xung hỉ (1-106)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Văn Án

Trưởng tử phủ Quốc Công Chu Tử Thư không được sủng ái, nhận một đạo thánh chỉ ban hôn cho Vĩnh An vương Cung Tuấn, phong làm Vương Phi.

Vĩnh An vương trấn thủ Bắc Cương, giết vô số địch, xứng danh Bắc Chiêu Chiến Thần.

Nhưng thời điểm Chu Tử Thư được gả đến, Chiến Thần thân đã trúng kịch độc, kinh mạch đứt đoạn, chỉ có thể nằm trên giường kéo dài hơi tàn.

Chu Tử Thư lòng như tro nguội gả vào phủ, e ngại hung danh Chiến Thần, chỉ quanh quẩn trốn ở viện tử của mình không màng mọi sự. Không lâu sau, vì uống nhầm canh đầu độc Vĩnh An vương mà mất mạng.

Trước khi chết, Vĩnh An vương thân mang hơi tàn, nửa quỳ trước giường hắn mà trịnh trọng cam kết: "Ngươi vì ta mà bỏ mạng, từ nay về sau, ta sẽ dùng hết khả năng mình che chở cho người thân của ngươi, ngươi an tâm yên nghỉ."

Sau đó y đăng cơ lên ngôi Hoàng đế, quả nhiên thực hiện lời hứa trước kia, che chở cho người thân duy nhất của hắn.

Sống lại một đời, Chu Tử Thư vẫn không tránh khỏi mệnh gả cho Vĩnh An vương xung hỉ. Nhưng lần này, hắn quyết định chăm sóc thật tốt cho nam nhân hơi thở còn thoi thóp kia, báo đáp ân tình kiếp trước.

Nhưng thật không ngờ, nam nhân giải độc xong lại vội vã lôi kéo hắn viên phòng.

Hắn bị nam nhân ôm thật chặt trong lồng ngực, hơi thở ấm áp bên tai: "An tâm cùng ta, từ nay về sau, ta che chở cho ngươi."

Cảnh báo:

1, Miếng bánh ngọt 1vs1, hai đời công thụ đều chỉ có nhau.

2, Văn án đã có, không thích đừng đọc, kẻo buông lời cay đắng.

3, Bối cảnh lộn xộn, triều đại không có thật.

4, Kết thúc HE siêu ngọt. Có thể đọc thêm 《Bạo quân sủng hậu》 Vai chính: Chu Tử Thư, Cung Tuấn.

Vai phụ: Hàn Thiền, Cung Tung, Quý Liêm,...

Nhận xét của độc giả: "Xung hỉ" của Tú sinh, xem tên tưởng ngọt sủng tiểu bạch văn, nghĩ nội dung chỉ có liếc mắt đưa tính, kết quả đọc xong một chương liền muốn ngừng mà không được. Thiết lập tính cách, tình tiết, xung đột, hành văn lô-gic, hoàn hảo. Nhân vật phản diện sẽ không vẻ mặt hóa*, hành văn ổn, mang hương vị cổ trang, cường hãn. Khuyến khích mọi người đọc.

* 反派不会脸谱化 nguyên văn đây mà mình không hiểu lắm.

Chương 1: Xung hỉ

"Thiếu gia, thiếu gia."

Quý Liêm rón ra rón rén từ ngoài bước vào trong phòng, đè thấp âm thanh vội vàng nói: "Thủ vệ cửa hông đã bị ta dẫn đi, ta nghĩ biện pháp kéo người bên ngoài, người mau trốn đi, có thể trốn càng xa càng tốt." Tốt nhất không bao giờ trở về, rời xa phủ Quốc công "ăn thịt người này".

"Không trốn được." Chu Tử Thư ngồi ngay ngắn trong nội thất, bàn tay trong hồng y thêu hoa khẽ phất, ngước mắt nhìn về phía thư đồng đang lo lắng.

"Ngươi dẫn đi chỉ là thủ vệ ở bên ngoài thôi."

Chu Tử Thư đứng dậy, đẩy ra khung cửa sổ, ngón tay từ đông đi tây, chậm rãi chỉ qua từng cây cổ thụ cành lá xum xuê trước mặt : "Nơi này, nơi này, còn có nơi này, đều giấu ám vệ võ công cao cường, không chờ ta bước tới được cửa hông, bọn họ sẽ đem ta bắt về."

Ánh mắt của y bình tĩnh, sâu thẳm trong con ngươi ẩn giấu mấy phần bất đắc dĩ, lại như là nhận mệnh với tình hình hiện tại: "Đến lúc đó, ta vẫn sẽ phải gả đi Vĩnh An vương phủ, mà ngươi..." Chắc chắn sẽ bị cắt đứt hai chân, từ đây làm con tin bị nhốt tại Quốc công phủ không thấy ánh mặt trời.

Chu Tử Thư ánh mắt chuyển hướng nhìn Quý Liêm, dừng một chút, không đem lời nói hết, chỉ cười đem hắn kéo qua một bên ngồi xuống, tiện tay nắm kẹo cưới trên bàn nhét vào trong ngực hắn, thấp giọng nói: "Trái phải đều trốn không thoát, hà tất phải uổng phí thời gian, còn muốn liên lụy ngươi chịu khổ bị tội."

Quý Liêm nâng kẹo cưới, sững sờ nhìn hắn, lẩm bẩm nói: "Thiếu gia, sao ta cảm giác người cùng trước đây có chút không giống?" Hắn thấy thiếu gia một vẻ nhận mệnh, trên khuôn mặt trắng mềm hiện lên mấy vẻ lo âu.

Rõ ràng ba ngày trước khi vừa biết sẽ bị đưa đi Vĩnh An vương phủ xung hỉ, thiếu gia đã dặn dò hắn âm thầm tra xét thủ vệ bố trí trong phủ, nói đợi đến ngày đại hôn, thừa dịp thời điểm thủ vệ buông lỏng cảnh giác, liền cùng hắn trốn khỏi phủ. Từ đây biển rộng trời cao, không bị ràng buộc.

Làm sao chuyện đến nước này rồi lại đổi chủ ý?

"Không giống nhau là được rồi..." Chu Tử Thư ngồi xuống bên cạnh hắn, tiện tay bưng lên tách trà nguội, hơi mím môi, khuôn mặt trầm tĩnh.

Dù sao, dù là ai chết đi sống lại một lần, đều sẽ không giống như lúc trước.

Ba ngày trước, y theo lời phụ thân biết được, Tư Thiên Giám tính được bát tự của y hợp với bát tự của Vĩnh An vương. Thánh Thượng vì lo lắng cho bệnh tình Vĩnh An vương, ngoại lệ phong y là Vĩnh An vương phi, gả vào vương phủ xung hỉ cho Vĩnh An vương đang bệnh nặng.

Tại Bắc Chiêu, uy danh Vĩnh An vương không ai không biết, không người không hiểu.

Mười ba tuổi vào quân doanh, mười sáu tuổi một lần ra trận chém chết Tây Hoàng đại tướng mà nổi danh. Mười năm sau, trải qua vô số trận chiến lớn nhỏ vẫn chưa từng một lần thất bại. Những tướng sĩ Tây Hoàng hung hãn nhất, can đảm nhất nhìn thấy cờ đen Huyền Giáp quân của Vĩnh An vương cũng phải run sợ.

Tháng trước, Vĩnh An vương bị người đầu độc ám hại khiến gân mạch bị huỷ, tính mạng hấp hối. Nghe đâu toàn bộ Thái y trong Thái y viện luân phiên ra trận cũng không giải được độc tố trong cơ thể Vĩnh An vương.

Đương kim Thánh thượng và Vĩnh An vương cùng nhau lớn lên, tình cảm một lòng như anh em ruột, vì lo lắng cho bệnh tình Vĩnh An vương mà đêm đến không thể chợp mắt. Sau đó Tư Thiên Giám đề nghị tìm một người có bát tự hợp với Vĩnh An vương làm quý nhân xung hỉ, có lẽ có thể vượt qua được tình huống nguy cấp trước mắt.

Mà y chính là "Quý nhân" Tư Thiên Giám trong cả ngàn người mới chọn được một kia.

Đặt lại cốc trà trên bàn phát ra một tiếng giòn vang, Chu Tử Thư vuốt ve ống tay áo, khoé miệng khẽ nhếch hiện lên mấy phần châm biếm.

Khi đó y còn trẻ tuổi, chỉ tưởng vận mệnh bản thân đã định như vậy. Thẳng đến khi vào vương phủ, gặp qua đủ loại người lòng dạ nông sâu khó lường, mới hiểu được, nào có cái gì gọi là vận mệnh đã như vậy?

Y cùng với Vĩnh An vương, đều là vật cản trong mắt người khác.

Chỉ tiếc mệnh y không đủ cứng, ngây ngốc sống trong Vương phủ một năm, lại vì uống nhầm canh độc mà sớm đến hoàng tuyền. Vĩnh An vương vẫn luôn bị bệnh liệt giường không còn sống được bao lâu nữa kia, ngay lúc y sắp chết xuất hiện bên giường. Hắn nói với y là hắn liên lụy y, hỏi y có còn tâm nguyện nào chưa xong, hắn có thể tận lực thay y hoàn thành.

Y lúc đó cô độc, lo lắng duy nhất chính là Quý Liêm đang bị nhốt làm con tin ở Quốc công phủ, liền uỷ thác Vĩnh An vương thay y chăm nom Quý Liêm.

Chu Tử Thư thu hồi tâm tư, nhìn Quý Liêm trước mặt hai chân lành lặn, khuôn mặt trắng mềm mập mạp, thần sắc ít nhiều thoải mái một chút.

Ông trời đến cùng vẫn không đối xử tệ với y. Tuy rằng sống lại một lần vẫn không thoát khỏi số mệnh gả cho Vĩnh An vương xung hỉ, nhưng lần này, y ít nhất có thể mang theo Quý Liêm cùng rời đi.

Khẽ ấn một cái lên khuôn mặt Quý Liêm, Chu Tử Thư cười nói: "Chờ một lát nhớ ăn nhiều chút, kẻo đến vương phủ lại không có mà ăn."

Quý Liêm trong miệng ngậm miếng kẹo cưới, quai hàm nhô lên, mơ hồ không rõ lầm bầm: "Thức ăn trong Vương phủ chẳng lẽ so với Quốc công phủ còn kém hơn ư?"

Khuôn mặt béo mập nhăn lại hiện vẻ lo lắng, bọn họ tại Quốc công phủ thức ăn đã không đủ tốt, nếu ở Vương phủ còn kém hơn, này phải sống thế nào đây?

Chu Tử Thư thấy hắn vì tương lai mà nhíu mi phát sầu, gõ nhẹ một cái lên trán hắn, thu lại ý cười nói: "Yên tâm sẽ không để ngươi bị đói. Canh giờ đến rồi, mau ra ngoài đi."

********

Trời còn chưa sáng hẳn, toàn bộ Tề quốc công phủ trong ngoài thủ vệ nghiêm ngặt, bầu không khí nghiêm túc.

Chỉ có một góc Tây Nam thiên viện treo đầy vải lụa, đèn lồng đỏ dưới mái hiên, cành cây tạo không khí vui mừng, hỉ khí.

Đội ngũ đón dâu xếp thành mấy hàng ở trong viện yên tĩnh chờ đợi, bà mối mặc áo đỏ thẫm đứng ở ngay đầu, ánh mắt nôn nóng thỉnh thoảng đảo qua cánh cửa đang đóng chặt. Tiếng thở dài vang lên trong sân viện tĩnh lặng nghe càng ngột ngạt.

Mối hôn sự ngày hôm nay, đã định sẵn sẽ không hạnh phúc.

Bà mối đang buồn rầu suy nghĩ nếu đại công tử một lát nữa vẫn không chịu phối hợp thì nên làm gì, liền nghe cọt kẹt một tiếng vang nhỏ, cửa phòng đang đóng chặt bị đẩy ra.

Nàng nghe tiếng kêu nhìn lại, liền thấy một bóng dài xuất hiện; y phục đỏ tầng tầng lớp lớp nhẹ lướt qua ngưỡng cửa cao, như áng mây màu đỏ rực cháy cả một khoảng sân.

Xa xa nhìn như ánh bình minh đang lên, lại mềm mại như liễu đêm trăng xuân.*

*轩轩若朝霞举,濯濯如春月柳。bản gốc như này mình chưa tìm

được cách dịch nuột hơn :(( Không có gì hơn thế.

Từ trước nàng chỉ nghe người ta nói qua, đại công tử phủ Tề quốc công dáng vẻ anh tuấn, ngọc thụ lâm phong. Tuy rằng không biết vì sao ít khi xuất hiện trước mọi người, nhưng mỗi khi lộ diện, luôn có thể khiến nhóm nữ nhi thế gia tâm xuân rộn rạo, đứng ngồi không yên.

Chỉ với gương mặt tuấn mỹ này, ngưỡng cửa phủ Tề quốc công đều sắp bị nhóm bà mai san bằng, đến lúc đại công tử nhược quán, việc hôn nhân cũng chưa thể định xuống. Càng không nghĩ rằng, bởi chậm trễ chưa có hôn sự mà bị Tư Thiên Giám chọn trúng, gả cho Vĩnh An vương xung hỉ.

Tuy nói trên danh nghĩa là thánh thượng tự mình tứ hôn phong y làm Vĩnh An vương phi, nhưng bao đời nay, nào có đạo Cung nam tử lấy chồng? Chớ nói chi Vĩnh An vương còn đang trúng kịch độc, sợ là căn bản không sống nổi mấy ngày.

Số mệnh của vị đại công tử này, sợ rằng cũng đã định sắp tận thôi.

Bà mối than thở một tiếng, trong lòng xẹt qua rất nhiều ý nghĩ, rất nhanh liền ép xuống. Khuôn mặt trang điểm một lớp dày cộp son phấn nở một nụ cười khách sáo: "Vương phi đã chuẩn bị xong chưa?"

Nói xong vẫn không nhịn được quan sát Chu Tử Thư, ánh mắt ẩn chứa thán phục. Bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, liền vội vội vàng vàng vào nhà tìm kiếm một phen, mang khăn đội đầu của tân nương đi ra: "Nay ngày đại hỉ, khăn voan không thể thiếu." Nàng một bên lẩm bẩm một bên liền muốn nhón chân mang cho Chu Tử Thư khăn trùm đầu.

Chu Tử Thư tránh né lùi về sau một bước, giơ tay đè xuống cổ tay của nàng, ngữ khí ôn hòa lại mang theo hai phần cứng rắn: "Ta là nam tử, khăn voan thì thôi."

Bà mối chần chờ: "Nhưng là theo quy củ..."

Chu Tử Thư khẽ mỉm cười: "Quy củ là chết, người là sống." Hắn dừng một chút, liền có ý ngầm chỉ: "Mọi người hôm nay cũng bất quá theo ta đi ngang qua thôi, hà tất vì một điều không quan trọng này làm lỡ chính sự?"

Bà mối liếc mắt nhìn hắn một cái, thầm nghĩ vị đại công tử này tính tình so với tưởng tượng của nàng khác xa nhau. Nàng vốn sợ Chu Tử Thư trên đường đón dâu sẽ làm loạn, nhưng bây giờ thấy y chỉ không chịu đội khăn voan, còn lại vẫn phối hợp nên cũng không dám ép y nữa. Nàng liền thu khăn voan, cười nói: "Vậy thì theo ý Vương phi."

Dứt lời vặn người một cái, nói với đội ngũ đón dâu: "Mở đường —— "

Nhất thời, âm thanh náo nhiệt vang lên, chiêng trống vang trời.

Chu Tử Thư một thân hỉ phục đỏ thẫm, bị Quý Liêm cùng bà mối hai bên trái phải che chở, hướng về phía cửa phủ bước ra ngoài.

Thời điểm bước qua cửa viện, y liếc mắt nhìn lại khoảng sân vừa còn náo nhiệt giờ đã quạnh hiu, trong mắt tâm tình trào dâng, rất nhanh bình tĩnh lại.

Cửa phủ Quốc công, Tề quốc công Chu Tri Lễ cùng phu nhân Ân Hồng Chu dẫn người hầu trong phủ chờ đưa dâu.

Tuy nói Chu Tử Thư là Thánh thượng phong làm Vĩnh An vương phi, nhưng chuyện nam tử lấy chồng trước giờ chưa từng có. Nguyên nhân có mối hôn sự này, không ai hiểu rõ hơn Chu Tri Lễ. Thánh thượng muốn xem không phải quá trình, mà là kết quả. Chỉ cần tiến vào Vĩnh An vương phủ, làm Vĩnh An vương phi, còn quá trình làm sao, người sẽ không để ý.

Vậy nên hắn liền làm đơn giản, cầu kỳ hơn sẽ không làm.

Thấy Chu Tử Thư đi ra, Chu Tri Lễ ánh mắt phức tạp tiến lên, ngữ khí nặng nề nói: "Vĩnh An vương chính là Bắc Chiêu đại công thần, ngươi lần gả vào là vì Vương gia xung hỉ, cần phải thành tâm, không thể có oán hận."

Chu Tử Thư cụp mắt gật đầu: "Vâng."

Có lẽ là thái độ của y quá mức nghe lời, lương tâm người cha của Chu Tri Lễ bỗng nhiên trỗi dậy, không nhịn được tiến lên vỗ vỗ vai hắn, mềm giọng nói: "Những năm này, là phụ thân có lỗi với ngươi..."

Hắn thật sự nhập diễn, không kìm được cầm tay Chu Tử Thư, tha thiết dặn dò: "Nếu là... Nếu là tương lai vạn nhất xảy ra chuyện, Tề quốc công phủ vẫn là nhà của ngươi."

Nhưng là tất cả mọi người, bao gồm cả Chu Tử Thư đều biết, chuyến đi này, y cùng với Vĩnh An vương mệnh liền đặt chung một chỗ.

Vĩnh An vương chết, y cũng chết.

"Phụ thân nói sai rồi." Chu Tử Thư ánh mắt bình tĩnh, không đau khổ không vui sướng mà nhìn phụ thân mình: "Hôm nay ta bước ra khỏi cánh cửa này, tương lai sống hay chết, còn liên quan gì đến phủ Tề quốc công."

Y dừng một chút, rút tay ra buông xuống bên người, nhẹ giọng nói: "Công ơn sinh thành, ngày hôm nay đã đền đáp."

Cảm xúc trên gương mặt Chu Tri Lễ đình trệ, không thể tin nhìn về phía y, thân thể cao to hơi loạng choạng.

Ân Hồng Chu đứng yên bên cạnh giả tạo đỡ lấy cánh tay của hắn, khinh bỉ liếc nhìn Chu Tử Thư, xì nói: "Đều nói nữ nhi gả đi như nước đổ ra ngoài, nhà ta Đại thiếu gia này còn chưa có hoàn toàn gả đi, cũng đã không thể chờ đợi được nữa coi chính mình là nước đã đổ ra sao?"

"Không còn sớm nữa, đi thôi." Chu Tử Thư như không nghe thấy nàng trào phúng, vén lên vạt áo, tự mình lên kiệu.

Ân Hồng Chu sắc mặt trầm xuống, nhìn về phía thần sắc cứng ngắc của Chu Tri Lễ: "Lão gia ngươi nhìn xem, tối hôm qua ngươi còn vì hắn lo lắng trằn trọc một đêm, hắn hôm nay đã không thể chờ đợi được mà vội vã đi rồi."

Chu Tri Lễ nhìn về phía cỗ kiệu, ánh mắt lấp lóe, một lát sau phất tay một cái: "Thôi."

Chu Tử Thư ngồi ngay ngắn trong kiệu, nghe bên ngoài tiếng chiêng trống lại vang lên, mỏi mệt khép mắt lại.

Lần này ra đi mọi chuyện khó lường, không rõ sẽ sống hay chết.

Nhưng y chung quy vẫn phải thử một lần, tìm ra một con đường sống.

**********************

Đội ngũ đón dâu từ Tề quốc công phủ đi ra, hướng về phía phủ Vĩnh An vương.

Dựa theo tập tục cưới gả của Bắc Chiêu, đội ngũ đón dâu phải vòng quanh kinh thành một vòng mới thể hiện được sự long trọng của hôn lễ.

Càng là nhà cao cửa rộng, đội ngũ đón dâu càng lớn, từ lúc trời chưa sáng tiếng chiêng trống đã huyên náo, đợi giờ lành đến, liền khua chiêng gõ trống náo nhiệt hơn nữa, bắt đầu dạo vòng quanh thành. Trong đội ngũ còn có thể có bà mối chuyên phát cho dân chúng tiền mừng, kẹo cưới, dân chúng xem lễ chỉ cần nói mấy lời chúc phúc là có thể nhận được một phong tiền mừng hoặc là mấy viên kẹo cưới.

Bởi vậy mỗi khi có nhà giàu có nào cưới vợ gả con, ở kinh thành này người người vây xem chật kín. Cho dù không chiếm được tiền mừng kẹo cưới, có thể dính chút hỉ khí của gia đình giàu có cũng tốt lắm rồi.

Thế nhưng hôm nay hôn sự của Vĩnh An vương phủ cùng Tề quốc công phủ, lại lặng yên không một tiếng động mà bắt đầu.

Sắc trời vừa sáng, người dân vừa dựng quầy hàng hai bên con phố dài, vẫn còn ngái ngủ chuẩn bị bắt đầu một ngày làm việc, chỉ thấy một đội ngũ đón dâu từ đường chính đi qua. Xem một kiệu tám người khiêng, rõ ràng là gia đình giàu có mới dùng được. Tiếng chiêng trống cũng vang đến điếc tai, nhưng cố tình cả đoàn đội ngũ như vậy lại nhìn không ra một chút hỉ khí, tất cả mọi người sắc mặt nghiêm nghị, vội vã, nhìn không giống như là làm hỉ sự, mà như là đang khiêng một cỗ khoai lang nóng phỏng tay, vội vàng đem người đưa tới chỗ.

Người đi đường thấy thế cũng dừng bước, châu đầu ghé tai thảo luận xem đây là tiểu thư nhà nào xuất giá.

Có người nghe được tiếng gió, nhỏ giọng giải thích cho người không biết gì kia: "Nào có tiểu thư, bên trong kiệu ngồi chính là Đại thiếu gia phủ Tề quốc công, chính là vị gả cho Vĩnh An vương xung hỉ đó." Mọi người nghe vậy cả kinh, lập tức bừng tỉnh.

Chẳng trách.

Nguyên lai là gả cho Vĩnh An vương xung hỉ.

Vĩnh An vương bị người đầu độc ám hại, bệnh nặng hấp hối đã hơn tháng nay. Chuyện lớn như vậy cũng không bưng bít được, đã sớm lưu truyền đến mức phố lớn ngõ nhỏ đều biết. Đương kim thánh thượng cùng Vĩnh An vương tình cảm sâu nặng, nghe nói bởi vì lo lắng cho bệnh tình Vĩnh An vương mà xuất cung tới Xuất Vân tự ngoại thành nhiều lần, dùng thân Chân long thiên tử khẩn cầu thần phật che chở Vĩnh An vương vượt qua kiếp nạn này.

Sau cùng vẫn là Tư Thiên Giám đêm xem sao trời, nói Vĩnh An vương số mệnh ảm đạm, cần một người hợp mệnh hỗ trợ lẫn nhau mới có thể trợ giúp hắn an ổn vượt qua khó khăn này.

Vì vậy thánh thượng hạ lệnh, trong cả một ngàn người chọn được một người mang mệnh Quý nhân bát tự cùng Vĩnh An vương hợp nhất.

Chính là vị đại công tử phủ Tề quốc công này.

Vị đại công tử này ở kinh thành cũng có chút danh tiếng. Ở tuổi này của y, các vị công tử hoặc là bắt đầu gây dựng tên tuổi tạo dựng sự nghiệp, hoặc là dạng công tử bột tung hoành ở kinh thành. Nói chung bất luận tốt hay xấu, vẫn có thể gặp đến người. Mà vị đại công tử này lại rất ít khi xuất hiện trước mặt mọi người, thậm chí so với mấy vị tiểu thư khuê phòng còn hiếm gặp hơn. Tuy y ít xuất đầu lộ diện, nhưng bởi vì dung mạo xuất chúng mà danh tiếng của y được lưu truyền khắp kinh thành. Không ít tiểu thư nhớ mong vương vấn, thậm chí nhờ ông mai bà mối tới cửa bàn chuyện cưới xin.

Hôm nay hiếm có dịp nhìn thấy phong thái đại công tử trong lời đồn, dân chúng ven đường đều hướng mắt về phía kiệu hoa. Chỉ tiếc màn kiệu dày nặng, một tia thoáng qua thôi cũng khó nhìn trộm được.

Dân chúng vây xem không thấy người, mất hứng lắc đầu một cái, thổn thức phút chốc rồi giải tán.

Mà lúc này, kiệu hoa của Chu Tử Thư, đã được đưa đến Vĩnh An vương phủ.

Chuyện hôn sự này, bắt đầu đã hoang đường, đến cả quá trình cũng qua loa, đại khái.

Bởi chuyện Vĩnh An vương trúng độc thánh thượng vô cùng giận dữ, lập tức tra xét, định tội những người hầu cận Vĩnh An vương. Hiện tại, người hầu kẻ chết, người chạy loạn, trong phủ chỉ còn những người không liên quan. Nhưng ai nấy cũng đều lo sợ, thần hồn nát thần tính; ngay cả đi bộ cũng chỉ dám nhón mũi chân mà đi, tận lực giảm bớt sự tồn tại của bản thân.

Cho nên thời điểm Chu Tử Thư vào phủ, chào đón y chỉ có vương phủ trống rỗng, một bóng người cũng không có.

Bà mai cùng y tiến vào trong cũng không nghĩ tới cả một vương phủ rộng lớn như vậy lại không có bất kỳ ai. Nàng lúng túng nhìn một vòng xung quanh, giọng nói ngượng ngùng khô khốc: "Vương phi người chờ một chút, có lẽ vương phủ không biết chúng ta đã đến. Ta kêu người đi thông báo."

Chu Tử Thư trái lại cũng không cảm thấy kinh ngạc. Dù sao tình cảnh này đời trước y đã trải qua một lần, dĩ nhiên có kinh nghiệm.

Y hờ hững đứng ở chỗ cũ, nói: "Chờ xem."

Đời trước, hoàng đế phái Đại tổng quản Thôi Hi đến chủ trì đại hôn. Lần này chắc chắn vẫn là hắn.

Thôi Hi là tâm phúc của Hoàng đế chưởng quản toàn bộ nội cung, quyền hành to lớn. Trong triều quan nhất phẩm thấy hắn cũng phải gọi một tiếng "Thôi Thường Thị". Bây giờ chỉ là phụng mệnh mà đến, chậm trễ một chút cũng không ngoài ý muốn.

Bọn họ chờ đợi thời gian khoảng một chén trà, Thôi Hi mới mang người khoan thai đến chậm.

Bà mai vội vã nở nụ cười nghênh đón: "Thôi Thường Thị."

Thôi Hi liếc nhìn nàng một cái, cằm khẽ nâng, tiểu thái giám đi phía sau liền đem hầu bao nặng trịch đưa tới tay bà mai: "Hôm nay đã làm phiền rồi, việc còn lại giao cho chúng ta thôi."

Bà mai hiểu ngay ý tứ, áng chừng độ dày của hầu bao rồi thu vào trong tay áo, vẻ mặt tươi cười lùi ra.

Cổng chính mở rộng của Vương phủ bị đóng lại, phát ra tiếng vang trầm trầm.

Chu Tử Thư đứng cạnh Quý Liêm , chủ tớ hai người đối mặt cùng đoàn người của Thôi Hi.

Y không chút hoang mang, ánh mắt nhìn qua Thôi Hi: "Thôi Thường Thị, nghi thức kết hôn có làm như thường lệ?"

Thôi Hi nhìn hắn đánh giá

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#112
Ẩn QC