Fog (1-84)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
nói: "Năm đó tôi cũng là làm trị liệu dài hạn trước, sau đó chuyển sang trị liệu hiệu quả tạm Trương mới kéo dài thêm nửa năm rồi giải nghệ, bắt đầu trị liệu hiệu quả tạm Trương vốn nhìn không thấy sau này, không biết có thể kéo dài đến ngày nào, chỉ có thể nhanh chóng nắm chặt."

Ván thi đấu thứ hai sắp bắt đầu, Chu Hoả nhìn mấy người Saint, vẫn cảm thấy nuối tiếc, "Thật ra...Vẫn còn biện pháp mà, bây giờ thi đấu thường quy còn chưa kết thúc, giống như các cậu năm đó để Trương Triết Hạn vào thi đấu playoffs mạnh hơn trước một phen, hiện tại dành Thời gian mua Tay Đột Kích dự bị về, trước khi kết thúc thi đấu thường quy để người mới thay lão A đánh một trận, vậy sau đó còn có hi vọng, nếu lão A không chịu đựng nổi, vậy thì để người mới lên."

Puppy nói: "Nếu chúng ta nghĩ đến, Saint chắc chắn cũng đã nghĩ đến càng nhiều hơn, mà không làm như thế, vẫn lựa chọn duy trì đội hình trước mắt, nhìn trạng thái của bọn họ....Nhìn đều rất tích cực, người ta không miễn cưỡng, đây chắc chắn là ý của cả đội."

Lão Kiều thở dài: "Chấn thương, thật mẹ nó...Chán ghét nhất."

Trương Triết Hạn mới đánh chuyên nghiệp hai năm, mấy người từng là đồng đội và mấy đồng đội hiện tại của Trương Triết Hạn đều ở tuổi trẻ trạng thái đỉnh cao, đối với tình huống chấn thương ngừng thi đấu xem như là cái không thể nào cảm động lây nhất đối với Trương Triết Hạn.

Trương Triết Hạn muốn đi tra xem lão A rốt cuộc đã đánh mấy năm, sờ túi áo khoác một cái, điện thoại di động để quên trong ký túc xá.

Trương Triết Hạn đứng dậy về phòng lấy điện thoại.

"Cần gì chứ?" Chu Hoả vẫn cảm thấy đáng tiếc, "Nếu bọn họ chơi như vậy có thể cả đội đều không vào được thi đâu thế giới, dành Thời gian mua người mới, chờ ngày nào đó lão A không chịu đựng nổi nữa thì đưa thay thế bổ sung lên, rất tốt đó, Thiên Sứ Kiếm là đang nghĩ gì..."

"Suy nghĩ gì? Puppy nhún nhún vai, "Nghĩ không thể để dự bị thay thế lão A chứ sao."

Chu Hoả bất đắc dĩ nở nụ cười: "Chính cậu ta có chấn thương, này có thể trách ai? Thay thế bổ sung một chút thì làm sao?"

"Không thì sao." Lão Kiều yên lặng nhìn lão A, "Lúc trước cậu ta đã làm thay thế bổ sung của Saint 6, 7 năm, còn có thể không quen thay thế bổ sung sao?" Chu Hoả nghẹn lời.

Lão Kiều nói: "Nếu tôi là Thiên Sứ Kiếm, cũng sẽ không đồng ý thay thế bổ sung đến, cậu ta có thể đánh mấy ngày, tôi cùng cậu ta đánh bằng đấy ngày...Trước đó cậu ta ở cùng với tôi nhiều năm như vậy, tôi bây giờ ở cùng cậu ta mấy tháng không được?"

Thần Hoả thở ra một hơi: "Đồng đội của tôi nếu như thế này...Tôi có lẽ cũng không muốn người mới."

Puppy gật đầu: "Dù sao thân thể ông đây rất tốt, thua một lần còn có lần sau."

Chu Hoả ngoài ý muốn nhìn mấy người, bật cười: "Tất cả thành viên đều là kẻ ác đâu rồi? Làm sao tự Cungng yêu đồng đội như vậy?"

"Đừng nói chuyện buồn nôn," Thần Hoả ghét bỏ nói, "Ai yêu bọn họ...Nhưng mà vẫn phải phân biệt người thân cận chứ."

Trương Triết Hạn về phòng lấy điện thoại di động rồi trở lại phòng huấn luyện, vừa nãy quên đóng cửa phòng huấn luyện, còn chưa vào cửa Trương Triết Hạn đã nghe thấy Chu Hoả nói: "Nhỏ nhen nghĩ một hồi cũng có thể hiểu...Bình thường xem thường lẫn nhau, đến lúc giải nghệ thật lại không nỡ bỏ, luôn không thể sống theo lý trí, dù sao đều là đồng đội nhiều năm như vậy..."

Chu Hoả thấp giọng cảm thán: "Chuyện gì xen tình cảm vào đều không thể nói nữa, tình cảm nhiều năm như vậy..." Bước chân Trương Triết Hạn ngừng lại.

Bản năng Trương Triết Hạn cảm thấy...Chủ đề của người trong nhà, mình hơi không thể chen lọt vào.

Trừ mình ra, người khác đều là "Đồng đội nhiều năm như vậy".

"Không phải đồng đội nhiều năm như vậy cũng không được." Thần Hoả lười biếng nói, "Nếu ngày mai Trương nhãi con đột nhiên gãy tay, tôi tình nguyện để thằng nhóc này thao tác cụt một tay, cũng không thể để người dự bị lên thay được." Trương Triết Hạn ngoài cửa ngẩn ra.

"Kéo dài cũng phải để cậu ta kéo dài..." Puppy chậm rãi nói, "Chỉ bởi vì kinh nghiệm thi đấu thế giới, bị bình phun mắng không biết bao lâu...Nếu không phải hai năm trước gặp cái chuyện ôn dịch kia làm khổ, mẹ nó cũng đến thi đấu thế giới từ đời nào rồi, này, không thể nghĩ lại..."

Cung Thúy hờ hững nói: "Tôi thay Trương Triết Hạn cảm ơn hai cậu trù ẻo, tay em ấy cả đời này cũng sẽ không gãy."

Lão Kiều mỉm cười: "Vậy đều cố gắng hơn, năm nay nhất định phải vào thi đấu thế giới, để Han cũng viên mãn một lần."

Trương Triết Hạn dựa ở ngoài cửa, một lát sau cúi đầu nở nụ cười.

Tình người phân li bên ngoài quá nhiều năm, qua lâu như vậy, Trương Triết Hạn lần đầu trọn vẹn, cảm thấy có một nơi cư trú thật sự là nhà của mình.

Tiếng Anh nó tên là Bay Window, dịch nôm na có nghĩa là cửa sổ hóng mát, cửa sổ nhô ra, không biết mọi người sao chứ mình thích cửa sổ bay này cực, vừa sáng vừa san


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#112