duong thu mị ảnh 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


------oOo------

Chương 1

Nguồn: EbookTruyen.VN

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bậtchế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tại Thanh Châu dưới chân núi Lãng Nguyệt, là một tòa thành nhỏ có thể coi như phồn hoa, náo nhiệt. Bởi vì có thiên hạ đệ nhất đại phái Thanh Phong Kiếm an vị trênđỉnh ngọn núi này. Cho nên trong thành Thanh Châu thường xuyên có người trong võ lâm lui tới.

Trong thành hầu như mọi người đều biết chút võ nghệ. Ngay cả một tiểu hài nhi sáu tuổi trên đường cũng có thể vũ thương lộng bổng.

Trước mặt Thanh Phong Kiếm Phái, tự nhiên không ai dám ở đây giương oai làm xằng làm bậy. Cho nên mặc dù nơi nơi đều có thể thấy một thân phong trần của các vị nhân sĩ giang hồ, nhưng trong thành từ trước đến nay vẫn luôn thái bình. Ngược lại còn khiến cho quan phủ đương nhiệm dễ dàng có được mỹ danh là có phươngpháp cai quản tốt cùng với sự khen ngợi của triều đình.

Thanh Phong Tửu lâu là khách điếm lớn nhất ở Thanh Châu. Tựa hồ dùng danh hào "Thanh Phong" ngay cả sinh ý cũng đều tốt hơn hẳn. Tuy rằng nó cũng chẳng tốt hơn các nhà khác là mấy, nhưng hiển nhiên người trong giang hồ vẫn thấy vừa mắt nơi này nhất. Mỗi khi đến giờ dùng bữa, trên tửu lâu cao thấp đều rộn ràng náo nhiệt.Khẩu âm ngũ hồ tứ hải đều tụ tập nơi đây, phần lớn là hán tử cao

lớn, thô kệch hoặc mang trọng chủy hoặc khiêng đại đao. Nước miếng thì cứ gọi là tung bay tứ phía, tự thổi phồng chính mình, nào là đi hành hiệp trượng nghĩa ra sao, chiến đấu ác liệt thế nào, liên miên không ngớt.

Suốt ngày gặp người trong giang hồ nên tiểu nhị trong tửu lâu đã sớm luyện thành cho mình một đôi hỏa nhãn kim tinh. Vì thế khi trông thấy một đôi giày nỉ trắng noãn bước vào, bóng dáng thon dài thanh lịch xuất hiện, tiểu nhị đang chạy hối hả ở gian đại đường vừa nhìn liền biết ngay vị khách mới tới này cùng những vị khách bên trong không giống nhau, vội buông ấm trà, ân cần nghênh đón, bày ra khuôn mặt tươi cười nói: "Khách quan thỉnh vào trong, bên ngoài thật lạnh a. Khách quan có mấy người? Nghỉ trọ hay là ở trọ a?".

Người tới vỗ vỗ tuyết trên thân, gật gật đầu với tiểu nhị, mở miệng nói: "Không trọ, tất cả món ăn trong tửu lâu mỗi thứ một phần, thanh đạm chút, ta muốn mang đi."

"Ai, đã biết, khách quan ngồi chờ, tiểu nhân đi bảo người làm." Tiểu nhị nhanh nhẹn dẫn người vào phòng bên trong, mang ghế lại, lấy khăn lau lau xoa xoa, mời khách nhân ngồi xuống, lại rót nước trà bưng lên, rồi phi như bay tới chỗ chưởng quầy.

Chu Tử Thư nhìn nhìn nước trà trong chén, bên trong màu sắc thanh nhẹ, nhàn nhạt trôi nổi mấy cái lá trà, không khỏi nhíu mày, đem nước trà đặt sang một bên.

Từ sau sinh thần của Viên Khang Thọ, sư phụ Cung Tuấn – Tín Bạch tựa hồ cũng không còn cố chấp như trước nữa. Tuy rằng không nói rõ, lão nhân ngoan cố này hiển nhiên đã phải cắn răng cam chịu chấp nhận y – tiền giáo chủ ma giáo, lại còn là một nam nhân, bồi ở bên người Cung Tuấn.

Hiện giờ không biết Cung Tuấn cùng sư phụ hắn mưu đồ bí mật chuyện gì, thế nhưng cứ như vậy mà chuyển nhà tới dưới chân Thanh Phong Kiếm Phái.

Chu Tử Thư đương nhiên không thích nơi này, Cung Tuấn lại quyết tâm phải về, cưỡng bức dụ dỗ, thủ đoạn gì cũng đã dùng qua, Chu Tử Thư cuối cùng cũng chỉ có thể đồng ý.

Tựa hồ ngay từ đầu, y đã luôn bị Cung Tuấn dắt mũi......

Cũng may Cung Tuấn không có yêu cầu trụ lại ngay bên trong Thanh Phong Kiếm Phái, mà là ở dưới chân núi nơi một vị sư phụ khác của hắn từng ẩn cư. Đây cũng là một trong những nguyên nhân Chu Tử Thư không tiếp tục kiên trì cự tuyệt. Dù sao hết thảy ân oán đều đã là chuyện xưa, chỉ cần không phải cùng người của Thanh Phong Kiếm Phái mỗi ngày gặp mặt,cũng không tất yếu bày ra thái độ cả đời không qua lại với nhau. Nếu không, thật chẳng khác gì làm kiêu.

Hiện giờ nhiều người, phòng ốc kia vẫn còn quá mức đơn sơ. Chu Tử Thư thì không sao, Cung Tuấn cho tới bây giờ, ngày nào cũng vội vàng mời đến một nhóm sư đệ, sư điệt tu sửa phòng ốc, rửa sạch sân, thậm chí đóng một gian thư phòng, nghiễm nhiên bộ dáng lúc này là muốn an cư.

Hôm nay, hắn lại sáng sớm đã lên núi, trời đã quá ngọ cũng không thấy trở về. TiểuThạch Đầu sớm gào khóc kêu đói, Chu Tử Thư cũng chờ không được, liền lấy bạc đi thẳng đến Thanh Phong tửu lâu này.

Chu Tử Thư buồn chán ngồi, trong lòng suy nghĩ một lát võ công bí tịch Cung Tuấnviết cho, chốc chốc lại lo lắng cho Tiểu Thạch Đầu đang bị hắn buộc vào bàn. Không khỏi có phần nóng vội, oán đồ ăn kia sao làm quá chậm.

Đang muốn gọi tiểu nhị tới thúc giục, phía sau, trong nội dung nói chuyện của vài người lại truyền đến một cái tên quen thuộc.

"Cung Tuấn, thiên hạ đệ nhất đại hiệp?! Ta phi!" Người nam nhân mặc áo xanh, mặt mang vết sẹo, hung hăng nhổ một bãi nước miếng lên mặt đất. "Hắn mà xứng làm đại hiệp? Hắn mà xứng làm

đại hiệp? Còn thiên hạ đệ nhất, thể diện của cả võ lâm Trung nguyên đều bị hắn làm cho mất hết." Nam nhân mặt sẹo vì lời nói của chính mình hé ra khuôn mặt không biết là vì xúc động phẫn nộ hay do uống rượu mà mặt mày hồng nhuận, trong mắt bắn ra quang mang.

"Dương huynh, ngươi nhỏ giọng chút, nơi này dù sao cũng là địa giới của Thanh Phong Kiếm Phái....." Có người nhắc nhở nói.

"Nhỏ giọng cái rắm, Cung Tuấn hắn tính cái rắm!" Tráng hán vẻ mặt dữ tợn xen mồm vào nói. Hắn nâng lên ly rượu, cụng ly, mồm mép lém lỉnh: "Ta nói các ngươi hay, tiểutử họ Cung kia, hắn có gì tốt? Hắn là cái gì? Hắn chính là tên thích nam nhân....ân."Tráng hán làm kí hiệu hạ lưu, kéo dài thanh âm. Vài người nhìn quanh, cùng nở nụ cười.

"Ta nói với các ngươi. Biết vết sẹo trên mặt Dương huynh làm sao có không?" Tránghán vỗ vỗ cái bụng no nê, tiếp tục nói:

"Họ Cung kia làm đó, kia thật đúng là một hồi ác chiến, Dương huynh, ngươi nói có phải thế không?"

Nam nhân khoát tay áo, vẻ mặt khiêm tốn: "Không đáng nhắc tới, không đáng nhắc tới."

"Sao lại không đáng nhắc tới?!" Khuôn mặt dữ tợn của tráng hán bắt đầu run run, mở trừng hai mắt: "Chuyện như thế này làm sao có thể không nói, nói ra để mọi người nghe một chút, cũng là để mọi người xem xem tên tiểu bạch kiểm họ Cung kia tiểu nhân đê tiện ra sao. Ta nói cho các ngươi, có một lần, Hắc la sát Dương huynh củachúng ta dám đơn độc đấu với bọn giặc cỏ trên Hùng Cẩu Sơn, Dương huynh toàn thân đẫm máu hăng hái chiến đấu liên tục ba ngày ba đêm, đem hơn 500 tên thổ phỉ cực kì hung ác kia đánh cho thất linh bát lạc. Dương huynh thể lực đã chống đỡ hết nổi, tiểu tử họ Cung kia đúng lúc này nhảy ra, giải quyết vài tên đạo tặc còn lại, Dương huynh quang minh lỗi lạc, làm sao biết được hắn là đến cướp công, còn nói lời cảm tạ với hắn. Thế mà hắn lại nhân cơ hội đó chém

Dương huynh một đao..."

Một bàn đầy người lập tức phát ra những thanh âm tức giận, lắc đầu cảm thán. Tráng hán vỗ vỗ nam nhân mặt sẹo, tiếp tục nói: "Cái gì là đại hiệp? Dương huynh của chúng ta chính là đại hiệp! Cuối cùng công lao lại bị tên họ Cung kia đoạt đi, Dương huynh còn không muốn nhắc đến sự kiện đó, thật đúng là...."

Một tiếng động không lớn không nhỏ vang lên cắt ngang lời nói của tráng hán. Bọn họ rõ ràng cảm giác được một cỗ nội lực âm trầm, bèn hai mắt nhìn nhau cùng hướng về phía trước.

Bên dưới cổ tay áo lông thỏ thanh bạch chỉnh tề, bàn tay trắng nõn thon dài chậm rãi nắm lại, gân xanh ẩn ẩn nổi lên, hóa ra thanh âm kia chính là tiếng xương cốt hoạt động.

Một bàn năm hán tử trơ mắt nhìn người nọ chậm rãi xoay lại, đi đến bên bàn, tầm mắt âm trầm nhìn quét qua bọn họ một lượt.

Nam nhân mặt sẹo là người đầu tiên khôi phục lại tinh thần, vỗ xuống bàn, quát: "Xú tiểu tử, ngươi không muốn sống nữa sao? Dám nhìn băng Nhạc Ngũ Hổ chúng ta như vậy....." Lời còn chưa dứt đã đột nhiên biến thành tiếng gầm rú thê thảm, nhất thời kinh động cả đại đường, mọi người đều hướng bên này nhìn lại. Trong lúc đó, ngoại trừ tiếng kêu rên kia không còn một thanh âm nào khác.

Chu Tử Thư cầm lấy chiếc đũa màu trúc xanh đâm thẳng xuống mặt bàn, xuyên thấu qua mu bàn tay nam nhân mặt sẹo, máu tươi như dòng nước ồ ồ chảy từ trên mặt bàn xuống đất.

"Ngươi!" Nam nhân ngồi gần Chu Tử Thư nhất nhanh chóng phục hồi tinh thần, cầmlấy đại đao trên mặt bàn đứng dậy, Chu Tử Thư mí mắt cũng không thèm nhúc nhích, chỉ duỗi tay ra đè mặt người nọ, ngón tay dùng chút lực, "rắc" một tiếng, nam nhân gãy cổ ngã xuống, thanh đại đao rơi trên mắt đất tạo nên tiếng động vang dội màthanh thúy.

Chu Tử Thư đi về phía trước, còn nam nhân nói đến nước miếng bay tứ tung nhìn nhìn hai người bằng hữu biết là gặp phải cao nhân rồi, một tay cầm vũ khí lui về phía sau.

Chu Tử Thư cười lạnh một tiếng, phi một chiếc đũa ra. Nam nhân khẩn trương tiếp được, cầm chiếc đũa lộ ra nụ cười, ý nói: "Ngươi bất quá cũng chỉ đến thế mà thôi."

"Cẩn thận! Mau vứt đi!" Một giọng nói của nam nhân vang lên, tráng tử đang cầm chiếc đũa nhìn về phía trước, chỉ thấy một bóng trắng thoáng hiện, cổ tay phải chợt lạnh, đau đớn tận tâm can bất ngờ truyền đến.

"A!..." Nam nhân kêu thảm một tiếng, ôm cổ tay té ngã trên mặt đất, kinh hoàng nhìn thấy tay phải của chính mình rơi xuống ngay trước mặt cách đó không xa, trong tay vẫn còn nắm chiếc đũa kia.

"Ngươi!" Tráng hán ngẩng đầu hai mắt nổi tơ máu, đột nhiên trước mắt xuất hiện nam tử trẻ tuổi một thân áo trắng phiêu nhiên hạ xuống.

"Ngươi không cần phải vậy, ta là muốn cứu ngươi, ngươi xem..." Bạch y nhân chỉ vào bàn tay phải rơi trên mặt đất nói. Chỉ thấy bàn tay kia bắt đầu chậm rãi biến sắc, nhanh chóng lan ra, màu đen bao trùm toàn bộ bàn tay, rồi dần dần hư thối, tận thịt tận cốt, cuối cùng chỉ còn lại một khung xương và một bãi máu tươi.

Nam nhân té trên mặt đất há hốc mồm, nhất thời quên không tiếp tục kêu rống.

Bạch y nhân chuyển hướng Chu Tử Thư, rùng mình nói: "Ngươi rốt cuộc là ai? Sao tâm địa lại ác độc như vậy? Cho dù những người này có chọc ngươi, ngươi cũng không cần phải dùng thủ đoạn tàn độc như thế hại người chí tử, thật không giống người trong võ lâm chính đạo."

Chu Tử Thư nhìn ba người bị thương trên mặt đất, rồi quay qua nhìn hai người còn lại phát run trong góc, không thèm để ý tới họ, ánh mắt hướng tới bên thân nam tử trẻ tuổi trước mặt.


"Thanh xuân của chúng ta, phần lớn là dành để chờ đợi một người không đến."

------oOo------

Chương 2

Nguồn: EbookTruyen.VN

Chu Tử Thư đánh giá một lượt nam tử trẻ tuổi trước mặt. Người nọ ngẩng đầu, ưỡn ngực, bàn tay siết chặt thanh kiếm, lông mày nhíu lại tràn đầy vẻ không đồng ý cùng khiển trách.

Trong đại đường nhất thời lặng ngắt như tờ, mấy nam nhân bị thương dìu nhau lảo đảo lui về góc, rụt rè nhìn cảnh hai người im lặng giằng co.

Một trong số ít những người dân bình thường vội vội trả tiền cơm rồi nhanh chóng chạy ra khỏi cửa, còn lại những nhân sĩ giang hồ hoặc ngồi, hoặc đứng tại chỗ vây xem.

"Vị huynh đài này, không biết bọn họ mạo phạm gì đến huynh mà huynh lại hạ độc thủ như vậy?" Bạch y nhân nói trước, khoảng giữa hàng lông mày nhăn lại thành hình chữ xuyên (川), làm cho gương mặt non trẻ tăng thêm một chút sự ổn trọng không hợp với tuổi.

"Bớt xen vào việc của người khác." Chu Tử Thư hừ nhẹ một

tiếng: "Không cần nhiều lời vô nghĩa, ra tay đi."

"Ra tay?!" Bạch y nhân sửng sốt một chút, rồi sau đó lắc đầu nói: "Vị huynh đài này, huynh hiểu nhầm rồi, ta không phải cố ý muốn cùng ngươi đối địch. Chẳng qua giữa ban ngày ban mặt huynh lại định giết người hành hung, thân là người trong giang hồ đều nên ra tay ngăn lại, tại hạ thầm nghĩ muốn giúp đỡ các vị hòa giải mà thôi. "

Chu Tử Thư tựa tiếu phi tiếu nhìn xung quanh một lát, sau khi thấy nam tử trẻ tuổi nói xong, một số người rõ ràng trên mặt đã không nén được giận, lại nhìn nhìn những người vừa được cậu ta cứu, mặt mày u ám nhìn hai người bọn họ, đối cậu ta chẳng tỏ ra nửa phần cảm kích.

"Không biết các hạ đang cười điều gì? " Nam tử trẻ tuổi nhíu mày thắc mắc nói: " Ngươi... "

Cậu còn chưa dứt lời, chỉ thấy nam nhân phía đối diện vốn đang lạnh nhạt cười đột nhiên thân hình khẽ động, biến hóa như ảo ảnh, thẳng hướng lại đây.

Bạch y nhân phi thân lên phía trên, nhẹ nhàng hạ xuống một chỗ khác. Dưới chân còn chưa kịp đứng vững, một đạo nội kình như gió táp theo phía sau đâm thẳng đến. Bạch y nhân lập tức vận khởi nội lực, cầm kiếm múa một vòng, hướng phía sau quét tới, đồng thời xoay người lại.

"Cung đại hiệp cẩn thận!" Một thanh âm từ trên lầu truyền xuống.

Bạch y nhân lúc này mới thấy rõ,trên thân kiếm trong tay hắn đã đính mấy cái tế châm*( kim nhỏ) lấp lánh lục quang, nam nhân trước mặt huy tay phải mang theo ba đạo ngân quang thẳng hướng mặt mà bay đến.

Bạch y nhân đang muốn lui về phía sau, lại thấy người nọ bỗng nhiên dừng lại công kích, ngón tay kẹp ba cái ngân châm vững vàng dừng ngay trước mũi.

"Ngươi họ Cung?" Nam nhân nhíu mày, trong khẩu khí pha lẫn nhè nhẹ ý tứ không rõ.

Bạch y nhân không biết cái này thì có quan hệ gì, nhưng vẫn gật gật đầu.

"Cung đại hiệp?! Hừ!" Nam nhân hạ xuống mí mắt, khinh thường hừ lạnh một tiếng.

Tuy rằng đối với sự khinh thường của y có chút mạc danh kì diệu* (ko hiểu ra sao). Bạch y nhân vẫn là thái độ đúng mực, nói: "Tại hạ Cung Vân Phi, là đại đệ tử phái Thiên Sơn. Tại hạ tự biết năng lực còn thấp, là do bằng hữu trên giang hồ cấp chút mặt mũi, mới xưng hô một tiếng Cung đại hiệp. "

Chu Tử Thư ngượng ngùng thu hồi thế công, tiểu nhị nãy giờ vẫn đứng ngoài xem cuống quít nhân cơ hội tiến lên nói: "Khách quan đồ ăn ngài dặn đã làm xong, chúng ta cũng đã xếp hết vào thực hạp cho ngài rồi, ngài về đến nhà cũng sẽ vẫn còn nóng hầm hập. Ngài xem... "

Chu Tử Thư ý bảo hắn mang lên, chờ tiểu nhị vẻ mặt niềm nở mang thực hạp tinh xảo đến, Chu Tử Thư xuất ra một thỏi bạc đưa cho hắn xoay người liền rời đi.

Cung Vân Phi không biết đây là chuyện gì xảy ra, người này như thế nào vừa nãy sát khí mười phần, rồi đột nhiên nói đi là đi, chỉ còn cách thu kiếm, đuổi theo vài bước nói: "Huynh đài xin dừng bước, chuyện vừa rồi còn chưa có..."

"Ta ghét nhất người nào hay thích xen vào việc của kẻ khác, đã hay xen vào việc người khác lại còn lại mang họ Cung ta càng ghét hơn, ngươi hãy tự lo thân mình đi. " Chu Tử Thư ném lại mấy câu, ra cửa liền phi thân rời đi, hảo khinh công lập tức liền không thấy bóng dáng, khiến Cung Vân Phi âm thầm cứng lưỡi.

Công lực tốt như vậy, nếu vừa rồi thật sự cùng y chém giết, nhất định không chiếm được thế thượng phong. Cung Vân Phi lắc lắc đầu, vội vã trở lại với đồng bạn.

"Người này bất thường kiêu ngạo, xuống tay ngoan độc, tựa hồ có chút tâm thuật bất chính. Không biết có lại lịch gì, chẳng qua ở ngay dưới chân Thanh Phong Kiếm phái, vì sao lại xuất hiện một người như vậy. " Cung Vân Phi đi về chỗ ngồi, trầm ngâm nói.

"Ta khuyên ngươi một tiếng, nơi này long xà hỗn tạp, ngươi lần sau đừng có mà lỗmãng ra tay." Vị bằng hữu của cậu lắc lắc đầu nói.

"Sao Tiểu Khúc ngươi lại nói thế? Chẳng lẽ ngươi muốn ta thấy chết mà không cứu, vừa rồi nếu ta không ra tay chỉ sợ bấy giờ đã có thêm mấy bộ xương khô, lúc nãy người kia rõ ràng là đã động sát tâm." Cung Vân Phi không đồng ý nói.

Người bằng hữu được gọi Tiểu Khúc bất đắc dĩ nói: "Ngươi nha, ngươi thật sự là....Ngươi xem xem vừa rồi mấy người kia giống người tốt ở chỗ nào?" Nói xong ngẩng đầu nhìn bốn phía một vòng, trong đại đường lại khôi phục tình trạng như trước, giống như tràng hỗn loạn vừa rồi chưa bao giờ phát sinh qua. "Đó ngươi xem, một người cũng không thấy, ngươi mạo hiểm cứu tính mệnh bọn họ, ánh mắt bọn họ nhìn ngươi không hề có một chút lòng biết ơn. "

"Tại hạ cứu người không phải vì muốn bọn họ cảm tạ. " Cung Vân Phi nói.

"Ai, quên đi, không nói bọn họ, có điều nam nhân khiến kia ta nghĩ đến một người..." Tiểu Khúc vuốt cằm, vẻ mặt hứng thú nói.

"Ai?" Cung Vân Phi ngẩn ra.

"Còn có thể là ai? Chính cái...ai nha, ban nãy trên lầu có người nhắc ngươi cẩn thận, y nghe thấy "Cung đại hiệp" liền dừng tay, ngươi nói xem còn có thể là ai?" Tiểu Khúcnhíu lông mày với Cung Vân Phi.

"Ách....ai?" Cung Vân Phi có chút bối rối nhíu nhíu mày.

"A! A ngốc a, ngươi thực là ngốc a! Ngươi không phải thực sùng bái Cung Tuấn Cung đại hiệp sao? Loại giang hồ đại bát quái này mà ngươi cũng không biết?! " Tiểu Khúcbất đắc dĩ nói.

"Cung đại hiệp?! Vừa rồi vị kia là... Cung Tuấn Cung đại hiệp?!" Cung Vân Phi mở to hai mắt, có chút vui mừng hỏi dồn.

"Cung cái đầu ngươi a, ngốc, ngươi cũng nói vừa rồi người nọ tâm thuật bất chính, ngươi ngẫm lại đi, liên quan đến Cung đại hiệp lại tâm thuật bất chính là... "

"Chu Tử Thư?!" Cung Vân Phi ánh mắt mở lớn hơn nữa.

" Hư! " tiểu Khúc vội nghiêng thân che miệng hắn lại, "Ngươi nhỏ giọng chút được không?! "

"Hóa ra là tên ma đầu này!" Cung Vân Phi hạ thấp thanh âm,oán hận nói: "Sớm biết là y, ta đã không nhiều lời vô ích như vậy, một đao giết chết yêu nhân này là tốt nhất. "

"Ngươi hận y như vậy?" Tiểu khúc ngược lại mê muội: "Ngươi trước kia đã từng gặpqua y. "

"Ai đã gặp gỡ tên yêu nhân ma giáo này?!" Cung Vân Phi hừ một tiếng nói: "Đều là bởi vì hắn làm hại thanh danh Cung đại hiệp bị hao tổn. Hiện giờ không biết có bao nhiêu bọn trộm cướp lấy chuyện này ra âm thầm chửi bới Cung đại hiệp. Rõ ràng là...rõ ràng là một người nam nhân, cư nhiên...Hừ!"

"Hoá ra ngươi cũng biết." Tiểu Khúc nhặt viên đậu phộng ném vào miệng: "Hai người đều là nam nhân, ngươi làm sao biết được chính hắn là dùng yêu pháp mê hoặc Cung đại hiệp của ngươi?"

"Ngươi nói gì!" Cung Vân Phi phẫn nộ đập cái bàn: "Cung đại hiệp từ trước đến nayquang minh lỗi lạc, nếu nói trong chốn giang hồ ai

xứng làm đại hiệp nhất thì chính là Cung đại hiệp! Hiện giờ bị yêu nhân ma giáo mê hoặc, suýt nữa rơi vào cảnh thân bại danh liệt, thật làm cho người ta căm giận hết mức. Ta chỉ hận không thể giáp mặt tỉnh ngộ hắn, không nên cứ tiếp tục sai lầm như vậy nữa. "

"Được rồi, được rồi!" Tiểu khúc vội trấn an nói: "Ngốc, ngươi bớt giận đi, những việc bát quái gì gì đó là khi bọn họ không có việc gì lấy ra tiêu khiển thôi. Đừng quên lần này ngươi xuống núi là có nhiệm vụ của sư môn trong người. Chính sự quan trọng hơn, chính sự quan trọng hơn. "

"Cái này đâu phải chỉ là giang hồ bát quái..." Cung Vân Phi không đồng ý nói, vừa nhấc đầu thấy tiểu Khúc vẫn đang nhìn chằm chằm cậu, giật mình chuyển sang thở dài một tiếng: "Nhiệm vụ sư môn ta đương nhiên nhớ. Sư phụ bảo ta đi tìm về nửađoạn Hiểu Tinh kiếm bị trộm đi. Nhưng manh mối chỉ có Thanh Châu mà thôi. Đã nhiều ngày ở đây điều tra nghe ngóng, một manh mối cũng tìm không được. Mặc dù có mấy môn phái cùng phái Thiên Sơn ta có giao hảo tương trợ, nhưng vẫn như cũ không chút tiến triển. Ta hiện giờ thật sự là, hết đường xoay Cung. "

Tiểu khúc vỗ vỗ vai cậu, an ủi nói: "Xe đến trước núi ắt có đường, nghĩ thoáng ra chút, a ngốc, ta cũng sẽ giúp ngươi. "

************

Chu Tử Thư một mạch thi triển khinh công bay trở về nhà, vừa vào cửa liền nhìn thấy Cung Tuấn đưa lưng về phía đại môn, ngồi xổm trước cái bàn.

"Ngươi đang làm gì đó?" Chu Tử Thư đi tới, đặt thực hạp cầm trong tay lên trên mặt bàn.

Khi đến gần mới thấy rõ, sắc mặt Chu Tử Thư lập tức cứng đờ.

Cung Tuấn đau lòng ôm Tiểu Thạch Đầu đang nhào vào lòng hắn, ô ô khóc, nhẹ nhàng vỗ về an ủi.

Nghe được tiếng Chu Tử Thư đến gần. Hai người cùng nhau giương mắt lên ánnhìn y, Tiểu Thạch Đầu lại tiếp tục ghé vào lòng Cung Tuấn, tràn đầy ủy khuất.

"Ngươi nha, ngươi thuyên*(buộc) Tiểu Thạch Đầu cư nhiên lại dùng Hàn Băng Huyền Thiết khóa. Ngươi có biết thứ này từng khóa qua những nhân vật lợi hại thế nào không? Ngươi quá coi trọng nhi tử của mình đi. Xem xem Tiểu Thạch Đầu sợ tới mức nào. " Cung Tuấn bất đắc dĩ nói.

Chu Tử Thư sờ sờ cái mũi, giải thích: "Tiểu

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#112
Ẩn QC