cứ nhìn cái này mà tưởng tượng ra anh vậy."


Chu Tử Thư suýt thì bật cười thành tiếng, đầu mày cuối mắt đều tràn ngập ngọt ngào cùng yêuthương, khiến cho bầu không khí xung quanh đều nổi lên hương vị vô cùng ái muội.


Chumama đang nói chuyện với em gái bỗng dưng quay đầu, bất chợt nhìn thấy biểu tình của con mình...


Người ta vẫn nói, có thiếu nữ nào lại chẳng mộng mơ, có thiếu niên nào không biết yêu thương nhung nhớ, cho dù là một ông lão bảy tám chục tuổi đầu, cũng còn có thể trải qua cảm giáchoa xuân nở muộn... Nhìn vào bộ dáng hiện tại của con trai, Chumama rất rõ ràng...


Có lẽ là Chu Tử Thư đang yêu.


Tuy nhiên Chu Tử Thư vẫn không biết mẹ đã lưu ý đến vẻ mặt dị thường của mình, cứ một mực chuyên chú nhìn vào giao diện hiển thị của vòng tay, tiếp tục tán gẫu cùng Thương Hỏa.


A Tử Thư: "Sao lại sợ dọa đến em, bộ dáng của anh rất xấu à?"


Đột nhiên cậu bắt đầu tò mò về Thương Hỏa ở ngoài đời thực, diện mạo, chiều cao của người nọ như thế nào... Lúc này, cậu không khống chế được mà nhớ lại lời Lý Dao Dao khuyên nhủ Hứa Tịnh Nhi vào hôm đi du thuyền – Người có thanh âm dễ nghe ở trên mạng, hiện thực nhất định một thằng cha xấu cực kỳ, thanh âm có từ tính, nói không chừng lại là một gã béo đâu.


Vừa vặn, Thương Hỏa hỏi ngược lại: "Nếu anh

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#112
Ẩn QC