cho nguoi online (81-90)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 81 - 90Chương 81: Mẹ của Chu Tử Thư

Chu Tử Thư nhìn vào xấp tiền lẻ không biết ba mình đã phải tiết kiệm bao lâu kia, trong lòng lại càng cảm thấy chua xót, đẩy tay ba ba trở về: "Thôi, dùng tiền của con bắt xe là được."


Gọi một cái taxi, Chu Tử Thư mở cửa sau bảo ba ba ngồi vào trong trước còn mình thì đi cất hành lý vào cốp xe, xong đâu đấy cũng chui vào khoang sau, ngồi cạnh ba mình.


"Ba ăn cơm chưa?" Chu Tử Thư hỏi.


"Chưa, chờ con về cùng ăn." Chuba ba đáp.


"Chờ con làm gì? Con sẽ không để mình bị đói." Chu Tử Thư nhìn đồng hồ, thầm tính toán về đến nChucũng gần tám rưỡi rồi, cậu thì chẳng sao, ở trường bận rộn cũng hay đi ăn muộn, nhưng ba mẹ cậu tuổi tác đã cao, bình thường đều ăn cơm từ lúc năm giờ chiều, bây giờ, chỉ vì chờ cậu mà phải nhịn đói đến tận tám giờ... Nghĩ tới đây, Chu Tử Thư bỗng cảm thấy cực kỳ khó chịu.


Mở gói đồ ăn Cung Tuấn mua cho mình ra, định lấy hộp sushi đưa cho ba lót dạ, nhưng vừa chạm tay vào mấy miếng thức ăn đã nguội cậu mới nhớ, dạ dày ba ba không tốt, ăn vào có lẽ sẽ càng không thoải mái hơn, cuối cùng chỉ đành bthôi.


Hai cha con không phải người nhiều lời, ngồi ở hàng ghế sau im lặng suốt dọc đường đi, đến cửa khu tập thể, Chuba ba lại định trả tiền song bị Chu Tử Thư vươn tay ngăn lại, nâng cổ tay để lái xe quét tài khoản trên vòng tay thông minh.


Xuống xe, dưới ánh đèn đường hôn ám, Chuba ba nhìn cậu cười cười. Chu Tử Thư bị nhìn đến mức xấu hổ, mở miệng hỏi: "Ba cười cái gì!"


Ba cậu trả lời: "Cười con còn tranh trả tiền với ba, tiền của con chẳng phải cũng là ba mẹ cho đấy à, con tranh cái gì cơ chứ."

Chu Tử Thư bị nghẹn một cục ở trong lòng, tâm nói, đây là thái độ, thái độ, ba có hiểu không!


Đi theo phía sau ba mình, Chu Tử Thư nhỏ giọng nói: "Con sẽ kiếm tiền, về sau nhất định kiếm thật nhiều tiền cho ba tiêu."


Ba cậu thoáng dừng bước chân, xong lại tiếp tục đi về phía trước: "Ba không biết tiêu tiền, đến lúc đó đưa hết cho mẹ con đi."


Chu Tử Thư: "..."


Cha con hai người vào cửa, ngay lập tức có một mùi hương quen thuộc xông thẳng tới, không phải mùi thức ăn, mà là mùi đồ gia dụng lâu năm, mùi dầu mỡ trong phòng bếp, mùi bột giặt, mùi băng phiến... Đủ thứ mùi trộn lẫn vào nhau, tạo thành một mùi hương chỉ thuộc về gia đình cậu, không khó ngửi, nhưng lại làm Chu Tử Thư hồi tưởng tới hai mươi năm sống trong căn nChunày.


Chumama nhìn thấy Chu Tử Thư, cả khuôn mặt đều xán lạn hẳn lên, chỉ huy Chubaba đi cất vali cho cậu, lại vội vàng đi hâm nóng những món ăn đã nguội trên bàn: "Nhanh rửa tay, cởi áo khoác ra đi, trên đường dính không biết bao nhiêu là vi khuẩn, con lạnh thì đi thay cái khác rồi ra ăn cơm, quần áo mẹ đặt trên giường trong phòng con đấy!"


Toàn bộ căn nChuchỉ có duy nhất thanh âm của một người phụ nữ, chẳng qua chưa nói được mấy câu đã lại cằn nhằn. Kỳ thực thời điểm vừa nhìn thấy bà, Chu Tử Thư cũng rất là vui vẻ,nhưng nghe bà thao thao bất tuyệt một hồi, cậu lại phiền muộn không thôi.


"A đúng rồi, cha con hai người đi xe bus trở về sao, hôm nay xe chạy nhanh đấy chứ, tôi còn đang tính thời gian nữa kia... May là nChuga có tuyến xe về thẳng chỗ chúng ta, nChuở đây thật tốt, mặc dù đã mấy chục năm nhưng đi lại rất là tiện lợi... Chu Tử Thư, trên xe có đông người hay không?"


"Cũng tàm tạm." Chu Tử Thư thuận miệng trả lời qua loa có lệ một câu, thay đổi quần áo xong liền ngồi xuống cạnh bàn.


Một bàn đồ ăn, có cá có thịt, ba cậu tâm tình rất tốt còn rót một chén rượu nhỏ, Chu Tử Thư thấy vậy liền nói: "Ba, con uống cùng ba."

Thế nhưng, mẹ lập tức kêu lên: "Con nít con nôi uống rượu cái gì, đây là rượu trắng, năm mươi hai độ! Cái tốt không học chỉ học cái xấu thôi, ăn cơm đi!"


Hai cha con: "..."


Chu Tử Thư muốn phản bác lại rằng, cậu đã không còn là một đứa trẻ, cậu muốn uống với ba ba một chén thì có làm sao!


Nhưng cậu biết nếu mình nói ra hai câu này, mẹ nhất định sẽ nổi bão. Người phụ nữ ấy không bao giờ tiếp nhận ý kiến đối lập, chỉ cần là quy củ bà đã định ra thì nhất định phải nghe theo, nếu không, rất có thể bà sẽ kéo cả chuyện sống chết ra mà dạy bảo.


Chubaba so đũa, ý bảo Chu Tử Thư mau ăn cơm, không cần uống với ông làm gì. Chumama một không hề ý thức được bầu không khí bất ổn, ghé mắt nhìn Chu Tử Thư, nói: "Con nhìn con đi, nửa năm không thấy mặt đã gầy đến vậy rồi, đồ ăn trong canteen trường có thể nuốt được sao? Đây là móng giò heo đen mẹ mua đấy, ở nChuphải ăn nhiều một chút mới bồi bổ lạiđược... À đúng rồi, còn có tôm lột này, một trăm hai mới được nửa cân, riêng đĩa này là năm mươi đồng đấy, vì chuẩn bị một bàn thức ăn cho con, ba mẹ đã một tuần không ăn mặn rồi!"


Chu Tử Thư dừng lại, đột nhiên cảm thấy có chút nuốt không trôi...


Chuba ba cũng không nhịn được mà lẩm bẩm một câu: "Bà nói ít chút đi, đừng khiến cho con có áp lực tâm lý."


Chumama nguýt ông một cái: "Tôi khiến nó áp lực cái gì nào? Tôi đây là đang nói cho nó biết trong nChutốt với nó ra sao, ở ngoài kia có ai có thể thật lòng thật dạ đối đãi với nó như thế chứ!"


Chuba ba không nói gì, Chu Tử Thư vội vàng và nốt chén cơm rồi buông đũa, Chumama thấy vậy thì nhíu mày: "Không ăn à?"


Chu Tử Thư: "Con no rồi."


Chumama: "Vậy ăn cố chút thức ăn đi!"


Chu Tử Thư bình thản nói: "Mẹ, về sau đừng mua nhiều đồ ăn như vậy, cũng vì lo cho con màphải bớt ăn, nChuchúng ta cũng không đến nỗi thiếu tiền

cơm nước cơ mà?"


Chumama hùng hổ thu cái bát cậu vừa ăn xong lại, nói: "Mẹ còn phải mua nhà, cưới vợ cho con, sau này chờ con sinh em bé, mẹ còn phải lo cho cháu học hành. Con không biết hiện tại đi học tốn kém bao nhiêu hả? Còn nhớ dì Mai Quyên không? Cháu gái của dì ấy năm nay mới lên năm thôi đã phải đi học thêm ngoại ngữ rồi, tốn nhiều tiền lắm chứ tưởng à!" Chumama giơ giơ ngón tay, ước chừng khoảng tám ngàn, "Hiện tại nha, giáo dục trẻ em chẳng khác nào đi ăn cướp cả, ba mẹ lớn tuổi rồi, cái gì có thể tiết kiệm thì liền tiết kiệm, còn không phải là vì con sao..."


Chu Tử Thư: "Tiền này con sẽ tự kiếm, mẹ không phải bận tâm."


Mẹ cậu cười lạnh một tiếng: "Con kiếm? Con đi đâu mà kiếm? Con không xem TV với báo chí đưa tin về sinh viên thất nghiệp à? Tốt nghiệp Hoa đại ra cũng chỉ có thể đi lái taxi thôi... Mẹ từng nói, ba con đã tìm cho con một đơn vị hành chính sự nghiệp, tổng các loại phúc lợicộng vào được khoảng một vạn đồng, thế là tốt lắm rồi, nhưng cứ như vậy thì một năm concũng chỉ để ra được chừng mười vạn, giá phòng ở thành phố Q hiện tại là bao nhiêu, con có biết không? Cứ cho là gặp may kiếm được đến hai vạn, con một năm không ăn không uống cắm đầu cắm cổ làm như trâu cũng chỉ đủ mua một cái phòng vệ sinh, chờ lúc con kiếm được tiền mua nhà, phỏng chừng tro cốt ba mẹ đều lạnh cả!"


Chu Tử Thư: "Con có thể tìm việc làm ở thành phố A, tiền lương ở đó cao hơn so với nơi này..."


Chumama: "Thành phố lớn càng khó sống! Con cho là tiền lương cao có thể giải quyết được vấn đề sao? Lương cao thì tiêu cũng tốn, con ở ngoài còn phải thuê nhà, hơn nữa mẹ nghe nói giá phòng ở ngoại thành thành phố A cũng lên tới tám vạn đồng! Con làm việc tại trung tâm thành phố, mỗi ngày đi qua đi lại bằng xe điện ngầm đã mấy toi mấy tiếng đồng hồ, còn nếu tìm một công ty nho nhỏ ở ngoại ô thì chẳng bằng về quê! Đừng cho là mẹ không biết, mẹ đều xem tin tức cả đấy! Con ấy à, chính là ngồi ngốc trong trường học quá lâu, thành ra ngây thơ khờ dại!"


Chu Tử Thư cau mày: "Tạm thời con không định kết hôn, chờ khi có tiền mới tính."


Chumama giật mình kinh hãi, giọng điệu cũng bất chợt cao lên: "Như vậy sao được! Nhất địnhphải kết hôn! Mua nChumua phòng! Không phải mẹ

đã nói, nếu con không có tiền mẹ sẽ giúp con tiết kiệm đó sao, con cứ lo tốt cho bản thân, tốt nghiệp xong thì trở về, công tác tại quê nhà, hết thảy đều vững vàng ổn định..."


Đề tài rơi vào vòng tuần hoàn không lối thoát, Chu Tử Thư dù có bình tĩnh hơn nữa thì cũng không thể tiếp tục nói chuyện với mẹ mình.


Tắm rửa sạch sẽ, trở lại phòng ngủ, lúc này đã sắp mười một giờ, Chu Tử Thư co quắp ở trên giường, tinh thần sa sút như là mất đi nửa cái mạng.


Bởi vì tư tưởng bất đồng cho nên bài phát biểu dài đến một tiếng đồng hồ của mẹ lúc vừa rồi khiến cho tinh thần cậu phải gánh chịu một sự tra Tử Thư khủng khiếp. Cậu không muốn như vậy, nhưng lại không tìm được lý do thích hợp để phản bác mẹ mình, dù sao cậu cũng vẫn chưa tốt nghiệp, không cách nào đảm bảo mình có thể có tiền đồ rực rỡ huy hoàng, thành tích trong trường đại học chẳng nói lên một điều gì cả, khi con người đặt chân vào xã hội tất cả đều phải bắt đầu lại một lần...


Cậu phi thường hy vọng ngay lúc này đây, mình có thể nắm trong tay một cục tiền, đưa ra trước mắt mẹ, cực kỳ hùng hồn mà nói: "Mẹ, chúng ta không thiếu tiền, mẹ và ba cứ thoải mái đi, đừng ủy khuất mình, cũng đừng lo lắng cho còn nhiều như vậy, sinh hoạt của con, con có thể tự gánh vác."


... Nhưng tiền là vấn đề thật sự sao? Không phải!


Chu Tử Thư không cảm thấy nChubọn họ nghèo, đối với tiền lương của ba mẹ trước lúc về hưu cậu vẫn có chút ấn tượng, tuy con số không tính là khổng lồ, nhưng hẳn cũng được xếp vào tầm trung, chẳng qua chất lượng cuộc sống của bọn họ khiến Chu Tử Thư có cảm giác cảnChuđang chật vật trên lằn ranh giữa no và đói... Nhất là cái câu "Vì con mà một tuần naychúng ta không ăn mặn" mẹ cậu nói trên bàn cơm, thực sự khoa trương như vậy hay sao?


Vì thế cho nên, vấn đề không phải là tiền, mà là tư tưởng, cho dù có đưa cho mẹ cậu một ngàn vạn, phỏng chừng bà cũng luyến tiếc không nỡ chi tiêu. Hiện tại khả năng của bà chỉ cho phép bà quản lý cái nChunày, bao gồm con trai bà và thậm chí là cháu bà. Nhưng chờ khi bà có một ngàn vạn, bà sẽ tính toán tới chuyện quản lý luôn cả chắt, chút, chít... nói chung là mãi mãi không có tận cùng. (=_=)

"Chu Tử Thư! Túi đồ ăn vặt này là con mua à?" Thanh âm Chumama xuyên qua cửa phòng truyền đến, "Mẹ đã nói bao nhiêu lần rồi, đừng có ăn mấy cái thực phẩm rác rưởi này, cái gì đây... sushi? Loại hộp plastic TV đã từng đưa tin, có độc! Buổi tối con ăn ít như vậy có phải vì đã ăn vặt quá nhiều hay không? Hơn nữa mấy thứ linh tinh ấy cũng không rẻ đâu nhỉ? Mỗi ngày mẹ vì con mà bóp mồm bóp miệng bớt ăn bớt tiêu, tại sao con không thể để cho mẹ bớt lo! Về sau đừng để mẹ thấy con mua mấy thứ như vậy nữa đấy!"


Chu Tử Thư: "..."


Chu Tử Thư cầm cái gối ở bên cạnh, xoay người dùng sức bịt chặt đầu, để cả khuôn mặt đều vùi vào mặt đệm đến không thở được... Đừng có nói nữa, phiền quá, đáng ghét quá, nếu có thể ngất xỉu thì tốt biết bao nhiêu...


Đúng lúc này, trong đầu cậu đột nhiên vang lên một thanh âm — "Phải mạnh mẽ lên, đừng có chịu thua."


Chu Tử Thư ngẩn người, đây là câu nói mà Thương Hỏa thốt ra sau khi cậu đầu hàng hắn ở đấu trường, không biết tại sao bỗng dưng lại nhớ tới. Cậu dần dần buông lỏng cánh tay đang đè mạnh lên gối đầu, nội tâm giống như được câu nói kia khích lệ mà có thêm vài phần dũng khí.


Đúng vậy, đây là rào cản mà cậu phải vượt qua, nếu không qua được, cả đời này của cậu xem như hoàn toàn kết thúc!


Chumama: "Con có nghe thấy không!"


Chu Tử Thư hờn dỗi mà rống lên một tiếng: "Có!"


Nếu nói đồ ăn là bạn học mua cho, phỏng chừng sẽ bị chất vấn nhiều hơn nữa, cho nên Chu Tử Thư lý trí mà lựa chọn phương pháp ậm ừ, hiện tại tranh cãi với mẹ sẽ không có bất cứ ý nghĩa gì, chuyện này còn phải từ từ tính toán.


Buổi tối, thấy ba mẹ đều đã ngủ say, Chu Tử Thư liền nhắn tin cho Thương Hỏa, sau một lúc không thấy đối phương hồi âm mới rón ra rón rén mở túi sách dưới chân giường lấy mũ giáp game ra, đội lên, nằm xuống.


Mười hai giờ đêm, Chu Tử Thư đăng nhập vào game, Thương Hỏa quả nhiên đang online.

Thương Hỏa: "Tại sao trễ như vậy còn lên mạng? Về đến nChurồi?" A Tử Thư: "Uhm, em online xem thử."

Thương Hỏa: "Ha ha, xem anh hay là xem con?" A Tử Thư: "..."

Thương Hỏa: "Bọn anh đang ở đảo Phù Du, em dùng Hình bóng tương tùy tới đây đi."


Chu Tử Thư lập tức bay đến bên người Thương Hỏa, phát hiện chỉ có hắn và Thang Viên. Bảo bảo Ma tộc nhìn thấy Chu Tử Thư, hưng phấn phát ra mấy âm đơn "Chíp chíp chíp", vẫy vẫy đôi cánh nhỏ bay đến chỗ cậu cọ cọ lại hôn hôn. Chu Tử Thư cười cười ôm lấy nó: "Cảm giác như đã lớn thêm một chút rồi."


Thương Hỏa: "Ừ, không biết còn có thể tiếp tục lớn lên nữa hay không, anh vừa mới chỉ huy con đánh quái, phát hiện nhóc này rất thông minh, những gì anh dạy con đều nhớ rõ."


A Tử Thư nhịn không được mà hôn lên mặt Thang Viên một cái, bảo bảo Ma tộc "Chíp" một tiếng, hai má ửng hồng, vì được hôn mà sinh choáng váng.


Thương Hỏa sửng sốt nhìn bọn họ, một lúc lâu sau mới nói: "Em còn chưa chủ động hôn anh đâu."


Chu Tử Thư: "..."



Chương 82: Bảng Đấu trường Tiên sủng

Chu Tử Thư quay đi, làm bộ không nghe thấy cái câu mang đầy hơi hướng ghen tuông kia của Thương Hỏa, cho dù mấy ngày nay đã chấp nhận đối phương, cũng vứt hết thể diện mà sinh bảo bảo, nhưng muốn cậu chủ động hôn người ta, vẫn là không có khả năng.


Chơi đùa với Thang Viên một lát, Chu Tử Thư mới hỏi: "Chừng nào thì anh đi ngủ?"

"Chờ em," Thương Hỏa đột nhiên từ phía sau dán tới, gắt gao ôm lấy thiếu niên A Tử Thư, mà trong ngực A Tử Thư còn đang ôm cục bột nếp Thang Viên, ba người cứ như xâu thành một chuỗi hồ lô từ nhỏ đến to, "Khi nào em ngủ thì anh cùng ngủ."


Chu Tử Thư: "Em ngủ bây giờ đây!" (=_=)


Thương Hỏa thấy cậu lại bắt đầu thẹn thùng, cười cười, không đùa nữa, "Anh mang em tới một chỗ." Nói xong, hắn liền biến thành cậu thành chồn bạc.


"Ấy, từ từ! Thang Viên!" Cục bột nếp nho nhỏ đột ngột rời tay, Chu Tử Thư duỗi cái cổ xù lông của con chồn nhỏ nhìn về vị trí cũ của mình.


"Khẩn trương làm gì, con có cánh, biết bay," Thương Hỏa lại quay sang nói với cục bột nếp ở phía đối diện, "Đuổi theo nhé."


"Chíp!" Thang Viên lộ ra vẻ mặt nghiêm túc, nắm chặt hai nắm tay bé xíu, liều mạng đập cánh, bày tỏ mình có thể bám sát theo ba ba, thế nhưng tốc độ bay của nó và Thương Hỏa cách biệt tựa như chim nhỏ với diều hâu, phải nói là thua kém nhiều lắm lắm.


Thương Hỏa vắt A Tử Thư lên vai, thoải mái bay lượn trên bầu trời Tiên giới, mà người kiathỉnh thoảng lại nhắc nhở hắn một câu: "Chờ một chút, chờ một chút, không thấy bóng dáng nhóc con kia nữa rồi!" Vì thế, Thương Hỏa chỉ đành bay chậm lại, chờ Thang Viên đuổi tới mới tăng tốc lên, không biết năng lực của bảo bảo hệ thống có tăng theo tuổi đời không nhỉ...


Thời gian để đi tới thành Thiên Cung của gia đình ba người này lâu gấp đôi so với mọi khi, có thể vì là bảo bảo hệ thống cho nên Thang Viên nhìn như hoàn toàn không biết mệt, tinh thần lúc nào cũng phấn chấn mà bám sát hai người ba ba.


Chu Tử Thư nghĩ nghĩ, lại quay sang hỏi Thương Hỏa: "Anh nói xem, vừa rồi nếu chúng ta không đợi con bay tới, có khi nào nó sẽ lạc luôn không?"


Thương Hỏa: "Không rõ lắm, lần sau có thể thử."


Thang Viên nhất thời chớp chớp đôi mắt tròn vo đẫm lệ, phi thường ủy khuất mà nhìn ThươngHỏa, ngay sau đó Chu Tử Thư mềm lòng: "Sặc, thôi

đừng."


Tiến vào thành Thiên Cung, Thương Hỏa mang Chu Tử Thư tới trước một tòa cung điện hình quả trứng màu trắng như bạch ngọc, nói với NPC tiên tử đứng trong tà áo bay bay: "Báo danh Đấu trường Tiên sủng."


NPC: "Trình tự báo danh đã được mở ra, xin hãy cung cấp tên acc và nick name của Linh sủng."


Thương Hỏa: "A Tử Thư, Tiểu Bạch." Chu Tử Thư: "..."

NPC: "Ghi danh thành công, xin bạn hãy nộp phí Đấu trường Tiên sủng cho Linh sủng của mình: 5000 kim."


Thương Hỏa trả tiền, NPC lại nói: "Báo danh thành công, hiện tại có muốn tiến vào đấu trường hay không?"


Thương Hỏa: "Có."


Hình ảnh trước mắt biến đổi, ba người xuất hiện bên trong đấu trường – Đây là một không gian nguyên mẫu toàn màu trắng, có chút tương đồng với phòng PK, lúc này Chu Tử Thư mới lên tiếng hỏi: "Đấu trường Tiên sủng là cái gì?"


Thương Hỏa giới thiệu qua loa một chút, thì ra đây là một trường đấu cho các Linh sủng max cấp tới tranh tài. Sau khi Linh sủng thông qua khảo nghiệm của hệ thống sẽ đạt được năng lực "Phi hành" và danh hiệu ở cảnh giới "Tiên sủng". Kế tiếp, cứ định kỳ, trường đấu sẽ mời nhữngLinh sủng cấp bậc tương đương tới đấu trường để PK, người thắng được thưởng tích phân và tiền, sau nữa, hệ thống lại căn cứ vào điểm tích phân để tiến hành xếp hạng, người chơi có thứ hạng cao có thể lọt vào "Bảng Tiên sủng Thần ma", theo đó giá trị con người cũng tăng lên rấtnhiều.


Tuy nhiên, điều khiến Chu Tử Thư chú ý không phải là thứ hạng, mà ở "Năng lực Phi hành" Thương Hỏa vừa nhắc tới: "Thông qua khảo nghiệm là có thể bay?"


Thương Hỏa: "Ừ, muốn bắt đầu luôn không?"


Chu Tử Thư gật gật đầu, có chút khẩn trương hỏi: "Khó không?"

Thương Hỏa cười nói: "Em thử thì biết thôi."


Trên mặt đất bỗng xuất hiện một vòng tròn ánh sáng màu xanh, khi Chu Tử Thư bước vào, nó liền biến thành màu đỏ, điều này có nghĩa là khảo nghiệm bắt đầu.


Ở ngoài vòng tròn, Thang Viên nắm chặt nắm tay nhìn về phía Chu Tử Thư mà kêu "Chíp!" một tiếng, giống như đang khích lệ cậu hãy cố lên.


Trước mắt Chu Tử Thư nhanh chóng xuất hiện đối thủ đầu tiên, sặc, một bụi cây mây?


Không biết thực lực đối thủ thế nào, Chu Tử Thư lựa chọn phương thức lấy tĩnh chế động để phòng thủ, chờ nó ra chiêu trước. Trong khoảnh khắc cây mây phát động kỹ năng "Quấn chặt", một sợi dây màu lục chạy dọc theo mặt đất xông thẳng tới chỗ Chu Tử Thư, cậu nhanh chóng tránh ra, chạy một vòng quanh vòng tròn theo chiều kim đồng hồ, phát hiện tốc độ lan tràn của loài thực vật kia không bằng một nửa tốc độ của bản thân, mới lớn gan vọt tới gần cây mây,vươn móng vuốt ra – xoẹt xoẹt xoẹt!


Tiếng hệ thống: "Bạn đã đánh thắng đối thủ Cây Mây." Chu Tử Thư: ... Ồ, hình như rất dễ!

Tiếng hệ thống: "Bạn thuận lợi thông qua cửa thứ nhất, có muốn tiếp tục hay không?"


Chu Tử Thư: "Có."


Đối thủ thứ hai của cậu là một con thỏ, bởi vì có cửa thứ nhất để thăm dò, Chu Tử Thư đã đoán trước cửa thứ hai sẽ không làm khó được cậu, quả nhiên, cậu lại thắng lợi dễ dàng một lần nữa.


Cửa thứ ba là một cây xương rồng biết phóng ám khí, tiếp là tuần lộc, mèo, hồ ly, sói... Chu Tử Thư đánh một lèo tới cửa thứ chín, cảm giác như mới trải qua một hồi khởi động mà thôi.


Thương Hỏa hỏi: "Thế nào?"


Chu Tử Thư: "Rất thoải mái," tuy rằng độ khó của đối thủ đang từ từ gia tăng, nhưng so với tênđại ma vương Thương Hỏa kia thì đám linh vật này quả

thực chỉ là mắt muỗi, "Phải đánh bao nhiêu của mới hoàn thành khảo nghiệm?"


Thương Hỏa: "Mười, thắng một đối thủ nữa em liền có danh hiệu Tiên sủng rồi."


Đơn giản quá...


Chu Tử Thư lựa chọn tiếp tục, đối thủ cuối cùng là một con rồng, bất kệ tốc độ hay lực công kích đều cao hơn so với những linh vật trước đây, song không có tính khiêu chiến bao nhiêu đối với cậu. Một tiếng trống vang lên làm tinh thần người ta vốn đã hăng hái lại càng thêm thoải mái, khảo nghiệm đã hoàn thành.


Sau khi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#112