van cho nguoi online (137-end)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 137: Tương lai xa vời

Đêm đó, Chu Tử Thư liền theo ba lên tàu về quê. Tháng chín, thời tiết đã chuyển lạnh, cậu nhớ trong nChuvẫn còn quần áo nên cũng không quay về căn hộ thuê chung với Cung Tuấn, mà chỉ gọi một cú điện thoại cho đối phương trước khi xuất phát.


Sau khi ký hợp đồng với công ty giải trí, Cung Tuấn liền tiếp nhận vài hạng mục quảng cáo,cho nên thời gian gần đây bận rộn vô cùng. Hắn xin nghỉ học ở trường mà hiện tại cũngchưa về nChutrọ, vừa nghe Chu Tử Thư nói phải quay lại thành phố Q thì lập tức khẩn trương lên: "Sao lại về? Có chuyện gì xảy ra?"


"Mẹ em không được khỏe, ba em tới tìm." Chu Tử Thư không muốn làm Cung Tuấn lo lắng,chỉ nói một câu như vậy. Thời điểm gọi điện thoại, cậu đã đứng ở trên tàu, Chuba ba thì đang hút thuốc ở cách đó không xa, Chu Tử Thư nói rất nhỏ, tựa hồ không dám để ba mình nghe thấy.


Trải qua vụ việc đập mũ giáp, đối với 'người mẹ cầm roi' để lại trên lưng Chu Tử Thư rất nhiều vết sẹo, quả thực Cung Tuấn không có bao nhiêu thiện cảm. Trong tiềm thức hắn cũng sợ đạiboss này sẽ ảnh hưởng đến quan hệ giữa hai người, vì thế nhịn không được nói: "Khôngkhỏe? Có phải lừa em không?"

Chu Tử Thư chán nản: "Cung Tuấn, chuyện này đâu thể lấy ra mà đùa giỡn!" Hiện tại đầu óc cậu đã đủ hỗn loạn, thế mà Cung Tuấn còn nói ra những lời như vậy...


Nghe được ngữ khí của Chu Tử Thư, Cung Tuấn cũng hiểu mình đã lỡ lời, vội vàng bày tỏ: "Thực xin lỗi, chỉ là anh sợ em trở về lại phải chịu nhiều ủy khuất."


Chu Tử Thư thở dài, trước khi nắm được tình huống cụ thể, cậu cũng chẳng có tâm tư để mà giải thích với Cung Tuấn.


"Bao giờ em quay lại?" So ra, Cung Tuấn quan tâm tới vấn đề này hơn, đáng tiếc hiện giờ hắnquá bộn bề công việc, không cách nào dứt ra được, nếu không hắn thật muốn liều lĩnh mà trở về cùng với người kia.


"Có lẽ là một hai ngày, em chỉ đi xem tình hình của mẹ, còn phải đi học, sắp phải chọn đề tài cho luận văn tốt nghiệp rồi, không mất nhiều thời gian đâu, yên tâm."


Chỉ cần sẽ trở về là được. Tâm tư Cung Tuấn nặng trĩu, hắn cũng không biết bản thân đang lo lắng cái gì. Rất có thể 'một lần bị rắn cắn cả đời sợ dây thừng', chung quy, hắn vẫn luôn sợ hãi cảnh tượng "bị vứt bỏ" chín năm về trước tái diễn thêm một lần.


"Vậy em hãy nhớ, bất kể có chuyện gì xảy ra, đều phải gọi điện báo với anh trước tiên. Nếu thân thể dì không khỏe cần đi khám, em cứ chọn bác sĩ tốt nhất, chuyện tiền bạc không cần lo lắng, còn có anh đây." Cung Tuấn dặn dò.


Cuối cùng thì người nào đó cũng nói được những lời thích hợp, Chu Tử Thư cảm thấy ấm áp trong lòng, nhẹ nhàng bỏ lại một câu "được" rồi nhanh chóng cúp điện thoại, vì cậu thấy ba mình đang vừa hút thuốc vừa nhìn sang đây.


Sau khi xích lại gần nhau, hai cha con đều bảo trì trầm mặc, đối với sự phối hợp của Chu Tử Thư, Chuba ba có chút vui mừng. Song, dường như Chu Tử Thư vẫn không định nói tới thằng nhóc đang ở chung kia, chuyện này khiến ông vừa phẫn nộ lại vừa không sao hiểu được.


"Con vừa gọi điện cho thằng nhóc kia?" Chuba ba nhẹ giọng hỏi.

Chu Tử Thư "Vâng" một tiếng, nếu ba đã biết rồi, cậu có giấu nữa cũng là vô nghĩa.


Chuba ba phun ra một vòng khói cuối cùng, giẫm nát đầu mẩu của điếu thuốc, dùng vẻ mặttang thương nói: "Chu Tử Thư, cái gì ba cũng có thể thử lý giải con, nhưng, duy độc chuyện này, là không được."


Ba cậu lộ ra bộ dáng kiên định như thể "quan điểm của ba mãi mãi là như vậy", khiến Chu Tử Thư dâng lên một cảm giác chua xót trong lòng.


Ừ thì, chuyện cũ thực khiến người ta tiếc nuối cùng khiếp sợ, bệnh tình của mẹ cũng có vẻ đúng lý hợp tình, nhưng một người khuyết thiếu hiểu biết đối với "chứng trầm cảm uất ức" như Chu Tử Thư còn chưa ý thức được căn bệnh này rốt cuộc nghiêm trọng đến mức nào. "Trầm cảm, uất ức", chung quy, cậu vẫn cảm thấy nó là một bệnh lý về phương diện cảm xúc, chỉ cần mình trở về xin lỗi bà, chiếu cố cảm xúc của bà một chút, thì mọi chuyện sẽ chuyển biến tốt đẹp thôi.


Tuy nhiên, cậu không định thỏa hiệp. Đã nhấm nháp được tư vị của sự tự do, Chu Tử Thư rấtkhó tưởng tượng ra một ngày mình lại sống dưới sự khống chế của mẹ, cũng không muốn vì chứng bệnh này mà sống vì kỳ vọng của bà. Cậu tính, chờ khi tinh thần của mẹ tốt hơn, sẽ chậm rãi chiến đấu lâu dài.


"Sau khi tốt nghiệp, con có thể làm công việc con thích, cũng có thể tìm cô gái con yêu, ba sẽ ủng hộ con, nhưng con đừng sống như một kẻ không bình thường." Chuba ba vẫn giữ vững ýđồ khuyên nhủ Chu Tử Thư "trở về chính đạo" .


Chu Tử Thư đưa tay ôm mặt, thống khổ nói: "Ba, tạm thời đừng nhắc tới vấn đề này."


Cậu luyến tiếc Cung Tuấn, nửa tháng trước, khi cậu tới nChungười nọ ăn cơm, Cung ba ba còn nhờ cậy cậu đừng làm tổn thương hắn... Vì sao sự bao dung giữa các gia đình lại có khác biệt lớn đến mức này?


Trở lại ngôi nChuxa cách đã lâu, Chu Tử Thư có cảm giác thời gian như đã trôi qua mấy đời. Trong nChuvẫn tràn ngập mùi hương quen thuộc ngày xưa, chẳng qua thiếu đi vài phần ấm áp, lại tăng thêm một chút trầm lặng mà thôi. Trên mặt bàn trong phòng ăn có đặt một đống lọthuốc, cậu quét mắt nhìn qua, ước chừng hơn mười loại.

Nghe thấy tiếng động, người trong phòng ngủ chính lập tức bước ra, là dì ruột Chu Tử Thư, bà nhỏ giọng kêu lên: "Sao hai người trở về nhanh vậy!"


"Dạ," Chu Tử Thư nhìn về phía phòng ngủ: "Dì, mẹ con đâu?"


Bà dì quay sang chỗ Chuba ba, chỉ thấy ông gật đầu một cái: "Tôi nói với nó rồi."


Dì của Chu Tử Thư chỉ chỉ vào đầu mình, có chút nhăn nhó nói: "Ngủ, uống cái thuốc này vào, sẽ ngủ suốt thôi, thời gian tỉnh táo rất ít."


Chuba ba đặt hành lý xuống, thở dài: "Ngủ cũng tốt, tỉnh rồi lại điên cuồng tìm chết."


Dì Chu Tử Thư lại nhìn về phía cậu: "Tử Thư Tử Thư à, mẹ con sống cũng không dễ dàng, hãy thông cảm cho bà ấy."


Chu Tử Thư: "..."


Chuba ba khoát tay, lại nói: "Ngồi cả đêm trên xe, mệt rồi, tôi đi ngủ trước, có chuyện gì ngày mai hãy nói. Tôi ở phòng Chu Tử Thư, dì cứ ở cùng chị của dì đi."


Chu Tử Thư nằm trên giường, trằn trọc không sao ngủ được, ánh mắt cùng giọng điệu của dìlúc nói về mẹ cậu, cứ như đang nói tới một "người bệnh tâm thần". Thật sự là cậu không nghĩ mọi chuyện sẽ nghiêm trọng đến thế.


Chu Tử Thư dùng vòng tay thông minh lên mạng tìm kiếm thông tin một chút, không tracòn không biết, thì ra sự hiểu biết của mình đối với chứng bệnh "trầm cảm uất ức" kia lạinông cạn như vậy.


Uất ức không phải "luẩn quẩn trong lòng", cũng không phải "buồn bực bức bối", lại càng không "bi quan mất mát" hay là "lập dị khác người", mà là một loại biến hóa chức năng của đại não, là khu vực phụ trách điều tiết cảm xúc mất không chế, là "Serotonin(1)", "Adrenalin(2)" cùng"Dopamine(3)" bị biến đổi. Nói một cách ngắn gọn, chính là khu vực quản lý cảm xúc đã bị hư hỏng rồi.


(1) Serotonin (Hydroxytryptamine-5, 5-HT) là m͡t chất dẩn truyền thần kinh Monoamine đwợcphát hiện vào năm 1935 bởi nChukhoa học ngwời

Ý Vittorio Erspamer. Serotonin chủ yếu đwợc tìm thấy trong đwờng tiêu hóa và hệ thống thần kinh trung wơng. Khoảng 80 % tổng số serotonin của cơ thể con ngwời nằm trong ru͡t, đwợc sủdụng để điều chỉnh chuyển đ͡ng ru͡t, 20% còn lại đwợc tổng hợp trong tế bào thần kinhSerotonergic trong thần kinh trung wơng, nơi nó có nhiều chúc năng khác nhau: điều chỉnh tâm trạng, sự thèm ăn, giấc ngủ, co cơ và m͡t số chúc năng thu͡c về nh¾n thúc. Serotonin bị suy giảm dẩn đến việc cảm thấy buồn chán, giảm sự ham muốn, giảm quan tâm ho¾c dễ dàng cáugi¾n, g¾p khó khăn trong việc hoàn thành công việc.

(2) Adrenalin: Khi đối m¾t với nguy hiểm, đa số đ͡ng v¾t có m͡t cơ chế phòng vệ tự nhiên.Trong tình huống bị đe dọa hay căng thẳng, cơ thể tiết ra hormone adrenaline hay epinephrine. Còn có cách gọi khác là "máu điên". Nó sẽ kích hoạt tất cả các cơ chế và bản năng sinh tồn của đ͡ng v¾t. Nó đwa cơ thể vào trạng thái sắn sàng chiến đấu. Việc tiếtadrenaline nâng cao sự phát sinh năng lwợng, kích hoạt và cảnh báo tất cả các cơ chế cảm nh¾n và đóng nhũng chúc năng ít quan trọng hơn. Nó làm tăng lwợng đwờng trong máu, tăng nhịp tim và huyết áp. Nó kích thích phát sinh năng lwợng. Nó đwa cơ thể vào trạng thái năng lwợng tối wu để đạt đến năng lực thể chất cao-hơn-múc-bình-thwờng.

(3) Dopamine là chất dẩn truyền thần kinh của khoảng 0,3% số neurone trong não nhwng lại cần thiết trong nhiều chúc năng. Dopamine đwợc tiết ra tù m͡t trong các vùng nguyên sơ nhấtcủa não, ở đỉnh thân não. M͡t phần số neurone đó tác đ͡ng đến việc kiểm soát củ đ͡ng. Lwợngdopamine tiết ra là m͡t loại "nhiệt kế của tính khí".

Người mắc bệnh phải uống thuốc, chỉ uống thuốc mới có thể bình thường một chút, nếu không sẽ rơi vào trạng thái "u ám tuyệt vọng", không tìm thấy lạc thú trên đời, đây cũng là nguyên nhân căn bản nhất của khuynh hướng tự sát... Xem một đống giải thích, tâm tình Chu Tử Thư lập tức trở nên trầm trọng.


Ngày hôm sau, Chu Tử Thư bị xúc cảm vuốt ve êm ái đánh thức. Trong lúc nhất thời cậu còn tưởng mình vẫn đang ở trong căn nChutrọ tại thành phố A, được Cung Tuấn âu yếm, cho nên thoải mái mà cọ cọ vào bàn tay kia, thế nhưng, rất nhanh, cậu đã kịp thời phản ứng, cậu về quê rồi!


Mở to đôi mắt, Chu Tử Thư nhìn thấy một khuôn mặt phi thường ảm đạm, là mẹ cậu.

"Mẹ..." Chu Tử Thư nhanh chóng ngồi dậy, không dám tin mà nhìn những nếp nhăn mới xuất hiện trên gương mặt bà, còn có một mái đầu với phân nửa là tóc bạc. Cậu nhớ khi mình rời đi tất cả những thứ kia đều không có, hiển nhiên, mẹ đã già thêm rất nhiều. Trong nửa năm ngắn ngủi, Chu Tử Thư thật không biết rốt cuộc bà đã phải gánh chịu bao nhiêu dày vò.


Trong lúc nhất thời, Chu Tử Thư bỗng cảm thấy vô cùng áy náy, cũng phi thường tự trách. Trái tim vô thức nhói đau, cậu túm chặt mảnh chăn, thấp giọng nói: "Mẹ, xin lỗi, con sai rồi."


Người phụ nữ lộ ra vẻ mặt ưu thương, chăm chú nhìn cậu, sờ nhẹ lên gương mặt cậu: "Trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi, nửa năm không gặp, mẹ nhớ con muốn chết, mẹ cũng có chỗ không phải, mẹ nhận lỗi với con."


Chu Tử Thư cảm thấy hốc mắt cay cay, lần này cậu thực sự muốn thấu hiểu và tôn trọng mẹ, còn muốn chung sống hoà bình với bà. Vì thế, cậu nắm lấy bàn tay của mẹ mình, áy náy nói:"Mẹ đừng sờ nữa, con ở đây, con rất khỏe."


Người phụ nữ vẫn nhìn cậu chăm chăm, hỏi thăm về cuộc sống trong nửa năm này củacậu. Chu Tử Thư chột dạ, hoàn toàn không dám để lộ chuyện với Cung Tuấn, chỉ nói sau khi rời nChuđã đến ở tạm nChubạn vài ngày, kế tiếp thì về trường đi học. Cậu còn nói dối mình ra ngoài làm thuê kiếm sống suốt nửa năm. Chumama đau lòng đến rơi nước mắt, lại xin lỗi cậu một hồi, oán trách bản thân vì đã để con trai mình chịu khổ.


Chu Tử Thư không biết nên che giấu như thế nào, chỉ nghĩ có thể lừa được cái gì thì hay cái đó, hơn nữa, tạm thời vẫn không thấy mẹ có chỗ nào khác với người thường, nên cậu rất rất lạc quan. Mà Chuba ba cũng rất vui vì việc Chu Tử Thư trở về đã thực sự có tác dụng,


Thế nhưng, sự lạc quan của cậu không duy trì được bao lâu, rất nhanh sau đó, cậu liền tận mắt chứng kiến mẹ mình "phát bệnh".


Chuyện xảy ra vào bữa cơm tối, Chu Tử Thư nhắc tới công việc thực tập của mình vào mùa hè vừa qua, cũng cẩn thận nói ra ý đồ muốn lưu lại thành phố A sau khi tốt nghiệp. Ngay lập tứcmẹ cậu liền đen mặt, cầm bát ném mạnh đi, bắt đầu nói "Không được". Bà nói rất nhanh, giống như những lần bác bỏ yêu cầu của Chu Tử Thư ở trong quá khứ vậy, căn bản không đểngười khác có cơ hội chen miệng vào. Càng nói, hai mắt bà

càng trở nên vô thần, rồi dần dần trở thành lẩm bẩm, đến cuối cùng bà bắt đầu khóc, vừa khóc vừa nói: "Tại sao con có thể đối xử với mẹ như vậy, sao lại ác tâm đến thế, bất hiếu đến thế được cơ chứ! Mẹ là mẹ của con! Mẹ là mẹ của con đấy! Nếu con rời bỏ mẹ mà đi, mẹ sống còn có ý nghĩa gì, không bằng mẹ chết ngay tại đây cho con xem nhé!"


Chu Tử Thư không cách nào lý giải được, vì sao đề tài câu chuyện lại chuyển tới hướng này, cũng không biết ứng phó với tình huống trước mắt ra sao. Ba cậu vội vàng nháy mắt một cái, ýbảo cậu hãy khuyên nhủ mẹ mình, vì thế Chu Tử Thư chỉ đành trái với lương tâm mà hứa hẹn "Con sẽ không đi", "Con sẽ về quê mà", "Mẹ đừng khóc nữa"... Khuyên giải hồi lâu, thế nhưngmẹ cậu vẫn giữ nguyện bộ dáng không thiết sống, cuối cùng Chuba ba phải lừa bà uống thuốc, mọi chuyện mới chậm rãi bình yên.


Đến lúc này Chu Tử Thư mới hiểu, mình thật sự quá ngây thơ, quá lý tưởng hóa mọi việc rồi.


Bởi vì còn phải đến trường, nên sau khi hóa giải mâu thuẫn với mẹ xong Chu Tử Thư liền lên tàu quay về Hoa đại. Cậu cũng cam đoan trong thời gian sắp tới, cứ một tuần sẽ gọi video call báo cáo chi tiết một lần, và cứ thế tất cả lại quay về giống như lúc trước.


Về quê một chuyến, Chu Tử Thư cảm giác mình như bị lây bệnh, cũng uất ức bi quan cực kỳ. Dưới tình hình hiện tại, cậu phát hiện tương lai của mình và Cung Tuấn bỗng trở thành một mảnh thật xa vời.


Ngày trở lại trường đại học, Chu Tử Thư cũng chưa biết nên làm gì kế tiếp, thế nhưng cậu không về nChutrọ thuê chung với Cung Tuấn mà quay lại ký túc xá ngủ một đêm.


Hầu Đông Ngạn hỏi cậu sự tình xử lý thế nào, Chu Tử Thư đáp: "Còn khó nhằn hơn so với những gì tao tưởng tượng," cậu không nói với Cung Tuấn về bệnh tình của mẹ mình, song lại tâm sự với Hầu Đông Ngạn, "Bác sĩ kê rất nhiều thuốc, nhưng tao search trên mạng, mấy cáithuốc kia có nhiều tác dụng phụ lắm, uống lâu không tốt, hiện tại phải trông cậy vào ba và dì của tao thôi."


Hầu Đông Ngạn nghe thế, lại nói: "Vậy chuyện mày với Cung Tuấn thì sao?"

Vốn nên kiên định, nhưng giờ phút này, Chu Tử Thư lại hơi do dự: "Tao không biết nữa..."


Hầu Đông Ngạn: "Ầy, theo quan điểm của tao, chúng mày vui vẻ trong game một chút thì cũng ok, nhưng để phát triển ra ngoài hiện thực, rất khó tin. Mày thấy đấy, thực tế có được mấy đôitu thành chánh quả đâu."


Không sai, trước kia Chu Tử Thư cũng từng nghĩ vậy, hai thằng con trai, rất khó, làm sao có thể kiên trì chung sống dài lâu? Chẳng qua, sau khi hẹn hò với Cung Tuấn, cậu lại bất tri bất giác bị sự nhiệt tình cùng cách yêu đương nồng nhiệt của đối phương cuốn hút, cậu thích cảm giác tràn đầy năng lượng tự tin khi ở cạnh người kia.


"Tao đọc một quyển sách thấy trên đó viết, tình yêu ấy mà, đều là do Dopamine gây ra, bất kể nam hay nữ, lúc yêu cuồng nhiệt đều sẽ rơi vào trạng thái mụ mị u mê, chờ giai đoạn đó quađi, tỉnh táo lại liền phát hiện, kỳ thực chẳng có ai không thể rời xa ai cả."


Hầu Đông Ngạn chính là đứng ở góc độ khách quan mà phân tích, lại không nghĩ rằng, một câu lơ đễnh của mình đã ảnh hưởng tới Chu Tử Thư rất nhiều.


Chu Tử Thư cảm thấy người nọ nói đúng lắm, bắt đầu từ tám năm chờ đợi kia, cậu đã nghĩ tình cảm mà Cung Tuấn dành cho mình thực không hợp với lẽ thường. Cậu cho rằng, có lẽ CungTuấn theo đuổi cậu chẳng qua là vì chấp niệm, và có lẽ hắn... cũng không thích cậu nhiềunhư vậy đâu...



Chương 138: Bảo bối Thang Viên

Chu Tử Thư mang theo tâm tình mất mát bất an trở về căn hộ thuê chung cùng với Cung Tuấn. Người nọ còn chưa quay lại, vì thế cậu một mình một người ngồi trên ghế sa lông ngẩn ngẩn ngơ ngơ.


Trên bàn trà có một gốc rau má nho nhỏ, tán lá của nó xòe to gần như sắp sửa che kín thânbồn; trong khay trái cây đựng thanh long và mận còn rất tươi ngon, xem ra mới mua không đến vài ngày; cái giá âm tường bên phải sô pha đặt các loại mô hình Thần Ma mà công tygame đưa tặng; trong phòng bếp còn có hai cái bát được rửa sạch úp ngược, mặt

trên phủ một lớp vải thô, đây chính là kiệt tác của mình; cửa phòng ngủ được mở to, có thểthấy rõ hoàn cảnh bên trong không xót một cái gì, Cung Tuấn kia lại lười biếng không chịu gấp chăn sau khi thức dậy; đôi dép lê bông mỗi cái một nơi mà vứt chỏng chơ trên mặt đất;tấm thảm trải sàn dùng được nửa năm, đã có chút ố màu, nhưng nhìn vẫn thực là ấm áp... Tầmmắt của Chu Tử Thư xuyên qua cửa sổ phòng ngủ chiếu thẳng ra ngoài ban công, màn trời, một màu u tối.


Đây là đất trời của bọn hắn, thế giới của bọn hắn, ở đây bọn hắn giống như một đôi vợ chồng cùng nấu nướng, cùng ăn cơm, không kiêng nể gì mà ôm hôn ân ái, tự do tự tại nói chuyện yêu đương... Nửa năm ngắn ngủi, góc nhỏ không tới năm mươi mét vuông này thế nhưng đã tràn đầy những hồi ức đẹp tươi, thật sự là cậu không dứt bỏ được.


Song, cậu lại không có biện pháp quên đi người cha với sống lưng đã hơi còng, cũng không cách nào phớt lờ người mẹ vì trầm cảm uất ức mà nửa đầu bạc trắng... Cậu không thể để một mình cha gánh vác trách nhiệm chiếu cố người bệnh, nếu tinh thần người phụ nữ kia thực sự có vấn đề, vậy thì đó cũng là trách nhiệm của cậu, cậu trốn cũng không thoát được.


Chu Tử Thư ôm mặt, khóe mắt cay cay, không biết nên làm cái gì cho phải.


Hơn mười giờ tối, Cung Tuấn ngồi máy bay gấp trở về từ thành phố C, hắn vừa dùng tư cách khách mời để ghi hình một tiết mục phỏng vấn sẽ được phát sóng vào khung giờ vàng cuối tuần ở nơi đó.


Chu Tử Thư nhận được điện thoại báo sắp về đến nChucủa Cung Tuấn thì nhanh chóng điều chỉnh lại tâm tình, lấy thanh long ra gọt vỏ rồi cắt thành những miếng con con.


Kỹ thuật cắt gọt hoa quả của cậu rất kém, các miếng lớn nhỏ không đồng đều, hơn nữa còn mất rất nhiều thời gian. Cắt xong, Chu Tử Thư chia những miếng thanh long này vào hai cái bát thủy tinh, cho thêm chút mật, vừa vặn Cung Tuấn mở cửa bước vào.


Buông hành lý, thanh niên phong trần mệt mỏi lập tức vội vàng chạy vào phòng bếp, một phen ôm chặt lấy Chu Tử Thư, cũng không kịp xoay đối phương lại, cứ như vậy mà nhiệt tình hôn lên phần gáy, lỗ tai cùng với nửa bên mặt nghiêng của người ta.

Trên đầu hắn có mùi gel vuốt tóc, thân thể lại mang theo hương vị hỗn tạp của nước hoa, Chu Tử Thư khẽ quay đầu, đón nhận nụ hôn với làn môi lạnh lạnh, đầu lưỡi nóng cháy của đối phương mà u sầu thật sâu.


Tiểu biệt thắng tân hôn, Cung Tuấn hôn như chưa bao giờ được hôn, mười phút trôi qua vẫn không chịu buông tay, còn hừ hừ làm nũng: "Vợ à, anh nhớ em ~"


"... Anh là chó sao, thấy người liền bổ nhào lên hôn hôn liếm liếm, buông tay!" Chu Tử Thư cười khẽ rồi vỗ nhẹ vào bàn tay ôm chặt thân thể mình, đưa cái bát đặt trên thớt gỗ chohắn, "Này, mau ăn đi."


Cung Tuấn lộ vẻ cảm động, vừa cầm bát vừa vươn cổ ghé mặt qua trộm hôn lên má Chu Tử Thư một cái, rồi mới lấy dĩa ăn cắm một miếng thanh long đưa vào trong miệng, hỏi: "Mẹ em sao rồi?"


Chu Tử Thư hạ mắt: "Vẫn ổn, em bỏ nChura đi mất nửa năm, tâm tình bà ấy không tốt lắm, lần này em trở về là để hòa giải."


Cung Tuấn nghiêng đầu, không khỏi lộ ra vẻ mặt mất hứng. Hắn biết, rất có khả năng gia đình Chu Tử Thư sẽ là rào cản lớn nhất trên con đường nắm tay đi tới tương lai của cả hai người, cho nên đôi khi hắn cũng "ác độc" mà hy vọng, người kia có thể hoàn toàn đoạn tuyệt quan hệ với gia đình, một khi như vậy, Chu Tử Thư sẽ chỉ có thể ở bên cạnh mình thôi.


Chu Tử Thư lườm Cung Tuấn một cái: "Anh đang nghĩ gì?" Người sau kinh ngạc: "Không nghĩ gì cả!"

Chu Tử Thư cạn lời: "Suy nghĩ của anh lộ hết lên trên mặt kia kìa." Cung Tuấn: "..."

Chu Tử Thư: "Em biết anh không quá thích bà, em cũng không đồng ý với quan điểm của bà, từ nhỏ đến lớn đều như vậy, nhưng dù sao thì bà cũng là mẹ của em."


"Được rồi, anh nhận lỗi là được chứ gì,

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#112
Ẩn QC