trong sinh chi muốn ban cùng b2n (42-end)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
cùng bàn của em lên." Trước khi Thẩm Triết Hạn đi, Trương Kiến Thanh bảo.

Cũng không có gì bất ngờ, dù sao thì cũng phải nói chuyện với từng học sinh một.

Vào lúc này, thần kinh của mỗi giáo viên đều rất căng thẳng.

Thẩm Triết Hạn trở về lớp, Cung Tuấn đưa cho cậu một cây kem.

Mặc dù mới tháng ba, thời tiết chưa nóng lắm, siêu thi của trường đã có đồ uống lạnh.

Chắc là để xua tan ngọn lửa trong lòng của học sinh năm ba.

Mấy ngày trước Thẩm Triết Hạn muốn ăn loại kem này, nhưng dạ dày cậu không tốt lắm, không biết có phải trước kia không ăn nhiều cơm không, ăn đồ lạnh sẽ bị đau dạ dày, Cung Tuấn vẫn luôn không cho cậu ăn.

Thẩm Triết Hạn cọ cọ mấy ngày, dùng điều kiệu vô cùng bất bình đẳng để đối lấy một cây kem ngày hôm nay.

Cung Tuấn chỉ mặc áo khoác đồng phục phong phanh, trán vẫn luôn có một lớp mồ hôi mỏng.

Thời gian giờ học ngắn, siêu thị trường lại xa, rõ ràng là đã chạy rất nhanh.

Thẩm Triết Hạn một tay kéo ghế, cúi đầu xuống cắn một miếng kem, cái lạnh lẽo từ răng môi truyền toàn thân, khiến cho cậu run lên.

Chờ miếng kem lạnh tan trong miệng, cậu mới ậm ờ nói: "Chủ nhiệm lớp gọi cậu đến phòng giáo viên đấy."

Cung Tuấn cầm giấy giúp cậu lau giọt nước đang chảy xuống ngón tay, ừ một tiếng.

...

"Thầy vẫn không yên tâm về em." Trương Kiến Thanh cảm khái.

Lúc xảy ra chuyện của Trương Thần, ông đã gặp Cung Tuấn một lần.

Hồi đó chưa từng nghĩ, mình sẽ trở thành chủ nhiệm lớp của học sinh trung học này, chỉ là cảm thấy, đứa nhỏ này cũng không phải đứa trẻ hư, mặc dù Cung Tuấn bề ngoài nhìn hung dữ, nhưng trong mắt lại rất sạch sẽ.

Mà Trương Thần... Trương Kiến Thanh hiểu rất rõ con trai mình.

Nhiều năm như vậy, mặc dù con trai không trưởng thành bên cạnh mình, nhưng ông biết tính cách của hắn.

Sau chuyện kia, Trương Kiến Thanh cũng từng hối hận tự trách, nếu như năm đó giành được quyền nuôi dưỡng con trai, có phải nó sẽ không đi trêи con đường sai lệch như vậy không.

Giờ đây...

Trương Thần bị mẹ hắn đưa ra nước ngoài.

Cung Tuấn rủ mi mắt xuống, không lên tiếng.

Trương Kiến Thanh cũng không ngoài dự tính, nói tiếp: "Trong thời gian này nhìn thấy em trưởng thành, thầy cũng rất vui."

Cung Tuấn vẫn rũ thấp mi mắt.

"Cũng không có gì để nói, thành tích của em rất ổn, thầy cũng sẽ không nói mấy lời như là các lãnh đạo nhà trường kì vọng rất lớn vào em, ai cũng hi vọng em có thể giành được thành tích thủ khoa khối tự nhiên đâu."

Cung Tuấn cười khẽ một tiếng, không để ý lắm: "Thầy vừa nói rồi."

Trương Kiến Thanh cũng không cảm thấy lúng túng: "Được được, thầy nói xong rồi."

Ông nhìn các giáo viên khác trong phòng, đột nhiên ông cúi đầu, tiến lại gần Cung Tuấn, dùng giọng nhỏ đến mức các giáo viên khác không thể nghe được nói: "Cái đó, trêи diễn đàn nói em và Thẩm Triết Hạn là ấy ấy, thật hay giả vậy."

Hỏi xong, Trương Kiến Thanh ho khan một tiếng.

Cung Tuấn vén mí mắt lên.

Trương Kiến Thanh: "... Rồi rồi, em về lớp đi."

Ông cũng không kì thị gì cả, chỉ là thấy tò mò thôi.

Cung Tuấn vâng một tiếng, đi được vài bước, lại dừng chân, quay đầu nhìn Trương Kiến Thanh một cái.

"Sau khi tốt nghiệp, em sẽ mời thầy một bữa cơm."

Nói xong, hắn ra khỏi phòng giáo viên.

Thiếu niên sống lưng thẳng tắp đang toả ra vầng sáng.

Không biết vì sao, chóp mũi Trương Kiến Thanh lại thấy cay cay.

Lại một khoá nữa tốt nghiệp rồi... Thời gian trôi nhanh quá.

Thi thử lần một Thẩm Triết Hạn thi khá tốt, xếp top 30 của lớp, top 70 của trường.

Rất ổn định.

Thi thử lần hai khó hơn thi thử lần một rất nhiều, đả kϊƈɦ lòng tin của không ít người.

Thành tích Thẩm Triết Hạn ổn định hơn, mặc dù thi thử lần hai khó hơn, nhưng mọi người đều khó như nhau, trừ loại học tập không giống người như Cung Tuấn, đại đa số bạn học đều ngắc ngoải như nhau, cho nên Thẩm Triết Hạn vẫn leo lên hạng 69 toàn trường.

Sau lần thi thử thứ hai, bầu không khí trong lớp tương đối Trương, trừ lúc thể ɖu͙ƈ giữa giờ bị ép, đến cả giờ thể ɖu͙ƈ cũng không ai ra ngoài, gần như cả ngày ở lì trong lớp.

Phòng tư vấn tâm lý của trường cũng bắt đầu mở cửa cả ngày, để giúp giải toả áp lực quá lớn trong lòng học sinh.

Số đếm ngược trêи bảng càng ngày càng nhỏ.

Thẩm Triết Hạn thực sự ý thức được, sắp tốt nghiệp rồi.

Thời tiết càng ngày càng ấm hơn, cây bên cạnh phòng học cũng đã đầy lá xanh.

Mùa xuân đến rồi, mùa hè cũng sắp đến.

Độ khó của bài thi thử lần ba hạ thấp hơn.

Hình như đây là quy luật hàng năm, thi thử lần ba là để tăng cường lòng tin cho mọi người.

Bài thi thử lần ba của Thẩm Triết Hạn điểm cao chưa từng có, chen chân

vào top 50 toàn trường.

Sau thi thử lần ba, Cung Chí Kiều và Thư Huệ gọi video cho Thẩm Triết Hạn càng thường xuyên hơn, ngoại trừ hỏi cậu muốn ăn gì, lần nào cũng bảo cậu nghỉ ngơi nhiều một chút.

Thỉnh thoảng cũng hỏi thêm là Cung Tuấn đang làm gì.

Lần nào Thẩm Triết Hạn cũng đáp từng câu một, sau đó bảo Cung Tuấn nói với họ đôi câu.

Cung Tuấn sầm mặt lại, nhìn Thẩm Triết Hạn đang dí camera về phía mình, híp mắt nhìn vào màn hình điện thoại.

Thư Huệ vẫy vẫy tay với màn hình: "Tuấn Tuấn ơi, sắp được nghỉ rồi, đưa Thẩm Triết Hạn về nhà nghỉ ngơi hai ngày nghỉ ngơi nhé."

Trước kì thi đại học ba ngày, trường học sẽ thống nhất được nghỉ, học sinh năm ba phải sắp xếp toàn bộ sách vở, sau đó nghỉ ngơi hai ngày, ngày thứ ba thống nhất tập hợp để làm quen với phòng thi.

Cung Tuấn nghiêng đầu nhìn Thẩm Triết Hạn một cái.

Nửa năm nay, Thẩm Triết Hạn càng ngày càng thân thiết với hai người Thư Huệ và Cung Chí Kiều.

Dĩ nhiên, nhiều lúc, Cung Tuấn cảm thấy Thẩm Triết Hạn mới là con ruột của hai người họ.

Bị Thư Huệ nói như vậy, Thẩm Triết Hạn lại có chút ngượng ngùng, cười đáp một tiếng, lại đẩy lưng Cung Tuấn một cái.

Lục Sơ Hành và Thích Vinh trèo tường trốn đi ăn khuya về, chắc là gần tốt nghiệp, nhà trường cũng không quản nghiêm bọn họ như trước nữa, nửa đêm bác bảo vệ còn chịu mở cửa cho bọn họ, không giống như trước, còn phải xin giấy cho phép của giáo viên.

Cung Tuấn sa sầm mặt: "Biết rồi."

Sau đó dời sang bên cạnh một chút, cầm mấy bài của Thẩm Triết Hạn mới làm xong lên xem.

Thư Huệ biết tính hắn, cũng không ép hắn nữa, nói tiếp với Thẩm Triết Hạn.

Bà nói gì, Thẩm Triết Hạn cũng yên lặng lắng nghe, chờ đến khi sắp tắt đén, mới chúc ngủ ngon với Thư Huệ.

Chờ cúp video, Thẩm Triết Hạn mới quay đầu.

Cung Tuấn không biết đã dừng bút từ khi nào, một tay chống cằm nghiêng mặt nhìn cậu.

Ánh mắt có chút dịu dàng.

Dường như mình đang nhìn trộm bị phát hiện, Cung Tuấn lập tức thu hồi ánh mắt, đẩy bài sai đến trước mặt Thẩm Triết Hạn, im lặng một lúc: "Sắp tốt nghiệp rồi."

Thẩm Triết Hạn ngẩng đầu, hai người rất ít khi nói đến mấy chuyện như vậy.

Vì luôn có người nói, tình yêu thời trung học rất dễ chia tay.

Có thể là càng ngày càng ít tình yêu thời trung học tiến đến hôn nhân được.

Thành tích của hai người đã xác định rõ không thể vào cùng một trường đại học.

Lúc rất nhiều người âm thầm xem trường, Thẩm Triết Hạn cũng không thể đi xem.

Kiếp này hình như không có nguyện vọng gì lớn lắm.

Mở công ty?

Kiếp trước làm rồi.

Khổ cực phấn đấu trong xã hội, kiếp trước cũng đã trải qua rồi.

Nguyện vọng duy nhất chắc là có thể ở bên cạnh Cung Tuấn cả đời, mà không cần lo nghĩ quá nhiều.

Thẩm Triết Hạn ôm lấy eo Cung Tuấn, đầu dựa trêи vai hắn cọ một cái, trêи người có mùi sữa tắm giống nhau, khiến cho người ta có cảm giác an tâm.

"Ừ, sắp tốt nghiệp rồi."

Cung Tuấn ừ một tiếng, nghiêng mặt sang hôn lên trán cậu một cái, "Nghĩ ra thi trường nào chưa?"

Thẩm Triết Hạn a một tiếng: "Chưa, đến lúc đó đăng kí trường nào đó gần trường cậu."

"Chắc cậu thi đại học B hoặc đại học Q rồi."

Cung Tuấn im lặng một lúc.

Mặc dù không muốn yêu xa lắm, nhưng điều hắn mong muốn nhất, vẫn là Thẩm Triết Hạn có thể làm những gì mình thích.

Học chuyên ngành mình muốn học.

Không để uổng phí một năm học tập kham khổ.

"Không muốn làm gì à?"

Cung Tuấn đặt cằm lên trán cậu, giọng có chút Trương thấp.

Thẩm Triết Hạn ôm chặt người hơn chút, "Có chứ."

Cậu dừng một chút, nhìn ra ngoài cửa sổ.

Ánh trăng sáng ngời.

Sau đó là một trận xôn xao, đến giờ tắt đèn rồi.

Trong phòng ngủ lập tức tối thui, chỉ còn lại ánh đèn bàn.

Thẩm Triết Hạn quay đầu nhìn về phía Cung Tuấn, đối phương vẫn còn đang nhìn mình, vì do ánh đèn, Thẩm Triết Hạn có thể nhìn thấy hình ảnh của mình trong mắt hắn.

Sáng rực, sống động.

Cậu nhướn lên, hôn lên khoé môi Cung Tuấn một cái, nhỏ giọng nói:

"Muốn bên cạnh cậu."

Cung Tuấn đặt lên vai cậu lấy lòng, còn chưa kịp nói gì, cửa phòng ngủ đã bị đẩy ra.

Lục Sơ Hành xách xiên nướng vào, trong nháy mắt mùi đồ nướng đã bay khắp phòng.

"May mà về kịp, chạy mệt chết đi được, ông bán xiên kia làm chậm quá."

Thích Vinh nhìn tư thế của hai người hiện tại.

Mặc dù lúc bọn họ tiến vào Thẩm Triết Hạn đã buông người ra.

Thích Vinh ho khan mấy tiếng: "Đại ca, bạn cùng bàn, ăn đồ nướng đi."

Lục Sơ Hành vẫn tiếp tục than thở: " Tống Dương lười quá, phải đưa cho nó một phần, nếu không thì cũng không đến nỗi tắt đèn rồi

mới leo được lên tầng..."

Ánh mắt Thẩm Triết Hạn dời đi, cuối cùng nhấp môi, đầu gối huých huých đầu gối Cung Tuấn.

Cung Tuấn khẽ hừ một tiếng, liếc Lục Sơ Hành một cái, cuối cùng lấy mấy xiên nướng.

Trong phòng kí túc chỏ còn lại giọng của Lục Sơ Hành, thi thoảng sẽ có thêm giọng của Thích Vinh và Thẩm Triết Hạn đáp lại.

Không biết sau khi tốt nghiệp, còn có thể ngồi với nhau như thế này được nữa không.

...

Thi đại học vào ngày 7 đến ngày 9 tháng 6.

Thẩm Triết Hạn ở nhà họ Cung hai ngày, trong hai ngày này, Thư Tuấn gần như không để cậu và Cung Tuấn đọc sách, nảo là muốn bọn họ thả lỏng chút, vốn đang chuẩn bị một chuyến du lịch nhỏ trước kì thi, lại bị Cung Chí Kiều gạt bỏ.

Sợ tâm trạng đi chơi của mọi người bị ảnh hưởng.

Thẩm Triết Hạn cũng không có ý kiến gì, mặc cho hai vị phụ huynh quyết định.

Chỉ là Cung Tuấn vẫn luôn sầm mặt.

Đến sáng ngày 7, Thư Huệ cố ý dậy thật sớm làm đồ ăn sáng cho hai người.

Cũng không làm cái gì ngoài sữa đậu nành, bánh quẩy, trứng gà, là một bữa sáng rất bình thường.

"Trời, để mẹ xem đồ dùng của mấy đứa nào, đừng quên giấy xác

nhận* nhé, đúng rồi, bút mới mua mấy ngày trước đã cầm đi chưa?"

"Cung Chí Kiều! Anh để giấy xác nhận của bọn Triết Hạn Triết Hạn đâu rồi!"

Thời gian Thẩm Triết Hạn và Cung Tuấn ăn sáng, Thư Huệ vô cùng bận bịu.

Cung Chí Kiều ngồi ở trêи sofa đọc báo móc một xâu chìa khoá trong túi áo ngủ ra: "Trong két sắt."

Dường như cảm thấy không có vấn đề gì.

Thẩm Triết Hạn: "..."

Cung Tuấn vén mí mắt lên nhìn Cung Chí Kiều cầm tờ báo ngược, tàn nhẫn vạch trần: "Không cần phải căng thẳng đâu ạ."

Báo trêи tay Cung Chí Kiều run lên: "Ai căng thẳng? Hai đứa căng thẳng cái gì..."

"Không có gì thì để trong két sắt làm gì, trong nhà không phải có cái phòng bảo hiểm khoá lại sao..." Thư Huệ vừa nói vừa lên tầng.

Thẩm Triết Hạn: "..."

Cậu húp một hớp cháo, cảm thấy mũi chua loét.

Cung Tuấn bật cười một tiếng: "Ai căng thẳng trong lòng tự biết."

Chính xác đến lúc này, hai người đi thi không căng thẳng chút nào.

Đổi thành Cung Chí Kiều và Thư Huệ căng thẳng.

Cung Chí Kiều hừ một tiếng, không phản bác.

Ba ngày thi đều do tài xế nhà họ đưa đón.

Nhà họ Cung không xa địa điểm thi cho lắm.

Sáng ngày 7 là thi ngữ văn.

Đến phòng thi, các giáo viên đã tới sớm, lần lượt để bọn họ kiểu tra đồ dùng.

Buổi trưa, Cung Chí Kiều thuê khách sạn gần đó cho năm đứa bé, nhưng đến cuối cùng chỉ có ba người Thẩm Triết Hạn, Cung Tuấn và Thích Vinh.

Cha mẹ Tống Dương đến.

Mẹ Lục Sơ Hành cũng đến.

Thời tiết tháng sáu khắc nghiệt.

Một đám phụ huynh canh giữ bên ngoài trường, cũng không biết là có ông chủ siêu thị nào đó cho bọn họ nước miễn phí.

Có phụ huynh muốn trả tiền, ông chủ cũng không cần, chỉ nhìn về cửa trường học, nước trong hốc mắt chảy ra.

Chiều ngày 7 là thi toán.

Sáng ngày 8 không thi, chiều thi tiếng Anh.

Đến ngày 9, chỉ còn lại hai môn tự chọn, sáng là vật lý, chiều là hoá học.

Cũng không biết có phải do mấy môn kia hôm trước đã thi xong rồi, tâm tình Thẩm Triết Hạn càng ngày càng thả lỏng.

Buổi sáng lúc ra khỏi cửa, vẫn là chú Trần đưa đón.

Hai người nói chia tay với chú Trần, sóng vai đi vào trường.

Buổi chiều thi nốt môn hoá học là xong, Thẩm Triết Hạn cũng không gấp gáp ra khỏi lớp học, mà nhìn về phía cửa sổ.

Giám thị vẫn đang sửa soạn bài thi trêи bục giảng, bên cạnh có mấy học sinh cùng lớp đang thảo luận đề bài.

Chờ đến khi mọi người ra ngoài gần hết, Thẩm Triết Hạn mới đi ra khỏi phòng.

Trêи hành lang, có người đang đứng chờ cậu.

Nam sinh dựa vào tường, dường như chờ đợi không nhẫn nại lắm, lông mày hơi nhíu lại, ngón tay không ngừng gõ hột bút trong suốt đang cầm trong tay.

Thẩm Triết Hạn dừng chân, sau đó cười rộ lên, vỗ vai hắn bộp một cái.

"Đi thôi."

Người đã vơi đi nhiều, rất nhiều người đang chờ bạn cùng về.

Hai người từ từ sát lại gần nhau, cũng không ai chú ý đến bọn họ.

Thi xong môn cuối cùng, cũng ít người hỏi nhau làm bài thế nào, dọc theo đường đi, bên tai đều là những đề tài "Cuối cùng cũng được giải phóng rồi", "Đi chỗ nào chơi", "Nộp vào trường nào giờ".

Thẩm Triết Hạn từ từ đưa tay, nắm được cổ tay Cung Tuấn.

Bước chân Cung Tuấn dừng một chút, sau đó lật tay, bao lấy tay cậu.

"Được rồi mà mẹ, đừng khóc nữa, nhìn mẹ khóc xấu quá." Trước cửa phòng thi, Lục Sơ Hành đang không biết làm sao.

Mẹ Lục cầm túi đập hắn.

"Mày có phải là lâu rồi không bị ăn đòn cho nên mới dám nói mẹ mày xấu không?"

"Ái ái ái đừng đừng đừng mà mẹ, muốn đánh thì về nhà đánh!"

"..."

Thích Vinh cúi đầu, đang nói gì đó với cha mẹ hắn, cha mẹ hắn sờ đầu con trai một cái, nhìn thấy bọn Cung Tuấn, vẫy vẫy tay.

Cung Tuấn nhìn thấy bọn họ, căng khoé miệng gật đầu, lên tiếng chào.

Thẩm Triết Hạn cũng thấy, theo bản năng muốn rút tay về lại bị Cung Tuấn nắm chặt lại.

Hai người giùng giằng, mãi không xong.

Đã nghe thấy có người gọi tên bọn họ.

"Triết Hạn Triết Hạn! Tuấn Tuấn, ở đây! Ở đây này!"

Là Thư Huệ.

Thư Huệ mặc một chiếc kỳ bào xinh đẹp.

Vì tuổi tác và bảo dưỡng tốt, nổi bật hơn hẳn nhóm phụ huynh quanh đó.

Cung Chí Kiều đứng bên cạnh bà, dựa vào xe, siết chặt khăn giấy trong tay, thấy người tới, quay đầu đi.

Thẩm Triết Hạn sửng sốt một chút, sau đó kéo Cung Tuấn, chạy về phía hai người.

Mặt trời lúc năm giờ chiều không tính là quá khắc nghiệt.

Chiếu xuống bóng các thiếu niên đang chạy thật nhanh.

Bóng người trêи đất, cũng giống như đang lăn dài.

Hoàn chính văn

P.S: Vẫn còn phần phiên ngoại nữa mọi người nhé

------oOo------


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#112
Ẩn QC