xung hỉ (1-106)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
trong chốc lát, cười nói: "Đại công tử là một người thông minh, chúng ta sẽ không lãng phí thời gian. Ta đưa ngài đến chính viện."

Nói xong giơ tay làm tư thế "Mời" để Chu Tử Thư đi đầu, hắn theo sau thập phần khách khí lễ độ.

Mặc dù đã trải qua một lần, trong lòng Chu Tử Thư vẫn chưa hết kinh ngạc.

Thôi Hi này nổi danh thủ đoạn nham hiểm độc ác, khuôn mặt xinh đẹp nhưng thần sắc âm trầm khiến người ta liên tưởng tới những con rắn độc. Nghe nói tính tình hắn cũng bất định, đối mặt với trọng thần triều đình cũng khó có sắc mặt tốt.

Nhưng cả hai đời y tiếp xúc, thái độ của Thôi Hi đều rất hiền lành đúng mực.

Chu Tử Thư giấu đi ánh mắt nghi hoặc, theo hắn vào chính viện.

Người hầu trong chính viện cũng không nhiều, chỉ có hai tỳ nữ canh giữ ở cửa viện, thấy đoàn người lại gần, hoảng hốt đứng dậy hành lễ.

Thôi Hi không để ý đến các nàng, chỉ quay người nói với Chu Tử Thư: "Ta đưa đại công tử đến đây thôi, quãng đường còn lại tự ngài đi tiếp nhé."

"Đa tạ Thôi Thường Thị." Chu Tử Thư khẽ gật đầu, nói tiếng cảm ơn sau đó không chút do dự quay người bước về phía nhà chính.

Thôi Hi nhìn bóng lưng y, xoa xoa ấn đường đột nhiên nói: "Đại công tử, mệnh trời mặc dù không thể trái, nhưng chỉ cần người sống, vẫn còn có cơ hội."

Chu Tử Thư bước chân dừng lại, quay người nhìn hắn: "Đa tạ Thôi Thường Thị nhắc nhở, ta hiểu rõ."

Thôi Hi nở nụ cười: "Đại công tử là người hiểu chuyện." Dứt lời hướng y chắp tay, mang người rời đi.

Chu Tử Thư trong mắt nghi hoặc càng sâu, không thể nhớ nổi trong quá khứ cùng Thôi Hi có mối liên hệ nào khiến hắn nhắc nhở mình như vậy. Y đơn giản không nghĩ nữa, đẩy cửa ra tiến vào nhà chính.

Tỳ nữ theo sau đóng cửa lại.

Cửa phòng vừa đóng, tia sáng trong phòng liền tắt. Chu Tử Thư tùy ý liếc mắt một cái, bước chân không ngừng hướng về phía nội thất. Ngược lại Quý Liêm cau mũi hắt hơi một cái, kỳ quái nói: "Sao lại bốc mùi như vậy? Đây là mùi gì chứ? Sao trong phòng này tối quá, không có một cái đèn nào?"

Hắn luôn có cảm giác từ lúc tiến vào vương phủ, không khí ngập tràn quái dị.

Quý Liêm trong tâm lo sợ chỉ có thể rập khuôn từng bước đi theo Chu Tử Thư. Kết quả không chú ý dưới chân, đột nhiên đá phải thứ gì đó phát ra một tiếng vang giòn khiến chính hắn sợ hãi nhảy lên: "Cái gì đó? !"

Chu Tử Thư liếc nhìn theo ánh sáng mờ nhạt, nói: "Không có gì, bát vỡ thôi."

Quý Liêm trong lòng càng thêm kỳ quái, nhặt chiếc bát vỡ đặt lên bàn, nhỏ giọng thì thầm nói: "Trong phòng vương gia mà không dọn dẹp, vẩy nước quét nhà sao?"

Chu Tử Thư lắc đầu, nói: "Nơi này trừ ngươi và ta ra không có người khác, làm việc hời hợt cũng không có ai quản."

Quý Liêm mờ mịt trừng mắt, như hiểu mà không hiểu.

"Thôi, ngươi ở gian ngoài chờ ta." Chu Tử Thư thấy thế cũng không giải thích quá nhiều, bảo hắn ở bên ngoài chờ, còn mình tiến vào nội thất.

Tiến vào bên trong, tia sáng càng ngày càng yếu ớt, mùi hương khó ngửi cũng nồng nặc hơn.

Chu Tử Thư lần mò tìm cách châm lửa, sau đó cầm chân nến sáng yếu ớt cẩn thận bước tới gần giường ngủ.

Một nửa bức màn trên giường được gấp lại, còn một nửa buông xuống lung tung. Tấm màn dệt màu hồng vàng tím dính đầy những vết đen lớn nhỏ, như là dấu vết nước canh bắn lên nhưng không được tẩy rửa. Mà mùi khó chịu trong phòng, một nửa từ chiếc màn này bốc ra.

Chu Tử Thư đem chân nến đặt ở đầu giường, cau mày đem bức màn kéo lên mới nhìn rõ người đang nằm bên trong.

Bắc Chiêu Chiến Thần kiêu ngạo, lạnh lùng trong lời đồn đang nằm ở trên chiếc giường bừa bộn, hơi thở đã rất yếu; mái tóc đen dài xoã tung như cỏ khô, sắc mặt vàng như nghệ, hai gò má hõm sâu, bộ dạng gầy yếu. Đôi môi mỏng của hắn tím đen khô khốc, ngoại trừ đường nét khuôn mặt càng gầy càng rõ ràng, còn lại không tìm thấy một phần bóng dáng của Chiến thần ngày xưa.

Chương 2: Vương gia thê thảm quá!

Vĩnh An vương Cung Tuấn, là vương gia khác họ duy nhất của Bắc Chiêu.

Lão Vĩnh An vương năm đó chiến công hiển hách, cứu giá có công nên được Thành Tông hoàng đế ban thưởng quốc họ "Cung", phong là Vĩnh An vương. Cung Tuấn là dòng dõi duy nhất của Vĩnh An Vương nên dựa theo quy tắc cũ, tước vị này sẽ dần kế thừa truyền tới tay hắn. Nhưng Cung Tuấn thiên tư hơn người, mười ba tuổi xông pha trận mạc, mười sáu tuổi giết chết Tây Hoàng đại tướng. Sau nhiều lần lập chiến công, chưa từng bại trận, Thành Tông hoàng đế trân trọng nhân tài, ngay khi lão Vĩnh An vương qua đời, đặc biệt cho phép hắn lập tức kế thừa tước vị, vẫn phong là Vĩnh An vương.

Sau đó Thành Tông hoàng đế qua đời, Hiển Tông hoàng đế kế thừa đại nghiệp thống nhất đất nước. Nhưng bởi vì hoang dâm vô độ nên sức khoẻ đã sớm suy yếu, vài năm sau qua đời. Trước khi chết, ông truyền ngôi lại cho thứ tử Cung Tung chưa tròn 17 tuổi, lo lắng thứ tử tuổi nhỏ cục diện triều đình bất ổn, đích thân chọn ra ba vị đại thần phụ tá tân đế.

Cung Tuấn chính là một trong ba vị đại thần đó, quyền thế che trời.

Năm đó, hắn mới hai mươi ba tuổi.

Chu Tử Thư còn nhớ bữa tiệc đón giao thừa năm tân đế lên ngôi, bá quan cùng gia quyến được mời vào cung dự tiệc. Lần ấy y cũng được phụ thân cho phép đi cùng. Trong yến hội, y đã nhìn thấy Cung Tuấn từ xa.

Lúc đó Vĩnh An vương mới từ Bắc Cương trở về, áo giáp chưa cởi liền vào cung. Một thân áo giáp trắng bạc rực rỡ rọi vào mắt người, đứng giữa quan viên tựa như châu ngọc trong đá. Áo giáp dù không nhuốm máu, nhưng vẫn còn mang mùi tanh làm không một ai dám nhìn thẳng.

Chu Tử Thư lúc đó lần đầu gặp gỡ hắn, chỉ cảm thấy lời đồn quả không sai. Vĩnh An vương tuy có gương mặt tuấn tú, nhưng đôi mắt phượng lại quá lạnh lùng, uy nghiêm thâm trầm, chỉ một cái liếc mắt thôi liền khiến người ta như chìm trong biển xác, không dám làm điều lỗ mãng.

Nghe nói hắn lúc đánh giặc chưa bao giờ thu lưu tù binh, đều giết ngay tại chỗ không để người sống. Cũng khó trách người người đồn đại hắn tính tình tàn bạo, không có tình người.

Dân chúng Bắc Chiêu mặc dù kính nể hắn, nhưng cũng sợ hắn.

Chu Tử Thư cũng không ngoại lệ.

Một đời trước, y chạy trốn không thành, Chu Tri Lễ dùng tính mạng Quý Liêm uy hiếp, bức bách y gả vào vương phủ. Y lúc đó trong lòng tràn đầy oán hận không cam lòng, kiêng kỵ ác danh Vĩnh An vương, vào vương phủ cũng chưa từng to gan tiến vào phòng chính, chỉ ở trong viện chờ người gọi đến.

Y còn nhớ khi đó y ở trong viện đợi hơn nửa giờ, chỉ chờ được một tiếng nghiến răng nghiến lợi "Lăn".

Lúc đó y nghe lời nói như được đại xá, thật sự nóng lòng muốn "lăn" đi, đương nhiên không để ý thanh âm khàn khàn kia đang khó chịu đến mức nào, cũng chưa từng nghĩ tới tình hình kỳ quái trong vương phủ.

Sau đó y ở lại trong thiên viện kia, mới biết được thế nào là "Thỏ xảo quyệt nấu chết chó săn"* . Những người đó có lẽ cảm thấy chờ Vĩnh An vương không còn, y cũng không sống được. Nên dù người trong cung đến hay hạ nhân trong phủ, làm việc đều chưa bao giờ kiêng kỵ y.

Đến lúc đó y mới biết, thì ra chuyện hoàng đế Cung Tung cùng Vĩnh An vương tình như huynh đệ thật sự chỉ là tin đồn mà thôi.

Tất cả đều là giả.

Đương kim hoàng đế Cung Tung chỉ là con thứ của Hiển Tông đế.

Đứng trên hắn còn có trưởng tử Cung Vị Ương rất được vua cha Hiển Tông yêu thích. Hiển Tông sau khi lên ngôi liền lập tức phong hắn làm Thái tử, từ đó được đào tạo và bồi dưỡng thành người sẽ kế thừa tước vị. So sánh với đó, thứ tử Cung Tung không được chú ý nhiều.

Hắn cùng Cung Vị Ương tuy là anh em cùng mẹ, nhưng lại không thân thiết với huynh trưởng, trái lại cùng với thế tử Cung Tuấn còn thân hơn, thường xuyên ở lại Vĩnh An vương phủ. Nghe đâu Cung Tuấn từ nhỏ tính tình lạnh nhạt, trước mặt thiên tử cũng hiếm khi cười, nhưng lại rất bảo vệ cho Cung Tung, coi hắn như em ruột mà che chở.

Sau đó Thái tử Cung Vị Ương bị ám sát khi đi săn, Hiển Tông hoàng đế chịu đả kích nặng nề bệnh dậy không nổi qua đời ngay sau đó. Trước khi chết mới hạ chiếu truyền ngôi cho con thứ là Cung Tung.

Cung Tung lúc đó mới mười bảy tuổi, lại chưa bao giờ nhận được sự giáo dục của Thái tử nên không biết gì về chính sự. Không ít lão thần mượn cơ hội cậy già lên mặt, ý đồ bắt bí tân đế không để cho Cung Tung mặt mũi. Chính Cung Tuấn tay cầm Khiếu Tuyết đao do Thành Tông hoàng đế ngự ban, trên điện Kim Loan nổi giận chém ba tên đại thần mới trấn trụ được một đám lão thần đang rục rịch.

Mà sau lần giận dữ trên Kim Loan điện ấy, hung danh Cung Tuấn liền vang xa.

Đương nhiên, những việc này đều là Chu Tử Thư nghe lời truyền miệng, thật giả làm sao y có thể biết. Nhưng trải qua hai đời, y có thể xác định một điều, thánh thượng với địa vị của Vĩnh An vương có kiêng kị.

Về phần tình nghĩa huynh đệ, có lẽ từ trước vốn có nhưng sau khi lên ngôi hoàng đế còn lại không nhiều.

Bằng không sao có thể làm nhục một người không còn sống được bao lâu nữa đến mức này.

Chu Tử Thư nhìn nam nhân chật vật trên giường, khẽ thở dài một cái, cất giọng gọi Quý Liêm đang chờ ở bên ngoài mang một thùng nước nóng tới.

Còn y đi mở hết cửa sổ trong phòng để thông gió thoáng khí. Căn phòng này có lẽ đã lâu không được dọn dẹp, ngoại trừ màn trướng bốc mùi nước canh, còn có cả bụi bặm và ẩm mốc. Đừng nói là người bệnh nặng, chính y ở bên trong quá lâu cũng có cảm giác không thở được.

Quý Liêm rất nhanh mang nước tới, nhưng chỉ có một chậu nước lạnh.

Chu Tử Thư cau mày: "Không phải nói nước nóng sao?"

"Ta không tìm được nhà bếp ở đâu, mấy tỳ nữ đều như người câm. Ta hỏi cái gì cũng đều không nói." Quý Liêm càng nói càng cảm thấy không đúng, chờ nhìn tới người nằm trên giường, không khép được miệng, che miệng lại cả kinh nói: "Vĩnh An vương làm sao lại thành như vậy?"

"Thôi, nước lạnh vẫn có thể dùng tạm." Chu Tử Thư nhíu mày, liếc mắt nhìn người trên giường, cởi bỏ áo ngoài của hỉ phục dày nặng, cuốn lên ống tay áo, đem khăn thấm ướt sau đó vắt khô: "Chuyện trong Vương phủ rảnh rỗi ta sẽ nói cho ngươi. Giờ ngươi đi tìm xem có chăn đệm sạch sẽ không, tiện đường lấy thêm chút nước. Hôm nay phải lau dọn sạch sẽ căn phòng này."

Hắn một bên phân phó, một bên cẩn thận dùng khăn ướt lau mặt cho Cung Tuấn.

Khuôn mặt của người này đã lâu không được tẩy rửa, khóe miệng cùng cằm lưu lại những vết bầm và vệt máu đen. Vạt áo ngực xộc xệch nhiễm màu đỏ của máu cùng màu nâu của canh thuốc.

Chu Tử Thư trong lòng than thở, một đời kiêu hùng lại rơi vào tình cảnh như này.

Việc này nếu nói ra ngoài chưa chắc đã có người tin tưởng.

Trong đầu mải suy nghĩ nên lực tay không để ý cũng mạnh hơn chút. Một tiếng rên nhẹ khiến Chu Tử Thư từ trong suy nghĩ miên man quay trở lại. Y ngưng mắt nhìn lại, bắt gặp một đôi mắt phượng lạnh băng.

Người mặc dù đang ở tình thế tuyệt vọng nhưng ánh mắt vẫn không có nửa điểm thay đổi, lạnh lùng như ẩn chứa băng tuyết.

Chu Tử Thư nhìn hắn chằm chằm, trong đầu nhanh chóng nghĩ xem nên giới thiệu danh tính của mình như thế nào.

Y không biết lúc này Cung Tuấn liệu đã biết mình bị Hoàng đế ban nam phi hay chưa? Nếu chưa biết, y tuỳ tiện nói ra có lẽ tình hình sẽ tệ hơn.

Nhưng còn không đợi y mở miệng, chỉ thấy người nằm trên giường đôi môi khẽ mấp máy, khàn giọng nói một chữ: "Lăn".

Dứt lời, liền uể oải khép mắt lại. Chỉ có những đường gân xanh trên trán cùng lồng ngực lên xuống dữ dội biểu lộ tâm trạng bất bình của bản thân.

Xem ra đã biết rồi, Chu Tử Thư nghĩ thầm.

Cung Tuấn rõ ràng không muốn để ý tới y, Chu Tử Thư cũng không có ý muốn chọc tức hắn, do dự một chút liền hạ màn che xuống rồi lui ra ngoài. Chờ hắn bình tĩnh một chút sẽ cùng nói chuyện thẳng thắn.

Đời này của y tuy rằng cũng bị ép gả vào vương phủ, nhưng tâm thái đã ôn hoà hơn rất nhiều.

Hắn còn nhớ ân tình đời trước Cung Tuấn thay hắn chăm nom Quý Liêm, nguyện ý thời gian này sẽ ở đây chăm sóc hắn thật tốt. Tuy rằng không biết đời trước độc của hắn được giải như thế nào, nhưng bây giờ hắn đang bệnh nặng hấp hối là thật. Bất kể là báo ân cũng được, hay là không đành lòng thấy Bắc Chiêu Chiến Thần bị nhục nhã như vậy cũng được, y đều nguyện ý dùng hết khả năng để hắn được sống tốt hơn.

Huống hồ, đời trước sau khi y chết, chẳng biết vì sao hồn phách vẫn luôn bên mộ không tiêu tan. Mấy năm sau Quý Liêm đã tự do đến tế bái hắn, liên miên cằn nhằn trước mộ y kể rất nhiều chuyện. Trong đó có nhắc tới, sau khi y chết không đến hai năm, Vĩnh An vương liền khởi binh tạo phản, mang binh tiến vào kinh thành, chém đầu hoàng đế Cung Tung trước mặt mọi người, tắm máu kinh thành, đạp lên xương cốt của những nhà tham lam quyền quý lên ngôi xưng Đế.

Quý Liêm cũng tại thời điểm này được hắn cứu ra từ Quốc công phủ, dưỡng lâu mới hồi lại sức, tự mình đến đây bái tế y.

Chu Tử Thư nghĩ, nếu đời này Cung Tuấn vẫn tạo phản xưng đế, vậy cái danh Vương Phi này của y nhất định là vết nhơ trong cuộc đời của hắn. Trước mắt y sẽ nắm lấy cơ hội cùng Cung Tuấn thỏa thuận giúp hắn một tay, ngày sau hắn đăng cơ xưng đế, nhìn lại quãng thời gian gian khổ cũng nhau vượt qua này, có lẽ sẽ cho y một con đường sống. Đến lúc đó y sẽ tìm một nơi non xanh nước biếc trở thành một tiên sinh dạy học ẩn danh, tiêu dao sống nốt quãng đời còn lại.

Y tính toán trong lòng, càng nghĩ càng cảm thấy đây là một ý kiến hay, có mục tiêu nhất định nên đầu óc đang nặng nề cũng trở nên sinh động hơn.

Trước khi ra cửa y quay đầu lại liếc mắt nhìn Cung Tuấn, ôn hoà nói: "Ta ở gian ngoài thu dọn. Vương gia có việc gì cứ gọi ta."

Nói xong liền bưng chậu nước ra gian ngoài thu dọn.

Hạ nhân trong Vương phủ không sai khiến được, cũng may y đã quen tự thân làm mọi việc, chờ Quý Liêm đem nước đến, hai người hợp lực đem gian ngoài thu dọn sạch sẽ

Quý Liêm một bên kiểm kê thu dọn hành Cung, một bên nhỏ giọng thầm thì: "Không biết hạ nhân vương phủ này đang làm gì, chủ nhân cũng không hầu hạ, dán ở cửa như thần giữ cửa vậy!"

Chu Tử Thư cười cười: "Tại quốc công phủ không phải đã quen rồi sao?"

Quý Liêm sưng mặt lên: "Làm sao mà giống chứ!"

Ở Quốc công phủ như này cũng đã quen, nhưng hắn vốn cho là ở Vương phủ sẽ tốt hơn. Ai biết nơi đây ngay cả Quốc công phủ cũng không bằng, Quốc công phủ còn có cái sân sạch sẽ đấy.

Hơn nữa còn không có cơm ăn.

Hắn nói thầm trong lòng, không nhịn được sờ sờ bụng.

Chu Tử Thư thấy thế cười nói: "Đói bụng? Kẹo cưới ta đưa ngươi đâu? Ăn trước lót bụng đi, chờ một chút sẽ có người đưa thức ăn lại đây."

Đời trước lúc hắn một mình ở thiên viện này, có một tỳ nữ đúng giờ sẽ đưa cơm tới, một đĩa dưa muối một chén cơm, không nói đến tốt xấu, ít nhất có thể no bụng.

Mà Quý Liêm vẫn còn đang ảo tưởng với thức ăn vương phủ, do dự một chút nói: "Bánh kẹo cưới giữ lại buổi tối ăn, ta chờ một chút."

Chu Tử Thư thấy thế lắc đầu một cái, muốn chế nhạo hắn vài câu lại nghe bên ngoài truyền đến một tiếng âm thanh: "Ban thưởng đến, Vĩnh An vương phi tiếp thưởng."

Chu Tử Thư cùng Quý Liêm liếc mắt nhìn nhau, trong mắt lộ vẻ kinh ngạc.

Ban thưởng?

Một đời trước, lúc này đâu có ban thường gì.

Chương 3: Ta sẽ giúp ngươi

Edit: San

Chu Tử Thư sửa sang quần áo, không chút hoang mang mở cửa ra ngoài nhận thưởng.

Nội thị* truyền chỉ khoảng 50 tuổi, dáng người cao gầy, khoác một chiếc áo ngoài cổ tròn màu tím sẫm với tay áo hẹp, hai tay đặt trước bụng, ánh mắt loé tinh quang. Trên mặt mỗi nếp nhăn đều khắc hoạ nét khôn khéo.

Thấy Chu Tử Thư đi ra, hắn lười biếng giương mắt, nhìn về phía Chu Tử Thư ánh mắt mang theo ý dò xét.

"Thánh thượng cảm động Vĩnh An vương phi nhân nghĩa chính trực, sai nô tài đem lễ vật ban thưởng tới. Vương gia bây giờ bị bệnh liệt giường, việc kết hôn cũng có chút gấp gáp, mong rằng Vương phi sẽ không để trong lòng. Sau này Vương gia lành bệnh nhất định không bạc đãi ngài."

Ngoài miệng nói lời ngợi khen cùng ban thưởng, nhưng thái độ căn bản không phải như vậy.

Chu Tử Thư mím môi, trong lòng có rất nhiều hoài nghi, nhưng vẫn bất động thanh sắc quỳ xuống nhận thưởng: "Vĩnh An vương vì Bắc Chiêu đánh giặc nhiều lần lập công, hiện tại ngài ấy bị người ám hại mà mang bệnh nặng. Thần được góp sức nhỏ chăm sóc vương gia, trong lòng tuyệt không oán hận."

"Vậy thì tốt, Vương phi thông suốt như vậy, thánh thượng có thể yên tâm rồi." Nội thị mỉm cười với vẻ mặt châm biếm, nâng cuộn giấy đặt lên tay Chu Tử Thư, nhấn mạnh: "Đây là thánh thượng tự chọn,

Vương phi cứ từ từ xem kỹ."

"Tạ ơn thánh thượng ban thưởng." Chu Tử Thư nhận thưởng, cụp mắt đảo qua cuộn giấy trên tay.

Nhìn có vẻ là một bức tranh.

Y còn đang suy tư sao hoàng đế lại đưa tới cho y một bức tranh, liền nghe nội thị nói: "Vương phi không mở ra nhìn sao?"

Chu Tử Thư nghe vậy đành phải mở cuộn giấy xem bức vẽ bên trong.

Là một bức vẽ nhà trong tuyết.

Bên trên vẽ hai, ba ngôi nhà cạnh nhau, mái hiên và mặt đất phủ kín tuyết dày, trước cửa căn nhà chính giữa có một người đang cầm chổi khom lưng quét tuyết.

Chu Tử Thư nhìn kỹ từ trên xuống dưới không thấy gì lạ thường, nhưng lại có một nét chữ "Tung" sắc bén.

Đương kim thánh thượng tên cũng chỉ có một chữ "Tung" .

Bức tranh này hoá ra là bút tích của hắn.

Chu Tử Thư cụp mắt suy tư trong phút chốc, thời điểm ngẩng lên trên mặt mang theo kinh ngạc, hai má hồng lên vì phấn khích. Y chỉ vào dòng chữ cuối tranh, không tin hỏi: "Đây chính là bút tích của Thánh thượng sao?" Y tựa hồ kích động đến mức không biết phải làm thế nào, lắp bắp nói: "Thánh, thánh thượng,.... nét vẽ thật tinh xảo, bức tranh thật sinh động. Thần có tài cán gì, có tài cán gì mà..."

Nói xong cẩn thận cuộn lại bức tranh ôm trước ngực, thành kính cúi lạy hướng đông ba lạy.

Nội thị kia nghe y nói lời này, sắc mặt thay đổi lúc đỏ lúc trắng. Đôi tay nắm lại thành quyền, nhất thời hắn không thể phân biệt được Vĩnh An vương phi là ngốc thật hay giả ngốc.

Ý tứ dễ hiểu như vậy lại không hiểu được?

Ngu xuẩn!

Chu Tử Thư vẫn mang dáng vẻ sung sướng, miệng cười mời hắn vào uống chén trà: "Vất vả cho đại nhân qua đây, mời ngài vào trong uống chén trà nhỏ, nghỉ chân một chút lại đi?"

Nói xong lại tựa như nhớ tới cái gì, trên mặt lộ vẻ ảo não nói: "Hay là thôi đi, trong phòng này vừa không có nước nóng cũng không có trà ngon, không thể lấy nước lạnh để chiêu đãi khách nhân được." Vừa nói vừa mỉm cười xin lỗi với nội thị kia.

"Mong đại nhân đừng trách, vương phủ hạ nhân ít. Ta vừa mới đến, vẫn còn chưa sai xử được."

Người này không chỉ không hiểu được ý tứ bức tranh, lại còn muốn cáo trạng.

Cũng không động não suy nghĩ xem dáng vẻ rách nát hiện tại của Vương phủ này từ đâu mà thành.

Nội thị này là lão nhân trong cung, chuyện trong phủ Tề quốc công hắn cũng biết chút ít. Hắn từ trước đã nghe Tề quốc công sau khi tái giá chỉ yêu thích tiểu nhi tử, với con lớn chẳng quan tâm đến. Mà bây giờ ngẫm ra, Tề quốc công không thích con lớn cũng là chuyện có thể hiểu được. Dù sao chỉ được vẻ bề ngoài, ngược lại đầu óc ngu ngốc, mang theo ra ngoài càng thêm xấu hổ.

Nội thị hít một hơi thật sâu, nỗ lực làm dịu sắc mặt cay nghiệt, nhưng vẫn không nhịn được ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Vương gia bị bệnh nên không thích ồn ào, hạ nhân lúc trước có nhiều nhưng đã phân chia đi rồi. Thường ngày việc vặt có lẽ sẽ có chút bất tiện, chỉ mong Vương phi có thể thông cảm." Dừng một chút, lại bổ sung một câu: "Vương gia không thích người ngoài nhìn thấy dáng vẻ hiện tại của mình, Vương phi nếu không có chuyện gì,

nên ít đi quấy rầy, miễn cho Vương gia sinh khí."

Lời này nói đã đủ hiểu chưa? !

Nội thị hôm nay đến đây là do thánh thượng nghe nói Vương phi xung hỉ vừa vào vương phủ đã bắt đầu cẩn trọng chăm sóc Vĩnh An vương, đặc biệt không thích. Nên người mới cử hắn đến nhắc nhở mấy câu.

Thánh thượng sắp đặt việc hôn sự này, không phải để tìm người đến hầu hạ Cung Tuấn, hay để cho hắn sống tốt những ngày còn lại.

Nhưng Chu Tử Thư vẫn mang

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#112
Ẩn QC